Dị Giới Quân Đội


Quyển thứ Năm

Chương 305: Lâm Mị cầu viện

Nguồn: Sưu tầm
------------------------





- Một ngàn năm trước, loài người cùng Long tộc là đồng bọn thân mật nhất trên chiến trường. Long kỵ sĩ cường đại không chỉ là vương giả trên chiến trường, hơn nữa lả người thủ hộ của cả đại lục. Sau khi Huyết thần giáo tái hiện, Long tộc lại một lần nữa phái cự long ra bảo vệ đại lục. Các vị tiền bối có bằng lòng làm tái hiện những năm tháng huy hoàng trước đây của Long kỵ sĩ không?

- Ý của bá tước đại nhân là chúng ta có thể trở thành Long kỵ sĩ?
Lôi Y Mạn kích động hỏi.

Nam nhân thô lỗ này không hề che dấu nội tâm vui sướng cùng khát vọng của mình.

Long kỵ sĩ là cái gì?

Là nhân vật anh hùng trong sử thi, là truyền thuyết của mọi người, là anh hùng mà vạn người kính ngưỡng!

Văn minh đại lục từng đứt đoạn nhưng truyền thuyết về Long kỵ sĩ vẫn tồn tại!

Bọn họ có thể nói là một lực lượng cực mạnh của đại lục. Một Long kỵ sĩ tồn tại đủ để chống đỡ cả một quốc gia.

Mấy người khác trong lòng đang nổi sóng, không thể không cực lực khắc chế tâm tình của bản thân. Người như vậy Lưu Vân cũng không cần vội vàng lôi kéo. Hắn chỉ cần một tay đấm, không cần kẻ mưu cơ thâm trầm, những kẻ thô lỗ lại dễ sử dụng.

- Đúng vậy, ít nhất trước mắt có ba vị này muốn cùng cường giả nhân loại cùng nhau chiến đấu!
Lưu Vân chỉ vào Mã Thí, Tham Tiền cùng Tửu Quỷ. Khi hắn hướng tam đầu long đưa ra ý kiến chuẩn bị tìm chiến hữu cho bọn họ thì ba người không hề nghĩ ngợi gì, đồng ý luôn. Đối với bọn họ mà nói có thể tìm được người nuôi mình cũng là một chuyện không tồi.

- Hảo, hảo! Cho ta một người có được không?
Lôi Y Mạn lập tức tỏ thái độ.

-Có thể, tuy nhiên Long tộc có sở thích hơi đặc thù một chút, ngươi phải tận lực thỏa mãn mới được.

- Điều đó là đương nhiên! Tuy nhiên Long kỵ sĩ chỉ có thể chiến đấu vì đại lục. Đối với yêu cầu không hợp lý của kỵ sĩ, bọn họ có quyền cự tuyệt. Là chủng tộc cường đại trên đại lục, họ có lực lượng đặc biệt, hiện tại việc huấn luyện Long kỵ sĩ chỉ có thể bí mật tiến hành trong Đại hành sơn.

Lưu Vân hiển nhiên rất chú trọng tới “Long quyền”.

- Xin hỏi ma pháp sư có thể trở thành Long kỵ sĩ không?
Khắc Lý Tư Na hỏi.

Vừa thấy mỹ nữ ma đạo sư hỏi Lưu Vân, Mã Thí lập tức cướp lời.
- Đương nhiên là có thể. Tiểu thư ma pháp sư xinh đẹp, ta rất thích được làm việc với nàng!

- Lão nữ nhân như vậy mà ngươi cũng có hứng thú?
Tham Tiền khinh bỉ nói nhỏ bên tai Mã Thí.

- Ngươi biết cái gì, đây gọi là thục nữ!
Mã Thí thúc khuỷu tay vào bụng Tham Tiền ,ý bảo hắn câm miệng.

- Nghe nói nam nhân bị nữ nhân cưỡi sẽ xui xẻo cả đời!
Tửu Quỷ nói móc.

- Lão tử thích thế!
Mã Thí nói xong trực tiếp đi tới trước người Khắc Lý Tư Na.

- Ngươi là thủy hệ ma pháp sư, ta cũng dùng thủy hệ ma pháp, chúng ta có thể nói là tổ hợp tốt nhất.

- Ừm……. Nhưng mà ta muốn hỏi: ngươi chở ta đi mua sắm có tính là yêu cầu không hợp lý không?

Khắc Lý Tư Na nói một câu nhất thời làm toàn thân Mã Thí lạnh lẽo.

- Cái tên ngu ngốc kia. Ha ha….
Ma Tước cười nghiêng ngửa.

- Không có gì đáng buồn cười. Tuy nhiên câu hỏi của Khắc Lý Tư Na cũng là điều ta muốn hỏi ngươi. Ngươi không có ý kiến gì chứ?
Thủy Y Nhiên dịu dàng nói.

- Cái này…. Sợ rằng phải hỏi Kinh Lôi đi!

- Sao?
Thủy Y Nhiên nhìn về phía Kinh Lôi.

- Ta đương nhiên là không có ý kiến.

Kinh Lôi rất nhanh trả lời.

Ma Tước hung hăng trừng mắt nhìn hắn. Hắn thật sự không nghĩ tới đồng bọn của mình lại là kẻ không nghĩa khí như vậy. Lúc hắn muốn hỗ trợ nhất lại bán đứng hắn.

- Kinh Lôi đã đồng ý. Thế còn ngươi như thế nào?

- Cái này….. cái kia….. Huyết thần giáo…..
Ma Tước lúng túng nói.

- Ý ta là sau khi chiến tranh kết thúc. Chúng ta đều có tính mạng dài dằng dặc, chúng ta có nhiều thời gian!

Ma Tước nhất thời yên tâm.
- Nguyện phục vụ người, tiểu thư xinh đẹp của ta!

- Ta báo trước, bằng hữu của ta ngoài việc phải có tửu lượng tốt còn phải có hảo tửu.
Tửu Quỷ vừa nói, Lôi Y Mạn liền vui vẻ cười.

- Long huynh ngươi có hứng thú hơn nữa ta cũng có thể thỏa mãn ngươi! Không bằng hai tửu quỷ chúng ta làm bạn, thế nào?

Khi Tham Tiền phát hiện thổ hệ thánh ma đạo sư Uy Nhĩ Khắc đến từ Tây Tư vương quốc là người có rất nhiều tiền, hắn cũng xác định được đồng bọn của mình.

Long kỵ sĩ có lực hấp dẫn thật lớn, những cường giả vốn ra vẻ thanh cao lánh đời cũng không thoát khỏi lực cám dỗ.

Khắc Lý Tư Na, Lôi Y Mạn, Uy Nhĩ Khắc, ba người chìm đắm trong sự sung sướng cùng hạnh phúc thật lớn, đều chạy đến bên cạnh đồng bọn của mình, thân thiết nói chuyện với nhau.

Hai người La Lạp, Đức Khắc lúc mới bắt đầu còn ra vẻ để ý tới mặt mũi, đến lúc này mới cảm thấy hối không kịp.

- Người muốn cưỡi ở trên người lão tử thật là nhiều!
Nhìn ánh mắt trông mong của La Lạp và Đức Khắc nhìn mình, Ma Tước buồn bực thở dài nói.

- Không nên nhìn chằm chằm vào ta. Bổn long đã sớm có chủ!
Ma Tước cao giọng nói, cằm hướng về phía Thủy Y Nhiên.

Lưu Vân xấu hổ nhìn hai người, đành phải đến khuyên.
- Hai vị đừng có gấp, sau này còn có cơ hội.

La Lạp, Đức Khắc không thể làm gì khác hơn là thôi.


Nhưng từ nay về sau, bọn họ sẽ không rời khỏi Đại hành sơn, an tâm ở đó.

An bài xong việc của những lão gia hỏa này ở đại hành sơn, nhưng trong lòng Lưu Vân lại càng ngày càng nôn nóng.

Thủy Y Nhiên lại lần nữa vì hắn thi triển ma pháp nhưng không có bất cứ hiệu quả gì.

Dưới sự bất đắc dĩ, Lưu Vân dứt khoát ở lại trong đại hành sớn, suốt ngày cùng các thánh giai cao thủ bàn luận.

Đối mặt với Lưu Vân bá tước đại nhân thiếu kinh nghiệm chiến đấu nghiêm trọng, những người này rốt cuộc tìm được cơ hội phát tiết.

Mà Lưu Vân tựa hồ cũng thích thú loại chiến đấu gần như là tự ngược đãi này. Bởi vì sau khi thân thể mệt nhọc tới cực độ, nội tâm của hắn mới bình tâm lại.

Trong lúc này, Lưu Vân cũng tranh thủ thời gian đi thị sát pháo đài Tây Đặc cùng với hai trấn Thiên Phong, Nặc Duy.

Lúc này Mạc Qua đã phụng mệnh dẫn toàn bộ Tam sư tiến vào trú tại pháo đài Tây Đặc, Nhất sư thì đi phòng ngự Thiên Phong trấn, Nhị sư thì đóng quân tại Nặc Duy trấn. Binh lực ba sư hình thành mạng lưới phòng ngự đan xen khắp nơi, hình thành một tấm lá chắn thật lớn tại Phổ Lí Tắc Lợi thành.

Khi Lưu Vân thị sát pháo đài Tây Đặc vẫn không nhìn thấy Na Á công chúa.

Loại tận lực né tránh này làm cho trong lòng Lưu Vân có chút mất mát.

Thời gian có thể xóa nhòa oán hận cùng hiểu lầm giữa hai người, nhưng không cách nào làm mất đi những gì tốt đẹp đã có.

Lưu Vân không cách nào quên được cảm giác kinh diễm khi lần đầu tiên hắn gặp mặt Na Á. Sau đó cũng không cách nào nói chuyện thoải mái với nàng.

Trong lòng hắn rất rõ ràng Na Á đang cố gắng thay đổi bản thân mình. Hắn thậm chí cảm giác được nàng đối với hắn còn có chút tình ý.

Na Á là thiên chi kiêu nữ, là một nữ nhân tài hoa hơn người. Nhưng mà nàng từng ở trước mặt hắn rơi nước mắt, giống như một tiểu cô nương.

Lưu Vân cho dù có là đầu gỗ cũng hiểu được như vậy có nghĩa là gì.

Nhưng mà hắn đã có Hoa Phi Lệ cùng Thủy Linh Nhi, hắn còn có thể cho nàng cái gì đây?

Sau khi Lưu Vân dặn dò Mạc Qua nhanh chóng hoàn thành nốt các công ngự phòng sự của pháo đài, lại còn đặc biệt dặn dò hắn:
- Vô luận phát sinh chuyện gì nhất định phải cam đoan an toàn cho công chúa.

Mạc Qua trả lời hắn:
- Nếu như thật sự xảy ra chiến tranh, Tam sư còn có một người sống nhất định sẽ cam đoan công chúa bình an.

Mang theo chút tiếc nuối, Lưu Vân rời khỏi pháo đài Tây Đặc, quay lại đại hành sơn.

Hắn vĩnh viễn không biết lúc hắn rời đi có một nữ nhân si ngốc nhìn theo bóng lưng hắn, âm thầm chảy nước mắt bi thương ở phía sau hắn.


Sau khi Lưu Vân trở lại trụ sở ở đại hành sơn thì nhận được tin tức tình báo của Thủy Hàn cùng một phong thơ của Thiếu soái quân.

- Xem ra tất cả phát triển như dự liệu của mình.

Lưu Vân xem hết tin tức tình báo, tâm tình trầm trọng dị thường.

Trong tin tức tình báo của Thủy Hàn kể lại rõ chi tiết mọi việc gần đây của Thú nhân đế quốc.

Trong rất nhiều tin tức có việc bên trong lãnh thổ Thú nhân đế quốc phát sinh một vụ thảm án cùng việc quân đội Thú nhân không ngừng điều chỉnh khiến hắn rất chú ý.

Khi hắn xem hết chi tiết về vụ thảm án thì hắn biết tình thế càng ngày càng nghiêm trọng.

Nếu như hung thủ đến từ trên biển, hơn nữa lại có quan hệ với Minh Lạc, vậy tảng băng thật lớn ở phía sau Minh Lạc cũng sẽ nhanh chóng trồi lên mặt nước.

Đáng sợ hơn chính là nếu như trước khi lực lượng nọ xuất hiện, Minh Lạc đã hoàn thành khống chế cả Thú nhân đế quốc, hai cỗ lực lượng này cùng tụ lại một chỗ đủ để quét ngang cả Lam Nguyệt đại lục.

Tây Tư đã chịu đủ mọi hậu quả của chiến tranh, A Tư Mạn không còn lực chống cự, mà Hỏa Vân tuyệt đối cũng không thể một mình chống đỡ.

- Trời đang sập xuống, xem ra Hắc Ưng không trốn thoát một kiếp này!
Trong lòng Lưu Vân rõ ràng, Minh Lạc không động thủ thì thôi, một khi phát động, Hắc Ưng quân đoàn danh tiếng truyền khắp đại lục sẽ phải đứng mũi chịu sào.

- Mệnh lệnh cho Ám Tiễn lẻn vào ẩn nấp ở bên trong Thú nhân đế quốc, chờ đợi mệnh lệnh của ta!
Sau khi Lưu Vân viết lên tin tức tình báo một chữ như vậy liền mở thư của Thiếu soái quân ra.

Sau khi mở thư, bên trong còn một phong thư, trên phong thư viết: Bá tước đại nhân thân mến --- Lâm Mị kính thư.

- Làm sao có thể?
Tay cầm thư của Lưu Vân nhẹ nhàng run rẩy, trong miệng thì thào. Nội tâm kích động, nôn nóng rốt cuộc chứng thực đúng là điềm xấu.

Ban đêm, Lưu Vây quay lại Phổ Lí Tắc Lợi thành, vội vã cầm quân vụ trong tay giao cho Á Lịch Sơn Đại, sau đó tập hợp Hắc Ưng đặc chiến đại đội chuẩn bị xuất phát.

Á Lịch Sơn Đại trong cơn giận dữ, đuổi tới địa điểm tập hợp, phát tác ngay tại chỗ:
- Lão đại, hiện tại là lúc nào, ngươi nhàn rỗi quá cũng không cần phải mang binh tới luyện tập ở A Tư Mạn chứ?

- Ta muốn đi cứu Lâm Mị!
Lưu Vân nghiêm mặt nói.

- A Tư Mạn hoàng hậu? Ngươi không bị ấm đầu chứ?

- Lão tử phải đi cứu! Không cứu được nàng lão tử sẽ không trở về!

Lưu Vân hiển nhiên rất kích động, hướng về phía Á Lịch Sơn Đại quát lên.

Tiếp theo hắn dẫn Hắc Ưng đặc chiến đại đội suốt đêm gấp rút chạy tới chiến trường A Tư Mạn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui