Dị Giới Quân Đội


Quyển thứ ba

Quyển thứ ba
Chương 192: Gặp lại Na Á
Dịch: Cả Ngố

Nguồn: Sưu tầm
------------------------


Xin lỗi anh em vì post chậm...tại quán gần nhà 'sập tiệm' rồi :113:




- Tại khu vườn yên tĩnh này, các anh hùng đã hy sinh vì đế quốc đang yên nghỉ.
Na Á đem một bó hoa đặt trước tòa bia tưởng niệm, nói với một nam một nữ ở bên cạnh mình.

-Đi vào lăng viên liệt sĩ này có thể làm cho người ta cảm thấy không trí trang nghiêm, hào hùng. Nơi này rất yên tĩnh, làm cho trong lòng người ta sinh ra cảm giác yên bình thần thánh. Đây là một nơi an nghỉ thật tốt đối với các anh hùng của đế quốc. Na Á ngươi đã dành cho các binh sĩ chết trận một địa vị và sự đãi ngộ như vậy, trong lịch sử đế quốc có lẽ là lần đầu tiên.
Nữ tử bên cạnh Na Á nhẹ giọng nói.

- Quả thật là lần đầu tiên. Bởi vì trong thời gian dài quyền lực trung tâm của đế quốc thuộc về các quý tộc, từ trước tới nay bọn họ không bao giờ để ý tới sống chết của những quan binh bình thường này. Nhưng sau này sẽ không như vậy nữa. Lưu Vân bá tước từng đề nghị với ca ca của ta phải xây dựng các lăng viên liệt sĩ như thế ở tất cả các thành thị trải qua chiến tranh trong cả nước, để cho dân chúng vĩnh viễn nhớ tới các chiến công của quân nhân đế quốc.
Na Á đáp.

- Không thể không nói đó thật sự là một tư tưởng vĩ đại. Một tòa lăng viên liệt sĩ nho nhỏ có thể làm nơi nghỉ ngơi cho những quân nhân đã hy sinh đồng thời còn làm cho những quân nhân còn sống ủng hộ, làm cho dân chúng bình thường cảm động. Ngươi xem nơi này đặt vô số hoa cùng hoa quả, điều đó cho thây dân chúng Phổ Lí Tắc Lợi thành tôn kính các quan binh đã bỏ mình như thế nào.

Nam tử ở bên cạnh Na Á nhìn chung quanh lăng viên, nhẹ giọng thở dài nói.

- Không thể nào biết trước việc hắn sẽ làm, luôn luôn làm cho người ta kinh ngạc.
Na Á cười nói.

- Đúng vậy. Nếu không làm sao có thể làm cho công chúa của chúng ta động tâm được chứ?

- La Kiệt đại ca, ngươi quản Ngải Phù Ny tỷ tỷ cho tốt đi, nàng lại chê cười ta rồi!
Na Á sẵng giọng với nam tử ở bên cạnh.

- Na Á, thật ra Ngải Phù Ny nói không sai. Ta cũng hiểu được chỉ có một nam nhân như vậy mới xứng đôi với ngươi! Tuổi còn trẻ mà đã làm được như vậy, lại còn có một đoạn truyền kỳ thật đặc sắc. Còn không biết trong tương lai hắn sẽ thành tựu chói lọi như thế nào nữa! Chỉ không ngờ là ngay cả người thông minh như ngươi cũng có lúc nhìn nhầm. Ha ha!
Nam tử gọi là La Kiệt cười nói.

- Đó là bởi vì lúc đầu các ngươi chưa từng gặp qua hắn. Trong hai năm hắn đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác.
Na Á vừa nói, trên mặt lộ ra nụ cười khổ, ánh mắt có chút cô đơn.

Ba người vừa trò chuyện vừa đi tới một ngôi mộ khác.

La Kiệt cùng Ngải Phù Ny đều là đệ tử của kiếm thánh Lan Đặc. Nhiều năm qua bọn họ vẫn đi theo bên cạnh Lan Đặc, cũng đã kết thành vợ chồng. Bọn họ nhận được yêu cầu của Na Á đến giúp nàng hoàn thành xây dựng Hỏa Phượng quân đoàn. Nhưng sau đó lại nhận được thư của Lan Đặc nói sự tình đại lục có thể phát sinh biến hóa lớn, bảo bọn họ ở lại bên cạnh Na Á bảo vệ an toàn cho nàng. Vợ chồng La Kiệt rất yêu thương tiểu sư muội này, sớm đã xem nàng như muội muội của mình, cho nên thường hay đùa giỡn với nàng. Nhưng quả thật bọn họ rất tiếc đối với tất cả những gì đã xảy ra giữa Na Á cùng Lưu Vân.

- Đây là mộ phần của 800 dũng sĩ dưới tay hắn sao?
Khi Na Á khom lưng bái một tòa mộ phần, Ngải Phù Ny nhẹ giọng hỏi.

- Đúng vậy. Vì không muốn quấy nhiễu những dũng sĩ đã an nghỉ tại Tắc Phổ trấn, hắn cũng không có đưa di thể của bọn họ về đây, chỉ thu nhặt một ít di vật chôn ở chỗ này, để mọi người chiêm ngưỡng, cúng bái.


- Có thể làm cho thủ hạ cam tâm tình nguyện đi chịu chết, người này phải có bao nhiêu mị lực? Từ điểm này có thể cho thấy hắn là một tướng lĩnh có tài, không biết hắn làm như thế nào?
La Kiệt thở dài nói.

- Rất đơn giản. Hắn cùng bọn họ giống nhau, đều lựa chọn một con đường tử vong. Chỉ là vận khí của hắn tốt hơn nên mới có thể còn sống trở về.
Na Á nhớ tới chuyện cũ, trong lòng rất là khó chịu.

- Nha đầu kia sao lại ở chỗ này?
Trước khi đi Hải Lam thành, Lưu Vân nhớ tới những quan binh Tam đoàn đã từng cùng chiến đấu và hy sinh trong cuộc chiến với người A Tư Mạn nên một mình đi tới lăng viên liệt sĩ. Hắn không ngờ lại gặp Na Á ở chỗ này.

Nhìn thấy Na Á khom lưng hành lễ với lăng mộ của quan binh Tam đoàn, trong lòng Lưu Vân đột nhiên đang lên cảm giác phức tạp. Lúc đầu hắn biết Uy Lợi gian nan quay về Lí Tư thành, hướng quân đội đế quốc cầu cứu nhưng lại bị đánh cho một trận. A Lôi thỉnh cầu nàng phái binh cứu viện Tam đoàn nhưng bị nàng cự tuyệt, quả thật lúc đó trong lòng hắn có oán niệm sâu sắc đối với nàng. Nhưng nhìn ánh mắt bi thương của Na Á lúc này, hắn đột nhiên ý thức được : Cô gái tuổi còn trẻ này cũng áy náy cùng xấu hổ đối với những chuyện trước đây, trên lưng mang theo áp lực thật lớn.

- Ta không muốn tiếp xúc với nàng có phải là vì trên người nàng có hình bóng của Nguyệt nhi? Có lẽ ta oán hận nàng bởi vì trong tiềm thức vẫn cho rằng nàng giống Nguyệt nhi, là người duy nhất trên thế gian quan tâm tới ta?
Lưu Vân thầm nghĩ. Nhìn thấy Na Á mất đi sự vui tươi trong sáng ngày xưa, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy thương xót, áy náy.

- Công chúa điện hạ đừng khổ sở vì bọn họ. Nếu như binh lính của ta biết bọn hắn rời đi sẽ làm một cô gái xinh đẹp thương tâm, trong lòng bọn họ sẽ không vui.
Giọng trầm thấp của Lưu Vân nhất thời khiến ba người quay đầu lại. La Kiệt cùng Ngải Phù Ny khẽ trao đổi ánh mắt với nhau rồi lén lút rời đi, để cho hai người có cơ hội ở chung một mình với nhau.

- Nói cho ta biết lúc ngươi ra mệnh lệnh đó, trong lòng ngươi có khó chịu không?
Na Á lẳng lặng nhìn Lưu Vân rồi nhẹ giọng hỏi.

- Đương nhiên là khó chịu. Ngươi phải biết rằng từ trước tới nay bọn họ đều là huynh đệ của ta. Tự tay mình đưa bọn họ lên tử lộ, ta thừa nhận sự thống khổ thật lớn. Nhưng mà ta ngoại trừ là huynh đệ của bọn hắn, ta còn là đoàn trưởng Tam đoàn, ta không có lựa chọn nào khác.

- Bọn họ có thể hiểu được ngươi sao?


- Ta nghĩ bọn họ có thể hiểu được. Vì tương lại Tam đoàn, 800 binh lính này, còn có những binh lính theo ta phá vây đã trở thành liệt sĩ. Bọn họ đã anh dũng hi sinh trong chiến đấu cũng chỉ có một tâm nguyện cuối cùng: Giữ lại danh hiệu đơn vị của bọn họ. Bởi vì đối với bọn họ mà nói nó có ý nghĩa đặc biệt quan trọng, tương lai sẽ được tập hợp trở thành đại quân. Đối mặt với đại quân không cách nào chiến thắng, lực lượng của chúng ta rất yếu, nhưng tinh thần của bọn họ lại cho địch nhân thấy chúng ta có tinh thần chiến đấu bất diệt, đế quốc chúng ta vĩnh viễn không khuất phục những kẻ xâm lược! Ta nghĩ cái chết của dân chúng trong Phổ Lí Tắc Lợi thành cũng giống binh lính của chúng ta, ngươi không cần phải đau khổ dằn vặt như vậy!

Lưu Vân mở miệng an ủi cô gái có nhiều tâm sự này.

- Đúng vậy. Chiến tranh sẽ phải có người chết. Không biết lúc nào hòa bình mới có thể chính thức xuất hiện ở đại lục này, mọi người sẽ không phải trải qua những nỗi đau do chiến tranh mang lại nữa.
Na Á thở dài nói.

- Có lẽ phải chờ tới lúc lực lượng trong tay chúng ta đủ cường đại để có thể đem tất cả nhưng mầm mống chiến tranh bóp chết từ trong trứng nước!
Lưu Vân cười nói.

- Hơn nữa lúc đánh không lại ta sẽ tình nguyện rút lui. Không tới lúc vạn bất đắc dĩ ta sẽ không để cho binh lính của mình phải hy sinh. Bởi vì ta cũng không muốn làm liệt sĩ, vậy có ai nguyện ý không?

- Rút lui hay là chạy trốn?
Na Á nghe hắn nói chuyện rất thú vị, không khỏi cười trêu hắn.

- Đương nhiên là rút lui. Bởi vì rút lui chỉ là tạm thời, khi ta tìm được nhược điểm của địch nhân thì vẫn còn cơ hội lật chuyển tình thế!
Lưu Vân cười xấu hổ nói. Không khỏi nhớ tới hành trình di chuyển chiến đấu hay là chạy bỏ mạng ở bên trong lãnh thổ A Tư Mạn.

- Sau khi Tam đoàn bị tập kích, ta không có phái binh cứu viện, ngươi nói bọn họ có tha thứ cho ta không?
Na Á do dự một lát rồi lấy dũng khí hỏi.

- Lúc còn trẻ, ai cũng đều phạm phải sai lầm. Bọn họ sẽ tha thứ cho ngươi!
Lưu Vân cười nói.

“Ngươi có tha thứ cho ta không?”
Trong lòng Na Á vẫn còn một vấn đề nhưng cuối cùng vẫn không có nói ra.

- Ngươi tới A Tư Mạn rồi phải hết sức cẩn thận. Hy vọng ngươi có thể bình an trở về! Người ở bên ngoài muốn đối phó ngươi không ít.
Khi rời khỏi lăng viên liệt sĩ, Na Á nói với Lưu Vân.


- Đa tạ công chúa điện hạ quan tâm, ta sẽ cẩn thận đối phó.
Na Á nói một câu tựa hồ đã hóa giải khối băng ngăn cách giữa hai người, làm cho Lưu Vân có chút cảm động.

- Ngươi đó. Thích đắc tội với người ta mà vẫn còn to mồm. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Đừng có khinh thường!
Na Á thấy bộ dáng không thèm để ý của hắn liền nói tiếp.

- Yên tâm đi, cơ thể của ta cùng da mặt ta giống nhau, đều là đao thương bất nhập!
Lưu Vân nghe vậy, tâm tình cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

- Trước lúc rời đi ta có thể có một thỉnh cầu với công chúa chứ?

- Ngươi… …nói đi!
Trong lòng Na Á đột nhiên cảm thấy bối rối.

- Chuyện quá khứ, hãy để nó qua đi! Hãy cười nhiều lên một chút, vui vẻ hạnh phúc mời là vẻ đẹp của nữ nhân!
Na Á đứng tại chỗ nhìn thân ảnh Lưu Vân xa dần, trên mặt hiện lên một nụ cười động lòng người.

- Ngải Phù Nỳ, nàng nên học điểm này, sau này cũng nên cười nhiều lên!

- Mỉm cười tiễn người đi xa. Ta sẽ đợi ngươi trở về. Thật là lãng mạn!

Cách đó không xa truyền tới thanh âm làm cho khuôn mặt Na Á nhất thời đỏ hồng.

Đế quốc lịch tháng 4 năm 754, Hỏa Vân đế quốc tuyên bố: Lệnh cho Lưu Vân bá tước làm đại sứ nghị hòa đi tới A Tư Mạn đế quốc. Hỏa Vân đế quốc cùng A Tư Mạn đế quốc kết thúc tình trạng đối địch.

Ngày 16 tháng 4, Lưu Vân từ biệt Hoa Phi Lệ cùng các tướng lĩnh của Hắc Ưng quân đoàn, cùng Lão Tạp đi tới Hải Lam thành, thủ đô của A Tư Mạn. Thủy Hàn dẫn theo 200 đội viên Hắc Ưng tinh nhuệ đảm nhiệm chức vệ đội của Lưu Vân.

Cùng một ngày, tinh linh trưởng lão Thủy Y Nhiên cùng Kinh Lôi và Ma Tước cũng rời khỏi Phổ Lí Tắc Lợi thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui