Dị Giới Quân Đội


Quyển thứ ba

Quyển thứ ba
Chương 153: Ưng kích nghìn dặm (1)
Dịch: mrKim


Nguồn: Sưu tầm
------------------------


Hum nay mới rảnh đc :113:






Trong quân doanh của “Hắc ưng” Độc lập quân đoàn quân.

Lưu Vân triệu tập tất cả các quan quân từ sư trưởng trở lên của Độc lập quân đoàn tiến hành bố trí cuối cùng trước trận đánh.

Trên tường là một bản đồ thật to, trên bản đồ có đủ các loại mũi tên dấu hiệu với màu đỏ, lam trông rất bắt mắt. Trong đó có một mũi tên màu lam to thô cắt ngang Cát Lợi thành, vươn tới ba hành tỉnh phía tây bắc, chỉ thẳng tắp về phía Vân thành. Còn có một mũi tên tương tự màu đỏ xuất phát từ La Mạn hành tỉnh chỉ tới gần phía nam Lạp Mã Lôi Tư hành tỉnh, thủ phủ La Tư thành.

Phía bắc đế đô, một vòng tròn to màu lam khoanh tròn Bá Lợi thành, bên trong đánh dấu màu đỏ. Mà từ Vân thành có một mũi tên nhỏ màu đỏ chỉ về hướng vòng tròn màu lam bao quanh Bá Lợi thành.

Tiêu đồ quân sự là thứ cần thiết mà mỗi tham mưu cần phải học. Trước đó không lâu Lưu Vân đã bổ sung môn học này cho bộ tham mưu của mình. Hiện tại xem ra hiệu quả cũng tạm được. Mặt đất trên bản đồ có hai màu lam và đỏ đại biểu cho quân ta và quân địch. Thông qua những tiêu kí, thực lực và động thái của song phương được thể hiện rõ, chỉ cần nhìn thấy là hiểu ngay.

Lưu Vân cầm lấy cây gậy chỉ đi tới phía trước bản đồ.


- Trên bản đồ, màu lam đại biểu cho phản quân, màu đỏ đại biểu cho quân ta. Ta tin tưởng tất cả mọi người đều thấy rõ ràng tình huống trước mắt của chiến trường. Tình báo cho thấy phản quân ngày mai có thể tới dưới chân thành, mà viện quân của chúng ta, quân tiên phong của đệ lục quân đoàn do quân đoàn trưởng Nạp Lan suất lĩnh 2 vạn kỵ binh, ít nhất còn 7 ngày nữa mới có thể tới đây. Phía bắc, Bá Lợi thành bị phản quân bao vây, nhưng công kích của phản quân hiện thời đang bị tắc tại đây, chiến đấu rơi vào trạng thái giằng co. Đây là một tin tức bất lợi đối với phản quân. Đồng thời Độc lập quân đoàn đã phái Kỵ binh sư do An Đông Ny dẫn đầu tới Bá Lợi thành. Nếu không có tình huống bất ngờ gì xảy ra, hôm nay có thể tới Bá Lợi thành. Tạp Tư Lạc ma đạo sư đã dẫn theo hai ma đạo sư nữa đi cùng tới trợ giúp quân thủ thành Bá Lợi thành phòng thủ. Tình huống Bá Lợi thành sẽ chuyển biến tốt hơn. Cho nên điều chúng ta phải làm hiện tại là đánh một trận mấu chốt để bảo vệ đế đô. Một năm nay mọi người đi theo ta nam chinh bắc chiến, chịu không ít vết thương. Chúng ta cũng đã mất đi nhiều huynh đệ. Có thể đây là trận đánh cuối cùng trong năm nay của chúng ta. Nếu có thể đánh thắng trận này chúng ta có thể ăn một cái tết thật vui. Đối với trận chiến này, tân phó tham mưu trưởng của Độc lập quân đoàn có một số đề nghị, sau đây mời hắn lên nói với mọi người.

Khi Á Lịch Sơn Đại tiến vào phòng hội nghị còn có chút không được tự nhiên. Ngay cả khi hắn đã chuẩn bị thật kỹ lưỡng, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn tham gia hội nghị tác chiến cao cấp như vậy. Hắn cảm giác bản thân vẫn chưa chuẩn bị thật tốt đã bị quân đoàn trưởng đưa lên. Vì buổi trình bày này hắn đã chuẩn bị cả một buổi tối. Hắn hiểu được lần lên tiếng này cần phải nâng tầm đị vị của hắn trong mắt các quan quân cao cấp của Độc lập quân đoàn.

- Các vị, 20 vạn phản binh ở dưới thành, đế đô lại không có tới 4 vạn binh lực. Ý nghĩ đầu tiên trong đầu mọi người là gì? Tuyệt đối là phòng thủ! Nhưng ta lại không nghĩ như vậy. Ta muốn tấn công. Hoàn toàn đánh bại phản quân dưới đế đô thành!
Á Lịch Sơn Đại mở đầu gắn ngọn, nhất thời hấp dẫn các sĩ quan Độc Lập quân đoàn.

Nói như vậy, nếu như ở quân đoàn khác nhất định sẽ bị mọi người nhạo báng là đại não có vấn đề bất thường. Nhưng Độc lập quân đoàn có rất nhiều người bất bình thường, cho nên mọi người nghe thấy vậy lại bừng bừng hăng hái, chờ mong hắn nói. Dù sao, một người có thể được quân đoàn trưởng để mắt tới, trong bụng khẳng định chứa không ít âm mưu quỷ kế.

- Về phần đánh như thế nào, ta cùng quân đoàn trưởng đã thương lượng thật kỹ. Quyết định đánh một trận khác hoàn toàn so với chiến tranh truyền thống. Nếu binh lực song phương chênh lệch lớn, chúng ta phải dùng một thủ đoạn phi thường. Đem mục tiêu công kích nhằm vào đại não địch nhân, công kích tư tưởng của bọn họ, phá hủy niềm tin của bọn họ, làm tan rã đấu chí, đả kích tinh thần bọn họ! Ý kiến của ta là như thế này… …

Á Lịch Sơn Đại nói chi tiết kế hoạch của mình với các sĩ quan, đương nhiên trong quá trình giảng thuật, hắn đã lặp đi lặp lại là kế hoạch này do mình cùng quân đoàn trưởng Lưu Vân cùng nhau nghĩ ra.

Khi hắn kể xong Lưu Vân phát hiện tất cả các sĩ quan trong phòng hội nghị đều lộ ra vẻ mặt quái dị. Một lúc lâu sau mới vang lên tiếng nghị luận.

- Rất độc!

- Đủ độc ác!

- Thật không biết xấu hổ.

- Vô sỉ đến như vậy, đánh không thắng mới là lạ!

- Ta sợ thân vương Ước Sắt Phu mang theo kẻ dưới tay tự sát tập thể!

“Ở thời này võ sĩ rất chú trọng vinh dự cùng danh tiếng, có thể nghĩ ra chủ ý này thật sự là thiên tài! Nhưng mà ta không thể làm như thiên tài này.”

Lưu Vân mỉm cười đứng lên, chậm rãi nói: Chủ ý này đều là do phó tham mưu trưởng của các ngươi nghĩ ra. Mặc dù có chút… … khụ khụ, nhưng ta cho rằng trong thời khắc phi thường quan trọng này cũng đáng giá thử một lần! Quan trọng là làm như vậy sẽ không khiến cho chúng ta gặp bất cứ tổn thất cùng tiêu hao gì. Sau đây ta đem nhiệm vụ tác chiến lần này tiến hành phân khu. Hắc Ưng đặc chủng đội sẽ do Nã Luân Đa thống lĩnh, tối nay rời khỏi đế đô, hoàn thành đặc chiến nhiệm vụ. Xạ thủ doanh lưu lại 100 xạ thủ.

- Rõ!
Nã Luân Đa đứng lên nói.


- Thiết nhất sư đảm nhiệm quân đoàn dự bị!

- Rõ!
Hán Nặc trầm giọng đáp.

- Thiết nhị sư tổ chức 2000 người làm đội cảm tử, ở trong thành đợi lệnh!

- Rõ!
Mạc Qua thần sắc hưng phấn đứng lên, đắc ý nhìn sư trưởng Hán Nặc của Thiết nhất sư.

- Thiết tam sư tổ chức đội đột kích với 2000 người, trợ giúp thành vệ quân thủ thành!

Tra Lý cũng đứng dậy lĩnh mệnh.

- Tình huống chiến trường tùy lúc có thể phát sinh biến hóa, các vị phải nghiêm khắc chấp hành mệnh lệnh của ta. Phó tham mưu trưởng Á Lịch Sơn Đại phụ trách chuẩn bị các công việc liên quan đến trận đánh. Tiểu Nã ngươi sau khi dẫn Hắc Ưng ra khỏi thành nhất định phải cẩn thận làm việc. Bởi vì trong phản quân còn một lực lượng địch nhân thần bí, thủ đoạn cực kì độc ác. Trước mắt chúng ta không hiểu rõ về việc này, một khi phát hiện tình huống khác thường, lập tức rút lui đến nơi an toàn.
Tiếp theo đó, Lưu Vân lại đem chuyện huyết độc nói lại cho mọi người.

Sau khi mọi người nhận được mệnh lệnh, hai người Long Vân cùng Ngải Phật Sâm nhất thời nhìn nhau.

- Quân đoàn trưởng, chúng ta làm gì đây?
Hai người đồng thời hỏi.

- Đứng ở trên tường thành đế đô cùng ta xem diễn trò.
Lưu Vân cười nói.

Tiểu Tạp nhìn càng ngày càng nhiều ngựa, hai mắt không khỏi trợn tròn lên.

- Ta nghất, những kỵ binh này trước đó đều nuôi ngựa sao? Như thế nào nhiều ngựa lại rất nghe lời khi ở trước mặt bọn họ như vậy?


- Ta nghe tiểu Vân nói qua, trước kia bọn họ đều nuôi ngựa. Tuy nhiên tên An Đông Ny đem nhiều ngựa tới làm gì? Chẳng lẽ dựa vào những con ngựa này giúp hắn đánh nhau sao?
Lão Tạp nhìn mấy ngàn con ngựa, cũng rất hoang mang khó hiểu.

- Nhớ kỹ từng mục trường, số lượng ngựa cũng nhớ kỹ cho ta. Sau chiến tranh sẽ tiến hành bồi thường!
An Đông Ny lớn tiến phân phó cho một thủ hạ, sau đó phóng ngựa chạy về phía Lão Tạp.

- Tiểu An tử, ngươi mang nhiều ngựa tới làm gì vậy?

- Đại thúc, những con ngựa này lúc cần thiết sẽ là những binh lính! Ta có thể làm tám nghìn con ngựa này biến thành tám nghìn kỵ binh cuồng bạo, tác dụng sẽ rất lớn!

An Đông Ny nhìn những con ngựa bị binh lính lùa lại thành đàn, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị.

- Sư trưởng đại nhân, binh lính của ngươi mang theo nhiều đao như vậy, có thể dùng hết được sao?
Tiểu Tạp cũng hỏi.

- Những thanh đao này là để chuẩn bị cho những kỵ binh này. Nơi này cách Bá Lợi thành không tới 50 dặm, tới gần nhất định sẽ có địch nhân cưỡi ngựa trinh sát. Chúng ta ở chỗ này chuẩn bị, buổi tối sẽ phát động công kích! Ba người các ngươi cùng đi theo ta hay để ta hộ tống các ngươi vào thành?
An Đông Ny hỏi.

- Ngươi không vào thành?
Lão Tạp kinh ngạc hỏi.

- Kỵ binh vào thành thì làm gì còn có chỗ để thi triển. Ở ngoài thành ta sẽ trở thành cơn ác mộng của phản quân!
An Đông Ny tự tin cười nói.

- Lão nhân gia ta cũng sẽ giả vờ vào thành cho phản quân thấy!
Lão Tạp nói.

- Ừ. Ma pháp của ngươi phát động, bên trong thành khẳng định sẽ phái người tới tiếp ứng. Đêm nay ta sẽ quấy rồi làm cho phản quân kiệt sức, sau đó ngươi sẽ phát động ma pháp công kích.

Ban đêm, trong doanh trại của phản quân ở Bá Lợi thành, bên ngoài quân doanh thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cảnh báo dồn dập. Binh lính đang nghỉ ngơi nhanh chóng bò dậy, sau đó mặc chiến giáp chuẩn bị chiến đấu. Cả đại doanh phản quân lâm vào tình trạng khẩn trương.

- Đã xảy ra chuyện gì?
Luân Đạt ngồi ở trong trước, nổi giận hỏi một gã quan quân.

- Tướng quân, mới vừa rồi bộ đội đóng bên ngoài quân doanh nghe thấy tiếng vó ngựa từ bốn phía truyền đến, tưởng kị binh địch nhân tập kích cho nên mới thổi còi cảnh báo.

Gã quan quân cẩn thận đáp. Mấy ngày qua trong doanh trại phản quân không ngừng xuất hiện lính đào ngũ. Luân Đạt đã hạ lệnh xử tử không ít người, tính tình cũng trở nên tàn bạo hơn.

- Cuối cùng là xảy ra chuyện gì?
Luân Đạt lại hỏi.

- Trước mắt còn chưa rõ ràng lắm, trinh sát binh được phái ra còn chưa quay trở về.

- Tất cả đều là bọn vô dụng. Trực tiếp phái đại đội kỵ binh ra ngoài xem xét cho ta. Cứ lăn qua lăn lại như vậy, mấy chục vạn người không cách nào nghỉ ngơi, ngày mai làm sao còn có sức công thành!

Đại đội kỵ binh được phái ra tìm tung tích quân địch nhanh chóng phát hiện một đàn ngựa. Bên cạnh đàn ngựa này đang có mấy người coi ngựa.

- Đi tới hỏi xem có chuyện gì xảy ra!
Đội trưởng nói với binh lính bên cạnh.

Binh lính phóng ngựa như bay về phía mấy người bên cạnh đàn ngựa, nói chuyện vài câu rồi nhanh chóng quay lại.

- Báo cáo đội trưởng, bọn họ là người của mục trường, dẫn ngựa đi qua nơi này.

- Dẫn ngựa đi qua nơi này? Ngươi có đầu óc không vậy, nửa đêm rồi còn dẫn ngựa đi đâu! Đi đem mấy người kia lại đây cho ta!
Đội trưởng mắng xong. Gã binh lính nọ bèn dẫn theo mấy kỵ binh chạy vội đi. Rất nhanh, đội trưởng đã nghe thấy tiếng tranh cãi truyền đến từ phía xa.

- Con mẹ nó, nửa đêm ngươi lại mang ngựa đi qua quân doanh của lão tử, muốn chết hả?

- Lão tử phải đi ngang qua, lão tử còn muốn đi qua đi lại nữa!

- Muốn chết ta cho ngươi … …
Binh lính còn chưa nói hết câu đã bị một mũi tiễn từ trong đàn ngựa bắn ra, cướp đi tính mạng của hắn.

Giữa đàn ngựa vốn không có người nào đột nhiên xuất hiện bóng người đen nghịt.

Hắc Ưng chiến kì được một gã kỵ sĩ giơ cao, tung bay giữa không trung.

Kỵ sinh nấp ở dưới bụng ngựa đồng thời xoay người lên lưng ngựa, cầm đặc chiến nỗ trong tay nhắm vào kỵ binh trước mặt.

-Bắn…!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui