Quyển thứ Năm
Chương 298: Lâm Mị xếp đặt
Nguồn: Sưu tầm
------------------------
A Đinh thành ở phía nam bộ A Lạp Khắc hành tỉnh.
Thị vệ đề đã được điều đi hết, Lâm Mị hoàng hậu một mình đứng ở trên tường thành..
Lúc này là lúc hoàng hôn.
Ánh nắng đang tắt dần, hoàng hôn đang buông xuống.
Lâm Mị cảm giác được cảnh sắc như vậy giống như một đế quốc đang đi xuống dốc.
Những năm tháng huy hoàng như mặt trời giữa trưa đã trở thành lịch sử, hiện giờ đế quốc bị tàn phá, cuộc sống của dân chúng điêu tàn, làm cho người ta cảm khái vô hạn.
- Thành vệ quân xong hết rồi. A Đạo Phu, ngươi phải còn sống trở về!
Gió thổi qua làm rối mái tóc nàng, mau chóng bao phủ thanh âm yếu ớt của nàng.
Trời chiều giống như một nam nhân đa tình, cuối cùng lưu luyến nhìn về phía mặt đất, vạn dặm non sông đất nước như được dát vàng.
Chân trời có ánh nắng chiều thoáng qua.
Một con nhạn lẻ loi cô độc chậm rãi bay trong ánh nắng chiều về phía tây, để lại một nỗi buồn.
Lâm Mị nhìn về phía tây, nước mắt không khỏi rơi xuống.
Một giọt lệ chảy xuống trong gió, khúc xạ dưới ánh nắng chiều tỏa ra quang mang đẹp đẽ, cũng thể hiện tâm tình phức tạp của nàng ------- bi thương, đau khổ, đau thương, thắc mắc.
Nàng không cách nào quên khi nàng rời khỏi Hải Lam thành, mấy vạn binh sĩ ở sau lưng nàng đã chảy tới giọt máu cuối cùng.
Nàng không cách nào quên khi nàng đi ra khỏi cửa bắc, trong đám người tiễn đưa nàng có ánh mắt thâm tình như biển rộng của nam nhân kia.
Rất nhiều lúc khi chúng ta có được chúng ta lại không biết quý trọng. Chỉ khi mất đi, khi trong lòng cảm thấy đau nhức mới có thể hiểu được thứ từng có quý giá cỡ nào.
Cảm tình nhiều lúc là như vậy.
Một nam nhân si tình ở trong mắt nữ nhân thường không có bất cứ lực hấp dẫn gì.
Trong thế giới của hắn chỉ có nàng nhưng trong lòng nàng lại vĩnh viễn đóng cửa đối với hắn.
Lâm Mị đối với A Đạo Phu chính là như vậy.
Nhưng mà một nam nhân có sự tôn nghiêm cùng huyết tính, nếu như không phải vì quá trầm luân vào tình yêu, tại sao lại có thể làm như vậy chứ?
Lâm Mị từng có hạnh phúc của mối tình đầu, giống như mùa xuân tươi đẹp.
Nàng cũng từng cùng Lưu Vân lãng mạn, không hẹn mà gặp, giống như lửa nóng mùa hè.
Nhưng mà lúc này khi lòng nàng lạnh lẽo như mùa đông băng giá thì nàng lại nhớ tới A Đạo Phu.
Người không chút hối hận ở bên cạnh nàng, cam tâm làm trâu ngựa vì nàng, thậm chí nguyện ý vì nàng mà đi tìm chết.
Giờ khắc này nàng không còn là hoàng hậu cao quý, chỉ là một nữ nhân bình thường.
Nàng dễ dàng cảm giác được trong lòng mình có người để nhớ, đó là một chuyện hạnh phúc. Lúc rời xa chiến tranh, rời xa quyền lực, có thể trong chốc lát làm một nữ nhân bình thường cũng là một chuyện rất thoải mái.
Từ phía xa xa đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa rất nhỏ.
Một điểm đen xuất hiện ở phía nam Á Đinh thành.
Trong lòng Lâm Mị đột nhiên hồi hộp.
Ánh mắt của nàng chăm chú nhìn bóng người cô đơn kia.
Ở quân doanh bên ngoài Á Đinh thành, hơn mười kỵ binh rời khỏi quân doanh phóng ra.
Chỉ trong chốc lát, từu phía xa xa truyền đến những tiếng hoan hô.
- Thừa tướng đại nhân đã trở về! Thừa tướng đại nhân đã trở về!
Lâm Mị giơ bàn tay ngọc lên, nước mắt trên khóe mắt biến mất, xoay người đi xuống tường thành.
Một nét tươi cười, hân hoan thoáng hiện lên trên khuôn mặt nàng.
Cửa thành Á Đinh thành chậm rãi mở ra.
Lâm Mị hoàng hậu cùng chúng thần ra khỏi thành.
Khuôn mặt A Đạo Phu đầy bụi đất, đang cùng tướng lãnh quân đội đóng ở ngoài thành đi tới cửa thành.
- A Đạo Phu, rốt cuộc ngươi đã trở về!
Thanh âm Lâm Mị có chút run rẩy.
- Không có lệnh của người, ta nào dám chết!
A Đạo Phu hướng nàng hành lễ. Ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, nhẹ nhàng nói.
Các đại thần đều cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Bởi vì lấy lễ số quân thần thì không thể ở trước mặt hoàng hậu tự xưng là “Ta”.
Tuy nhiên những lời này lọt vào tai Lâm Mị lại hết sức dễ chịu.
Hiển nhiên nam nhân từ kiếp nạn sống sót trở về đã trở nên to gan lớn mật hơn rất nhiều.
Một chữ “Ta” đã phá vỡ cấm kị quân thần, đem quan hệ của hai người kéo lại gần hơn rất nhiều.
Lâm Mị rất thích loại cảm giác này.
Nàng mơ hồ nhớ kỹ, cảm thụ như vậy chỉ có Lưu Vân mới từng cho nàng cảm nhận.
Ban đêm, Lâm Mị ở trong tẩm cung tạm thời, trong này có thêm một vị khách nhân
Lâm Mị ngồi ở cạnh bàn, nhìn A Đạo Phu, khuôn mặt tươi cười. Nhưng A Đạo Phu thì lại tâm sự nặng nề.
- Bệ hạ, hiện tại cuộc chiến lại một lần nữa chuyển biến xấu, người không lo lắng sao?
A Đạo Phu nhìn Lâm Mị, thở dài hỏi.
- Ta đã vì quốc gia này mà hao tốn nhiều tâm sức. Nhưng mà sự thật đã chứng minh có một số việc ta cũng không cách nào chu toàn được, cũng không có biện pháp khống chế.
Lâm Mị thuận miệng đáp.
- Hiện tại đế đô đã bị chiếm đóng, quân đội đế quốc tổn thất thảm trọng. Trừ bỏ Bố Lỗ Khắc đang cố thủ ở bên ngoài Ni Từ thành, binh lực đế quốc cơ bản đều tập trung ở Á Đinh thành. Chỉ bằng 60 vạn quân đội, sợ rằng không chống đỡ được Huyết thần giáo. Bệ hạ nên sớm chuẩn bị!
Làm thừa tướng, sau khi trốn thoát, A Đạo Phu lập tức nhớ tới trách nhiệm của mình.
Lâm Mị không trả lời hắn, ngược lại hỏi một câu:
- A Đạo Phu, ngươi không hy vọng ta giống một nữ nhân bình thường sao?
A Đạo Phu hơi giật mình nhìn Lâm Mị.
- Mọi chuyện với Huyết thần giáo ta đã làm xong hết rồi. Nếu như chờ đợi đế quốc A Tư Mạn là vận mệnh mất nước, vậy tội danh này do ta gánh chịu đi. Sau khi đại lục chiến thắng cuộc chiến này, trách nhiệm xây dựng lại đế quốc do nam nhân các ngươi gánh chịu đi.
Lâm Mị hoàng hậu thoải mái nói.
Quyền lực, chiến tranh vốn chỉ là trò chơi trong tay nàng, đến nay tất cả cũng nên kết thúc.
Nàng đã mệt.
- Bệ hạ, người…. …..
A Đạo Phu nghe vậy sắc mặt đại biến.
- Không phải ta an bài hậu sự, ngươi sốt ruột cái gì?
Lâm Mị cười quyến rũ.
- Ta chỉ muốn một cuộc sống bình tĩnh.
A Đạo Phu trầm mặc.
Mấy năm nay hắn cùng Lâm Mị từ trong gió tanh mưa máu mà đi tới, nhìn nàng từng bước đi lên quyền lực đỉnh cao, hắn có thể hiểu được trong lòng Lâm Mị hoàng cũng có rất nhiều đau khổ.
“Lâm Mị, nàng rốt cuộc cũng tìm thấy chình mình.”
A Đạo Phu thầm nghĩ.
- Đêm nay ở lại đây với ta được không? Rất nhiều đêm ta ngủ không ngon giấc, ta muốn ở trong lòng người ngủ một giấc ngon lành.
Lâm Mị đưa ra một thỉnh cầu làm cho A Đạo Phu không cách nào cự tuyệt.
Một đêm rét lạnh nhưng trong phòng lại đầy xuân quang.
Lâm Mị mị nhãn như tơ nghé vào trước ngực A Đạo Phu.
Nàng đột nhiên phát hiện có một lồng ngực ấm áp làm chỗ dựa hóa ra lại say lòng người đến như thế.
Ba ngày sau Lâm Mị hoàng hậu nhận được thư của Bố Lỗ Khắc.
- Hoàng hậu bệ hạ tôn kính: Sau khi Hải Luân thống soái rời đi, ta dẫn Lang quân cố thủ Ni Tư thành, hy vọng bằng vào Hải Lam chi thuẫn có thể khiến cho bệ hạ không bị tà giáo quấy rối. Nhưng chiến cuộc đột nhiên biến hóa, quân đội tà giáo ở bên ngoài Ni Tư thành đột nhiên biến mất, tiến hành tập kích Hải Lam thành. Hải Lam rơi vào tay địch, ta khó thoát tội. Khẩn cầu bệ hạ giáng tội.
Sau khi Hải Lam bị tập kích, ta dẫn Lang quân ngày đêm gấp rút tiếp viện. Nhưng mà đại quân chưa tới, Hải Lam thành đã rơi vào tay giặc, may mắn chính là bệ hạ đã bình an bắc thượng. Trong lịch sử đế quốc đã từng gặp vô vàn chiến hỏa nhưng trăm ngàn vạn binh sĩ đế quốc cho dù huyết rơi sa trường cũng vẫn bảo vệ đế đô bình yên vô sự. Không ngờ bi kịch lại phát sinh đối với những quân nhân như chúng ta. Ta vốn là đại tướng quân đế quốc, thật sự không còn mặt mũi nào gặp lại bệ hạ, đối mặt với các tiền bối trong quân, đối mặt với dân chúng đế quốc. Lúc này ta dẫn quân tiến công Hải Lam thành, chuẩn bị tử chiến với quân đội Huyết thần giáo dưới chân thành, lấy thân tuẫn quốc rửa sạch sỉ nhục. Nhưng khi Lang quân tới nơi, quân đội tà giáo đã biến mất không rõ tung tích. Hải Lam thành mặc dù được lấy lại nhưng đã thành địa ngục nhân gian. Mặc dù ta đã phái ra một lượng lớn quân đội tiến hành rửa sạch thành thị nhưng đã rất khó khôi phục lại như cũ. Mấy hôm trước ta nhận được cảnh báo tà giáo đã một lần nữa tổ chức quân đội tiến vào lãnh thổ A Tư Mạn. Sau khi suy nghĩ ta quyết định dẫn Lang quân quay lại cố thủ Ni Tư thành, tận lực vì đế quốc tranh thủ chút thời gian chuẩn bị để thu được thắng lợi trong cuộc chiến này.
Trong cuộc sống tại Hải Lam thành ta hằng đêm khó ngủ. Cuối cùng ta nghĩ: Tà ác mang đến một hồi hạo kiếp cho các quốc gian trên đại lục, tại sao A Tư Mạn đế quốc phải là nước bị tấn công đầu tiên? Ai là kẻ đứng sau màn độc thủ này khiến cho nhiều tướng sĩ cùng dân chúng A Tư Mạn phải chịu khổ sở, gặp phải bàn tay độc ác của tà giáo này? Ta nghĩ tất cả bắt nguồn từ đơn vị bộ đội từ Tây Tư tiến vào lãnh thổ A Tư Mạn. Hỏa Vân đế quốc vì tranh thủ thời gian chuẩn bị chiến tranh đã không tiếc đem tai họa từ tà giáo này đẩy về phía chúng ta.
Mà nguyên hung là ai, ta nghĩ trong lòng bệ hạ đã sáng tỏ.
Tình thế hiện tại, có thể chống lại tà giáo chỉ có Hỏa Vân cùng Thú nhân đế quốc. Bố Lỗ Khắc cả gan đưa ra yêu cầu, xin bệ hạ nghĩ cách hướng Lưu Vân bá tước cầu viện. Tới cứu A Tư Mạn!
Phong thư này của Bố Lỗ Khắc giống như một viên đá quăng vào mặt hồ, làm tâm tình vốn đã bình tĩnh của Lâm Mị hoàng hậu lại nhấc lên sóng gió. Đối với kẻ mà mình từng cố gắng có được nhưng cuối cùng thất bại, chỉ để lại một đoạn nhân duyên với nam nhân kia, Lâm Mị vừa yêu vừa hận. A Đạo Phu trở lại bên cạnh nàng đã hòa tan tình yêu của nàng đối với Lưu Vân nhưng lại không mang đi nỗi hận của nàng. Nàng vốn có thói quen đùa giỡn với hắn cho nên nàng không cách nào tiếp nhận sự thực chuyện bị người lợi dụng.
- A Đạo Phu, ngươi cảm thấy đề nghị này của Bố Lỗ Khắc như thế nào?
Lâm Mị triệu A Đạo Phu đến, để cho hắn xem bức thư Bố Lỗ Khắc gửi rồi hỏi.
A Đạo Phu lắc đầu:
- Ta cảm thấy rất khó.
Lâm Mị nói:
- Chỉ cần hắn xuất binh, chúng ta có thể thỏa mãn bất cứ điều kiện gì của hắn!
- Lưu Vân bá tước mặc dù là một tên tham lam nhưng trong tình hình lúc này hắn sẽ không động tâm.
A Đạo Phu cười khổ nói.
- Chẳng lẽ Huyết thần giáo làm hắn sợ hãi sao?
Lâm Mị cười khẩy nói.
- Ta không nghĩ vậy. Ta sở dĩ nói như vậy bởi có ba nguyên nhân. Một là hắn thương lính như con. Mấy binh lính của hắn bị vây ở Tây Tư cảnh nội, hắn tự mình dẫn người đi cứu viện, từ đó có thể thấy hắn coi trọng binh lính của mình như thế nào, tuyệt đối khó có khả năng vì chúng ta mà mạo hiểm. Thứ hai, tại hội nghị các quốc gia trên đại lục, hắn cùng với Minh Lạc âm thầm đấu đá nhau, hai người đều có tâm tư riêng, cũng rất chú ý tới nhau, không ai nguyện ý hao tổn thực lực trong trận chiến này. Thứ ba là Thiếu soái quân có quan hệ sâu xa với Lưu Vân gần đây đã co cụm lại ở Bác Mạt Nhĩ hành tỉnh, có thể thấy được trước mắt Lưu Vân cũng không nguyện ý ác chiến với Huyết thần giáo.
Lâm Mị còn chưa nói gì A Đạo Phu đã nói tiếp:
- Trong lúc diễn ra hội nghị đại lục, ta đã giúp hắn một số việc, quan hệ cá nhân với hắn cũng không tệ, nếu không để ta tự mình đi một chuyến?
- Chính trị chỉ có lợi ích, không có bằng hữu vĩnh viễn. Cho dù ngươi đi cũng sẽ không có thu hoạch gì.
Lâm Mị lắc đầu.
- Nhưng Bố Lỗ Khắc tướng quân nói cũng có đạo lý. Ni Tư thành khó có thể thủ vững trong thời gian dài, quân đội dưới Á Đinh thành cũng không chống đỡ được Huyết thần giáo. Quân đội Thú nhân cùng Hỏa Vân đều tập trung ở bắc bộ Tây Tư vương quốc, ngoại trừ hắn thì còn ai có thể giúp được chúng ta đây?
Lâm Mị suy nghĩ trong chốc lát rồi nói:
- Ngươi lập tức hồi âm cho Bố Lỗ Khắc, bảo hắn lập tức dẫn Lang quân rút khỏi Ni Tư thành! Ni Tư thành có thể mất nhưng chủ lực Lang quân phải bảo trụ! Về phần Lưu Vân ta tự có biện pháp cho hắn đi vào khuôn khổ!
________________________________________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...