Quyển thứ Năm
Chương 300: Công khai khiêu khích
Nguồn: Sưu tầm
------------------------
- Lão tử đang ngứa ngáy tay chân, tiểu tử đó như thế nào còn chưa phát tín hiệu?
Bên cạnh thủy đàm bên ngoài Quý tân lâu, Ma Tước sốt ruột xoa xoa tay.
- Cái gì đến sẽ đến, vội vàng làm gì? Nơi này phong cảnh không tồi, ngươi không tranh thủ thời gian sao? Ta thì vẫn muốn nhìn một chút khi ngươi ở trước mặt đại mỹ nữ thì có dáng vẻ như thế nào.
Kinh Lôi nói nhỏ vào tai hắn trêu trọc.
- Nam nhân mà, đương nhiên tốt hơn hết là nên nghe lời nữ nhân của mình.
Ma Tước cười hắc hắc nói, vẻ mặt hạnh phúc.
Sau khi công khai tình cảm với Thủy Y Nhiên, Ma Tước, một nam nhân trước nay luôn ưa bạo lực lúc ở trước mặt Thủy Y Nhiên thì rất ôn nhu, không còn dáng vẻ một đầu long ngổ ngáo.
Tình hình như vậy làm cho nhiều người được mở rộng tầm mắt.
Ma Tước tức thì bị tam đầu long còn lại khinh bỉ tới cực điểm:
- Đại ca, không phải một mình ngươi đang yêu, hình tượng của ngươi đại biểu cho cả Long tộc trước mặt hình tượng của Tinh linh tộc! Ngươi hạ thấp mình như vậy, mặt mũi của họ nhà Long chúng ta mất hết!
Ma Tước khinh thường nói:
- Chỉ biết vuốt mông ngựa, Tham Tiền cùng Tửu Quỷ nhà ngươi làm sao hiểu được chân lý của tình yêu.
- Những kẻ côn đồ luôn hưng phấn như vậy sao?
Thủy Y Nhiên đang chơi bên cạnh thủy đàm đi tới kéo tay Ma Tước, cười duyên nói.
- Đúng vậy, ta không thể chờ đợi được nữa, muốn thử xem thực lực thánh giai cường giả của nhân tộc!
Ma Tước vội vàng đưa ống tay áo của mình lên giúp Thủy Y Nhiên lau khô tay.
- Trời lạnh như vậy lại chạy đi nghịch nước, ngươi không sợ lạnh à?
“Bùm” một thanh âm vang lên, Kinh Lôi bị thanh âm của Ma Tước làm cho cảm thấy buồn nôn, đại não tê dại, ngã lăn quay trên mặt đất, trong miệng thì thào:
- Thần ơi, cứu cứu ta! Người ta là thủy hệ thánh ma đạo sư ! Thế giới này rốt cuộc làm sao vậy?
Thật ra nữ nhân khi đã yêu, cho dù nàng có mấy ngàn tuổi, trước mặt người yêu cũng sẽ biến thành một tiểu cô nương.
Thủy Y Nhiên chính là một nữ nhân chí tình chí nghĩa như vậy.
Cách ba người bọn họ không xa, ba đầu long Mã Thí, Tham Tiền, Tửu Quỷ đang chụm đầu lại lấm la lấm lét thương lượng cái gì đó.
- Tiểu tử đó nói muốn giảm bớt thủ tục, phiền não, mấu chốt là phải uy hiếp, ta xem không bằng như vậy….
Mã Thí nhỏ giọng nói, Tham Tiền, Tửu Quỷ không ngừng gật đầu, vẻ mặt cười gian.
- Được, cứ như thế mà làm! Chỉ cần cố gắng một chút, tiểu tử đó đáp ứng toàn bộ thù lao sẽ tới tay ta, ha ha!
- Này, ba tên đó đang làm cái quái gì vậy?
Ma Tước nhìn ba đồng bọn của mình, lẩm bẩm trong mồm. Từ sau khi ở cùng một chỗ với Thủy Y Nhiên, ba người này cố tình tránh né hắn, làm cho hắn có chút buồn bực.
Lúc này hắn có chút hoài niệm khoảng thời gian tự do cùng Long tộc tứ kiệt.
Nhưng mà nhìn mỹ nữ ở bên cạnh mình, lại nhìn bộ ngực đầy đặn cao vút kia, trong lòng Ma Tước liền lấy lại thăng bằng.
- Cuộc sống phải có được có mất.
Mấy người bên trong phòng hoàn toàn không biết chuyện phát sinh ngoài phòng. Bọn họ đang tập trung thảo luận vào những gì Lưu Vân vừa mới nói.
- Ý của ngươi là muốn chúng ta hiệp trợ ngươi hoàn thành kế hoạch này?
Lạc Tang hỏi.
- Không bằng nói giúp ngươi thực hiện dã tâm!
Lôi Y Mạn cười lạnh nói.
- Một lần nữa ta lặp lại, ta chỉ hy vọng sau khi trận chiến này kết thúc, các quốc gia trên đại lục có thể thành lập một liên minh thống nhất. Thủ lĩnh của liên minh này do hoàng đế, quốc vương của mỗi nước thay phiên nhau đảm nhiệm. Liên minh sẽ thành lập một Nguyên lão viện, thành viên do thánh giai cường giả mỗi nước đảm nhiệm, phụ trách điều giải, xử lý tranh chấp của các quốc gia. Các quốc gia trên đại lục bởi vì chiến tranh mà điêu tàn, chúng ta phải chấm dứt chiến tranh, nghênh đón ánh rạng đông của sự phát triển và hòa bình!
Lưu Vân nhẫn nại giải thích.
- Bá tước đại nhân, cho dù chúng ta đồng ý với ngươi, ngươi cũng rất khó làm được. Chuyện này quan hệ đến cả đại lục mà không phải chuyện của một quốc gia.
Khắc Lý Tư Na nói chuyện có vẻ khách khí.
- Thiếu soái quân đang hoạt động tích cực ở trong lãnh thổ A Tư Mạn, thống soái là đồ đệ của ta. Tây Tư Cứu quốc quân, người thừa kế danh chính ngôn thuận duy nhất của Tây Tư vương quốc là huynh trưởng của ta, tiền nhậm phó quân đoàn trương Hắc Ưng quân đoàn. Như thế đủ rồi chứ?
Lưu Vân thản nhiên hỏi.
Nói suông với những người này chỉ tổ phí nước bọt mà không thu được bất cứ hiệu quả gì, Lưu Vân quyết định lật bài ngửa.
Đám người Khắc Lý Tư Na nghe xong không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Ở phía sau nam nhân này lại ẩn giấu một lực lượng đáng sợ như thế.
Từ đó có thể thấy được đối với chuyện này hắn đã có dự mưu từ lâu.
Một khi thế lực của Lưu Vân ở Hỏa Vân cùng hai cỗ lực lượng này hội hợp cùng một chỗ thì ai dám nói hắn không có thực lực ảnh hưởng tới hướng đi của đại lục chứ?
- Xem ra chúng ta có thể chậm rãi thương lượng chuyện này. Đề nghị của Lưu Vân bá tước đối với cả đại lục mà nói là một chuyện tốt. Lan Đặc kiếm thánh, Tạp Tư Lạc thánh ma đạo sư, Viêm Thiên kiếm thánh, cùng ta đều tán thành.
Phỉ Lệ Ti dứt khoát bày tỏ lập trường của mình, cũng bộc lộ một cỗ lực lượng khác của Lưu Vân.
- Ta hướng mọi người tiết lộ một điểm. Một ngàn năm trước, đại lục này từng có nền văn minh rất huy hoàng, khoa học kỹ thuật, văn hóa, quân sự đều vượt xa thời đại chúng ta. Ý kiến ta đưa ra đều đến từ một ít tài liệu còn lưu lại của nền văn minh này. Đây là con đường thành công mà tiền nhân đã từng đi.
Lời nói của Lưu Vân giống như một quả đạn pháo nặng nề kích ở trong lòng những thánh giai cường giả ở tại đây.
- Một ngàn năm trước ….. văn minh huy hoàng?
Lôi Y Mạn run giọng hỏi.
Những người còn lại cũng khẩn trương nhìn Lưu Vân, chờ mong hắn trả lời.
Lưu Vân gật đầu :
- Về đoạn lịch sử này, nếu như mọi người đồng ý đề nghị của ta, cũng nguyện ý trợ giúp ta, ta sẽ kể lại rõ chi tiết cho mọi người nghe, cũng xuất ra chứng cứ cho các người xem. Hiện tại có thể nói cho mọi người biết chính là văn minh một ngàn năm trước cũng từng xảy ra chiến tranh tàn khốc với Huyết thần giáo, cũng vì cuộc chiến này mà hoàn toàn bị hủy diệt.
Mọi người trầm mặc, lẳng lặng tự hỏi về những lời Lưu Vân vừa nói.
Nền văn minh giống thần thoại này có thật sự tồn tại hay không?
Nền văn minh cường đại như vậy cũng bị hủy diệt ở trong tay Huyết thần giáo, hiện nay đại lục làm sao có thể chống lại? Vận mệnh đang chờ đợi mọi người sẽ phát sinh những gì?
- Bá tước đại nhân, mặc dù việc ngươi nói rất hấp dẫn nhưng ta vẫn chỉ có thể nói với ngươi tiếng xin lỗi. Ta không cảm thấy hứng thú đối với chính trị. Đối với những kẻ lánh đời như chúng ta mà nói, cuộc sống bình yên mới là thứ ta muốn.
Một lúc lâu sau, La Lạp kiếm thánh rốt cuộc phá vỡ sự yên lặng.
Nam nhân này làm cho ở sâu trong nội tâm của hắn cảm thấy sợ hãi, hắn không muốn trở thành công cụ trong tay người khác.
Tiếp theo, Đức Khắc, Lạc Tang, Uy Nhĩ Khắc, Lôi Y Mạn cũng gật đầu phụ họa.
“Thánh giai cường giả lánh đời, trong mắt của ta giống như kỹ nữ trả vờ thanh cao!”
Lưu Vân rốt cuộc cũng tức giận.
- Đại trượng phu đối nhân xử thế phải theo đuổi tu thân -tề gia, trị quốc -bình thiên hạ, mà không phải nằm ở một góc hưởng phúc! Các ngươi trăm phương nghìn kế theo đuổi danh lợi trên đời, khiêu chiến đối thủ, đem vô số người dẫm nát dưới bàn chân, đi từng bước một hướng tới danh lợi đỉnh cao, thắng được sự tôn trọng cũng kính ngưỡng của thế nhân, được cung phụng, hưởng thụ khói lửa nhân gian! Lúc công thành doanh toại các ngươi lại đem trách nhiệm chối bỏ, một câu lánh đời phủi sạch tất cả. Nhìn quốc gia của các ngươi, dân chúng đại lục đang giãy dụa trong nước sôi lửa bỏng, lương tâm của các ngươi bị chó ăn sao? Xem này, một ngón tay của các ngươi cũng có thể tiêu diệt một binh lính bình thường đang đổ máu hy sinh trên chiến trường. Các ngươi, những thánh giai cường giả tu luyện võ kỹ, ma pháp để làm gì?
Những lời mắng chửi này khiến cho những cường giả đương thời không khỏi tức giận.
Lúc này Lôi Y Mạn phát tác, nắm tay vung mạnh lên:
- Cái loại ngươi mà cũng dám dạy dỗ lão tử? Cẩn thận lão tử bổ chết ngươi!
‘Bùm” một tiếng nổ vang, bình hoa bên cạnh Lôi Y Mạn bị nổ nát bấy. Những mảnh nhỏ bắn ra khắp nơi, có cái thậm chí còn găm vào cửa sổ.
- Ngu xuẩn, ở trước mặt lão tử mà dám kiêu ngạo, ta muốn lấy mạng của ngươi dễ như trở bàn tay!
Mọi người phát hiện trong tay Lưu Vân nắm một vũ khí quái dị nhỏ ngắn và tinh xảo, ở đầu lỗ dài đang có khói nhẹ tỏa ra. Hiển nhiên uy lực kinh người của một kích vừa rồi chính là do vũ khí này làm ra.
Vài vị kiếm thánh thì không sao nhưng mấy vị thánh ma đạo sư thì toàn bộ ngây dại. Bọn họ biết ở khoảng cách gần như vậy, loại vũ khí này có thể dễ dàng lấy được tính mệnh bọn họ.
Lưu Vân nhẹ nhàng thổi khói đang tỏa ra từ nòng súng.
Đám người Ma Tước ngay lúc này nhảy vào trong phòng tiếp khách, đứng ở phía sau lưng Lưu Vân.
- Các ngươi hoài nghi Lưu Vân ta có dã tâm, muốn mượn lực lượng các ngươi để đạt được mục đích cá nhân, loại ý nghĩ này thật sự là buồn cười! Nói thật, một chút lực lượng của các ngươi ở trong mắt ta căn bản không là cái gì. Cái ta coi trọng chính là mỗi người các ngươi đều có ảnh hưởng lớn cực lớn đối với quốc gia của mình.
Lưu Vân bất đắc dĩ thở dài nói.
- Chỉ bằng vài người này cũng muốn lưu chúng ta lại?
La Lạp giận quá cười lớn.
- Sinh ý không thành nhưng cũng phải thấu tình đạt lý. Các ngươi là khách nhân, đương nhiên có thể tự tiện rời đi. Tuy nhiên ta có lời muốn nói, nếu như ta thật sự muốn lưu các ngươi lại, bằng vài người này là đủ rồi.
Lưu Vân kẹp súng vào nách, coi đám thánh giai cường giả này không đáng một đồng.
“Như vậy mấy tên này khẳng định có việc làm!”
Lưu Vân cười thầm trong lòng.
- Nếu bá tước đại nhân nói như vậy, hẳn là rất tin tưởng vào thực lực thủ hạ của mình. Chúng ta tỷ thí đi.
Hỏa hệ thánh ma đạo sư Đức Khắc hiển nhiên trong lòng ngứa ngáy, nghiến răng nghiến lợi nói.
Đức Khắc nói xong, những người khác liền đồng ý. Mỗi một vị thánh giai cường giả đều cảm giác được nếu như không thể đánh bại những kẻ dưới tay Lưu Vân, cứ như vậy mà nhẫn nhịn rời đi thì suốt đời này bọn họ khó có thể quên được sự sỉ nhục này. Hơn nữa gặp phải ngăn trở này, sau này bọn họ khó có thể đột phát trong tu luyện.
- Hảo hảo hảo, mọi người tùy tiện luận bàn một chút là được.
Ma Tước cũng cao giọng phụ họa, đưa tay chỉ vào Lôi Y Mạn giống như lão bằng hữu nói chuyện với nhau:
- To con, lớn lên rắn chắc khỏe mạnh, đến đây đi để hai chúng ta thân thiết một chút!
- Hảo, để ta cho ngươi đẹp mặt!
Lôi Y Mạn tức giận đến nỗi vểnh râu, trừng mắt.
“Ôi, Thú nhân thật sự là đầu óc ngu ngốc, lại lựa chọn bạo lực!”
Lưu Vân cảm thấy bi ai cho Lôi Y Mạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...