Dị Giới Quân Đội


Dị Giới Quân Đội
Tác giả: Lý Bố Y

Quyển thứ nhất
Chương 3: Huyết nhiễm tửu quán
Dịch: vienmobo
Nguồn: 4vn.eu


Mười ngày sau Lưu Vân cùng bọn hộ vệ đi tới Phong Lăng trấn ở hành tỉnh đông nam Liễu Đức Á Na.

“Thiếu gia, phía trước là Phong Lăng trấn, sắc trời đã không còn sớm, chúng ta vào trong trấn nghỉ ngơi?” Hi Ba đuổi theo Lưu Vân hỏi.

“Được, ngươi an bài là được. Ăn cơm tối xong cho mọi người đi ra ngoài một chút. Ta không phải đại nhân vật gì, không cần phải lo lắng an toàn của ta.”

Phong Lăng trấn mặc dù không lớn nhưng từ đế đô với thủ phủ Đức Á cũng là yếu đạo giao thộng cho nên cũng rất phồn hoa. Tiến vào trong trấn có thể thấy được đám người rộng ràng, nhốn nháo, thương nhân, dong binh, mạo hiểm giả, đủ các loại người đặc biệt lui tới không ngừng.

Vừa đi trên đường, Lưu Vân vừa có hứng thú đánh giá khắp mọi nơi.

Đến đại lục này nửa năm, mặc dù vô cùng buồn chán, Lưu Vân cũng đọc sách để hiểu rõ một ít tình huống của đại lục. Nhưng khi thực sự nhìn thấy thì vẫn rất kinh ngạc. Mười ngày đi đường làm cho hắn chính thức nhận thức được đại lục này.

Vào khách sạn, Hi Ba mướn một gian tiểu viện độc lập cũng đủ cho cho hai mươi người. Lưu Vân ở chủ ốc chính giữa, hộ vệ thì chia ra làm bốn tổ ở sương phòng hai bên.

Ban đêm, Lưu Vân đang trầm tư dưới ánh đèn.


Sau khi rời đế đô, Lưu Vân lần đầu tiên phát hiện cuộ sống của quý tộc so với giân dan, phảng phất giống đại thành thị cùng nông thôn ở kiếp trước. Mỗi một xã hội giai cấp bất đồng, cuộc sống tồn tại sự chênh lệch là bình thường. Nhưng sự chênh lệch ở Lam Nguyệt đại lục là rất lớn. Quý tộc đế đô tiêu tiền như nước, mà thợ săn dân gian mạo hiểm tính mạng đi bắt ma thú để đổi lấy một, hai kim tệ. Lưu Vân chết lặng trong lòng, cảm tháy sự đồng tình đối với dân chúng.

“Thiếu gia, ta là A Húc!” Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa.

“Vào đi.” A Húc chỉ mới có 16 tuổi, là tùy thân thị vệ của hắn. Nói là thị vệ, kỳ thật cũng khác thư đồng là mấy. Tiểu tử kia rất cơ trí, làm việc cũng rất nhanh nhẹn, khiến cho Lưu Vân rất vừa lòng.

“Thiếu gia không đi dạo chơi sao? Người không phải thường nói, buổi tối là thời gian sống về đêm sao?” A Húc hì hì cười nói, đi tới bên người Lưu Vân.

“Sống về đêm?” Lưu Vân nhất thời ngẩn người.

“Vậy đi ra ngoài một chút đi.” Lưu Vân đứng dậy theo A Húc đi ra khỏi phòng, trong lòng âm thầm thở dài nói: “Ác thiếu này cũng rất có tài ..... ngay cả từ cuộc sống về đêm cũng có thể nói ra.”

Trong bóng đêm Phong Lăng trấn vẫn đang rất náo nhiệt. Buổi tối, mọi người đều buôn lỏng tâm tình. Xa xa, trong tửu quán thỉnh thoảng lại truyền đến những tiếng cười đùa.

“Có muốn đi tìm một hai nữ nhân chơi đùa không thiếu gia?” A Húc cười nói.

“......”

Lưu Vân có chút buồn bực, mình như thế nào cũng là người trưởng thành, lại bị một thiếu niên chưa trưởng thành dạy bảo đi tìm nữ nhân.

“Hôm nay không có tâm tình, chúng ta đi tìm tửu quán ngồi một chút đi.”

“Được” A Húc nhu thuận mang theo Lưu Vân nhằm hướng tửu quán đi đến.


Đi vào tửu quán, đập vào mũi chính là mùi rượu, mùi mồ hôi, âm thanh ồn ào, trong tửu quán tràn ngập mùi vị ngang bướng. Khách nhân đã đầy, mấy nữ hầu bàn ăn mặc gợi cảm đang qua lại giữa các bàn rượu.

Lưu Vân tới một cái bàn ở góc tường ngồi xuống, gọi hai chén nước hoa quả, vài món điểm tâm rồi bảo A Húc cũng ngồi xuống.

Bưng chén thanh qua (nước hoa quả) lên uống một ngụm, cảm giác giống như uống hoàng qua kiếp trước (nước dưa leo).

Chẳng lẽ hoàng qua đã tới nơi này?” Lưu Vân ác độc nghĩ. Mùi vị quen thuộc này có một tia khí tức cố hương khiến cho Lưu Vân lâm vào trầm tư.

“Ba mẹ, ta đi rồi các người đừng quá thương tâm. Ca ca, ngươi phải giúp ta chiếu cố tốt cho cha mẹ, ta tin tưởng ngươi có thể làm được. Nguyệt Nhi, nàng cũng không được tìm ta nữa, hãy quên ta đi. Nàng đã đáp ứng ta sẽ sống tốt và hạnh phúc. Đám thỏ tử thủ hạ dưới tay ta, ta cũng không còn cơ hội giáo huấn các ngươi nữa, các ngươi nên vui vẻ chứ.”

“Mẹ kiếp! Ngươi là kỹ nữ, đai gia sờ ngươi một cái, ngươi còn dám mặt nặng mày nhẹ với ta?” Một âm thanh thô lỗ vang lên cắt đứt suy nghĩ của Lưu Vân.

Ngẩng đầu đưa mắt nhìn chỉ thấy một nữ hầu gái một tay che váy, một tay che mặt, thấp giọng khóc, mấy đại hán khí thế hung hăng vây quanh bên người nàng.

“Mới vỗ ngươi một cái, ngươi khóc cái gì. Giả dạng thanh cao sao? Để lão tử sờ ngươi một cái!” Đại hán nắm lấy tay nữ hầu gái, tay kia đưa tới trước ngực cô gái.

Đùa giỡn mỹ nhân là lưu manh, thế giới nào cũng đều có anh hùng cứu mỹ nhân. Chứng kiến đại hán bỉ ổi như vậy, mấy mạo hiểm giả đưa tay xuống chuôi kiếm, Lưu Vân không để ý tới nữa, đưa nước hoa quả lên uống một ngụm.

“Thiếu gia, hình như là Tử Văn Thành cùng tổ bốn người bọn hắn.” A Húc nhận ngay ra mấy người kia, cười hì hì nói, “Kẻ gây chuyện kia chính là Tử Văn Thành. Xem ra hắn muốn nữ nhân kia.”

“Hả?” Lưu Vân đối với thủ hạ rất không quen thuộc, bởi vì tại trong trí nhớ của “Hắn” không có bao nhiêu trí nhớ về hạ nhân, nghe vậy không khỏi cả kinh.

Lưu Vân chậm rãi đứng dậy, hướng Tử Văn Thành đi đến.


Thấy Lưu Vân, trên mặt Tử Văn Thành nhất thời nở nụ cười nịnh nọt.

“Thiếu gia, người như thế nào tới nơi này? Hắc hắc, nữ nhân này tặng cho thiếu gia!”

“Ồ, ngươi quan tâm ta thế!” Lưu Vân nói.

“Đương nhiên, thứ tốt nhất định phải lưu lại cho thiếu gia.” Tử Văn Thành cười rạng rỡ.

“Ồ, vậy cảm ơn ý tốt của ngươi.” Ngữ khí Lưu Vân biến thành lạnh lùng.

“Thiếu gia, có phải đem nàng trở về cho người? Ta bảo các huynh đệ chuẩn bị.” Tử Văn Thành đi tới hai bước, thấp giọng nói bên tai Lưu Vân.

“Ba” một thanh âm vang lên, Lưu Vân trở tay tát một cái lên mặt Tử Văn Thành.

Đưa tay bụm mặt, Tử Văn Thành vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lưu Vân, thần sắc mê mang.

“Ngươi chính là cặn bã!”

“Thiếu gia, ta phải làm thế nào?” Tử Văn Thành cảm thấy rất ủy khuất. “Chuyện như vậy trước kia thiếu gia không phải thường dẫn đầu đi làm sao, hôm nay như thế nào lại thuần khiết như vậy?”

“Nàng là tỷ tỷ hoặc muội muội ngươi, ngươi cũng sẽ không để ý mà cho người khác chơi đùa?” Ngữ khí Lưu Vân lạnh như băng hỏi. Từng là một gã quân nhân, Lưu Vân hận thấu xương những binh lính như vậy. Chỉ cần rơi vào trong tay hắn, hắn nhất định lột da kẻ đó.

“Thiếu gia, ta... ...” Tử Văn Thành nhất thời đứng lặng, không biết làm thế nào cho phải.

“Thiếu gia, chúng ta sai rồi.” Mấy người cùng tổ với hắn phát giác chuyện có chút không ổn, đều lên tiếng nhận lỗi.

“Bốn người các ngươi hướng cô gái xin lỗi.” Lưu Vân đưa mắt nhìn bốn người bên cạnh Tử Văn Thành.


“Tử Văn Thành, ta hy vọng ngươi nhớ kỹ giáo huấn ngày hôm nay.”

Nói xong một đạo hàn quang hiện lên, Tử Văn Thành kêu thảm một tiếng, ngồi xổm trên mặt đất.

Lưu Vân cầm trường kiếm bên hông A Húc rút ra, trên kiếm vẫn dính vài giọt máu tươi. Trên mặt đất, ngón tay bị cắt đứt vẫn dang co quắp, phảng phất như sám hối hành vi hạ lưu vừa rồi.

“Cắt của ngươi một ngón tay, cho ngươi nhớ kỹ sỉ nhục ngày hôm nay. Nhớ kỹ cho ta, có thể làm ác nhất thời, nhưng không thể làm ác cả đời. Nếu như tái phạm, ta sẽ lấy mạng nhỏ của hắn.”

Nhìn Tử Văn Thành đang ngồi xổm trê mặt đất, đau đến nỗi đầu đầy mồ hôi, Lưu Vân mặt không chút thay đổi nói.

Sau đó hắn đi tới bên người cô gái, lấy mấy kim tệ đưa tới.

“Không, ta không thể.” Cô gái đẩy tay Lưu Vân ra, rung giọng nói.

“Cầm đi. Coi nhà là phí tổn thất tinh thần.”

Lưu Vân thầm nghĩ: “Cũng không biết thế giới này có cái cách nói đó không?”

Đem tiền nhét vào tay cô gái, Lưu Vân xoay người nhìn mấy hộ vệ gây chuyện, phảng phất giống như lúc trước đứng trước tân binh.

“Mấy người các ngươi một điểm thưởng thức cũng không có. Len lén mà xem, cảm giác như vậy thật tốt, không nên động thủ cước!” Lưu Vân lớn tiếng mắng.

“Phụt!” Một mạo hiểm giả ở bàn bên kia cười đến nỗi đem toàn bộ nước hoa quả trong miệng phun ra trên bàn, cả tửu quán cũng vang lên một trận cười.

Từ cái buổi tối này, bọn họ vệ biết thiếu gia đã thay đổi.

Từ cái này buổi tối bắt đầu, bọn hộ vệ biết, bọn họ đích thiếu gia thay đổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui