Dị Giới Quân Đội


Quyển thứ Tư

Chương 211: Xin lỗi, “Ngày” của ta đã kín rồi!

Nguồn: Sưu tầm
------------------------


Vì lí do thời gian có hạn.....ta quyết định tung bom cảm tử...với tinh thần 1 lần ném...chết cả lũ :0 (144):
Đề nghị anh em tích cực thank đê:0 (79):







Ánh tịch dương chiếu xuống bờ cát tạo thành một ánh vàng rực rỡ. Trên bờ cát có mấy người đang tụm năm tụm ba cùng một chỗ hưởng thụ cảnh sắc tươi đẹp của Hải Lam thành.

- Hoàng Kim bờ biển, thật sự xứng với cái tên này!
Lưu Vân đứng dưới ánh hoàng hôn, nhìn bãi biến lóng lánh ánh kim quang trước mặt, không khỏi khen. Dưới chân truyền đến sự ấm áp cùng mềm mại làm cho hắn cảm thấy thoải mái dễ chịu thảnh thơi.

- Nếu như có thể có một phòng ở bờ biển này, mỗi ngày ta đều có thể thưởng thức cảnh sắc hoàng hôn, thật sự là đẹp!

Thủy Linh Nhi sung sướng giống như con chim nhỏ nhẹ nhàng chạy trên bờ cát.

- Linh Nhi, một ngày không xa ta sẽ xây cho nàng một căn phòng thật lớn ở bờ biển, mang theo nàng cùng Phi Lệ sống một cuộc sống yên bình.
Lưu Vân nhìn nàng mỉm cười nói.


- Toàn gia các ngươi ở bờ biển hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp. Tốt nhất là bồi dưỡng ra một nhóm tiểu hài tử. Ta thật hy vọng có một ngày có thể ở trên biển, đi tới nơi tận cùng xem nó như thế nào.
Thủy Hàn cười nói.

- Giấc mộng của ngươi cũng rất dễ dàng thực hiện. Điều khiển một chiến thuyền ra biển không phải là được sao?
Lưu Vân cúi người nhặt một hòn đá mỏng, ném thia lìa xuống biển. Hòn đá lướt trên mặt biển làm bắn ra bọt nước rồi biến mất ở phía xa xa.

- Nhưng phải là cái thuyền như thế nào mới có thể trải qua sóng gió trên biển được chứ? Ta lớn như vậy nhưng chỉ thấy qua tiểu ngư thuyền ở bờ biển, vẫn chưa bao giờ có thể nhìn thấy thuyền có thể ra biển?
Thủy Hàn thở dài nói.

- Đây cũng là một vấn đề. Ta cũng chưa từng thấy đế quốc nào có thuyền lớn có thể ra biển. Mấy trăm năm qua đại lục chiến loạn không ngừng, các đế quốc đều chú tâm vào việc tranh đoạt địa bàn, xem ra không có đem tâm trí đặt trên biển cả!
Nghe xong Thủy Hàn nói, Lưu Vân không khỏi ngẩn người ra, rồi nói tiếp.

- Biển rộng lớn, đối với những người sinh hoạt trên mặt đất mà nói thì nó vĩnh viễn là nơi thần bí đáng sợ. Ở phía xa sẽ có cái gì chứ?
Thủy Hàn đưa mắt nhìn ra xa chỉ thấy mặt biển rộng lớn không bờ bến.

“Hiện nay với công nghệ của đại lục dĩ nhiên không có cách nào tạo được đội thuyền khổng lồ để người ta có thể đi lại trên biển. Hiện tại các đế quốc này nhìn qua đều giống trẻ con mới sinh. Ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn vào đất đai trước mắt, không có một đế quốc nào có được hải quân cho riêng mình. Mấy trăm năm lịch sử quả thật rất khó làm cho người thống trị các đế quốc này chú ý tới tầm quan trọng của hải dương. Chẳng lẽ ngàn năm trước đại lục thực sự phát sinh biến đổi lớn, nền văn minh đã từng một lần bị hủy diệt? Nếu như lời tinh linh trưởng lão nói là sự thật thì lúc đó nền văn minh của loài người đạt tới tình trạng như thế nào chứ?”
Lưu Vân chìm vào trong suy nghĩ.

- Lưu Vân bá tước đại nhân đã đến rồi sao?
Lâm Mị vừa đến Hoàng Kim bờ biển đã gọi quan viên phụ trách bữa tiệc tối tới hỏi.

- Bẩm bệ hạ, bá tước đại nhân đã tới. Hiện đang đi dạo ở bờ biển.
Quan viên vừa nói vừa chỉ tới chỗ đám người Lưu Vân.

- Tỷ tỷ đi ước hẹn đi. Muội sẽ không quấy rấy tỷ.
Bạch Y khẽ cười nói bên tai Lâm Mị, sau đó một mình rời đi.

- Nhìn phong cảnh của bãi biển này, bá tước đại nhân cảm thấy như thế nào?


- Đẹp không sao tả xiết! Mới vừa rồi ta còn thương lượng với Linh nhi xin phép bệ hạ cho ta xây dựng một căn phòng nghỉ ở chỗ này!
Lưu Vân xoay người lại, mỉm cười nói với Lâm Mị. Nữ nhân này vừa xuất hiện, Thủy Hàn đã nhắc nhở hắn xà hạt mỹ nhân đã tới.

- Vị này là Linh nhi muội muội sao? Thật sự là vưu vật ta từng nhìn thấy. Khó trách bá tước đại nhân không ngại vì muội mà lặn lội nghìn dặm tới Hải Lam thành!
Lâm Mị cười quyến rũ, gật đầu với Thủy Linh Nhi ở bên cạnh Lưu Vân.

- Linh nhi ra mắt hoàng hậu bệ hạ!
Trong lòng Thủy Linh Nhi mặc dù rất hận nữ nhân độc ác tính kế hại nam nhân của mình nhưng vẫn không dám đắc tội với nàng, không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng hành lễ.

- Linh nhi muội không cần đa lễ. Đêm nay chỉ là một đêm bằng hữu thoải mái tụ hội. Ban ngày đã làm cho muội muội bị dọa cho sợ hãi, tỷ tỷ sẽ xây cho muội một phòng ở bãi biển này. Coi như là lễ gặp mặt, để muội được an ủi cho đỡ sợ.

Lâm Mị khoát tay áo, hào phóng đưa cho Linh nhi một phần lễ vật.

- Linh nhi không dám. Sợ là tương lai cũng không có cơ hội để ở.
Thủy Linh Nhi thản nhiên nói.

- Khụ khụ, Linh Nhi, các ngươi đi dạo đi. Ta cùng bệ hạ có mấy lời cần nói.
Thấy ngữ khí Thủy Linh Nhi có chút nóng giận, Lưu Vân vội vàng nói.

- Bệ hạ, ngươi có lời gì hiện tại có thể nói ra!
Sau khi Thủy Linh Nhi cùng Thủy Hàn rời đi, Lưu Vân chắp tay đứng ở bờ biển, lạnh lùng nói.

- Thật ra ta cũng không muốn đáp ứng điều kiện của bọn họ!
Sau khi Bố Lỗ Khắc thua ở trong tay Lưu Vân liền đem chuyện mình không cẩn thận tiết lộ tin tức nói cho Lâm Mị biết. Lâm Mị suy nghĩ mãi rồi cũng quyết định lật bài ngửa với Lưu Vân.

- Rút quân, nghị hòa. Tất cả chẳng qua là cái bẫy để ta rơi vào?


- Tất nhiên. Sự quật khởi của ngươi còn uy hiếp A Tư Mạn hơn cả 100 vạn đại quân. Ngươi khơi dậy đấu chí trong lòng dân chúng Hỏa Vân. Hơn nữa là sự tin tưởng bất bại trong lòng bọn họ.
Lâm Mị gật đầu.

- Ta không thể không nói bệ hạ đi nước cờ này rất kì diệu. Thật ra ta cũng không muốn tới. Bệ hạ luôn luôn coi quý tộc như kẻ thù, không thể ngờ lại cùng bọn họ tính kế hại ta.
Lưu Vân cười khổ nói.

- Đại nhân còn tức giận trong lòng sao?
Lâm Mị cười duyên nói.

- Nam nhân nên rộng rãi phóng khoáng giống như biển rộng.

- Không phải hận thù mà chỉ là trong lòng vẫn còn sợ hãi thôi. Nữ nhân thâm sâu khó dò như nước biển, bên ngoài mặt thì ôn nhu nhưng không ai biết bên trong cất dấu cái gì.

- Đấu tranh chính trị, vĩnh viễn không có địch nhân. Lợi ích mới là mấu chốt! Ngươi là một người rất thông minh. Từ lúc ngươi buông tha không giết Bố Lỗ Khắc, ta cảm giác được chúng ta sẽ không trở thành địch nhân nữa.

- Ta còn muốn sống rời khỏi A Tư Mạn, cho nên Bố Lỗ Khắc cũng phải sống. Nếu không chờ đợi ta tối nay chỉ sợ không phải là bữa tiệc mà là đao kiếm?
Lưu Vân thản nhiên nói.

- Thật ra ta và ngươi là cùng một loại người, đều là cái đinh trong mắt quý tộc. Chỉ là ta đem bọn họ dẫm nát dưới chân, còn bọn họ lại muốn đem ngươi dẫm nát dưới chân. Tại sao chúng ta không thể cùng nhau làm cho quý tộc Lam Nguyệt đại lục hoàn toàn tan rã, một lần nữa xây dựng một thế giới mới chứ? Khi đó cả đại lục đều nằm trong tay chúng ta!
Lâm Mị nhìn Lưu Vân, ánh mắt chợt trở nên cuồng nhiệt.

- Bệ hạ sai rồi. Chúng ta không phải cùng một loại người. Mọi người trong mắt ngươi bất quá chỉ là một con cờ, lúc nào cũng có thể vứt bỏ! Mà ta mặc dù cũng không coi trọng quý tộc nhưng trong mắt ta, dân chúng giống như cha mẹ đã sinh ra và nuôi lớn ta! Cái ta muốn làm không phải là thống trị, áp bức, mà là bảo vệ!
Lưu Vân thở dài nói.

- Khi trong tay ngươi có quyền lực tuyệt đối, ngươi muốn làm cái gì cũng được. Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy người A Tư Mạn dưới sự thống trị của ta, cuộc sống tốt hơn so với bất cứ lúc nào sao? Nếu như ngươi nguyện ý, ta sẽ vĩnh viễn đứng ở bên cạnh ngươi. Ngươi có thể thực hiện tất cả mọi giấc mộng. Thậm chí bao gồm cả câu nói cuối cùng của ngươi lúc ở đấu trường!
Nói đến đây thanh âm Lâm Mị ngày càng nhỏ, dường như có vài phần ngượng ngùng.

Thật là muốn lấy mạng nam nhân. Thục nữ phóng đáng thật sự là kích thích! Dáng vẻ của Lâm Mị làm cho con lợn lòng của Lưu Vân nhất thời nổi lên.

“Nữ nhân nầy thật sự hiểu rõ tâm lý của nam nhân!”

Lưu Vân cảm giác được lúc ở đấu trường mình nhất thời kích động nói ra một câu thô tục có mang vài phần tình ý, từ trong miệng vị hoàng hậu cao quý này nói ra lại chứa sự kích thích mãnh liệt cùng sự ám chỉ sâu xa như thế, đủ để cho lý trí của nam nhân hỏng mất, dục vọng dâng trào, giới hạn đạo đức bị xóa bỏ.


Ai mà không nghĩ tới việc đem một vị hoàng hậu còn trẻ, người nắm giữ quyền lực cao nhất của một đế quốc cường đại nhất đại lục, đem một vưu vật xinh đẹp đặt ở dưới thân, điên cuồng chà đạp, nghe tiếng thỏa mãn rên rỉ của nàng khi bị chinh phục thì tâm sinh lý tuyệt đối không bình thường!

- Bệ hạ chớ quên Lưu Vân là nam nhân nhưng cũng là một quân nhân. Làm một nam nhân, ta không thể không thừa nhận đề nghị của ngươi rất mê người. Nhưng làm quân nhân, ta vĩnh viễn chỉ trung thành với đế quốc cùng nhân dân của mình!
Lưu Vân hít một hơi thật sâu, khảng khái đáp.

- Hay là ngươi không tin ta? Ngươi cho rằng Lâm Mị đang lừa gạt ngươi sao? Được rồi, bá tước đại nhân của ta. Ta nói thật cho ngươi biết Lâm Mị đã bị ngươi làm động tâm! Ta sợ mình không khống chế được bản thân cho nên ta muốn giết ngươi! Nhưng biểu hiện cuối cùng của ngươi lại làm cho ta không nỡ xuống tay! Ngươi bảo ta phải làm sao?
Lâm Mị nhìn Lưu Vân đầy âu yếm, kích động nói.

“Lão tử mà tin tưởng lời ngươi thì ta chính là đầu heo!”
Lưu Vân cảm giác toàn thân rét run. Biểu hiện của Lâm Mị làm cho da đầu hắn tê dại.

- Bệ hạ nói đùa. Trong nhà Lưu Vân có hai con cọp cái, không dám có ý khác. Hắc hắc.

- Bá tước đại nhân. Đế vương nào mà không có vô số nữ nhân chứ? Nếu như ngươi nguyện ý, đêm nay ta sẽ là một trong vô số nữ nhân của ngươi! Ngươi muốn như thế nào Lâm Mị cũng chiều ngươi!
Lâm Mị vừa nói vừa đi về phía Lưu Vân, bộ ngực cao vút phập phồng như sóng biển.

- Bệ hạ. Xin lỗi. Hôm khác có được hay không? Hôm nay lịch của ta xếp kín rồi!
Lưu Vân cắn răng nói. Sau đó đưa ngón tay chỉ về phía xa xa.

- Đêm nay nàng còn chờ ta, đến lúc đó trả bài không được thì rất phiền toái. Ngươi cũng biết rồi đấy, nữ nhân một khi đã lên giường đều rất điên cuồng. Không được thỏa mãn nàng sẽ lộ ra bộ mặt thật!
Nói xong trên mặt Lưu Vân lộ ra nụ cười dâm đãng.

“Mẹ kiếp. Định câu dẫn ta sao. Lão tử sẽ khiến cho ngươi tối nay trở về không ngủ được!”

- Xem ra cố gắng cuối cùng của Lâm Mị cũng vô dụng rồi. Được rồi, ta sẽ che chở để ngươi bình an trở về. Ta tin rằng các quý tộc sẽ rất đau đầu. Mặc dù hôm nay ta không nhẫn tâm diệt trừ ngươi nhưng nếu có một ngày gặp lại trên chiến trường, ngươi nên làm như thế nào đối với Lâm Mị chứ?
Lâm Mị bi thương nói.

Ánh mắt Lưu Vân chăm chú nhìn Lâm Mị nhưng không cách nào hiểu được nội tâm của nữ nhân này. Giờ phút này nàng không mặc trang phục giống ban ngày mà mặc trang phục giống như một thiếu phụ kiều mị đi gặp tình lang. Mỗi một cử động đều có tư vị nữ nhân thành thục phong lưu, làm cho người ta yêu mến.

- Có lẽ tương lai không xa chúng ta sẽ có chung một địch nhân. Bệ hạ à!
Lưu Vân thở dài nói. Hắn thật sự không cách nào tìm thấy sự liên hệ giữa nữ nhân u oán trước mắt cùng hoàng hậu đã từng muốn dồn hắn vào chỗ chết.

- Địch nhân chính thức tại Tây Tư!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui