Quyển thứ ba
Chương 97
Tập kích bất ngờ
Dịch: Võ Gia Trang
Nguồn: ST
- A Húc, trước khi chiến đấu, ngươi mang hai mươi người chia làm hai tổ, giải quyết lính trinh sát trên trấn. Ngải Phật Sâm, dẫn một trăm chiến sĩ, kỵ mã của sư đoàn 3 vọt vào trong trấn, chung quanh phóng hỏa, đem địch nhân dẫn tới ngoài trấn! Uy Kiệt Khắc mang năm người, phụ trách tại ngoài trấn cảnh giới. Ốc Khắc, Tử Văn Thành, Thiết Liệt, Dương Minh theo ta hành động, đợi binh lực địch nhân phân tán thì triển khai đánh bất ngờ! Bây giờ cuối cùng kiểm tra tình huống chuẩn bị chiến đấu, nửa giờ sau phát lệnh tiến công !
Mấy trăm người có màu đen ẩn núp tại năm sáu trăm thước bên ngoài Kì Mục trấn cạnh một bãi đất, lẳng lặng đợi lúc chiến đấu . Lưu vân thấp giọng hướng vài tên quan quân đi theo ra lệnh chiến đấu.
- Tuân lệnh !
Vài tên quan quân thấp giọng đáp, lĩnh mệnh rời đi.
Kì Mục trấn, ở phía Đông bác mạt nhĩ tỉnh giáp với A Lạp Khắc tỉnh, là cái trấn nhỏ không có danh tiếng . Nhưng nó có vị trí địa lý thật tốt, là từ con đường chủ yếu từ bên trongA Tư Mạn đi ra biên cảnh. Bởi vậy, Kì Mục trấn trở thành một trạm trung chuyển của A Tư Mạn đế quốc hướng ra biên cảnh vận chuyển vật tư , trong trấn có rất nhiều kho hàng. Khi trung đội “Dạ phong” đưa lên trên bản đồ, cố ý đối với cái trấn nhỏ tiến hành ghi chú.
Dẫn người xâm nhập hậu phương của địch, đối mặt quan binh có tâm tình sa sút , Lưu Vân cần gấp một hồi thắng lợi để ủng hộ tinh thần. Mà bị địch nhân một đường điên cuồng đuổi theo làm đám quan binh lại nghẹn một bụng hỏa dược, cấp bách muốn tìm phương phát tiết ra. Muốn đem địch nhân đánh cho đau nhức, làm theo nguyên tắc chiến đấu của mình, ánh mắt Lưu Vân rơi vào Kì Mục trấn trên nghìn dặm kia.
Quân đội nghỉ ngơi và hồi phục hoàn hảo xong, Lưu Vân dẫn họ hóa trang thành người mạo hiểm, rời xa đại lộ, tránh ra các con đường, gặp núi vượt núi, gặp sông vượt sông, trải qua mười hai ngày đường dài hành quân, thành công tới bên ngoài Kì Mục trấn. Vì muốn sau khi chiến đấu thành công thoát đi, hắn dẫn người giả mạo đạo tặc đoàn, tập kích một mục trường phụ cận cướp mấy trăm con ngựa.
Khi rời đi, Ngải Phật Sâm hỏi hắn:
- Vì giữ bí mật, người trong mục trường, có muốn giết chết hay không?
Lưu Vân nhìn người của mục trường trong sân một chút, sau đó đi tới trước mặt một đứa bé.
- Bọn họ đều là cường đạo, là người xấu! Lớn lên muốn làm người tốt, đừng học theo bọn họ!
Lưu Vân chỉ vào người đứng phía sau nói, sau đó trong tiếng khóc lớn của tiểu hài tử , mỉm cười rời đi.
- Chiến tranh là chuyện của quân nhân, bình dân vô tội. Hắc ưng đao, vĩnh viễn không nên hướng vào dân chúng!
Sau đó Lưu Vân đối với các Hắc ưng đội viên giảng đạo như vậy. Rất nhiều năm sau, những lời này trải qua tu sửa, trở thành điều thứ nhất trong luật chiến tranh của đại lục -- Bảo vệ bình dân.
Một đường đi thẳng, Hắc ưng đội viên thực nhẹ nhàng, nhưng khổ sở chính là hơn một trăm quan binh của sư đoàn 3, trải qua quá trình mạnh mẽ hành quân thì mỗi người tiêu hao thể lực đều rất lớn. Căn cứ vào tình huống này, Lưu Vân khi phái người đối với trấn trên tiến hành trinh sát rồi quyết định lấy hơn một trăm người sư đoàn 3 làm phụ, lấy Hắc ưng làm chủ lực, trong ban đêm đối với tiểu trấn phát động đánh chiếm bất ngờ. Tại lần tập kích ba đoàn bao vây trước đó, hắn ngẫu nhiên phát hiện, quân đội trên đại lục này , tựa hồ đối với tác chiến ban đêm cực kỳ không am hiểu, cho nên một lần nữa lựa chọn Dạ chiến.
Đêm khuya, Kì Mục trấn ngoại trừ vài tên lính trinh sát, vô thanh vô tức ngã xuống trên mặt đất. Ngoài trấn lập tức vang lên một trận tiếng vó ngựa. Hơn trăm danh kỵ binh, nhanh hướng tiểu trấn chạy tới. Tiến vào tiểu trấn thì những người này cầm những cây đuốc trong tay, chung quanh phóng hỏa, rất nhanh làm A Tư Mạn quân nhân liền bừng tỉnh ngủ.
Bọn lính còn buồn ngủ mới đi xuất ra cửa doanh trại, thì có người liền lãnh một mũi tên từ trong bóng tối phóng ra ngã trên mặt đất.
- Có đạo tặc đoàn, mọi người cẩn thận, có đạo tặc đoàn!
Một gã quan quân ngu ngốc không đi tổ chức quân đội, mà tự cho là lựa chọn rất sáng suốt khi đứng ở trong trấn rống to, hướng bọn lính cảnh báo.
“Vù” một tiếng vang nhỏ, một chi vũ tiễn chuẩn xác cắm vào yết hầu của hắn , phong bế cái miệng của hắn.
- Có dũng khí ô nhục cao quý tinh linh là đạo tặc, ngươi là muốn chết.
Tinh linh xạ thủ Lai Ân khốc khốc mắng, vừa lại rút ra một mũi vũ tiễn, theo thói quen trên đầu tiễn thổi một hơi, khoát lên dây cung rồi tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.
Mặc dù bị Lưu Vân nhiều lần phê bình hắn:“Cái này gọi là chiêu bài, đó là tương đương cẩu huyết! Thời gian dư thừa đó nên bắn mấy lần!” Nhưng Lai Ân lại nói:“Đối với ta mà nói, bắn tên là một loại nghệ thuật, ta theo đuổi sự hoàn mỹ.” Hắn thậm chí đem động tác cẩu huyết tiếp tục kiên trì , cũng làm ảnh hưởng tới tất cả tiễn thủ bên người Lưu Vân.
Thế cho nên Lưu Vân sau lại bất đắc dĩ thở dài nói:“Các nam nhân a, đều thích theo đuổi nghệ thuật bắn ! Bắn được như vậy khốc, sẽ làm chết nhân mạng !
Tất cả mọi người không có nghe hiểu, chỉ có lão Tạp thấp giọng mắng câu:“Xấu xa!”
Rất nhanh, đội kỵ binh, phá hoại này phóng hỏa xong, liền giục ngựa hướng ngoài trấn phóng đi. Bọn lính A Tư Mạn , bình thường tại trấn nhỏ hưởng quán thanh phúc, thấy bọn họ chạy qua chạy lại, nơi nào chịu được sự khiêu khích này. Liền có ba bốn trăm người do mấy người quan quân dẫn đầu, chửi bậy hướng bên ngoài trấn đuổi theo.
- Xuất phát!
Lưu Vân ra lệnh một tiếng, hơn trăm Hắc ưng đội viên nhảy dựng lên, thẳng tiến về phía trấn nhỏ đánh tới. Bọn lính ở lại quân doanh, rất nhanh liền gặp gỡ đàn sát thần này. Sau mấy phút, hơn trăm binh lính toàn bộ ngã xuống dưới đao của Hắc ưng .
- Mấy tên chết tiệt kia, một người cũng không lưu lại cho ta!
Lưu Vân thấp giọng mắng. Tới trễ một bước, hắn không tìm được một người sống. Xem ra mấy ngày nay, bị người một đường đuổi giết, trong lòng có hỏa , cũng không chỉ là Hắc ưng cùng binh lính của sư đoàn 3.
- Hắc hắc, tốt xấu gì ta còn có một cái lọt lưới .
Ốc Khắc cầm huyết đao, bên cạnh Lưu Vân cười nói, làm cho hắn càng thêm buồn bực.
Đám quân bảo vệ tiểu trấn, tựa hồ cũng bị kinh động, hướng nơi Hắc ưng chạy nhanh tới.
Hắc ưng đội viên không chút do dự vọt tới. Lưu Vân càng muốn xung trận cho ngựa tiến lên trước, giơ đao xông vào, trên người dần dần được phủ bởi một tầng quang mang màu thủy lam . Quay mắt về phía hơn mười thanh vũ khí chói lọi , Lưu Vân nhe răng cười , phi thân nhảy lên, Bôn Nguyệt đao thuận thế lăng không đánh ra.
Chỉ thấy một ánh đao màu lam, thẳng tắp bổ vào mặt tên lính đầu tiên, chém ngang thành hai đoạn, nội tạng bên trong nhất thời văng tung tóe .
Nửa người trên của tên lính rơi trên mặt đất co quắp , cái đầu cố gắng nhìn lên, trên mặt lộ vẻ thống khổ, ánh mắt không thể tin được .
Lại một đạo lam quang, từ trên trời giáng xuống, bổ bay đầu của một tên lính khác, nửa thân người trên mặt đất chứng kiến cảnh này rốt cuộc hai mắt cũng nhắm lại. Hơn mười đạo ánh đao, hơn mười tính mạng đi theo, Lưu Vân từ không trung hạ xuống thân ảnh, lẳng lặng biến mất.
Một màn hoa lệ mà tanh máu này, chấn kinh tất cả mọi người, bao gồm cả Lưu Vân.
- Mẹ kiếp , nguyên lai chiêu này dùng để giết người còn có hiệu quả tốt như vậy !
Lưu Vân thì thào nói.
“Quái vật!” Ốc Khắc âm thầm mắng, phi thân vọt vào trong đám lính A Tư Mạn.
Hắc ưng đội viên cũng rất nhanh khôi phục vẻ bình thường, vọt đi tới. Trên đường hẹp, bắt đầu diễn ra một màn đuổi giết cùng trốn chết . Lưu Vân một đao ra oai, đánh nát ý chí chống cự của mấy trăm quân nhân . Song, nói về chạy trốn, không ai có thể so sánh được với Hắc ưng. A tư mạn binh lính tứ tán chạy trốn chỉ nhận được hậu quả duy nhất, chính là làm cho Hắc ưng môn giết được vừa nhanh vừa lại dễ dàng.
Máu, dọc theo trên đường chảy thành một cái dòng suối nhỏ, người trong tiểu trấn bị bừng tỉnh sau khi đẩy cửa sổ ra, liền bị một đám cả người toàn là huyết nói một câu “Muốn sống thì đóng cửa lại đi” Dọa xong,“Ping” một tiếng đóng cửa lại cửa sổ. Bên ngoài phát sinh hết thảy, tựa hồ cùng bọn họ không có liên quan, nhưng mùi máu tươi nồng đậm này , vẫn làm cho trong lòng mọi người cảm giác được run sợ.
Một ngàn tên binh lính cứ như vậy mà biến mất trong buổi tối này, còn sống chạy trốn không tới hơn mười người.
- Tình huống thương vong như thế nào?
Khi Ngải Phật Sâm dẫn người trở lại tiểu trấn, Lưu Vân hỏi.
- Bị thương bảy tám người.
- Nga, hoàn hảo quá.
- Đều là không cưỡi ngựa quen, cưỡi ngựa kém mà té xuống ngựa !
- …..
- A Húc, ngươi dẫn người đi thăm dò xem vật tư trong trấn, đem các thứ hữu dụng mỗi dạng đều mang cho một ít. Đặc biệt tiền tài .vân..vân !
- Tiểu tử, ngươi phụ trách chuẩn bị phóng hỏa, đợi a Húc lục soát hoàn toàn, đem tất cả kho hàng toàn bộ thiêu hủy!
Không thể không nói, vận khí của Lưu Vân rất tốt. A Húc mang theo người đi rất nhanh thu hoạch lớn mà về.
- Đại ca, đại hỷ sự a! Cư nhiên có một trăm vạn kim phiếu quân lương, trong phòng một tên quan quân nhu quan lục soát được.
A Húc ôm cái hộp thiết nhỏ, dáng vui mừng chạy tới.
- Đại ca, ngươi đừng chảy nước miếng a! Nước mắt cũng chảy xuống !
“Lão tử rốt cuộc cũng có tiền !” Lưu Vân lòng chua xót nói.
- Giết người xong, cần phải phóng hỏa rồi! Mọi người chạy mau a!
Tử Văn Thành đứng ở trên đường, rống lớn . Trong buổi tối này, tất cả buồn bực trong lòng hắn đều biến mất, người cũng trở nên hưng phấn hơn.
- Ngu ngốc!
- Hoạt bảo!
- Người điên!
Lưu Vân trong lòng cũng cảm giác rất sung sướng, cùng mọi người cười mắng mấy câu đi ra trấn nhỏ. Một đám binh lính ôm bao lớn bao nhỏ , cũng đi theo phía sau bọn họ, đi khỏi tiểu trấn nhỏ.
Trong Kì Mục trấn, hỏa quang nổi lên bốn phía, hơn nữa càng mãnh liệt. Tận trời hỏa diễm, chiếu sáng nửa bầu trời. Trong bóng đêm, mấy trăm binh lính phóng ngựa rời đi tiểu trấn dần dần đi xa. Hỏa quang chiếu rọi xuống, phía sau mỗi người đều lóe ra ánh lửa, phảng phất là chiến thần viễn cổ từ trong truyền thuyết đi ra .
- Cái yên ngựa này thích a! An toàn của tiểu đệ đệ rốt cuộc có bảo vệ. Khai Thủy cưỡi ở trên lưng một ngựa trống trơn , khái khái chạm chạm , thiếu chút nữa làm cho lão tử đánh cho gà bay chó chạy !
Một giọng người tục tằng , trong đêm máu tanh này vẽ lên một dấu chấm tròn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...