Q1 – TUNG HOÀNH ĐẾ ĐÔ – CHƯƠNG 20: TA KHÔNG THẤT HỌC
Tác giả: Luna Wong
Khâu Bối Vận bước ra bên ngoài liền chạy ra sơn giả ở hoa viên chơi yoyo mới. Chỉ là nàng xoay thế nào nó cũng không có xuất hiện lưỡi dao như lúc nãy nữa. Lúc nãy là do nàng có nộ khí nên lưỡi dao kia mới xuất hiện sao?
Tay nàng nâng yoyo lên cao rồi lại đợi nó rớt xuống mà nắm trong tay. Nghĩ nghĩ một hồi cảm thấy nghĩ cũng không ra thôi thì bỏ đi. Nàng cầm yoyo tiếp tục chơi một lúc rồi vạch ra kế hoạch giảm cân cho bản thân.
Chỉ là nàng tập thể dục xong liền nghe được tin tức truyền đến. Huynh trưởng bảo do đại ác ma sẽ lưu lại lâu dài, mà hắn(LNQ) cảm thấy không hài lòng với hạ nhân trong phủ, vì vậy trừ nhũ nương ra còn lại mang hết bán ra ngoài, còn mua lại không ít người trở về.
Quả nhiên là ca ca rất ‘xem trọng’ đại ác ma nha. Chỉ cần đại ác ma tẩu tẩu nói một câu không thích liền không tiếc phí bạc đổi hết. Dang xem trọng kiểu này để nàng bất giác cảm thấy giống như là yêu thương ‘thê tử’ hơn.
Nhưng huynh trưởng lại đột nhiên tìm nàng đầy cẩn thận dặn dò, vẫn phải tiếp tục giả ngốc, cũng không thể để nhũ nương biết. Nàng cũng không thua kém, bắt hắn làm một cái gương to để trong phòng cho mình.
—–Phân Cách Tuyến Luna Wong – Bookwaves.com—–
Đến tối, vừa dùng thiện xong, Khâu Hựu Kình xốc Khâu Bối Vận lên vai mang đến thư phòng. Mặc cho nàng luôn miệng kêu la phản đối thế nào cũng không có tác dụng.
Vào đến thư phòng Khâu Hựu Kình đặt Khâu Bối Vận xuống nhét vào cái ghế bên cạnh Long Ngự Quân, tiếp đến ném cho nàng một cuốn [Tam Tự Kinh], chỉ vào đó nói: “Học.” Sau đó hắn bước đến ghế thái sư gần đó ngồi xuống bắt đầu nghiên cứu binh thư.
Mặt của Khâu Bối Vận treo đầy ảm đạm, đến nhe răng cười cũng không nỗi nữa. Nàng quay sang nhìn đại ác ma đang tựa tiếu phi tiếu bên cạnh, ngón tay không ngừng sờ lên đống chữ chi chít trên trúc giản.
Cảm nhận được ánh mắt hiếu kỳ của Khâu Bối Vận bên cạnh, Long Ngự Quân chỉ thở đều nhẹ giọng hỏi: “Có chữ không hiểu sao?” Dù gì nàng cũng giả ngốc bao lâu nay, sợ rằng không biết chữ đi.
Khâu Bối Vận nghe như vậy lập tức nhếch môi cười đầy nham hiểm, ‘ân’ một tiếng, lại nghe hắn ân cần hỏi: “Chữ nào?”
“Ở đây.” Vừa nói Khâu Bối Vận lập tức mang tay của Long Ngự Quân đặt lên nghiên mực còn ướt đẫm, cực manh hỏi: “Chữ này, đọc thế nào?”
Mặt của Long Ngự Quân đen hơn cả mực, nàng cư nhiên làm như vậy. Người bức nàng là Khâu Hựu Kình không phải hắn, vì sao lại cố ý đùa bỡn hắn? Đôi mày kiếm tinh anh của hắn hơi chau lại, mi mắt hơi hạ xuống quay phía của Khâu Bối Vận.
“Chữ này đọc thế này.” Tay hắn mạnh rút ra rồi đặt lên gò má trắng hồng lại trơn nuột của nàng.
Khâu Hựu Kình nâng mắt, vừa lúc nhìn thấy được liền hắt ra một hơi: “Hai người các ngươi làm gì a?” Sớm biết như vậy thì đã không đặt bọn họ ngồi chung rồi.
“Hắn vẽ mặt muội.” Người xấu luôn sẽ cáo trạng trước, vì vậy Khâu Bối Vận bày dáng vẻ sắp khóc đầy đáng thương nhìn huynh trưởng nhờ giúp đỡ. Gò má trái dính đầy mực đen, để dung mạo vốn là như hoa như ngọc của nàng giờ đây lem luốt nhưng cũng không mất đi vẻ khả ái.
Long Ngự Quân lại không nói một lời rút tay lại, từ trong vạt áo trước ngực lất ra một chiếc khăn tay chậm rãi lau qua tay. Sau đó lại tiếp tục ‘xem’ trúc giản trước mặt hắn.
Khâu Hựu Kình có chút dở khóc dở cười đỡ trán, hắn đặt binh thư xuống đứng lên, bước đến chỗ muội muội thay nàng lau qua mặt rồi chỉ vào cái ghế mình vừa ngồi nói: “Sang đó ngồi đi.”
Khâu Bối Vận khẽ hừ một tiếng bước qua đó ngồi xuống. Mông vừa chạm ghế đã thấy huynh trưởng bước đến trước mặt, cầm cuốn [Tam Tự Kinh] đưa cho nàng, “Lần sau không được cố ý để quên đâu.” Thấy nàng cầm rồi hắn mới cầm binh thư bước đến ngồi bên cạnh Long Ngự Quân.
Khâu Bối Vận rất không cam lòng, nàng nhìn [Tam Tự Kinh] trong tay lại nhìn hai người có mặt trong phòng một mắt. Cổ đại không có trò giải trí nào sao, vì sao cứ phải đọc sách như vậy? Đời trước tuy nàng bị cấm túc trong thư phòng nhưng nàng cũng có điện thoại giải trí, giờ đây, cái gì cũng không có a.
Thế là cả căn phòng yên tĩnh chỉ có âm thanh thở dài của Khâu Bối Vận vang lên đặc biệt rõ ràng. “Ca, đọc sách dưới ánh nến hại mắt lắm đó.”
Khâu Hựu Kình cùng Long Ngự Quân: “…”
“Tiểu Quân Quân thì không sợ nhưng ca a, ngươi cũng không thể không bảo trọng thân thể như vậy.”
Khâu Hựu Kình cùng Long Ngự Quân: “…”
Không ai thèm đáp trả một câu để Khâu Bối Vận tự độc diễn, nàng cũng không thèm nói nữa. Đương nhiên nàng cũng không có đọc, lúc lại đổi tư thế này, lát lại đổi tư thế kia, miệng không uống trà thì là ăn đậu phộng, cuốn sách sớm bị nàng vứt sang một bên.
Khâu Hựu Kình lặng lặng không nói để xem nàng làm gì, ai biết quả thực ngồi chơi. Lãnh khí bị một cái hút mạnh của hắn mà chui từ mũi vào làm tràn đầy phổi, “Bối Bối đây là muốn thế nào?”
“Muội muốn hỏi vì sao ca bắt muội đọc thứ này?” Tay nhỏ cầm [Tam Tự Kinh] lên quơ quơ hướng Khâu Hựu Kình, miệng nhỏ vẫn nhóp nhép nhai đậu phộng.
Khâu Hựu Kình biết được nàng giả ngốc vì vậy hắn ném cho nàng cuốn sách để xem nàng đọc được bao nhiêu từ. Nhưng nàng một chữ cũng không thèm nhìn đến, “Bối Bối là một thiên kim làm sao có thể thất học được.”
Khâu Bối Vận bĩu bĩu môi đứng lên bước đến trước giá sách, tùy tiện lôi ra một cuốn đọc cho hắn nghe. Dám bảo nàng thất học, nàng chỉ là chưa tốt nghiệp trung học thôi, làm sao có thể không biết chữ được chứ.
Phụ mẫu bất thân thùy thị thân – 父母不亲谁是亲
Bất trọng phụ mẫu trọng hà nhân – 不重父母重何人
Nhĩ nhược trọng tha thập lục lưỡng – 你若重他十六两
Hậu đại nhi tôn hoàn nhất cân – 后代儿孙还一斤
Thiên lưỡng hoàng kim vạn lưỡng ngân – 千两黄金万两银
Hữu tiễn nan mãi phụ nương thân – 有钱难买父娘身
Tại đường phụ mẫu bách niên hi – 在堂父母百年稀
Sinh thời bất hiếu tử hậu bi – 生时不孝死后悲
Tại sinh chi thời bất tôn trọng – 在生之时不敬重
Tử hậu không lao ban cô phận – 死后空劳拜孤坟
Tại gia bất khả ngôn tương kích – 在家不可言相激
Nhất đán phao ly canh bất hồi -一旦抛离更不回
(Luna: Đây trích trong [Tỉnh Thế Văn] thái hậu đưa ta rèn chữ. Phải nói đi làm, đi học còn viết truyện, edit truyện, bán hàng cũng không đủ thời gian còn bị bắt rèn chữ nữa. Chán thiệt!)
Thoại âm rơi, mắt nàng đầy đắc ý nhìn gương mặt kinh ngạc của huynh trưởng, không để hắn hỏi nàng nói trước: “Là đám người bổn gia thường xuyên đến, chơi cùng bọn họ cũng biết được không ít. Chí ít hiện tại muội cũng không có thất học, ca nói có đúng không?”
“Biết chữ thì cũng phải biết giải nghĩa, không thì chỉ là cưỡi ngựa xem hoa mà thôi, Bối Bối nói xem có đúng không?” Long Ngự Quân im lặng bao lâu lại đột nhiên lên tiếng.
“Đây là khuyên thế nhân nên lấy hiếu làm trọng, tiểu Quân Quân nói xem có đúng không?” Quả nhiên xem trọng huynh trưởng của nàng, nếu không hắn sẽ không ở đúng lúc huynh trưởng á khẩu mà thêm miệng được. Xem như ta đã bắt được đuôi của hai người các ngươi rồi.
Khóe miệng của Khâu Hựu Kình co rút liên tục, nàng thực sự biết chữ, còn có thể hiểu được ý nghĩa!!!
Long Ngự Quân như được cảm thấy kinh ngạc của bằng hữu bên cạnh, hắn đặt trúc giản trong tay xuống, còn cố ý để có chút âm thanh vang lên, “Liễu nhứ phân phi.”
“Thanh trúc ti hương.” Khâu Bối Vận nhanh chóng đối lại, đến thời gian nghĩ hầu như cũng là không lâu. “Muội đi được rồi chứ?” Thấy huynh trưởng phất phất tay nàng vui vẻ bước ra ngoài.
Để lại hai nam nhân trong phòng nhất thời im lặng nhưng không thể không tán phục. Giả ngốc bao nhiêu năm mà vẫn có thể âm thầm học được những thứ này thì. . .
—–Phân Cách Tuyến Luna Wong – Bookwaves.com—–
Luna: Mùng 2 mọi người cũng nhau đọc [Tỉnh Thế Văn] với mình hen. Trăm loại lấy hiếu làm đầu nên ta đưa vào trong truyện luôn nè.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...