Dị Giới Quân Đội
Tác giả: Lý Bố Y
Quyển thứ nhất
Chương 31: Lãnh huyết thú huấn (1)
Dịch: vienmobo
Nguồn: Sưu tầm
Sáng sớm khi Lưu Vân đi vào nhà ăn, Thủy Linh Nhi đang vì mọi người chuẩn bị bữa sáng. Nàng ngẩng đầu lên nhìn thấy Lưu Vân, khuôn mặt chợt đỏ lên.
“Nhị ca, ngươi xem Linh nhi tỷ mang dây chuyền do huynh tặng, trông thật xinh đẹp!” A Lôi nắm tay Lưu Vân, nũng nịu nói.
Lưu Vân nghe vậy không khỏi ngẩn người. Trong khi dạo phố ở đế đô, hắn chỉ nhờ A Lôi tìm giúp hắn một món lễ vật cho Thủy Linh Nhi, bởi vì hắn không biết nên tặng nàng cái gì. Không nghĩ tới nha đầu này lại đem chuyện đó đổ lên người hắn.
Thủy tinh liên trên cổ Thủy Linh Nhi trong suốt loang loáng, nàng thẹn thùng xinh đẹp, Lưu Vân vốn định mở miệng giải thích, nhìn thấy vậy không khỏi ngẩn người, không nói nữa. Hơn nữa trong tim hắn đột nhiên cảm thấy áy náy, day dứt, cảm thấy có lỗi đối với Thủy Linh Nhi
“Có lẽ lúc đó ta nên vì nàng mà tìm mua một món đồ.”
Trải qua một đêm khó ngủ, thần sắc lão tạp cùng tiểu tạp tựa hồ đều có chút tiều tụy. Nhưng sau khi nghe được A Lôi nói, hai người nhất thời tinh thần tỉnh táo.
“A……” Nhìn Thủy Linh Nhi một chút, lại nhìn Lưu Vân, hai người nhìn nhau cười dài, bộ dáng làm ra vẻ đột nhiên hiểu ra, “Nguyên lai là như vậy a.”
“Cho ngươi 1 cái, cũng cho ngươi một cái.”
Lưu Vân nắm lấy 2 cái bánh bao, nhét vào 2 cái miệng đang mở ra của lão tạo cùng tiểu tạp, sau đó ngồi xuống, cúi đầu ăn, không hề để ý tới mọi người.
Ba người Ngải Phật Sâm không khỏi buồn cười. Khi A Lị Á nhỏ giọng nói câu gì đó vào tai Thủy Linh Nhi, khiến cho Thủy Linh nhi cũng cúi thấp đầu ăn chén canh.
“Đại thúc, ta đối với tình hình huấn luyện ở học viện rất hài lòng, nhưng như vậy còn chưa đủ.” Lưu Vân vừa ăn vừa nói. “Ngải Phật Sâm, Ốc Khắc, các ngươi theo yêu cầu của ta trong hai ngày xây dựng một sân huấn luyện mới ở phía sau học viện.”
“Được.” Ngải Phật Sâm cùng Ốc Khắc gật đầu.
“Còn có những vật liệu này, kiếm đủ cho ta.” Lưu Vân cười tà dị nói.
“Biết rồi, Vân thiếu.” Ngải Phật Sâm nói, trên mặt lộ ra một tia cười khổ.
“Cái gì thế?” Đạt Tạp dỏng hai lỗ tai lên, tò mò hỏi thăm.
“Ngươi ngoan ngoãn ăn cơm của ngươi đi. Đại nhân đang nói, tiểu hài tử đừng có xen miệng vào!” Lão Tạp hung hăng gõ hắn một cái.
“Ngươi không nói ra, ta sớm muộn gì cũng cho ngươi chết rất khó nhìn, nhỏ mọn.” Đối với việc Đạt Tạp không muốn tiết lộ bí mật về hỏa điểu, lão tạp vẫn canh cánh trong lòng.
Kinh Lôi ngồi ở nhà ăn, nhìn mấy người trò chuyện vui vẻ, trong lòng có cảm giác xúc động mãnh liệt muốn nói ra. Nhưng chứng kiến các đệ tử bên cạnh lẳng lặng ăn cơm, nên kìm nén sự xúc động này xuống.
Kinh Lôi được Lưu Vân an bài đến Lôi hệ trung đội, vị Khải Đức tam thiếu gia này cũng không có được chiếu cố.
Trung đội trưởng Tử Văn Thành sau khi nhìn hắn chỉ lạnh lùng nói: “Từ hôm nay trở đi ngươi không còn là Khải Đức gia tam thiếu gia nữa, ngươi chỉ là một gã đệ tử bình thường. Hơn nữa ngươi còn phải bổ túc thêm nhiều thứ còn thiếu, hy vọng ngươi cố gắng, đừng có kéo chân mọi người.
Một trung cấp kiếm sĩ với giọng điệu kiêu ngạo như vậy nói chuyện với một sơ cấp kiếm sư, Kinh Lôi buồn bực nghĩ.
Học viên giỏi của đế đô Ma Vũ học viện học khóa đầu tiên tại Sồ Ưng học viện, chính là học tập về các loại quy định, điều lệ của học viện.
Sân huấn luyện mới nằm ở phía cuối học viện đã xây xong. Sau khi tất cả công tác chuẩn bị đã hoàn thành, Lưu Vân mang theo lão Tạp, Nã Luân Đa, A Lôi, Ngải Phật Sâm cùng 20 hộ vệ ban đầu đi vào sân huấn luyện.
“Ọe……” Vừa vào bên trong, một mùi khó chịu cùng mùi máu tươi sộc vào mũi làm cho A Lôi cùng A Lị Á đồng thời phát ra tiếng nôn ọe, vẻ mặt các hộ vệ đi theo cũng trở nên rất khó coi.
Lão Tạp cùng ba người Ngải Phật Sâm tựa hồ đã biết trước sẽ có trường hợp như vậy, đứng một bên nhìn có chút hả hê cười. Nhưng khi bọn hắn chứng kiến ánh mắt hưởng thụ của Lưu Vân, trong miệng như bị nhét một quả trứng gà vào, nhất thời trợn tròn mắt nhìn.
“Quái thai, đúng là quái thai!” Lão tạp buồn bực, ý nghĩ cũng đại biểu cho suy nghĩ của những người khác.
Khối kiến trúc thứ nhất là một cái ao lớn có thể chưa được hơn mười người. Mùi máu tươi từ trong ao tỏa ra từng đợt.
“Đầu nhi, trong này là cái gì?”
Sao lại đầy máu tươi? Hi Ba cảm thấy khó hiểu, liền hỏi.
“Ma thú huyết.” Lưu Vân thản nhiên nói.
Đây là thành quả do lão Tạp cùng ba người Ngải Phật Sâm khổ cực phấn đấu trong ma thú sâm lâm mấy ngày qua, bị lão tạp dùng thủy hệ ma pháp đóng băng.
“Nhị ca, cái ao này dùng để làm gì?” Nhìn cái ao trước mặt, A Lôi cau mày hỏi.
“Để cho bọn hắn tắm rửa!” Lưu Vân cười tà ác, chỉ vào các đội viên đi theo nói.
“Dùng ma thú huyết tắm rửa rất hữu ích cho thể xác và tinh thần khỏe mạnh!” Tắm rửa nhiều lần sẽ khiến cho thú huyết của bọn họ cũng sôi trào!”
Tất cả các đội viên chết đứng tại chỗ. Đối với sự tà ác của Lưu Vân bọn họ đã sớm chứng kiến, nhưng không nghĩ rằng hắn lại tà ác đến tình trạng như thế.
“Không nên dùng loại ánh mắt này nhìn ta. Một người có thói quen tắm máu tươi địch nhân mới có thể trở thành một chiến sĩ ưu tú.”
Nhìn ánh mắt khiếp sợ của đội viên, Lưu Vân nói, mặt không chút thay đổi.
“Ai dám là người thứ nhất nhảy xuống tắm rửa, ta sẽ tính cho hắn một điểm vào thao hành bộ (sổ theo dõi chấm điểm). Ai dám nào?” Lưu Vân không để ý tới phản ứng của mọi người, nhìn các đội viên hỏi.
Thao hành bộ là lão Tạp theo ý tứ của Lưu Vân làm ra, tiến hành quản lý, lượng hóa sự tiến bộ của mỗi một đệ tử tại Sồ Ưng học viện.
Các đội viên nhìn nhau, không ít người lén lút cúi đầu, tránh ánh mắt Lưu Vân. Thông thường mọi người thấy một chút máu tươi bọn họ cũng không để ý, nhưng thấy trước mắt là một ao máu tươi, cảm giác ngâm mình ở trong đó, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy rét lạnh rồi.
“Xem ra các ngươi đều là tiểu tử nhát gan!” Lưu Vân cười khổ nói.
Nói vừa dứt lời, Lưu Vân cảm giác mình nói hơi sớm.
“Bùm!”
Sự im lặng bị phá vỡ, một thanh âm vang lên, một gã đội viện lao vào trong ao, huyết lãng lay động, thân ảnh của hắn biến mất trong huyết trì.
“Người trẻ tuổi, có lẽ vẫn còn chỗ tốt.” Lão Tạp thở dài. Huyết trì tràn đầy máu tươi này cũng làm cho lão khó chịu nhiều ngày, không nghĩ tới thật sự có người dám dùng để tắm rửa.
“Người nhảy vào đầu tiên này tương lại khẳng định là một nhân vật.” Ngải Phật Sâm cũng nói.
Mà trong mắt A Lôi, ánh sao nhỏ chợt lóe lên.
“Oa, một người thật dũng cảm!”
“Đúng vậy, đội viên này không tồi! Ta sẽ cấp cho hắn một điểm!” Lưu Vân cũng khen.
“Xôn xao” một thanh âm vang lên, một huyết nhân từ trong ao đứng thẳng lên.
Huyết nhân một tay chùi máu tươi trên mặt, tay kia run rẩy chỉ về phía đội viên bên cạnh ao.
“Người nào đem lão tử đẩy xuống!” Một thanh âm bi phẫn gầm lên.
“Lão tử đi lên làm thịt hắn!” trong mắt huyết nhân cơ hồ có ngấn lệ chớp động, nói dứt lời, không chịu được muốn nôn mửa.
“Không được nôn, các ngươi còn phải dùng máu tươi này tắm rửa!”
Mẹ kiếp, hóa ra là như thế! Lưu Vân cảm thấy rất buồn bực, vì vậy lại tà ác nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...