Dị Giới Quân Đội


Quyển thứ ba

Quyển thứ ba
Chương 167: Xuân phong một đêm, nàng là ai?
Dịch: Cả Ngố

Nguồn: Sưu tầm
------------------------


Đọc thì phải thank nghe chưa :48:





Sau khi Mộc Phong vào cung, Kinh Lôi cùng Ma Tước cũng rời khỏi đế đô, bắt đầu tìm kiếm.

Lưu Vân vừa xử lý xong chuyện Bỉ Đắc thì hoàng tử Thế Viêm cũng phái người mời hắn vào cung. Chuyện nguyên soái mất tích thậm chí còn kinh động cả hoàng đế Kiều Trì. Cho nên Lưu Vân vừa vào cung đã được đưa thẳng tới tẩm cung của Kiều Trì Cửu Thế.

- Tiểu Vân, ngươi đem chuyện phụ thân ngươi mất tích kể lại cho ta nghe.
Kiều Trì được hoàng hậu giúp ngồi dậy, thần sắc không dấu được vẻ lo lắng. Viêm Thiên cùng hắn lớn lên với nhau từ nhỏ, vừa là quân thần, vừa là bạn bè. Hai vị lão nhân này có tình cảm sâu đậm với nhau, cũng không phải người bình thường có thể nghĩ tới.

Lưu Vân đem tin tức Kinh Lôi mang về nói lại cho Kiều Trì một lần, cuối cùng nói:
- Bệ hạ, tiểu Vân rất xấu hổ, hành tung của phụ thân là do kẻ dưới tay ta, một đội viên Hắc Ưng phụ trách công tác tình báo tiết lộ ra ngoài. Ta đã tìm ra tên đội viên này, cũng đã tiến hành xử trí hắn. Nhưng ngay cả hắn cũng không biết mình bán tin tức tình báo cho ai.

- Cây to đón gió lớn. Phụ thân ngươi nhiều năm qua đã gặp phải vô số âm mưu quỷ kế ác độc hơn thế này nhưng đều bình an thoát khỏi, cho nên ngươi không cần phải áy náy vì việc này. Theo như ngươi nói, hiện trường để lại dấu vết chiến đấu của đấu khí cùng ma pháp, vậy trong đám người tập kích phụ thân ngươi ít nhất phải có một thánh ma đạo sư. Trên đại lục, thánh ma đạo sư có thể đếm được trên đầu ngón tay, chuyện này có thể chậm rãi điều tra. Nếu không tìm thấy phụ thân ngươi tại hiện trường, như vậy phụ thân ngươi đã trốn thoát. Chỉ là vì một số nguyên nhân nên tạm thời chưa trở về đế đô.
Mặc dù có vẻ hơi mệt một chút nhưng Kiều Trì vẫn nói rất nhiều.

- Phụ thân, có thể là vài tên ma đạo sư không?
Thế Viêm hỏi.

- Hài tử. Đạt tới cấp bậc kiếm thánh, cảnh giới đề cao không phải chỉ một chút. Thế Viêm thúc thúc của ngươi có thể một kiếm đánh chết ba gã ma đạo sư. Uy lực của kiếm thánh cực kì kinh khủng!

- Bệ hạ, gần đây ta thu được tin tức tình báo, ở lãnh thổ Tây Tư có một tà giáo thần bí đang tiến hành một thí nghiệm máu tanh kinh khủng vào bậc nhất. Ám sát hoàng tử điện hạ, làm trọng thương Long kỵ sĩ đều là người của bọn họ. Ta hoài nghi chuyện phụ thân ta cũng có quan hệ với bọn họ.
Lưu Vân nói.

- Nói qua một chút coi.
Kiều Trì nghe xong, ánh mắt trở nên ngưng trọng.

- Mấy trăm năm qua, trong hoàng thất có thu thập được một ít tin tức tình báo, trong đó có nhắc tới một số truyền thuyết dân gian. Dường như tương tự tà giáo này. Nhưng chúng ta cũng chưa từng phát hiện bóng dáng tổ chức này. Có lẽ các ngươi không biết, trước khi Hỏa Vân lập quốc, trên đại lục từng có một đoạn trống trong lịch sử. Trước giai đoạn lịch sử này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không người nào biết cả.

- Chẳng lẽ đoạn lịch sử bị mất này có quan hệ với tà giáo này?
Thế Viêm kinh ngạc hỏi.

- Liên hệ với những điều tiểu Vân nói, ta hoài nghi quả thật có quan hệ với tà giáo này. Trên đại lục, lịch sử các chủng tộc tuyệt đối không chỉ có hơn 1000 năm. Có thể phát hiện các di tích lịch sử xung quanh. Tà giáo này có thủ đoạn máu tanh, đủ để cấu thành uy hiếp đối với cả đại lục!
Kiều Trì bèn nói, trên mặt thể hiện sự lo lắng.


- Tuy nhiên bọn họ dường như còn có điều cố kị. Còn chưa dám công khai xuất hiện. Có lẽ đang súc tích lực lượng.

- Nếu là như thế thì càng đáng sợ. Một khi bọn họ phát động, tuyệt đối là lôi đình nhất kích. Tối nay các ngươi cẩn thận nghiên cứu số truyền đơn tà ác nọ. Nhân viên tình báo trong tay ta nói rằng, người viết và quảng cáo tờ truyền đơn này đã chết. Có thể những từ ngữ loạn bậy đó chạm tới bí mật của bọn họ. Hơn nữa ở đế đô đã có người bị bọn họ mua chuộc, các ngươi làm việc phải cẩn thận hơn nữa.

- Gừng càng già càng cay!
Lưu Vân nghe xong Kiều Trì nói, không khỏi thở dài nói.

- Tiểu Vân. Nhân viên tình báo của người tuổi còn rất trẻ, ta có thể phái vài người giúp ngươi dạy dỗ. Còn nữa, đối với đề nghị của Á Lịch Sơn Đại, ta rất đồng ý. Qua năm mới, Thế Viêm sẽ mượn thế để ngươi rời khỏi đế đô. La Mạn hành tỉnh sẽ trở thành đất phong của ngươi. Ngươi có thể thoải mái chế tạo Hắc Ưng Độc lập quân đoàn, càng sớm càng tốt, không cần phải cố kị nhiều. Tiểu cô nương Hoa Phi Lệ nọ, nếu ngươi có thể tán được nàng, tương lai ta cũng ban hôn cho ngươi. Lúc đầu còn muốn ma luyện các ngươi thêm mấy năm, ai biết tình thế lại nghiêm trọng như vậy!
Kiều Trì nói một hơi dài xong có vẻ rất mệt, dừng lại thở hổn hển.

- Phụ thân, Viêm Thiên nguyên soái còn chưa trở về, chuyện thưởng phạt trong quân nên làm thế nào bây giờ?
Thế Viêm hỏi.

- Các ngươi tự mình quyết định đi. Trước tiên cần phải mở lời dò xét, để biết được ai đang suy nghĩ cái gì.

Sau đó Lưu Vân cùng với Thế Viêm rời khỏi tẩm cung của Kiều Trì hoàng đế.

- Lúc nào ta mới có thể xử lý mọi tốt chuyện như phụ hoàng đây!
Thế Viêm thở dài nói.

- Làm chính trị không thể có nhiều tình cảm. Ta nghĩ bệ hạ cho dù biết có người hận hắn nhưng vẫn sử dụng bọn họ. Xem ra việc xử lý chuyện trong quân đội cũng là một khảo nghiệm cho ngươi!

- Chẳng lẽ không phải là khảo nghiệm cho ngươi nữa sao?
Thế Viêm nói.

- Điện hạ, ngươi vẫn thấy phiền toái của ta không đủ nhiều sao? Hiện tại lão tử cũng chưa tìm thấy người!

- Bá phụ không có việc gì đâu, ngươi cứ thoải mái tâm tình đi! Yến hội năm mới ở đế đô, ta chỉ uống rượu soạn nhạc. Ngươi không nói, ta có thể nghe bọn họ nói!
Thế Viêm cười nói.

- Được lắm. Đều là người của ngươi, ngươi muốn làm gì thì tùy.
Lưu Vân đáp một cách vô lại.

Đế quốc lịch ngày 28 tháng 12 năm 753, hoàng tử Thế Viêm thay phụ thân truyền xuống ý chỉ: Yến hội năm mới của hoàng thất quyết định cử hành vào ngày 30 tháng 12. Yêu cầu chúng thần trong triều cùng các sĩ quan trong quân đội đế đô tham gia.

Khác với những lần trước, yến hội lần này do hoàng tử tự mình chủ trì, dấu hiệu cho thấy hoàng quyền đế quốc chính thức nằm trong tay hoàng tử. Đồng thời lần yến hội này yêu cầu các cấp sĩ quan trở lên tham gia cũng thể hiện sau khi chiến tranh kết thúc, đế quốc muốn áp dụng thưởng phạt đối với quân đội, mượn cơ hội lần này để nghe ý kiến của mọi người. Bởi vì Viêm Thiên nguyên soái có việc phải lưu lại Bá Lợi thành, khiến cho quân đội trở thành quần long vô thủ. Rất nhiều quan quân có biểu hiện bất hảo trong chiến tranh bắt đầu lo lắng cho tương lai của mình, không biết ai đứng ra bảo vệ cho mình.

Nhưng thủ hạ của Lưu Vân có một vị mắc lỗi lại không có chút giác ngộ nào.

- Mẹ kiếp, tại sao chỉ mời sĩ quan trở lên cơ chứ? Không có yến hội, chúng ta đón năm mới như thế nào?

Mạc Qua cùng mấy sư trưởng Nã Luân Đa, Hán Nặc đang tụ tập cùng một chỗ bên trong hoa viên của Độc Lập quân đoàn, nhàm chán tán phét.

- Kêu ca gì, nghỉ ngơi cho tốt đi! Qua năm mới, không biết Lão đại lại muốn hành hạ chúng ta như thế nào nữa đây! Cẩn thận nghĩ lại, một năm nay của chúng ta thật không thoải mái dễ dàng gì. Nhớ lại từ lúc rời khỏi bình nguyên tới bây giờ, tất cả như là một giấc mộng!
Nã Luân Đa thở dài nói.

- Đúng vậy. Một năm nay chúng ta chinh chiến khắp nơi. Các huynh đệ cũng đã rơi rụng không ít. Đêm yến hội của hoàng thất, không biết có bao nhiêu quý tộc nhớ tới bọn họ!
Hán Nặc thở dài nói.


- Ít nhất mọi người trong Hắc Ưng Độc Lập quân đoàn sẽ nhớ tới bọn họ!
Tra Lý nói tiếp.

- Được rồi. Đón mừng năm mới, tạm thời không đề cập tới đề tài buồn bực này nữa. Hán Nặc, Tra Lý, gần đây các ngươi thần thần bí bí làm cái gì vậy?
Mạc Qua hỏi.

- Ta thấy như thế này. Chúng ta cùng tới Thiên nhiên cư mời Hoa Phi Lệ tiểu thư ăn cơm, đến lúc đó ta nói cho ngươi biết.
Ý kiến của Hán Nặc nhanh chóng được mọi người nhất trí tán thành.

- Nhị ca, hôm nay Sắc Vi tới tìm ta.
Lúc Lưu Vân chuẩn bị rời nhà đi dự tiệc trong hoàng cung, Kinh Lôi lén lút đi tới bên cạnh hắn, thấp giọng nói.

- Hả. Nha đầu kia hiện đang ở đâu?
Mấy ngày nay công việc bận rộn, Lưu Vân sớm đã quên chuyện của Sắc Vi, nghe vậy không khỏi hỏi.

- Nàng ở nhà người thân ở đế đô. Nhưng phụ thân nàng còn bị quân đội giam lỏng.

- Nha đầu kia cũng thật đáng thương! Trải qua lần này, hẳn đã trưởng thành không ít. Ngươi nói cho nàng biết nàng cùng phụ thân của nàng đã biểu hiện ra khí phách cứng rắn kiên nghị lúc ở Cát Lợi thành, thu được sự tôn trọng của ta. Ta sẽ hết sức giúp đỡ phụ thân nàng! Lưu Vân nghe ra ý tứ của Kinh Lôi, vỗ vỗ vai hắn, cười nói.

- Vậy cám ơn nhị ca.

- Cùng là huynh đệ, khách khí cái gì. Đại ca dẫn bộ đội đi tìm phụ thân. Đêm nay Hắc Ưng Độc Lập quân đoàn đơn độc tác chiến. Chỉ có thể làm hết sức! Sắc Vi cùng Hoa Hồng đều thích ngươi. Tiểu tử ngươi tự coi chừng bản thân mình đi!

Mở đầu bữa tiệc đêm này là không khí vui mừng náo nhiệt. Đối mặt với sự nhiệt tình của các quý tộc, đại thần cùng các sĩ quan, lại nghĩ tới sự đãi ngộ đối xử khi tham gia yến tiệc năm trước, Lưu Vân không khỏi cảm khái không thôi.

- Con mẹ nó, quyền lợi cùng danh tiếng thật sự là thứ tốt. Công hiệu của thứ này đối với nam nhân mà nói giống như thủ thuật giải phẫu ngực của đàn bà.

Long Vân, Ngải Phật Sâm, Á Lịch Sơn Đại cùng An Đông Ny, đây là lần đầu tiên bốn người tham gia yến hội như vậy. Mấy người ngồi ở hai bên Lưu Vân, vùi đầu ăn uống.

- Mẹ kiếp, các ngươi có biết lịch sự không? Ăn uống cho hẳn hoi tử tế để khỏi trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Lưu Vân nhìn mấy thủ hạ dưới tay mình, thấp giọng mắng.

- Ta nghe A Lôi nói khi ngươi tham gia yến hội năm ngoái cũng ăn như vậy.
Á Lịch Sơn Đại vừa ăn vừa nói.

- Đúng vậy. Quân lương ít như vậy, Lão đại lại không chịu trợ cấp. Nắm bắt được cơ hội như thế này thì phải ăn nhiều vào.
An Đông Ny nói.

- Được rồi. Tham mưu trưởng của ta, ngươi cứ ăn đi, ta không nói nữa! Lưu Vân gần đây luôn có cảm giác bản thân mình như một cái khinh khí cầu, còn Á Lịch Sơn Đại dường như là một cây châm.

- Chú tâm ăn uống đi. Ngươi xem những người đó vừa nói chuyện vừa cười đùa nhưng đao súng ngấm ngầm đấy. Ngươi một đao, ta một kiếm. Chúng ta tốt nhất là tránh đi.
Á Lịch Sơn Đại chỉ ra giữa sân nói.

- Ta cho rằng đối với những sĩ quan không làm tròn trách nhiệm, đáng giết thì phải giết hết, đáng bị trục xuất thì phải trục xuất. Nếu không tương lai từ nay về sau còn ai bán mạng vì đế quốc nữa?

Quả nhiên một quý tộc dáng người to béo kích động ầm ĩ cùng một sĩ quan, nhất thời khiến cho tất cả mọi người chú ý.


- Theo như cách nói của ngươi, ai đáng chết, ai đáng bị trục xuất?
Viên sĩ quan cũng kích động đứng lên, lớn tiếng hỏi.

- Đừng cho là ta không dám nói! Như Mạc Qua, Lạc Lôi Tư, nên giết chết. Cái Nhĩ, La Lâm nên trục xuất!
Gã mập nói xong, nhìn về phía mấy người Lưu Vân khiêu khích.

- Mạc Qua có công lớn. Lạc Lôi Tư cũng đã cố hết sức! Họ không hổ thẹn là người lính. Hừ nếu không để cho ngươi lên tiền tuyến thử coi!
Viên sĩ quan hiển nhiên cũng có tham gia qua hai cuộc chiến, nghe vậy phẫn nộ nói.

- Mọi người có lời gì có thể cùng nhau thảo luận, nhưng không nên quá kích động!
Thế Viêm đi tới nói một câu, rốt cuộc đưa ra chủ đề của yến hội.

Các quý tộc nhanh chóng kết thành một chiến tuyến, lấy thừa tướng làm trung tâm, làm khó dễ mấy nhân vật trọng tâm. Thừa tướng mặc dù không nói gì nhưng liên tiếp gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Các sĩ quan mặc dù cố gắng nói lý nhưng khổ nổi quần long vô thủ, một số người không khỏi đưa ánh mắt nhìn về phía Lưu Vân. Một số khác lấy Nạp Lan cầm đầu, vẫn duy trì trung lập.

- Lưu Vân bá tước, Mạc Qua hiện tại là thủ hạ của ngươi. Sao ngươi không nói một vài lời?
Gã mập cố ý đem lửa bỏ vào tay Lưu Vân.

- Ha ha!
Lưu Vân cười khinh miệt, không để ý tới hắn.

- Lão An, phi đao tới, tiếp chiêu đi.
Á Lịch Sơn Đại đột nhiên nói.

- Gã mập kia, ngươi tên là gì?
An Đông Ny đứng lên, lớn tiếng hỏi.

- Ta là phó đại thần nông nghiệp đế quốc. Bì Nhĩ bá tước!
Gã mập tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng bừng.

- À, thì ra là Bì Nhĩ đại nhân, khó trách khẩu khí lại lớn như vậy! Ta là sư trưởng Kỵ binh sư An Đông Ny thuộc Hắc Ưng Độc Lập quân đoàn. Hoàng tử điện hạ đặc biệt yêu cầu ta tham gia lần yến hội này!

Người có danh, cây có bóng. An Đông Ny nói một câu làm cho toàn trường trở nên yên tĩnh lại. Sau khi chém đầu thủ lĩnh phản quân, An Đông Ny được mọi người gọi là “Khảm đầu tướng quân”. Bởi vì chiến công hiển hách nên được hoàng tử Thế Viêm cho phép tham gia yến tiệc tối nay.

- Ngươi hình như có ý kiến đối với Mạc Qua tướng quân? Trong khi ta cùng Mạc Qua tướng quân liều chết giết địch trên chiến trường thì người chắc hẳn đang nằm trong chăn ấm ôm tiểu thiếp mơ tới giấc mộng đẹp hả? Ngươi có tư cách gì mà nói hắn?

- Nhưng hắn kháng lệnh ở trên chiến trường. Phải giết!

- Như thế nào lại như vậy! Mạc Qua tướng quân sớm nhận được mật lệnh của công chúa hiệp trợ Lưu Vân bá tước. Nếu không làm sao có thể cứu được mấy chục vạn người của Tây Đốn thành? Không chỉ có Mạc Qua tướng quân. Cái Nhĩ tướng quân cùng La Lâm tướng quân đều là người do công chúa an bài. Chẳng lẽ ý của ngươi là công chúa không có an bài, chuẩn bị vứt bỏ mấy chục vạn người ở Tây Đốn thành? Rượu có thể uống loạn, nhưng không thể ăn nói lung tung. Bì Nhĩ đại nhân!
An Đông Ny lập tức đem mọi chuyện đổ cho công chúa, gã mập nhất thời không nói nên lời.

- Vậy Lạc Lôi Tư buông bỏ Cát Lợi thành thì nên xử phạt như thế nào?
Một lúc lâu sau gã mập lại hỏi. Các quý tộc nghe vậy đều gật đầu tỏ vẻ đồng tình.

Theo tục lệ từ trước, sau khi chiến tranh kết thúc, các quý tộc cùng quân đội đều làm chút nhượng bộ lẫn nhau để đạt được một sự cân bằng vi diệu.

- Lạc Lôi Tư là do đệ đệ ta, Long kỵ sĩ Kinh Lôi đánh hắn bất tỉnh ở trong thành rồi mang đi. Trước đây hắn vẫn thủ vững Cát Lợi thành. Đối mặt với lực lượng của cự long vẫn lựa chọn tử thủ là chịu chết. Nếu như ngươi có can đảm chịu chết, lại đây, ta sẽ bảo Kinh Lôi mang cự long tìm ngươi thử xem.

Lưu Vân vốn đang yên lặng vừa mới mở miệng đã mang theo chiến ý nồng đậm. Tất cả mọi người đều hiểu ý tứ trong lời nói của hắn: Lạc Lôi Tư là do ta cùng Long kỵ sĩ bảo vệ. Ai cũng đừng nghĩ động tới hắn.

Nạp Lan đưa mắt nhìn Lưu Vân. Vốn muốn nói chuyện nhưng lại nhịn xuống. Đưa chén rượu lên uống.

Không khí nhất thời trầm mặc, mọi người dường như cũng không muốn trêu chọc Lưu Vân, chủ động nói sang chuyện khác, tự hàn huyên với nhau.

Minh Lạc bưng chén rượu lên, đi tới trước người Lưu Vân.


- Minh Lạc, đặc sứ thú nhân đế quốc kính mời bá tước đại nhân một chén!

Lưu Vân ngẩng đầu cẩn thận đánh giá thanh niên trước mặt, rồi mỉm cười đứng lên, giơ chén rượu cùng Minh Lạc chạm cốc.

- Mấy ngày nay thanh danh của đặc sứ đại nhân tại đế đô đã vang xa, biết được ngươi là vinh hạnh của Lưu Vân ta!

- Ngày 4 tháng 1 ta sẽ tổ chức một yến hội long trọng mừng sinh nhật Hoa Phi Lệ tiểu thư, ngươi nhất định phải tới đó!
Minh Lạc mỉm cười nói.

- Khiêu khích, quả là khiêu khích!
Bốn người Long Vân, Ngải Phật Sâm, Á Lịch Sơn Đại cùng An Đông Ny cùng há mồm nhìn Minh Lạc.

- Ta nhất định sẽ đến. Ta còn mang tới cho nàng một lễ vật khiến nàng hài lòng!
Lưu Vân cố nén lửa giận trong lòng, dùng giọng điệu bình thản nói.

Bốn tượng gỗ bên cạnh sau khi nghe thanh âm của Lưu Vân đều biết Lão đại của mình đang muốn bạo phát.

- Hừ, thú nhân đáng chết. Ngươi lớn lên đẹp trai, cũng đừng tường đặt mông ngồi ở miệng núi lửa là an toàn.
Á Lịch Sơn Đại thở dài rồi thấp giọng nói. Bắt đầu lo lắng cho thú nhân.

Sau khi Lưu Vân cùng Hắc Ưng Độc Lập quân đoàn thể hiện thái độ kiên quyết, các sĩ quan bắt đầu lấy hắn làm đầu lĩnh, đoàn kết chống lại quý tộc. Ước Hàn công tước hiện giờ giữ chức quân vụ đại thần cũng lập tức đứng dậy làm hậu thuẫn cho Lưu Vân. Cả buổi tối, song phương mặc dù tranh đấu không ngớt nhưng cuối cùng không có thảo luận ra kết quả gì.

Trong bữa tiệc còn có một vài tiết mục xen giữa. Khi Long Vân đứng lên nói, bởi vì giọng nói quá to khiến một thị nữ đang rót rượu bị dọa tới hoa dung thất sắc, khiến cho toàn bộ bầu rượu đổ vào bàn tiệc của bốn người Lưu Vân. Cũng không có ai phát hiện khi nàng rót rượu cho Lưu Vân thì nhẹ nhàng vẩy một ít dược phấn màu trắng vào chén của hắn.

Khi buổi tiệc chấm dứt, thừa tướng tìm tới Thế Viêm nói gì đó. Sau đó Thế Viêm bèn giữ Lưu Vân lại. Thừa tướng chủ động đề nghị ngày khác sẽ thương nghị tại triều, cố gắng hết sức làm cho quân đội hài long. Sau đó ba người thảo luận một số chuyện khác, cho tới khuya Lưu Vân mới rời khỏi hoàng cung.

Rời khỏi hoàng cung không xa, trong đầu Lưu Vân cảm thấy choáng váng, vùng bụng như có một cỗ nhiệt lưu, phía dưới cũng bứt đầu có phản ứng.

- Đáng chết! Chuyện gì xảy ra! Chẳng lẽ là phản ứng của rượu?
Lưu Vân dùng sức lắc đầu, lảo đảo đi về phía trước.

- Lão đại, ngươi không sao chứ?
Vài tên Hắc Ưng đội viên đi tới, ân cần hỏi thăm. Một gã đội viên đưa tay đỡ hắn.

- Chắc là không có việc gì. Mau đưa ta hồi phủ.
Một tia tỉnh táo cuối cùng trong đầu làm cho hắn ý thức được việc sắp phát sinh.

Lúc này trên đường đột nhiên chạy tới hơn mười dân chúng mặc quần áo bình thường, vung đao kiếm trong tay lao tới.

- Mẹ kiếp, sợ cái gì thì cái đó đến!
Lưu Vân rên rỉ nói. Một trận gió thổi qua, hắn hôn mê bất tỉnh.

Sáng sớm, khi Lưu Vân tỉnh lại thì cảm thấy trên người có chút đau nhức, Nhưng lại cảm thấy thoải mái muốn chết. Nãng lượng trong thân thể dường nhý trải qua một đêm phóng túng đã hoàn toàn tiêu hao hết. Mà cả người hắn dưới sự điên cuồng tối hôm qua, dường như thu được một sự giải thoát đến từ tâm linh. Ngẩng đầu nhìn lên thấy mình đang nằm ở trên một chiếc giường xa lạ, nhìn chung quanh dường như là một khách sạn. Lưu Vân cũng chẳng muốn động đậy, nằm ở trên giường cố nhớ lại những gì phát sinh đêm qua. Cuối cùng là thật hay mơ?

Khi thủ hạ của hắn chạy tới, hắn mới biết tối hôm qua mình đã qua đêm tại khách sạn cao cấp ở đế đô.

- Trời ạ, một đêm này đã xảy ra chuyện gì? Xuân mộng không phải giống thật như vậy chứ. Hiện tại lão tử bước đi cũng thấy lảo đảo! Cả người mỏi và đau. Không phải tại cái giường cứng chứ?

Rời khỏi khách sạn, tắm rửa dưới ánh mặt trời. Nếu như không phải thân thể vẫn còn cảm giác chân thật, Lưu Vân còn tưởng rằng mình đã nằm mơ. Ở trong mơ hắn giống như dã thú nổi điên, xé rách quần áo của nữ nhân ở trong lòng, không có bất cứ tiết tấu gì, hung hăng đâm vào thân thể nàng. Còn người đàn bà kia sau khi kêu lên một tiếng đau đớn thì để mặc hắn xử lý. Dựa vào cảm giác xoa nắn từ đôi tay, hắn biết đó là một người phụ nữ xinh đẹp, vóc dáng mê người, nhất định là một vưu vật. Nhất là hai bầu vú nọ. Mà nữ nhân ở dưới người hắn sau khi trải qua sự đan đớn ban đầu cũng điên cuồng phối hợp với hắn. Lần thứ hai, lần thứ ba….. cho đến lần thứ n, bọn họ phóng túng cho tới khi hắn vô lực ngã xuống người nàng, ngủ thiếp đi.

Một đêm xuân khiến Lưu Vân vừa thích vừa buồn bực. Hiện tại hắn biết tối qua bị người khác tính kế, ăn lầm xuân dược. Dưới tác dụng của dược vật hắn có một đêm với hơn nửa thời gian là chiến đấu với người đẹp. Nhưng lại hoàn toàn không biết vưu vật bị hắn hành hạ chết đi sống lại là ai!

- Nữ nhân này cũng thật nóng bỏng, cuồng nhiệt!
Lưu Vân sờ đầu vai bị đối phương cắn, rồi nuốt nước miếng, toàn thân lại cảm thấy sảng khoái.

Nhưng mà xuân phong một đêm, nàng rốt cuộc là ai đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui