Q1 – TUNG HOÀNH ĐẾ ĐÔ – CHƯƠNG 19: BỊ NGƯỜI KHI DỄ
Tác giả: Luna Wong
Ba người không ai còn chút hứng thú nào nữa, thế nên đều hồi phủ không hề đi dạo nữa. Mà Khâu Bối Vận vừa hồi phủ thì lập tức về viện ngủ một giấc thật ngon, khi nàng tỉnh lại liền bị huynh trưởng kéo đến thư phòng.
Giờ nàng đứng khép nép ở thư phòng, mặt treo đầy không hiểu lén liếc nhìn qua lại giữa hai nam nhân trước mắt. Bọn họ làm muốn gì ở nàng a! Biết trước huynh trưởng về là nàng tiêu rồi mà.
Vừa thấy nhũ nương đẩy cửa bước vào, nàng đã ôm lấy nàng ta khóc lóc: “Nhũ nương, chúng ta xuất phủ mua kẹo hồ lô đi.”
Nhũ nương vì hành động của Khâu Bối Vận mà mang khay đang cầm trên tay giơ lên thật cao, vẻ mặt bất đắc dĩ nói với nàng: “Tiểu thư a, sau này người không được phép xuất phủ một mình nữa a.”
“Ta nào có xuất phủ một mình, lúc nào xuất phủ cũng sẽ có người theo cơ mà.” Giả hết bao nhiêu năm ngốc, thế nên giờ phút này Khâu Bối Vận vẫn dùng gương mặt nước mắt nước mũi ròng ròng nhìn nhũ nương.
Khâu Hựu Kình ôm trán phì cười, nói: “Nhũ nương đặt đồ xuống có thể đi ra ngoài.” Vị muội muội này nhất định phải quản giáo nghiêm ngặt, để nàng quá tùy ý sau này gả không ra cửa biết thế nào ăn nói với phụ mẫu a.
Hắn đứng lên chế trụ Khâu Bối Vận để nhũ nương bước ra. Mặc cho nàng khóc lóc thê thảm cỡ nào cũng vô dụng. Cuối cùng nhìn cánh của khép lại Khâu Bối Vận thoát khỏi chế trụ, đưa tay lau nước mắt hung hăng trừng mắt hỏi: “Ca muốn gì?”
“Xem xem đây là cái gì.” Khâu Hựu Kình đẩy khay được nhũ nương đặt trên bàn đến trước mặt nàng, mặt đầy hứng thú hỏi.
Khâu Bối Vận vừa nhìn thấy vật trên khay lập tức nở nụ cười, không nghĩ đến nơi này cũng có yoyo a. Cái này nàng ở trường chơi đến rất quen tay, còn đã từng đi thi đấu nữa, tuy là dành không được quán quân nhưng so với ai khác nàng cũng được xem là xuất sắc a.
Nàng cầm lấy bắt đầu yoyo lên, xỏ ngón tay vào vòng tròn được chạm trổ hình xích sắt vào ngón giữa, sau đó thả. Nhưng yoyo lại cứ dính ở tay thả không chạy, mặc cho nàng thả mạnh cỡ nào cũng vẫn không chịu di động.
Tuy nhìn không thấy nhưng Long Ngự Quân nghe âm thanh và cảm nhận tiếng gió vẫn tưởng tượng ra được một chút nên khẽ cười. Từ bên cạnh cầm lên một vật dài tầm hai găng tay nhìn như cây tiêu vậy, một bên đầu lại chạm trổ đầu rồng cực kỳ tinh xảo, thân lại là vảy rồng hoàng kim lấp lánh, phần đuôi rồng bên kia dẹp lại sắc bén như đao nói: “Dùng kim long thích lấy chút máu nhỏ vào liền sẽ sử dụng được thôi.”
Lấy máu? Sẵc mặc của người nào đó đã lập tức mất máu.
Khâu Bối Vận nhìn hắn lại nhìn yoyo trên tay mình rất lâu. Nói vậy cái này chính là thứ nguyên chủ lấy được ở Nghiệm Lực đài? Bởi trong cuốn [Lược Khai Quốc Lục] có viết, linh vật hoặc linh thú lấy được ở Nghiệm Lực đài đều phải cùng chủ nhân ký huyết ước mới có thể sử dụng.
Khâu Hựu Kình cầm kim long thích đưa cho Khâu Bối Vận, lên tiếng đề nghị: “Thử một chút để xem đến cùng nó là cái gì.” Giờ nàng không sỏa đương nhiên vật hoàn khổ chủ rồi. Lại nói hắn cũng rất muốn biết đó lại vật gì lại lạ như vậy.
“Đương nhiên là đồ chơi rồi.” Khâu Bối Vận bĩu môi đáp, bảo nàng cắt máu ăn thề với đồ chơi phổ biến ở hiện đại sao? Đừng mơ tưởng.
Đó còn chưa kể cái yoyo trên tay nàng nhìn rất xấu xí, y như đồ cổ hóa thạch vậy. Ở hiện đại đầy đủ kiểu dáng lại còn có đèn có nhạc cũng không cần phải lấy máu. Thôi vẫn là tháo ra không chơi nữa, món đồ này nguy hiểm quá đi. Đối với một người chết qua một lần như nàng, rất xem trọng mạng sống, tuyệt không mang thân thể ra chơi đùa.
Nghĩ thế nàng tháo yoyo ra đặt lại về khay, đáng chết nhất là tháo mãi vẫn không tháo được. Nàng nhăn mặt cố sức vẫy tay hất thứ đồ cổ hóa thạch xấu xí này ra khỏi tay mình: “Ca, mau lấy nó ra cho muội đi.” Thứ đáng chết này sao dính chắc như vậy a, biết trước nàng sẽ không mang nó vào.
Khâu Hựu Kình không biết nên nói với muội muội mình thế nào cho tốt nữa, lấy có chút máu thôi mà. Long Ngự Quân nhàn nhạt chen miệng vào nói: “Nếu không khế ước nó sẽ theo mãi như vậy.”
Khâu Bối Vận nhìn sang huynh trưởng như muốn xác nhận sự thật, ai ngờ quả thực hắn tặng cho nàng một cái gật đầu chắc chắn. Nàng nhìn xuống cái yoyo nằm gọn trong lòng bàn tay phải của mình không hề động đậy mà tâm phiền ý loạn.
“Nếu Bối Bối sợ, bổn vương có thể giúp một tay.” Long Ngự Quân nói xong cầm lấy kim long thích trong tay Khâu Hựu Kình rồi đặt gần bàn tay trái hơi mở ra của mình.
Khâu Bối Vận lập tức vui vẻ với lời đề nghị ‘cho mượn máu’ của đại ác ma. Nàng đưa bàn tay phải cầm yoyo đến gần tay hắn, hào hứng nói: “Vậy ngươi nhanh lên đi.”
“Ân.” Nhàn nhạt bật một tiếng, các ngón tay thon dài của hắn nhanh chóng đảo, kim long thích xoay qua vài vòng trên cái đầu ngón tay của hắn rồi im lặng không tiếng động ở trên ngón tay nàng cắt một cái, rồi nhanh chóng ấn lên thân yoyo, sau đó nói với nàng: “Thấy chưa không có đau đâu.”
Rất nhanh hắn lại bổ sung thêm một câu, với Khẩu Bối Vận mà nói đó là dầu thêm vào trong lửa nóng đang cháy trên đầu nàng: “Bổn vương biết mình vừa làm việc tốt, không cần cảm tạ.”
Khâu Bối Vận nhìn máu trên tay mình bị ấn vào yoyo trừng to đôi mắt đỏ bừng nhìn vẻ mặt cười cười của Long Ngự Quân. Lúc này có lẽ ngũ tạng lục phủ của nàng sắp nổ rồi. ‘Giúp’ của hắn cư nhiên là lừa nàng?
Chỉ là không đợi nàng hét lên đã thấy yoyo thấm máu rồi phát sáng lên. Trong tay Khâu Bối Vận truyền đến chút mát lạnh để nàng bình tỉnh lại nhìn xuống. Lớp bụi trên thân nó hoàn toàn biến mất, thay thành một lớp ngân giáp sáng chói.
Nàng hơi động tay, chỉ thấy yoyo lập tức rời khỏi tay nàng, chạy xuống theo ý muốn, nàng lại giật tay một cái nó chạy trở về lòng bàn tay. Khi chuyển động, yoyo chạy theo dây tạo nên chút âm thanh khiến nàng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Lâu rồi không chơi thứ này a. Nàng hừ Long Ngự Quân một cái cũng không chấp nhất với hắn nữa. Nàng có đồ chơi mới rồi, “Vậy nó là của muội, muội đi đây.”
Khâu Hựu Kình theo dõi từ đầu đến cuối cùng rất bất ngờ. Không nghĩ đến linh vật quái dị này lại chỉ là một thứ đồ chơi như lời của muội muội mình. Đang thất thần thì âm thanh của Khâu Bối Vận truyền đến khiến hắn hồi thần, lập tức túm lấy tay nàng nói: “Chuyện vẫn còn chưa xong.”
“Lại còn chuyện gì nữa a?” Khâu Bối Vận vì đồ chơi mới mà tinh thần rất tốt, thế nên cũng không có chấp nhất những chuyện này.
“Ân, từ nay mỗi ngày đều phải đến thư phòng đọc sách.” Khâu Hựu Kình vừa nói tay vừa vỗ nhẹ lên giá cao to chất đầy sách, như thể bảo nàng phải đọc hết số sách đó vậy.
Đùa cái gì đó! Tuy là nàng chưa tốt nghiệp trung học đã xuyên qua nhưng vẫn là một bụng chữ nghĩa a. Lại còn bắt nàng đọc sách, quả nhiên huynh trưởng trở về không có thứ gì tốt đẹp cả.
“Không học không học.” Nàng xua xua tay, có học nhiều hơn nữa nàng cũng đâu được thi trạng nguyên, đâu được làm quan, học làm gì.
Không để Khâu Hựu Kình có phản ứng, Long Ngự Quân cất xong kim long thích lại nhẹ nhàng nói: “Không học cũng được, lập tức thu dọn hành lý đến đông cung làm trắc phi là được rồi. Bên đó, không cần đọc sách đâu.”
Đôi mắt thiên chân của Khâu Bối Vận mở đến cực đại, nhìn người đang bày vẻ chủ nhân của Khâu gia trước mặt. Hắn còn muốn ‘gả’ cho ca ca hay sao mà lại bày vẻ ‘tẩu tẩu’ cho nàng xem? Khuôn ngực vẫn chưa phát triển của nàng phập phồng không rõ dưới lớp áo rộng.
“Lúc nãy chẳng phải hủy hôn rồi sao?”
“Đúng, nhưng Bối Bối đổi ý bên kia nhất định không dám mở miệng cự tuyệt đâu.” Long Ngự Quân cầm một trúc giản lên, đưa ngón tay từ từ sờ lên từng từ trên đó xem như là đang đọc vậy. Đôi mày của hắn còn nhướng lên mang theo thách thức nói: “Không tin cứ thử.”
Khâu Bối Vận tức giận đầu xì khói trắng, nàng vung tay một cái yoyo từ tay nàng bay thẳng đến mặt của Long Ngự Quân. Các cạnh của yoyo đột nhiên lại xuất hiện các cánh dao bén nhọn, một mặt dao nghiên trái một mặt dao nghiên phải, hai phiến đều xoay tròn theo hai chiều ngược lại. Để người cảm thấy, nếu là bị yoyo cắt trúng nhất định da bong thịt tróc.
Chỉ thấy Long Ngự Quân lại rất bình thản ung dung như thể cảm nhận không được nguy hiểm vậy. Thời khắc yoyo đến gần, hắn hơi nghiên người một cái, chỉ thấy bình phong sau lưng hắn bị yoyo đào ra một lỗ thật sâu để vụn gỗ bay tung tóe bám lên tóc hắn, yoyo lại theo điều khiển của Khâu Bối Vận nhanh chóng trở về tay của nàng.
Khi yoyo nằm trong lòng bàn tay của Khâu Bối Vận lại trở về với hình dáng ban đầu, hệt như chưa từng xảy ra biến hóa vậy. Đây không chỉ Khâu Bối Vận mà cả Khâu Hựu Kình cũng chấn kinh không thôi.
Xốc lại tinh thần, Khâu Hựu Kình cực kỳ không hài lòng lạnh giọng nộ xích: “Bối Bối, mau tạ lỗi với vương gia đi, hành động của muội quả thực rất quá đáng rồi.”
Khâu Bối Vận chỉ là giận nên mới làm như vậy, nàng cũng đoán được Long Ngự Quân sẽ tránh vì vậy không có lưu ý lắm. Nào biết vật này đột nhiên sẽ biến hình như vậy đâu, vậy nghĩa là nó cũng được xem như một vũ khí nha.
Đột nhiên nàng cũng cảm thấy áy náy, nâng mắt nhìn đại ác ma một mắt, nuốt qua một ngụm nước bọt mới chạy đến trước mặt hắn: “Tiểu Quân Quân, Bối Bối không cố ý đâu, ngươi tha lỗi cho người ta được không?” Hắn thích ca ca nàng như vậy, đến vương phủ to lớn xa hoa của mình cũng nhẫn tâm đốt đi chỉ để được sống gần ca ca, nhất định sẽ nể mặt ca ca mà tha cho nàng.
Long Ngự Quân cuốn trúc giản lại lực tay nhẹ gõ lên trên đầu nàng, không chút tức giận nào: “Lần sau không được như vậy nữa. Thứ đó nguy hiểm như vậy sau này sử dụng cận thận chút.” Vốn nghĩ nàng sẽ cứng rắn không chịu, không nghĩ tới nàng lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy, thật hiếm thấy. Vả lại chuyện này là ngoài ý muốn, hắn cũng tin tưởng nàng vô tâm tổn thương hắn.
“Sao ngươi suốt ngày đánh ta thế?” Khâu Bối Vận cau mày không vui ôm đầu mình, giọng lại nâng tone quát lên.
“Đánh cho mau lớn thông minh chút.” Long Ngự Quân tựa tiếu phi tiếu nói xong lại đứng lên bước đến giá sách lấy thêm trúc giản mà xem, nhân tiện đặt lại trúc giản trên tay về vị trí cũ.
Khâu Bối Vận hừ mạnh một tiếng rồi xoay người bước ra khỏi thư phòng. Cũng may sau này nàng sẽ gả ra khỏi đây, nếu cứ ở nơi này ngây ngô lâu ngày với đại ác ma nhất định sống không quá hai mươi đâu.
—–Phân Cách Tuyến Luna Wong – Bookwaves.com—–
Bắt đầu từ hôm nay, mình bão chương 3 ngày liên tục.
Mùng 1 tết, mình
Cầu chúc cho thiên hạ: Quốc thái dân an – thiên hạ thái bình – mưa thuận gió hòa
Cầu chúc cho gia đình và người thân: Sức khỏe dồi dào – miệng luôn tươi cười – vạn sự như ý
Cầu chúc cho koibito: An khang thịnh vương – thuận buồm xuôi gió – vạn sự đại cát
Cầu chúc cho bản thân: Thăng vân trực thượng – nhất phi trùng thiên – Hoành tài tựu thủ
Cầu chúc cho Meal Décor LW và Bookwaves: Đông khách, đông độc giả, đông dịch giả, đông tác giả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...