Dị Giới Quân Đội
Tác giả: Lý Bố Y
Quyển thứ nhất
Chương 30: Trọng phản phong ngữ
Dịch: vienmobo
Nguồn: Sưu tầm
Đầu tháng 2 Lưu Vân lên đường quay lại bình nguyên. Lần này rời đi không giống với lần đầu tiên, có phụ thân cùng đại ca đến đưa tiễn hắn. Quay đầu nhìn lại Vân An thành, Lưu Vân đột nhiên phát hiện lúc này rời đi, tâm tình của hắn đã thay đổi rất nhiều. Không còn chìm đắm trong cuộc sống quá khứ, trong lòng hắn sinh ra khát vọng với lực lượng cùng với niềm tin trở thành cường giả.
Khi ba người rời đi nhưng lại biến thành 5 người, có thêm Nã Luân Đa cùng một thanh niên tên là Đạt Tạp.
Khi bữa tiệc đêm tại cung đình chấm dứt, Lưu Vân đã nói hai câu vào tai Nã Luân Đa, lừa gạt gã quý tộc này.
“Ta rất hâm mộ ý nghĩ thiên tài của ngươi, nhưng ngươi không thực hiện được ý định đó tại đế đô.”
“Đi theo ta, ta sẽ cho ngươi cơ hội thực hiện giấc mộng có một chi tinh binh, có một ngày ngươi sẽ dẫn đầu bọn họ, tung hoành tại ranh giới địch quốc!”
Sau Nã Luân Đa chứng kiến chi tinh binh này mới biết được mình bị lừa, bởi vì chi tinh binh này vẫn đang trong giai đoạn huấn luyện.
Mà thiếu niên tên là Đạt Tạp kia, khi Lưu Vân cùng A Lôi đi dạo phố thì thu nhặt được.
Lúc ấy Đạt Tạp đang bị một đám người đuổi đánh, vừa lúc đụng vào người Lưu Vân. Kẻ yếu khiến Lưu Vân sinh ra sự thương cảm. Khi phát hiện kẻ dẫn đầu truy đánh Đạt Tạp chính là Hưu Tư công tử, kẻ đã vô số lần đánh nhau với Lưu Vân, mà Lưu Vân sau khi tâm tình biến hóa, sinh ra xu hướng bạo lực.
Sau trận huyết chiến, vị công tử này nhìn thấy Lưu Vân, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi, nhưng vẫn rất kiêu ngạo đòi Lưu Vân giao người ra.
Lưu Vân cười tà ác, nhìn Ngải Phật Sâm cùng Ốc Khắc nói “Đánh hắn, đánh tới cho mẹ hắn cũng không nhận ra hắn”, sau đó mang Đạt Tạp cùng A Lôi đứng một bên xem náo nhiệt.
Giữa tiếng kêu gào thê thảm của Hưu Tư công tử cùng bọn tùy tùng, Lưu Vân hiểu rõ sự tình câu chuyện: Đạt Tạp biểu diễn chút tiểu ma pháp ở đầu đường kiếm chút tiền thưởng, Hưu Tư công tử ném một kim tệ dưới chân Đạt Tạp. Ma pháp sư cao quý cho rằng hắn không phải ăn xin, mà là bán nghệ, yêu cầu Hưu Tư đem tiền thưởng bỏ vào trong đĩa. Hưu Tư không để ý đến điều đó, vì vậy Đạt Tạp làm ra hỏa điểu, làm tổ trên đầu Hưu Tư. Ngay sau đó xuất hiện một màn như vừa rồi.
Lưu Vân cảm giác được Đạt Tạp có thiên phú tà ác, nhưng Đạt Tạp thiện lương lại cho rằng Lưu Vân xấu xa hơn.
“Ta chỉ phá hủy kiểu tóc của hắn, nhưng ngươi lại đem hắn biến thành đầu heo.” Đạt Tạp nói như thế.
“Lúc đầu ta cảm giác được bị hắn đánh thật là sướng khoái. Hiện tại ta lại cảm giác thật là khoái khi hắn bị đánh.” Lưu Vân từ trên người Hưu Tư, lần đầu tiên tìm được khoái cảm làm cường giả.
Sau đó Đạt Tạp biết Lưu Vân sắp rời đi nên cầu xin hắn cho đi theo. Bởi vì đang thiếu ma pháp sư, Lưu Vân liền đáp ứng yêu cầu của Đạt Tạp. “Nhiều người làm cu li cũng tốt” Lưu Vân thầm nghĩ.
Vì vậy Lưu Vân liền mang Nã Luân Đa cùng Đạt Tạp lên đường phản hồi bình nguyên.
Khi tới Sồ ưng học viện, thấy những người đi ra đón hắn, Lưu Vân có cảm giác đang về nhà.
Nhìn Thủy Linh Nhi đứng trước cửa, trong lòng Lưu Vân đột nhiên nảy ra một ý nghĩ kì quái “Cho dù ta có rời đi bao lâu, lúc trở về nàng vẫn đứng lặng yên như thế chờ ta.”
Lưu Vân nóng lòng đi nhanh về phía Thủy Linh Nhi. Ánh mắt Thủy Linh Nhi cũng nhìn hắn một cái, sau đó lại cúi đầu.
“Ta đã trở về.”
“Ừ.”
“Ngươi khỏe chứ?”
“Khỏe.”
Sau khi lời hỏi han ân cần, đơn giản kết thúc, hai người đều trầm mặc. Những người chung quanh không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn đôi nam nữ này. A Lôi tò mò đánh giá hai người, khóe miệng khẽ hiện lên nụ cười nghịch ngợm.
Lưu Vân xoay người hướng mọi người giới thiệu Nã Luân Đa cùng Đạt Tạp, cũng giới thiệu 2 người với các học viên.
Lưu Vân cũng giới thiệu Nã Luân Đa cùng Đạt Tạp với mọi người.
Chỉ là, khi giới thiệu đến lão Tạp thì có một màn ngoài ý muốn xảy ra.
“Đay là hiệu trưởng học viện, toàn hệ cao cấp ma pháp sư Tạp Tư Lạc đại thúc.”
Không hề có dấu hiệu báo trước, một con hỏa điểu xuất hiện trong tay Đạt Tạp, sau đó bay thẳng về phía chòm râu của lão Tạp.
Lão Tạp còn chưa có phản ứng, chòm râu liền phát hỏa. Sau đó Hỏa điểu lại hướng đầu lão Tạp bay tới, tựa hồ muốn tìm một cái tổ.
Lão Tạp vội vàng hướng đầu lão Tạp phát ra một cái thủy cầu, dập tắt trận hỏa tai ngoài ý muốn này, sau đó phẫn nộ quát: “Tiểu tử, ngươi định làm gì vậy, muốn đốt chết ta sao?”
Vẻ mặt Đạt Tạp tức giận, lấy từ trên người ra một bản thảo màu vàng.
“Ta làm gì? Vật này không phải do ngươi viết sao?”
Tiếp nhận bản nháp, nhìn một chút, lão Tạp có vẻ kinh ngạc lẩm bẩm, “Đây là phương pháp tu luyện lục hệ ma pháp cho người có toàn hệ thể chất, như thế nào lại ở trên tay tiểu tử này, thật kì quái.”
“Nhưng sách này cùng việc ngươi thiêu chòm râu của ta có quan hệ gì? Ngươi có biết thế nào là kính già yêu trẻ không!” Sờ sờ cằm, cơn tức giận của lão Tạp lại nổi lên.
“Đương nhiên là có quan hệ! Ngươi hại chết ta.” Một đạo tia chớp nhanh chóng đánh tới lão Tạp.
“Ngươi cũng là toàn hệ thể chất?” Cuống quít né tránh tia chớp, lão Tạp kinh ngạc hỏi.
“Ta chỉ là hỏa hệ cùng lôi hệ ma pháp. Sư phụ vẫn bảo ta học nhất hệ, nhưng ta trong lúc vô ý tìm thấy cuốn sách bại hoại này, không nhịn được mà tu luyện song hệ.”
Đạt Tạp vẻ mặt bi phẫn nói.
“Hắc, ý nghĩ thiên tài quả nhiên là hấp dẫn!” Lão Tạp cười khan nói.
Lão Tạp nói ra một câu này làm cho mọi người cảm giác được: Cái lợi của người già chính là da mặt rất dầy.
“Thật bi thảm à, thiếu niên vô tri bị lão Tạp đầu độc.” Lưu Vân thấy màn kịch vui này bèn cười đùa.
“Ty nhiên sư phụ ta đã đúng. Hắn không muốn ta trở thành người giống Tạp Tư Lạc kia!”
“Ai nói tu luyện lưỡng hệ không có tiền đồ? Sư phụ ngươi không muốn ngươi, sau này ngươi đi theo ta.” Nghe Đạt Tạp nói xong, mặt lão Tạp nhất thời đỏ bừng lên.
Mặc dù thanh âm lão Tạp rất lớn, nhưng tất cả mọi người cảm giác được hắn có chút lo lắng.
“Thật sao?” Hai mắt Đạt Tạp nhất thời sáng ngời lên, sự bi phẫn trong ánh mắt đã biến mất.
“Đây chính là yêu cầu của nguơi, nhưng ta cũng không gọi ngươi là sư phụ.”
Kì thật sư phụ Đạt Tạp sau khi biết hắn tu luyện lưỡng hệ ma pháp, chỉ thở dài nói: “Hài tử, nếu như trên đời này có người có thể dạy ngươi lưỡng hệ ma pháp có được thành tựu thì chỉ có thiên tài Tạp Tư Lạc mà thôi. Chỉ là hiện tại hắn đã bặt vô âm tín, ta cũng không giúp được ngươi. Ngươi có thể đi du lịch đại lục, xem xem có thể may mắn gặp hắn hay không.”
Lão Tạp cảm thấy bị mắc lừa, nhưng suy nghĩ một chút lại vui vẻ cười nói.
“Sơ cấp thuấn phát, hỏ điểu kì quái, tiểu tử này cũng là một thiên tài.”
Nhìn hai người cười hì hì, Lưu Vân cảm giác rét lạnh, “hai quái thai cùng tụ một chỗ, thời buổi rối ren tới rồi.”
Sau đó mọi người dưới sự dẫn đầu của Lưu Vân đi thăm học viện cùng các đệ tử đang được huấn luyện. Chứng kiến tận mắt, ai cũng cảm thấy sợ hãi không thôi. Ngay cả “tinh binh” mới là Nã Luân Đa vừa rồi mới có cảm giác rất thất vọng cũng bị chấn động tận trong tâm.
“Mọi người ở đế đô đều nói hắn là dị loại, đó là bọn họ không có chứng kiến qua vị thiếu gia này a!”
Lúc hoàng hôn, Lưu Vân an bài Kinh Lôi cùng các đệ tử ở cùng nhau. A Lôi chủ động đưa ra đề nghị muốn ở cùng Thủy Linh. “Tiểu Tạp” tự nhiên là đi theo lão Tạp.
Sau khi ở nhà ăn hưởng thụ không khí quân doanh, Lưu Vân lại một mình đi tới dòng sông nhỏ bên ngoài học viện.
Ánh trời chiều soi nước biếc, tương tư biết nói cùng ai? Trong lòng Lưu Vân lại tràn ngập sự nhớ nhung mãnh liệt đối với người yêu.
“Linh nhi tỷ, tỷ ở chỗ này nhìn gì vậy?” A Lôi chạy đến bên cạnh A Lôi, nhìn theo ánh mắt của nàng.
“Không có gì a, A Lôi muội muội, chúng ta đi vào thôi.” Thủy Linh Nhi vội vàng kéo A Lôi đi vào trong phòng, trong lòng không khỏi bối rối.
“Linh nhi tỷ, đây là vòng cổ nhị ca mua cho tỷ, ta giúp tỷ mang vào.” Vừa vào phòng, A Lôi liền lấy ra một cái hộp, lấy từ bên trong ra một chiếc vòng cổ bằng thủy tinh.
Không đợi Thủy Linh Nhi trả lời, chiếc vòng cổ bằng thủy tinh được đeo lên cổ Thủy Linh Nhi.
Thủy Linh Nhi cũng không có phản kháng, cũng không có nói chuyện gì, chỉ cúi đầu xuống thật thấp.
“Oa, Thủy Linh Nhi tỷ đeo cái này vào trông thật xinh đẹp!”
A Lôi sau khi đeo vòng vào cổ Thủy Linh Nhi liền lui ra sau vài bước nhìn một chút, rồi vui vẻ reo lên, “Nhị ca thật có mắt nhìn.”
“A Lôi muội muội, đừng có náo loạn.” Thủy Linh Nhi thấp giọng nói, khuôn mặt đỏ bừng say đắm lòng người.
“Tiểu Tạp, hỏa điểu kia của ngươi là như thế nào?”
Ở trong phòng lão Tạp, Đạt Tạp đang hứng thú chơi đùa với những vật phẩm lão Tạp cất giấu là ma tinh thạch hỏa vân thú. Lão Tạp đang đứng ở bên cạnh hắn, sốt ruột hỏi han.
“Đại thúc, khối hỏa hệ tinh thạch này trị giá bao nhiêu tiền?”
“Cái này hả, không đáng giá tiền, là hỏa hệ tinh thạch cấp thấp. Nói nhanh lên, hỏa điểu kia của ngươi là như thế nào?” Nhìn ánh mắt tham lam của tiểu Tạp, lão Tạp không khỏi đau lòng.
“Vậy thật tốt. Vốn ta không tiện mở miệng, nhưng nếu là cấp thấp thì cho ta đi. Ta nghĩ lão đầu ngươi chắc cũng sẽ không để ý một khối hạ cấp tinh thạch.” Đạt Tạp vừa nói vừa cười hì hì, đem tinh thạch cất vào trong người.
“Ngươi……” Lão Tạp cảm giác chính mình đang muốn phát cuồng lên, nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống.
Hỏa điểu kia của Đạt Tạp là một loại ma pháp mới lão chưa từng có thấy qua, đối với lão mà nói có ý nghĩa rất lớn. Trong đại lục kỉ bách niên ma pháp chưa từng xuất hiện cái gọi là tân ma pháp, phần lớn là ma pháp cải tiến, tân ma pháp chính thức cực kì ít thấy.
“Lão nói là nó sao?”
Hỏa quang chợt lóe lên, trên tay Đạt Tạp xuất hiện một con hỏa điểu đáng yêu.
“Đúng… Đúng… Đúng…” Lão Tạp vội vàng nói.
“Lại đây, ta sẽ bí mật nói cho lão biết.” Đạt Tạp cười hắc hắc nói.
“Lão Tạp vội vàng đưa tai đi tới.
“Tốt lắm, đây là….. Bí mật!”
Trong phòng vang lên một tiếng rống to, cùng với tiếng lão nhân kêu thảm thiết cùng ma pháp loang loáng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...