Dị Giới Quân Đội
Tác giả: Lý Bố Y
Quyển thứ năm
Chương 355: Bức thư cuối cùng của Na Á
Biên dịch: vienmobo
Converter: ThuongLong
Nguồn: 4vn.eu
Khi ngươi nhìn thấy bức thư này cũng là lúc Na Á cùng ngươi đã thuộc về hai thế giới khác nhau.
Mặc dù lúc trước ta tránh ngươi, không muốn gặp mặt ngươi nhưng cuối cùng ta vẫn mong ngươi có thể bình an quay trở về, hy vọng thân ảnh của ngươi sẽ xuất hiện trước mặt ta. Đáng tiếc là hy vọng thì luôn tốt đẹp nhưng sự thật lại không như ta mong muốn. Cho dù Na Á không tiếc hy sinh Hỏa Phượng quân đoàn cùng tính mạng của mình cũng không thể thủ vững cho tới lúc ngươi trở về. Tha thứ cho ta. Ta đã cố hết sức!
Cái đêm dạ yến ở Hoàng cung kia là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Lúc đó ngươi đã từ hôn, chúng ta hoàn toàn là hai người xa lạ. Nhưng ngươi còn nhớ rõ ánh mắt tràn đầy như tình và đau lòng khi lần đầu tiên nhìn thấy ta không? Trong khoảnh khắc đó, đối mặt với ánh mắt của ngươi, ta không ngờ lại sinh ra một loại ảo giác: ta là người yêu trong kiếp trước của ngươi, xuyên qua thời không mà gặp lại ngươi ở đây. Một đêm kia, ngươi say rượu nằm một mình ở hoa viên. Ta đắp một cái chăn lên người ngươi, mang cho ngươi một phần ấm áp. Ngươi đọc một bài thơ làm ta hiểu được sự cô đơn trong lòng ngươi. Bài thơ kia, ánh mắt kia, còn cái đêm đó, từ đó về sau là những thứ hạnh phúc nhất trong cuộc đời ta. Ta mất đi cơ hội ở gần ngươi, chúng ta đi trên hai con đường song song, không bao giờ gặp mặt. Nếu không có cái đêm mê loạn một năm trước, nếu ta không gặp phải ngươi bị trúng độc ta nghĩ thế giới của chúng ta sẽ không xuất hiện bất cứ chuyện gì. Mộng trong đêm tối lại hiện lên, ta luôn bị lạc trong mộng, sau khi tỉnh lại thì không còn mặt mũi nào gặp ngươi. Ta chỉ có thể đứng ở phía xa nhìn ngươi, tưởng niệm cái đêm hôm đó. Không có ngươi, thế giới của ta chỉ một màu đen tĩnh mịch, chỉ có ngươi mới xua tan bóng tối trong lòng ta, mang đến ánh sáng và sự an ủi đối với ta.
Lại nói một chút về hài tử đi.
Nó xuất hiện là một chuyện ngoài ý muốn. Ta không nói về điều này với ngươi bởi vì ta không muốn nó giống ta, trở thành gánh nặng trong cuộc sống của ngươi. Đó là tinh linh nhỏ bé mà ông trời ban cho ta. Ta muốn nuôi nó lớn lên nhưng không có cơ hội. Cho nên cuối cùng ta chỉ có thể đem nó phó thác cho ngươi. Ta tin tưởng hắn lớn lên ở bên cạnh ngươi và trở thành một nam nhi đầu đội trời chân đạp đất.
Cuộc sống con người đôi lúc giống như mộng cảnh. Lúc kết thúc là lúc chúng ta mở hai mắt ra.
Ta chỉ có thể nhớ được một ít chuyện kiếp trước.
Kiếp này lại có nhiều điều không được như ý.
Tình yêu của ta, ta chờ mong kiếp sau được gặp ngươi.
Nếu có kiếp sau, ta không muốn làm công chúa, ta chỉ muốn làm một nữ nhân bình thường, một người được ngươi yêu quý.
- Na Á, Na Á….
Lưu Vân khép thư tín trong tay lại, từ từ nhắm hai mắt lại, khẽ gọi tên công chúa. Phong thư này đã giải thích hết mọi hiểu lầm giữa bọn họ. Thực chất trong lòng Lưu Vân không có nửa phần oán trách nàng. Lưu Vân đều rộng lượng đối với nữ nhân. Thậm chí hắn còn quên đi những khúc mắc đã xảy ra giữa hắn và Na Á. Nhưng Na Á lại vẫn ghi nhớ ở trong lòng. Sau khi rời xa hắn, nàng đã cố gắng chuộc lại sai lầm của mình, cam tâm tình nguyện làm người thủ hộ cùng làm viên đá lót đường cho hắn. Trong quá khứ, Lưu Vân cũng không ý thức được điểm này. Hắn lạnh lùng. Đó là sự thương tổn tàn khốc nhất đối với nàng. Cho nên sau khi có hài tử, nàng không muốn nói cho hắn biết, thậm chí còn bắt đầu né tránh hắn.
Phải nói là Na Á đã quyết định sáng suốt. Tình cảm của Lưu Vân đối với nàng bởi vì nguyên nhân Nguyệt Nhi mà nảy sinh. Cũng bởi vì Nguyệt Nhi mà hắn chôn chặt tình cảm dưới đáy lòng, không muốn bới lên. Hắn quen biết Na Á đầu tiên, nhưng lại lãnh đạm với nàng nhất. Sau khi tiếp nhận Thủy Linh Nhi cùng Hoa Phi Lệ, hắn rất ít khi phát sinh chuyện gì liên quan tới Na Á. Nguyên nhân chủ yếu có lẽ là một muốn đối mặt với tình cảm đã mất đi. Cho dù Na Á là một người khác nhưng tướng mạo của nàng lại làm cho hắn nhớ tới chuyện đau khổ kiếp trước.
Nhưng mà hắn thật sư vô tình với Na Á sao?
Không. Nếu vô tình thì lúc Na Á hiểu lầm hắn hắn cũng sẽ không nói lời lạnh nhạt kích động nàng. Vì Na Á mà hắn đã phát sinh biến hóa. Hắn không cảm thấy vui vẻ gì. Khi Hỏa Phượng quân đoàn của nàng kết thúc huấn luyện với Hắc Ưng, hắn đã thấy Na Á. Trong lòng hắn cũng thấy cảm động.
Tướng mạo Na Á cùng Nguyệt Nhi tương tự nhau. Sau khi từ hôn, hắn lựa chọn lảng tránh. Mà nàng cũng một mực cách xa hắn. Đối với hắn như vậy là đủ rồi. Khoảng cách xa có thể giảm bớt phiền não. Hắn sẽ không phải lo lắng xử lý quan hệ với nàng như thế nào.
Nhưng nàng đột nhiên rời đi, lưu lại hài tử cho hắn, không chỉ khiến cho nàng và hắn gần lại với nhau mà làm cho hắn cảm thấy thân tình hơn. Thân tình này đối với kẻ có 02 kiếp làm ngưoiừ như hắn mà nói là rất trân quý. Ở trên đại lục xa lạ này, lần đầu tiên hắn có một thân nhân thuộc về mình.
Mạc Qua yên lặng chờ đợi nộ hỏa của Lưu Vân.
Hắn biết sau khi công chúa chết, cho dù hắn có chết trăm lần cũng không thể chuộc hết tội. Thân là người của đế quốc mà lại không cứu được công chúa đã là một sỉ nhục lớn lao, thân là cấp dưới của Lưu Vân lại không thể chiếu cố chủ mẫu cũng là một tội lớn.
Mặc dù bây giờ Lưu Vân vẫn biểu hiện thật sự bình tĩnh nhưng Mạc Qua biết trong lòng hắn đang rất thống khổ. Thống khổ này làm cho hắn không muốn nói chuyện.
- Đầu nhi, ngươi mắng ta đi!
Mạc Qua đột nhiên khóc lớn, quỳ một gối xuống mặt đất. Nếu Lưu Vân mắng chửi hắn một trận thì trong lòng hắn sẽ dễ chịu hơn nhiều. Hắn sợ đầu nhi cứ như vậy mà chịu đựng, có khi thống khổ quả mức có thể làm cho thần trí con người ta bị tổn thương.
- Lão Mạc đứng lên đi. Đừng nói nhảm nữa!
Lưu Vân khẽ thở dài, cười khổ nói với Mạc Qua.
- Nhưng đầu nhi…!
Mạc Qua lại nói.
- Nàng rất hiểu ngươi! Không chỉ có lão Mạc ngươi mà cho dù bất cứ một người nào trong Hắc Ưng đều nghe lời nàng. Đế quốc có thể không có công chúa nhưng không thể không có Hắc Ưng. Nàng càng hiểu sự tàn khốc của chiến tranh hơn các ngươi. Là một sĩ quan chỉ huy, nàng cũng không có làm sai! Ít nhất nàng đã tranh thủ được thời gian, cũng để lại sinh lực cho chúng ta phản kích!
Lưu Vân biết lúc Na Á nói ra những lời này thì trong lòng nàng cũng đang nhỏ máu. Bởi vì câu này cũng truyền lại một tin tức khác:
- Hài tử có thể không có mẫu thân nhưng không thể không có phụ thân.
Là công chúa, nàng chưa từng một lần kết hôn mà lại sinh một hoàng tử, đó là một chuyện làm nhục nhã danh dự hoàng thất.
Cho dù không thể tha thứ thì nàng cũng chỉ có thể đem hài tử tới bên cạnh phụ thân nó, đồng thời lựa chọn một loại phương thức lẫy lừng kết thúc sinh mệnh của mình------như vậy cho dù nàng có lưu lại một hài tử, mọi người cũng chỉ biết về câu chuyện tình yêu xưa động lòng người của nàng. Bởi vì từ biểu hiện của bách tính bình dân Phổ Lí Tắc Lợi thành đã thấy được công chúa hy sinh vì bình dân bá tánh đã trở thành Thần trong lòng bọn họ.
- Đầu nhi, ngươi phải báo thù cho công chúa!
Mạc Qua bi thiết nói.
Lưu Vân nặng nề gật đầu, trong ánh mắt tỏa ra sát khí:
- Cừu nhất định phải báo. Hơn nữa không chỉ có giết Huyết thần giáo! Báo cừu xong ta còn có thể cho nàng tất cả những thứ vốn nên thuộc về nàng!
Sau khi Mạc Qua rời đi, Lưu Vân khóa cửa nhốt mình ở trong phòng.
Hắn cầm bức thư, đọc đi đọc lại một lần nữa.
Trên bức thư đang hiện ra buổi tối hắn gặp Na Á, sau đó say rượu ngâm thơ.
Hắn không chỉ đọc thư mà còn tưởng nhớ lại một chút hồi ức với Na Á.
- Thì ra giấc mộng kia không ngờ là thật!
Thật lâu sau Lưu Vân đột nhiên ngửa mặt lên trời thở dài nói.
Bức thư trong tay hắn rơi xuống mặt bàn.
Na Á tỉnh mộng, những bất an của Lưu Vân cũng đã biến mất. Tất cả đã được nghiệm chứng bởi tin tức sau đó.
- Nếu tương lai phát sinh sự kiện nào đó giống với quá khứ, hiện tại có liên hệ với tương lai, thật ra mỗi người đều có thể nhìn thấy trước điều đó một chút.
Hắn biết tâm tình của Thủy Như Yên hai ngày nay đều không yên. Nàng thi triển ma pháp vì hắn. Hiện tại trong lòng hắn hối hận không thôi bởi vì hắn rốt cục hiểu được. Sau khi chứng kiến tác dụng của ma pháp hắn đã phát hiện có gì đó đặc thù nhưng ngay lúc đó hắn cũng không có suy nghĩ quá nhiều.
Nguyệt Nhi khóc lóc đau khổ đại biểu cho sự sinh ly tử biệt giữa hắn cùng với người yêu.
Bi kịch đồng dạng làm cho hắn ý loạn tình mê. Na Á sau khi sinh cho hắn một hài tử đã rời bỏ hắn mà đi.
Nguyệt Nhi đã chiếm được tình yêu kiếp trước của hắn. Còn Na Á thì chiếm được cái gì đây?
Ta thậm chí sinh ra một loại ảo giác: Ta và ngươi trước đây đã yêu nhau, sau khi xuyên qua thời không thì gặp lại ngươi ở đây.
Khuôn mặt của Na Á cùng Nguyệt Nhi luân phiên xuất hiện trước mắt Lưu Vân. Câu nói trong bức thư kia cũng lặp đi lặp lại, vang lên trong tâm Lưu Vân. Một loại đau đớn phế liệt tâm can khiến trán Lưu Vân nhỏ mồ hôi lạnh.
Hai nữ nhân cùng có dung mạo tương tự cùng khiến Lưu Vân trải qua những thống khổ khác nhau. Hơn nữa Lưu Vân còn phát hiện một chút tương đồng, hai người đều có tài hoa quân sự kinh người.
- Ông trời à, người đang đùa với ta sao?
Lưu Vân ngửa mặt lên trời kêu to. Một cỗ oán khí phóng lên cao.
- Lão ba, đây chính là oán khí trong truyền thuyết?
Trên không trung Phổ Lí Tắc Lợi thành, một thiếu nữ hỏi.
- Oán khí lên tới cực hạn. Xông thẳng lên trời, khiến cho thiên địa biến sắc. Hắn là loại yêu quái gì a!
Thanh âm một nam nhân đáp lại.
- A…
Nữ nhân đột nhiên tiến đên bên cạnh hắn rồi nói.
- Ngày nào đó lão bà của người mất thì oán khí của người cũng sẽ đạt tới trình độ đó!
- Ngươi…
Nam tử lập tức chán nản.
- À, thần nói mất mới có được. Thần còn nói tạm thời không dành cho ngươi là để tương lai ngươi sẽ có nhiều niềm vui sướng hơn nữa!
Nữ nhân liến thoắng nói.
- Đến lúc đó hắn đã muốn điên rồi, làm sao bây giờ?
Nam tử buồn cười hỏi.
- Không phải chữa thì sẽ khỏi sao?
Nữ hài cười nói.
- Ngươi đó, tựa hồ rất thích như vậy!
Nam tử sờ đầu nữ hài.
- Tuy nhiên chuyện lần này ngươi làm không tồi chút nào!
- Cám ơn lão ba khích lệ! Ngày nào đó còn có chuyện như vậy ta sẽ gọi mẹ cùng đi. Có phải lão ba càng vui vẻ hơn không?
Nam tử khẩn trương nhìn mỹ phụ bên cạnh, rồi quay đầu lạnh lùng nói với nữ nhi:
- Ngươi nếu dám hồ đồ, ta sẽ thu hồi toàn bộ long lực của ngươi!
Nữ hài lập tức ồn ào:
- Thu thì thu đi. Lão ba ngươi lại mê tín long lực! Ta ưu tú như vậy, dựa vào lực lượng tinh linh tộc cũng làm cho trời long đất lở!
- Linh nha đầu, hai ngày nay người chạy nháo nhào đi đâu vậy? Như thế nào lúc trở về còn cùng lão ba ngươi khiêng thêm một người về?
Mỹ phụ thấy trượng phu biến sắc mặt, vội vàng hỏi.
- Mẹ, lão ba lại gào thét muốn thu long lực của ta!
Nữ hài nói.
Mỹ phụ cười nói:
- Sớm nên làm như vậy! Nếu không sớm muộn gì ngươi cũng làm cho trời thủng mất! Đến lúc đó ta và ba ngươi phải làm gì bây giờ?
Đương nhiên bọn họ không thể làm chuyện đó. Bởi vì nếu làm như vậy thì kết quả chính là bắt tiểu ma nữ này cả ngày ở nhà, tai ương khẳng định sẽ rơi trên đầu bọn họ.
Nữ hài lầm bẩm nói:
- Hai người tán gẫu đi. Ta đi trước đây!
Nói xong nàng liền hóa thành lưu quang bay về phía xa.
- Ngươi lại muốn đi đâu?
Nam tử sốt ruột quát theo phía sau lưng nàng.
- Chỗ này chướng khí mù mịt, ta tìm một nơi thanh tịnh mang các nàng đi chơi!
- Bị ai ăn hiếp thì báo cho ta biết!
Mỹ phụ nhìn theo nữ nhi, cũng cao giọng nói.
Nam tử quay đầu lại, bất đắc dĩ nhìn thê tử.
- Nhìn ta làm gì? Gien của ngươi một nửa, đừng đem toàn bộ mọi chuyện đổ lên đầu ta!
Mỹ phụ trừng hai mắt lên.
- Đây chính là báo ứng vì ngươi đã dám câu dẫn công chúa tinh linh thuần khiết!
Nam tử nhướng mày nói:
- Sao lại nói ta câu dẫn ngươi! Lúc trước chính là ngươi chạy lung tung, chạy tới lãnh địa của ta!
- Vậy ngươi lại có thể không có một chút phong độ nào mà đưa ta trở về sao? Chỉ biết nhìn ta chảy nước miếng, sau đó lại không ngừng xun xoe, lừa gạt ta còn nhỏ không biết gì!
- Lừa gạt? Mấy ngàn năm rồi ta chưa thấy qua mỹ nữ. Ngươi lại là cực phẩm trong các mỹ nữ, ta không thể bỏ qua! Hơn nữa sau khi ta biến thành hình người ngươi cũng không nhịn được mà hai mắt tỏa sáng, không phải vậy sao?
Đó là phản ứng tự nhiên của nữ tinh linh quỷ quái khi nhìn thấy nam nhân! Không tin thì một ngày nào đó ta tìm một người làm trò để ngươi phỏng vấn thử?
…..lão bà, ta sai lầm rồi.
- Tốt lắm, ngươi uy hiếp ta hả!
- Nữ nhi kia đã làm chuyện gì mà không thể nói!
- Đó là chuyện tốt, vì sao không thể nói?
- Thật ra đó là một chuyện tốt, nói rõ trong lòng nàng vẫn phân biệt rõ thiên ác. Đây cũng là nguyên nhân ta an tâm mời nàng tới đây. Tuy nhiên mỗi lần nàng làm một chuyện tốt nào thì có có người vô tội bị hại!
- Ra ngoài chơi cũng không có quan hệ gì!
- Ngươi có nhớ rõ lần trước nàng rời nhà đi bao lâu rồi mới trở về không?
- Không đến 70 năm là trở lại…
- Nếu lần này cũng là 70 năm, ta phỏng chừng hắn sẽ có lòng giết người!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...