Dị Giới Quân Đội
Tác giả: Lý Bố Y
Quyển thứ năm
Chương 361: Bí mật kinh thiên
Biên dịch: vienmobo
Converter: ThuongLong
Nguồn: 4vn.eu
Mọi người ở Phổ Lí Tắc Lợi thành kinh ngạc phát hiện từ trên bầu trời xuất hiện một cơn mưa rơi xuống
Trong nước mưa mang theo mùi thơm nhàn nhạn cùng xuân ý nồng đậm. Những nơi mưa đi qua, cây cối bắt đầu nẩy mầm, hoa cỏ điên cuồng sinh trưởng. Mùa xuân bắt đầu đến ở Phổ Lí Tắc Lợi thành.
- Từ giờ trở đi mùa xuân vĩnh viễn ở lại với Phổ Lí Tắc Lợi thành.
Thủy Tâm thu hồi tinh linh lục trượng lại, đi tới bên cạnh Lưu Vân trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
- Cảm tạ bệ hạ chúc phúc.
Lưu Vân cũng không kịp có phản ứng gì, chỉ hàm hồ gật đầu nói.
- Ma pháp này gọi là Nữ thần chúc phúc, là một ma pháp tối thần kỳ của Tinh Linh tộc. Uy lực của ma pháp có thể bao trùm một khu vực rộng lớn làm thực vật ở đó sinh trưởng nhanh chóng, sinh cơ dạt dào giống như mùa xuân đang tới!
Long Ngạo Thiên dường như nhìn ra sự hoang mang không hiểu của Lưu Vân, bèn giải thích.
- Ta ngất, cái này thì có tác dụng gì? Cần gì phải vội vàng vậy?
Lưu Vân cảm thấy có chút khó chịu. Lễ vật của Tinh linh nữ vương ngoại trừ thể diện ra thì cũng chỉ là một phần lễ vật bình thường mà thôi.
- Cái này….Rất có ý tứ bảo vệ môi trường….Bảo vệ môi trường!
Lưu Vân cười nói với Long vương.
Mọi người đi vào thành thị.
Long Ngạo Thiên nhìn Lưu Vân ở trong đám người, sau đó đi tới bên cạnh hắn nói nhỏ:
- Tiểu tử, ngươi ngàn vạn lần đừng coi thường lễ vật này của lão bà ta! Người tặng lễ thông minh vĩnh viễn không bao giờ nói ra sự quý trọng trong lễ vật của ình, chỉ cần người nhận lễ trong lòng hiểu rõ là được, nếu không mọi người đều đỏ mắt thèm thuồng!
Ta thấy ngươi có vẻ không hiểu, để ta nói cho ngươi một chút.
- Tiểu tử ngu dốt, đối với hiệu quả của mấy cái ma pháp thần kỳ này quả thật hiểu biết quá ít!
Lưu Vân nói xong vội dựng tai lên nghe.
- Căn nguyên ma pháp là do Tinh linh tộc lợi dụng lực lượng tự nhiên tinh khiết nhất để phóng thích ma pháp. Tuy rằng không có tính công kích nhưng lại có hiệu quả thần kỳ. Chẳng hạn như sinh mệnh vinh quang, nữ thần chúc phúc….
- Sinh mệnh vinh quang? Ta đã thấy rồi!
Lưu Vân không khỏi nhớ tới ma pháp lúc tinh linh nữ hài Hiểu Hiểu sử dụng để cứu Thế Viêm.
- Hãy nghe ta nói!
Long Ngạo Thiên cắt lời hắn.
- Sự hấp dẫn nhất của căn nguyên ma pháp này chính là khu vực được thi pháp sẽ đạt được lợi ích lớn nhất.
Lưu Vân đật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Có thể kéo dài cuộc sống đối với người thường mà nói là sự hấp dẫn trí mạng.
- Sau khi nữ thần chúc phúc phóng thích, không chỉ có thực vật sinh trưởng trong thời gian ngắn mà còn mang đến cảm giác mùa xuân ấm áp cho mọi người. Hơn nữa còn có hiệu quả độc đáo. Giả dụ như cây cối hoa cỏ xanh tươi quanh năm. Còn như những chỗ tốt khác thì ngươi cứ chậm rãi lĩnh hội đi. Theo ta được biết thì trong lịch sử Tinh linh tộc, Tinh linh tộc chỉ sử dụng loại ma pháp này đối với ba tòa thành. Ba tòa thành này được người ta gọi là Chúc phúc chi thành. Đáng tiếc là ba tòa thành này đã bị hủy trong chiến hỏa.
Long Ngạo Thiên thở dài nói.
- Ách, Chúc phúc chi thành cũng bị hủy bởi chiến hỏa…Phổ Lí Tắc Lợi thành sắp trở thành tòa thành thứ tư!
Lưu Vân lúng ta lúng túng nói. Trong lòng hắn đang muốn mắng chửi bởi vì Phổ Lí Tắc Lợi thành lúc nào cũng có khả năng bị chiến hỏa hủy diệt. Mà lão bà của người này lại lặng lẽ tặng hắn một món quà như vậy.
- Tiểu tử ngươi có biết vì sao ba tòa thành kia bị chiến hỏa hủy diệt không?
Long Ngạo Thiên cười hắc hắc.
- Đó là bởi vì chúng rất giầu có. Sự giàu có này là cho người người đỏ mắt! Chúc phúc chi thành là thành thị nhân loại được Tinh Linh tộc tuyển chọn trở thành minh hữu. Có thể đại diện Tinh linh tộc buôn bán cùng quốc gia nhân loại! Tinh Linh không thích việc buôn bán nhưng cần những vật dùng bình thường để duy trì cuộc sống. Mà nhân loại cực kỳ thích thú với những sản vật của tinh linh! Còn nữa, đối với những thành thị được Tự Nhiên Nữ Thần chúc phúc, Tinh linh tộc không thể đứng nhìn nó bị diệt vong. Tại thời điểm ba tòa thành thị kia bị phá hủy, quốc gia nhân loại cũng phái trọng binh kiềm chế Tinh Linh tộc! Lão bà của ta khi đó còn trẻ, tính tình cũng tốt, hiện tại chính là ngòi nổ của chiến tranh chủng tộc!
Lời của Long vương khiến Lưu Vân mừng rỡ như điên.
- Hạnh phúc luôn tới một cách đột ngột như vậy, giống lôi điện thuật của lão Tạp.
Trong lòng Lưu Vân không khỏi thở dài. Hắn biết chỉ cần bước qua cửa ải khó khăn trước mắt, có sự ủng hộ mạnh mẽ của Tinh linh tộc, mùa xuân của Phổ Lí Tắc Lợi thành thực sự sẽ đến.
- Tuy nhiên, tiền bối này, phu nhân của người vì lý do gì lại ban cho Phổ Lí Tắc Lợi thành món quà quý giá này?
Lưu Vân hoang mang hỏi. Thiên hạ không có bữa ăn nào là miễn phí. Đối mặt với bàn thức ăn phong phú này, tốt nhất trước tiên phải nhìn lại ví tiền của mình cái đã.
- Đương nhiên là bởi vì ngươi!
Long vương cười nói.
- Bởi vì ta?
Lưu Vân cảm giác như lọt vào trong sương mù.
- Vì sao?
- Không thể nói. Không thể nói.
Long vương vẻ mặt thần bí.
Long vương cùng Tinh linh nữ vương đã đến, đối với Lưu Vân cùng Hắc Ưng quân đoàn và cả Phổ Lí Tắc Lợi thành mà nói là một tin vui lớn. Hai vị vương giả trong truyền thuyết xuất hiện không chỉ khiến mọi người tạm thời quên đi chuyện của công chúa và Hỏa Phượng quân đoàn mà còn làm cho bọn họ thấy được hy vọng trong cuộc chiến này. Dù sao hai vị vương giả không chỉ có chiến lực cường đại mà còn đại biểu cho lực lượng của hai chủng tộc vĩ đại là Tinh linh tộc và Long tộc. Mà lúc Tinh linh nữ vương vào thành đã phóng thích ma pháp ----Nữ Thần chúc phúc, đem mùa xuân tới cho Phổ Lí Tắc Lợi thành lại càng được mọi người coi là “Thần tích”. Cơn mưa xuân kia không chỉ có tẩy rửa hết mọi thứ không sạch sẽ trên mặt đất mà còn xóa tan mọi sự ưu sầu và sợ hãi trong lòng mọi người. Khi bọn họ từ miệng những đầu túy long biết được việc Vương giả của Tinh linh tộc cùng Long tộc thất tung hơn 1000 năm trước đã xuất hiện ở Phổ Lí Tắc Lợi thành, bọn họ thậm chí còn cảm thấy sự hy sinh của Na Á công chúa đã cảm động tới Thần khiến cho Thần phái bọn họ tới cứu vớt tòa thành thị này.
Vì thế trong tòa thành thị này bắt đầu có người chạy đôn chạy đáo tuyên truyền cố sự Phượng Hoàng nữ thần----Na Á là người thủ hộ trung thực của thần, đem nàng thần hóa. Rất nhanh sau đó có người khởi xướng “Nữ thần giáo”, có rất nhiều người dân gia nhập. Tôn giáo giáo giúp mọi người giải tỏa áp lực trong lòng, an ủi tâm linh mọi người.
Lưu Vân không vì việc hai Vương đến mà cử hành bất kỳ nghi thức hoan nghênh nào. Công chúa vừa mới mất đi, không thích hợp tổ chức yến hội, hơn nữa hắn cũng không có tâm tình tổ chức chuyện đó. Long Ngạo Thiên rất độ lượng, tỏ vẻ hiểu được điều đó. Hắn cùng với thê tử về sống với Tinh linh tộc.
Đối mặt với việc Long Ngạo Thiên đã đến, mấy người Hỏa Vũ lựa chọn im lặng. Im lặng lúc này đại biểu cho việc bọn họ chấp nhận chuyện này.
- Ngươi không tức giận sao?
Sau khi đi vào phòng, Thủy Tâm nhìn Long Ngạo Thiên rồi nhẹ giọng hỏi.
Đối mặt với thê tử, Long Ngạo Thiên khẽ mỉm cười nói:
- Tức giận? Ta chỉ thấy thời gian hơn 1000 năm cũng không dài. Cuối cùng chúng ta cũng có thể quay trở lại phiến đại lục này. Có thể tự do sinh hoạt cùng nhau!
- Nếu không phải nha đầu ngốc kia làm ra chuyện kia, có lẽ ngươi còn chưa mang ta trở về?
Thủy Tâm cười nói.
- Nếu hai tộc thực sự gặp nguy, ta sẽ trở về một mình. Nhưng để ngươi cùng hài tử ở bên kia.
- Xem ra 1000 năm trước phát sinh trường hạo kiếp kia đã tạo thành thương tổn thật lớn cho hai tộc. Rất nhiều lão nhân đã hy sinh!
Thần tình Thủy Tâm có chút ảm đạm.
- Đúng vậy. Đường đường Địa Long Vương, cũng chỉ mang theo lão bà bỏ trốn!
Long Ngạo Thiên cười to nói.
- Nha đầu Long Linh kia còn thường xuyên giễu cợt ta!
- Thật ra lúc trước ta cũng không biết mình lựa chọn như vậy là đúng hay sai. Nhưng từ khi Long Linh được sinh ra, ta biết mình đã đúng. Tự Nhiên Nữ Thần sáng tạo vô số chủng tộc thần kỳ nhưng nàng lại đem quyền lợi hoàn thiện chủng tộc giao cho chúng ta. Trên người long Linh tụ tập tất cả các ưu điểm cùng năng lực của Long tộc và Tinh linh tộc. Nàng mới chân chính là sủng nhi của Tự Nhiên Nữ Thần!
- Cũng không biết nha đầu kia hiện tại chạy đi nơi nào!
Long Ngạo Thiên thở dài nói. Hắn phát phiện tính tình nữ nhi thật sự tùy ý, ngang bướng, có thể nói là còn ngang ngược hơn cả hắn.
- Đúng rồi. Sau khi ta thi triển ma pháp đối với Phổ Lí Tắc Lợi thành thì tiểu tử kia có phản ứng gì?
- Hắn không hiểu gì thì có phản ứng gì đây? Chỗ tốt đều là ta lén lút nói cho hắn biết. Lúc ấy ta còn tưởng rằng ngươi tâm huyết dâng trào, một phút nông nổi, không nghĩ ngươi lại chịu làm như vậy. Ngươi làm như vậy là vì cái gì?
Long Ngạo Thiên bèn hỏi.
Thủy Tâm không trực tiếp trả lời hắn, ngược lại hỏi.
- Ngươi dự định ở lại nơi này bao lâu?
- Sau khi xong việc ta sẽ ly khai!
- Linh nha đầu chơi quá nhiều rồi!
Long Ngạo Thiên không nói gì, không ai hiểu con bằng cha mẹ. Không ai có thể quản được nữ nhi của hắn. Ngay cả Long vương cùng Tinh linh nữ vương liên thủ cũng không quản được nha đầu này thì còn ai có thể quản được?
- Chúng ta đi nhưng nó nhất định phải lưu lại. Có lẽ phải tìm người chăm sóc cho nó?
- Ừ. Chúng ta đều không thể yên tâm về Long tộc cùng Tinh linh tộc cho nên phải tìm người có năng lực bảo hộ nó!
- Còn phải là người trẻ tuổi và đẹp trai nữa!
- Nhưng lại phải là người đã kết hôn!
- Tốt nhất là ma vũ kỳ tài!
- Đây không phải là đang nói tới ta sao?
Trong phòng nào đó ở Phủ thành chủ, Lưu Vân kêu lên.
Đêm đó Thủy Như Yên mang theo lão Tạp tới bái kiến nữ vương Tinh linh tộc. Vị lão ma pháp sư râu tóc hoa râm này ở trước mặt nữ vương biểu hiện cúng kính giống như một ma pháp học đồ, khiêm tốn học hỏi. Tinh linh nữ vương là một truyền thuyết ở Lam Nguyệt đại lục, là truyền thuyết đứng đầu ở trên ma pháp thần đàn, còn lão may mắn trở thành ma pháp sư nhân loại đầu tiên được nghe nàng dạy bảo về ma pháp.
Cùng lúc đó Long vương cũng đang ở trong một gian tĩnh thất gặp mặt Lưu Vân.
- Đối với những lời ta nói lúc sáng nay ở cửa thành, ngươi có ý kiến gì không?
Long Ngạo Thiên thây Lưu Vân vừa ngồi xuống liền trực tiếp hỏi hắn.
Lưu Vân do dự một lúc rồi mới nói:
- Bệ hạ muốn nghe lời nói thật hay lời nói dối?
Lần đầu tiên một mình gặp mặt Long vương Long tộc, trong lòng Lưu Vân vẫn còn chút bất an. Ai biết tính tình mấy lão quái vật ngàn năm này như thế nào.
- Sau khi rời khỏi Lam Nguyệt đại lục ta mới biết được trên thế giới này có một thứ có thể khiến cho co người có địa vị cùng thân phận khác nhau cùng được đối xử ngang hàng như nhau…
Long Ngạo Thiên trầm ngâm một lúc, sau đó vỗ đùi nói.
- Đúng, đúng rồi. Đó gọi là nhân quyền! Ta hy vọng hôm nay chúng ta tiến hành một lần nói chuyện ngang hàng để quyết định chuyện tương lai. Ta đã ở đó trong một thời gian quá dài.
Đại não Lưu Vân lưu chuyển.
“Bảo vệ môi trường, nhân quyền”, những từ quen thuộc này khiến hắn hoài nghi địa phương Long vương đã đến.
- Ngươi rất muống biết sao?
Long Ngạo Thiên dường như đoán được tâm sự của hắn.
- Thực lực của nhân loại còn chưa có thể tiến hành lữ hành trong không gian. Ta đã sống mấy ngàn năm, tuy rằng miễn cưỡng có thể làm được nhưng cũng chỉ có thể tới được địa phương gần nhất. Hơn nữa còn phải mượn dùng các loại pháp khí. Thành thật ở nơi này làm chuyện tốt của ngươi đi!
- A!
Lưu Vân cố gắng đè nén sự xúc động ở trong lòng.
- Trước tiên nói về lời nói dối của ngươi đi!
- Ngươi khiến ta nhìn thấy phong phạm một vị Vương vĩ đại. Dưới hoàn cảnh cùng năng lực đặc thù, ánh sáng của ngươi chiếu khắp cả Lam Nguyệt đại lục!
- ha ha
Long Ngạo Thiên nở nụ cười.
- Lời nói dối quả thật dễ nghe! Tiếp theo hãy nói thật đi.
Lưu Vân mỉm cười nhìn Long Ngạo Thiên, đột nhiên hỏi.
- Thật muốn nghe sao?
- Đương nhiên!
Long Ngạo Thiên gật đầu nói.
- Nói thật, chính trị không phải là trò đùa của người trẻ tuổi!
Lưu Vân thở dài nói.
Long Ngạo Thiên đương nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Lưu Vân. Tuy nhiên sau khi hắn nghe xong thì cũng không có tức giận, ngược lại lấy ánh mắt thưởng thức nhìn Lưu Vân.
- Tuy nhiên ta không thể không thừa nhận sự cường thế của ngươi khi ngươi trở về. Tin tưởng ngươi sẽ chiến thắng trong cuộc chiến này.
Lưu Vân nói xong đưa tay bưng chén trà trên bàn lên.
- Đứng ở lập trường Long tộc, ta phải suy nghĩ vì Long tộc. Đứng ở lập trường cá nhân, ta cũng phải làm như vậy. Thời gian của ta không nhiều, tất cả phiền toái cũng phải mau chóng giải quyết.
- Chẳng lẽ ngươi còn có chuyện quan trọng hơn cần phải đi làm sao?
Lưu Vân nuốt nước bọt rồi hỏi. Hắn không nghĩ ra còn chuyện gì quan trọng hơn so với sự sống còn của Long tộc cùng các chủng tộc khác.
- Đương nhiên sau khi xử lý trong chuyện ở đây, ta còn muốn mang lão bà đi lữ hành!
Long Ngạo Thiên nghiêm trang nói.
Lưu Vân vừa mới uống được một ngụm nước, thiếu chút nữa đã trực tíêp phun ra.
- Đây là chuyện quan trọng sao?
Long Ngạo Thiên liếc mắt nhìn Lưu Vân, dường như muốn nói tiểu tử người hoàn toàn không hiểu.
- Được rồi, hiện tại chúng ta thảo luận vấn đề Huyết thần giáo.
Lưu Vân cảm thấy cho dù có cố gắng thế nào thì hắn cũng không thể hiểu được mấy lão quái vật đã sống ngàn năm.
- Ta cũng có hai cái tin tức, một tốt một xấu. Ngươi muốn nghe tin nào trước?"Long Ngạo Thiên mỉm cười nói.
- Ách. Trước hết nghe tin xấu đi! Ta muốn xem nó có thể xấu tới mức nào!
Lưu Vân cười khổ nói. Trong khoảng thời gian này, tin tức xấu quá nhiều. Nhưng đối với Lưu Vân àm nói thì không có bất cứ tin tức nào xấu hơn việc Na Á đã hy sinh.
- Sau khi ta cùng Thủy Tâm hoàn thành không gian lữ hành trở về, năng lượng trong thân thể tiêu hao quá lớn, không thích hợp xuất thủ đối phó Huyết thần giáo. Cho dù chúng ta xuất thủ cũng rất khó tiêu diệt toàn bộ bọn chúng.
Long Ngạo Thiên trầm giọng nói.
- Điều này không có vấn đề gì. Các ngươi có thể tới đây là tốt lắm rồi! Cho tới bây giờ ta luôn sử dụng lực lượng thuộc về bản thân mình, không muốn nương tựa vào người khác, đáng tiếc là thời gian quá gấp!
Lưu Vân nói một cách thản nhiên như không có việc gì.
Nhưng trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện cảm giác bi thương. Câu cửa miệng vốn là vợ chồng cùng chung hoạn nạn nhưng lúc đại nạn xảy ra thì mỗi người lại một nơi. Thật ra cuộc sống của các chủng tộc trên đại lục này thường gặp phải chuyện như vậy. Tinh linh vì bảo tồn thực lực của mình. Long tộc cũng vậy. Các quốc gia nhân loại thì tự gây chiến với nhau, không đến thời điểm cuối cùng thì không thể liên hợp lại với nhau. Na Á của Hỏa Vân đế quốc có thể giúp được hắn thì đã hy sinh trên chiến trường. Hơn nữa lúc hy sinh, trên bản chất nàng đã là thê tử của hắn.
- Hài tử, dưới bất luận tình huống nào cũng phải duy trì một tâm hồn bình tình bao dung!
Không biết Long Ngạo Thiên đã đi tới bên cạnh Lưu Vân vào lúc nào. Hắn vỗ bàn tay to lớn của mình lên vai Lưu Vân.
- Ta còn một tin tức tốt chưa nói cho ngươi biết. Tuy rằng ta cùng Thủy Tâm không thể xuất thủ nhưng có biện pháp trợ giúp ngươi. Lúc quyết chiến ta cùng Thủy Tâm sẽ chuyển dời một phần năng lực của chúng ta cho lão ma pháp sư ở bên cạnh ngươi, trợ giúp khiến hắn trở thành ma vũ đỉnh phong! Chuyện này sau khi Thủy Tâm cũng vị lão ma pháp sư kia thương lượng xong sẽ quyết định làm như thế nào.
Lưu Vân im lặng gật đầu.
- Ngươi biết bao nhiêu về Huyết thần giáo?
Long Ngạo Thiên hỏi.
- 1000 năm trước văn minh của đại lục bị gián đoạn do đại chiến. Chính bọn họ là người khơi mào chiến tranh. Chuyện sau đó ta cũng biết một chút. Ta tìm được một di tích chiến trường cổ, phát hiện một vài bộ sách.
Lưu Vân nói.
Long Ngạo Thiên chắp tay sau đít đi tới trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra.
- Đó là kết cục của câu chuyện xưa! Khi đó ta đã rời khỏi Lam Nguyệt đại lục. Nhưng ta biết câu chuyện xưa này chỉ mới bắt đầu. Hiện tại ta nói cho ngươi biết một chút về bí mật thực sự của Lam Nguyệt đại lục!
Quá khứ đối với mọi người đang ở hiện tại hay tương lai đều giống nhau, vĩnh viễn không thể giải thích được. Lời nói của Long Ngạo Thiên làm Lưu Vân tò mò. Hắn đi đến bên cạnh Long vương, im lặng đứng đó, chuẩn bị cùng hắn đi vào trong dòng lịch sử của Lam Nguyệt đại lục.
- 2000 năm trước hỗn chiến trên đại lục kết thúc, thành lập một quốc gia mới, một thể chế mới----phần đông các quốc gia tạo thành Liên minh hoàng tộc thống nhất. Các chủng tộc cũng có phạm vi thế lực thuộc về mình. Sau khi Lam Nguyệt đại lục phát triển tới đỉnh cao, tài nguyên của các quốc gia nhân loại bắt đầu thiếu hụt, dân cư chật chội, xã hội gặp phải nguy cơ lớn nhất từ trước tới nay. Cho dù dưới tình huống như vậy các quốc gia cũng không dám chủ động khơi mào chiến tranh bởi vì sẽ bị liên minh hoàng tộc đả kích. Vì thế người cầm quyền đưa ánh mắt hướng về hải ngoại. Không ít quý tộc phú thương trở thành người tiên phong trong lĩnh vực hàng hải, không ngừng phát hiện tân đại lục mới ở nơi biển khơi xa xôi. Sau đó lại còn thu được đại lượng tài phú. Tiền tài cùng thổ địa kích thích khiến cho liên minh hoàng tộc khởi xướng hành động viễn chinh với quy mô lớn. Mục đích là không ngừng tìm kiếm trên biển rộng, tìm được tân đại lục thích hợp cho nhân loại sinh sống. Trong lần hành này, trải qua hơn 2 tháng đi biển, liên minh phát hiện một đại lục mới, diện tích mặc dù nhỏ hơn so với Lam Nguyệt đại lục một chút nhưng mà lại thỏa mãn yêu cầu của mọi người. Tuy nhiên khối đại lục kia đã sớm có chủ nhân. Tại thời điểm đổ bộ, bọn họ bị thế lực dân bản địa tập kích, quân đội địch nhân tác chiến dũng cảm, có sự huấn luyện bài bản, thân thể cực kỳ cường hãn, thậm chí còn cưỡng hãn hơn cả Thú nhân của Lam Nguyệt đại lục. Hơn nữa sĩ quan chỉ huy của địch nhân cũng cực kỳ giỏi, tài chỉ huy siêu quần, hoàn toàn đánh tan liên quân viễn chinh, chỉ có một bộ phận nhỏ quý tộc cùng quan binh trốn thoát trở về Lam Nguyệt đại lục.
Đương nhiên bọn họ không chỉ có mang bản thân trở về mà còn mang về mấy thi thể binh lính địch quân. Thông qua nghiên cứu thi thể, bọn họ phát hiện những người này cường đại bởi vì máu của bọn họ khác hẳn với người thường. Trong máu đó ẩn chứa lực lượng cường đại. Hơn nữa lại là máu màu xanh nhạt. Hoàng tộc luôn cảm thấy mình là giỏi nhất, đối với lần thất bại trong cuộc viễn chinh này làm bọ họ cực kỳ tức giận. Sau đó bọn họ phát ra quân đội cùng tướng lĩnh cường đại hơn, lại một lần nữa phát động viễn chinh, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Lưu Vân khẽ thở dài.
- Thất bại này có thể đoán trước đước. Rời xa sự ủng hộ của đất nước, khuyết thiếu tiếp viện, lạ lẫm địa hình cùng tình hình của địch nhân, việc thất bại đã được định trước.
- Ngươi nói rất đúng. Các quan viên cũng ý thức được điểm này. Nhưng mà bọn họ không buông bỏ được.
- Tài phú, thổ địa cùng dung mạo, ba thứ này đối với bọn họ là những thứ trọng yếu! Muốn bọn họ buông tha mới là việc lạ!
Lưu Vân cười nói.
- Ha ha, xem ra ngươi rất hiểu bọn họ.
- Đương nhiên ta cũng là nhân loại. Ta hiểu được thất tình lục dục của nhân loại! Đương nhiên thất tình lục dục không đáng sợ, đáng sợ chính là mất đi năng lực khống chế đối với dục vọng.
- Lúc nàybọn họ thay đổi sách lược, chăm chú để ý tới kết cấu thân thể đặc thù của địch nhân. Bọn họ cho rằng việc địch nhân cường đại là do bọn họ có máu màu xanh nhạt, khác hẳn với mọi người.
Trong lòng Lưu Vân mơ hồ nảy sinh dự cảm xấu.
- Xem ra hiện tại Huyết thần giáo gặp thất bại đối với hoàng tộc.
- Ngươi rất thông minh. Đoán thử xem tiếp theo xảy ra chuyện gì?
- Hoàng tộc bắt đầu nghiên cứu huyết độc, sau đó dần dần mất đi khống chế đối với loại độc chất này, khiến cho nó lan tràn cả đại lục?
Long Ngạo Thiên lắc đầu:
- Ngươi suy nghĩ rất đơn giản. Không chỉ có hoàng tộc mà còn có giáo hội liên hợp với nhau thành lập một kế hoạch quân sự tuyệt mật----Đồ ma! Bọn họ gọi địch nhân lạ lẫm này là Ma tộc. Kế hoạch này dùng để chế tạo một đám chiến sĩ khủng bố nhằm phát động tiến đánh Ma tộc.
- Đó là một bắt đầu không ổn!
- Đúng vậy. Phụ trách kế hoạch này là Ma Đạo Sư Đạt Mặc Lý Tư. Hắn là hắc ám hệ ma đạo sư. Giáo hội cùng hoàng tộc truy nã hắc ám hệ Ma Đạo Sư trong thời gian dài nhưng bọn hắn không cũng không còn cách nào khác. Bởi vì hoàng tộc đã biết hắn là ma pháp sư thiên tài của Hắc ám hệ ma pháp. Đạt Mặc Lý Tư biểu hiện ở bên ngoài Học viện chỉ là một giáo thụ hệ sinh vật. Hắn có nhiều nghiên cứu đối với Bất Tử Sinh Vật, kế hoạch huyết tinh này giao cho hắn không chỉ tránh việc nhiều người biết mà còn phát huy sở trường của hắn.
- Cấu kết với nhau làm việc xấu lại còn giả vờ!
- Ngươi đã hiểu lầm. Đạt Mặc Lý Tư là lão sư tốt, cũng là người tốt. Ít nhất là khi đó. Trong quá trình nghiên cứu hắn đã phát hiện một loại độc tố có khả năng tạo thành thảm họa đối với nhân loại cho nên hắn đã dừng nghiên cứu, đem tình huống này báo cáo lên trên. Nhưng mà giáo hội sau khi thương lượng lại muốn hắn cố gắng nghiên cứu loại độc tố này, sau đó tiến hành sản xuất hàng loạt.
- Có đôi khi dã tâm về quyền lực còn đáng sợ hơn cả độc huyết.
- Lúc đó Đạt Mặc Lý Tư không có phản kháng nhưng sau khi trở lại phòng thí nghiệm không lâu thì hắn đã hủy diệt tất cả các tư liệu rồi bỏ trốn. Hắn tình nguyện hy sinh bản thân mình cũng không muốn nhân loại bị hủy hoại. Từ đó về sau giáo hội và hoàng tộc cùng phái nhân thủ tìm kiếm nơi lẩn trốn của hắn, tiến hành truy nã khắp cả đại lục.
- Tại sao ngươi lại biết rõ chuyện này đến thế?
- Bởi vì trong quá trình Đạt Mặc Lý Tư lặng lẽ đào vong, ta đã cứu hắn. Lúc hắn bị người trong giáo hội truy đuổi tới đường cùng, ta đã xuất thủ cứu hắn. Từ trước tới nay ta đã không quen nhìn đám giáo hội này. Đạt Mặc Lý Tư đã nói cho ta biết toàn bộ sự việc đã xảy ra. Ta muốn đưa hắn tới Long tộc để sống yên ổn nốt quãng đời còn lại nhưng hắn cự tuyệt. Sau đó ta mới biết được toàn bộ người nhà của hắn bị giáo hội bắt, hắn muốn nghĩ cách cứu bọn họ.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó nghe nói giáo hội bắt được một đám tà ác sinh vật, tất cả đều là kiệt tác của Ám Ma Pháp sư, những quái vật này bị giải tới từng trấn, từng thành thị để triển lãm cho mọi người. Ở trong một tòa thành thị, đám quái vật này được một đàn quái vật khác cứu đi. Mấy quái vật được cứu sau đó lại chết ở nơi hoang dã. Toàn bộ đều là người thân của Đạt Mặc Lý Tư, giáo hội vì bắt hắn hiện thân đã dùng độc huyết biến bọn họ thành quái vật.
- Làm sao ngươi biết được đó là thân nhân của hắn?
- Bởi vì hắn không thể hạ thủ được đối với thân nhân của mình cho nên hắn cầu ta động thủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...