Dị Giới Quân Đội
Tác giả: Lý Bố Y
Quyển thứ nhất
Chương 12: Mục trường lai khách
Dịch: vienmobo
Nguồn: Sưu tầm
Dưới ánh trời chiều, lượng hàng hóa, thu hoạch lớn trên xe ngựa chậm rãi chạy tới Khải Đức Bảo.
“Tiểu thư, xem ra hôm nay không thể tới kịp Khải Đức Bảo rồi. Phía trước là mục trường Khải Đức gia, không bằng đêm nay tá túc lại nơi này đi.” Lôi Lạc cưỡi ngựa thấp giọng hỏi.
“Thúc thúc, người an bài là được mà. Chuyện nhỏ như vậy cũng muốn hỏi ta, chẳng lẽ thật sự muốn ta mệt chết sao?”
Tâm tình Hoa Phi Lệ đang chìm đắm ngoài cửa sổ xe, ngắm khung cảnh tươi đẹp, nghe hỏi vậy vội vàng làm nũng nói.
Nhìn Hoa Phi Lệ toát ra tâm tính tiểu cô nương, Lôi Lạc thở dài đầy yêu thương.
Nhiều năm qua, hắn là một gã cao cấp kiếm sư, vẫn trung tâm thủ hộ tiểu chủ nhân này. Tuy danh nghĩa là chủ tớ, nhưng kì thực là phụ thân quan tâm tới con gái. Mong muốn nhìn nàng bình an lớn lên thành người, tìm được hạnh phúc thuộc về mình, không nghĩ tới nàng lại không chọn lối đi bình thương. Là người thừa kế La Mạn gia tộc đã xuống dốc, nàng từng sáng tạo ra một kì tích buôn bán.
La Mạn gia tộc từng là gia tộc nổi danh ở Hỏa Vân đế quốc, chỉ vì một lần sai lầm trong đấu tranh cung đình đã khiến gia tộc này xuống dốc. Hậu nhân bắt đầu hết sức buôn bán kinh doanh, nhưng không thành công, ngược lại càng ngày càng sa sút.
Năm 17 tuổi, Hoa Phi Lệ đã cải tiến cách điều chế nước hoa tổ truyền, chế thành một loại nước hoa gọi là “Mộng La Lan”. Trong một vũ hội của giới quý tộc đế đô, nàng lỡ tay đánh rơi một lọ “Mộng La Lan”, mùi thơm mê người khiến cho tất cả quý phụ tại vũ hội đều mê muội. Song sau đó nàng nuối tiếc cho biết, loại nước hoa này tên là “Mộng La Lan”, phải thu thập cánh hoa La Lan, phối hợp với các nguyên liệu tinh luyện khác mà thành, sản lượng cực ít, một năm chỉ có hơn mười bình. Hơn nữa Hoa Phi Lệ đã khẳng khái đem mấy bình cuối cùng tặng cho thành viên hoàng thất, những người khác có muốn thì phải đợi năm sau.
Năm thứ hai, không ít quý phụ nhân không tiếc giá cao, rốt cuộc như ý, chiếm được “Mộng La Lan”. Tại đế quốc, các quý phụ truyền lưu một câu nói như sau: “Thiên kim cầu nhất mộng, vạn tái chờ La Lan.”
Về phần năm thứ hai “Mộng La Lan” sản xuất được bao nhiêu bình thì chưa người nào biết được. Mọi người chỉ biết là người sử dụng nó không phú thì quý, đại biểu cho thân phận cùng địa vị, dẫn đến tiêu thụ thứ này thành mốt thời thượng.
Năm thứ ba, “La Lan” hoa nở, nước hoa “Mộng La Lan” được sản xuất hàng loạt, tiêu thụ khắp Hỏa Vân đế quốc. Sau đó Hoa Phi Lệ lại giao thiệp với các ngành sản xuất khác, kéo dài thần thoại về bản thân mình. Năm năm sau, La Lan gia tộc trở thành một gia tộc buôn bán lớn, mạng lưới buôn bán trải rộng khắp Lam Nguyệt đại lục.
Lúc này Hoa Phi Lệ vừa tròn 22 tuổi. Dung mạo như hoa, trí tuệ kinh người, tài phú ức vạn, khiến cho nàng trở thành tình lữ mà tất cả thanh niên đế quốc đều mơ tưởng.
Đối mặt với nhiều người theo đuổi, nàng chỉ nhẹ nhàng nói một câu “Nếu muốn hái hoa, đợi thiên kim tan hết (khi nào ta tiêu hết tiền), hồng nhan già đi.” Câu nói này làm mọi ngươi tuyệt vọng dừng bước, từ đó về sau trở thành biểu tượng “cao ngạo”.
Sự yên lặng cùng ấm áp của hoàng hôn trên thảo nguyên làm cho lòng Hoa Phi Lệ nổi lên cảm giác mệt mỏi, uể oải. Mấy năm qua nàng vì phát triển việc buôn bán của gia tộc mà đã vắt hết trí óc suy nghĩ, đôi vai gầy nhỏ gánh trọng trách quá lớn. Người ta thường nói, thương trường như chiến trường, ở phía sau sự thành công đó, ít người biết được nàng đã nỗ lực biết bao tâm huyết.
Người mến mộ nhiều không kể xiết, nhưng lại không có một người tri kỉ. Sự cô độc cùng trách nhiệm lớn lao khiến nàng chậm rãi phong bế lòng mình lại, biến thành một nữ nhân cao ngạo.
“Dừng xe! Mộng Nhi, lấy cho ta họa bút cùng họa sách đến đây.” Hoa Phi Lệ đột nhiên bị cản sắc phía xa xa hấp dẫn, vội vàng kêu nha hoàn.
Dắt ngựa, Lưu Vân đi dưới hoàng hôn thảo nguyên. Kim sắc rực rỡ hiện lên bóng dáng thật lớn ở phía sau hắn. Một mái đầu đen, tóc dài, nhẹ nhàng tung bay trong gió.
“Tịch dương vô hạn hảo, chỉ là gần hoàng hôn.”
Lưu Vân cảm giác được, dưới hoàng hôn, bản thân mình đã biến thành một người đa tình, tâm cũng trở nên yếu ớt.
Cảnh sắc hoàng hôn này giống như tính mạng mình, cảnh sắc tươi đẹp lặng lẽ trôi đi. Ngày mai, khi vầng thái dương hiện lên, cảnh sắc lại như trước, chỉ có cuộc sống của bản thân ở lại phía sau, tất cả những gì từng thuộc về mình chỉ còn là hình ảnh trong trí nhớ.
Hoa Phi Lệ rốt cuộc buông họa bút trong tay xuống, trên thảo nguyên, dưới ánh mặt trời chiều đỏ rực, một người thanh niên thân mặc bạch y, tóc dài, thân ảnh cô đơn hiện lên trên bức họa.
Thưởng thức tác phẩm của mình, Hoa Phi Lệ rất hài lòng. Cùng với việc hài lòng với tác phẩm, nàng đột nhiên phát hiện thế gian còn có người cô độc giống mình, nàng phảng phất tìm được sự an ủi.
Ban đêm, trong mục trường đốt lên vài đống lửa. Trên đống lửa, một khối thịt hỏa vân thú đang được nướng, dầu mỡ vàng óng từ da thịt chảy xuống, mùi thơm tràn ngập trong đêm, xông vào mũi mọi người.
Bên cạnh đống lửa, những đội viên trẻ tuổi cao giọng cười đùa, khi thì bưng bát lên thỏa sức uống, thể hiện khí khái nam nhân dũng cảm, hào hùng.
Lôi Lạc có chút hứng thú nhìn những người tuổi trẻ này, không khỏi nhớ lại khi mình còn trẻ xông pha giang hồ.
Hoa Phi Lệ cũng tò mò nhìn những người này vui sướng uống rượu, nói chuyện phiếm xung quanh đống lửa. Từ trên người những người này, nàng cảm nhận được có sự vui sướng, không có bất cứ áp lực gì, loại cảm giác này làm cho nàng rất thoải mái.
Kinh doanh buôn bán trong thời gian dài, nàng đã tiếp xúc qua vô số loại người. Nhưng hôm nay, gặp phải nhóm người này, nàng chưa bao giờ gặp qua. Mặc dù Lôi Lạc nói thực lực của bọn họ cũng không cao cường, nhưng trên người mỗi người đều phảng phất có lực lượng giống dã thú, trong ánh mắt tràn đầy sự tự tin. Hơn nữa bọn họ vui sướng như vậy, tự nhiên, cởi mở. Đây đúng là cuộc sống mà mọi người mong có được.
“Thúc thúc, bọn họ là ai vậy?” Hoa Phi Lệ thu hồi ánh mắt, hướng Lôi Lạc hỏi.
“Ta cũng không biết. Khi vừa vào mục trường ta liền chú ý tới những người này rồi. Nhưng cho tới bây giờ cũng không có nhìn ra.” Lôi Lạc đau khổ, buồn bực lắc đầu.
“Vậy sao? Còn có người thúc thúc không thể nhìn ra?” Hoa Phi Lệ cảm thấy ngoài ý muốn, cũng rất thú vị. Lôi Lạc du lịch nhiều năm trên đại lục, có thể nói kiến thức rộng rãi, ngay cả hắn cũng không nhìn ra những người này thì nhóm người này thật thần bí a.
“Phi nhi, ngươi biết hiện chúng ta đang ăn thịt gì không?”
“Không biết a, chỉ cảm thấy trơn mềm nhẵn nhụi, dư hương quanh quẩn ở đầu lưỡi, thật sự là mỹ vị.” Hoa Phi Lệ cảm giác được mình chưa từng ăn món thịt nào ngon như vậy. Làm cho người bình thường không thích mỡ như nàng cũng ăn không ít.
“Đây là thịt cao cấp ma thú Hỏa Vân thú, xem bộ dáng hình như là bọn họ từ ma thú sâm lâm giết được.”
Lôi Lạc nhìn Hoa Phi Lệ tiếp tục nói. “Theo ta được biết Hỏa vân thú này có thực lực trung cấp kiếm sư cùng hỏa hệ cao cấp ma pháp sư, chính ta cũng không thể dễ dàng giết nó.”
“Chẳng lẽ do những người này giết chết hỏa vân thú?” Hoa Phi Lệ khó hiểu hỏi.
“Không chắc chắn, nhưng ta khẳng định bọn họ có tham dự. Có lẽ bọn họ còn có cao thủ.” Lôi Lạc lắc đầu, những người này chỉ có thực lực sơ cấp chiến sĩ, muốn giết Hỏa Vân thú còn khó hơn lên trời.
Nghe xong Lôi Lạc nói, Hoa Phi Lệ cẩn thận đánh giá những người này.
“Bọn họ có thể là quân nhân, bởi vì bọn họ có kỉ luật quân nhân cùng huyết tính. Bọn họ cũng có thể là dong binh, bởi vì trên người bọn họ có sự tỉnh táo của dong binh cùng dục vọng giết chóc. Bọn họ cũng có thể là mạo hiểm giả bởi vì trên người bọn họ có ý chí kiên cường. Cuối cùng, rốt cục bọn họ là ai?” Lôi Lạc thì thào tự hỏi.
“Khối thịt này là của ta!”
“Là của ta!”
“Đại thúc a..., ngươi như thế nào lại tranh của ta chứ?”
“Tiểu Vân, ngươi chẳng lẽ không biết kính già nhường trẻ sao?”
“Nhưng mà ta đã nướng hai khối cho người ăn, khối này thuộc về ta a. Ta nói rồi, người đừng có mà đoạt a.”
“Tiểu Vân a, chẳng lẽ ngươi cho rằng cánh tay già, cái chân già này cực khổ nửa tháng tại ma thú sâm lâm lại không có giá trị bằng vài miếng thịt này sao? Ta thật thương tâm a!”
Không biết từ chỗ nào đột nhiên truyền ra thanh âm một già một trẻ tranh đoạt thịt nướng, nhất thời thu hút ánh mắt mọi người.
Hai người này đương nhiên là lão Tạp cùng Lưu Vân. Chỉ thấy hai người đều cầm lấy một cây gậy lớn, đang dùng lực tranh nhau, giữa cây gậy này là một khối thịt hỏa vân thú vàng óng ánh.
“Lão gia này, tất cả mọi người đang nhìn chúng ta, mau buông tay!” Lưu Vân dùng sức kéo gậy, một bên thấp giọng nói bên tai lão Tạp.
“Tiểu Vân a, người nhiều tuổi không có chỗ tốt gì, chỉ được cái da mặt dầy. Ngươi có chịu buông tay không?” Lão Tạp không để ý tới ánh mắt mọi người, nhìn chằm chằm Lưu Vân cười đắc ý.
“Xem như người lợi hại, nhưng ngươi đừng mong ta nướng cho ngươi ăn.” Lưu Vân nhất thời chán nản.
Đêm nay có thể là vì bị hào khí vui vẻ của mọi người lây nhiễm, Lưu Vân tự nhiên dâng lên vì phần tâm tình thiếu niên, cùng lão Tạp tranh đoạt thịt.
Hắn không biết, tạp đại thúc đi theo hắn thời gian dài, đã sớm nhận ra trong lòng hắn có sự bi thương sâu sắc, cho nên muốn trêu đùa với hắn để cởi mở tấm lòng hắn.
“Các tiểu tử, muốn ăn thịt nướng thì tìm đội trưởng của các ngươi, đừng tìm lão nhân gia mà tranh đoạt.” Chứng kiến các đội viên đều như hổ rình mồi nhìn chăm chú vào miếng thịt nướng trong tay mình, lão Tạp vội bỏ lại câu nói rồi vội vàng rời đi.
Nhìn ánh mắt chờ mong của mọi người, Lưu Vân bất đắc dĩ đi tới chỗ các đội viên, mọi người nhất thời hoan hô một trận, bắt đầu giúp hắn sửa soạn.
“Người này chính là đầu lĩnh?” Hoa Phi Lệ nhìn thanh niên trước mắt, có chút khó mà tin được. Không tới hai mươi tuổi, cũng coi như anh tuấn, nhưng một màn vừa rồi làm cho người ta cảm giác thấy một đại hài tử.
“Thúc thúc, người đi tìm quản sự mục trường hỏi xem những người này rốt cuộc đang làm gì?” sự tò mò khiến Hoa Phi Lệ không nhịn được vội quay sang Lôi Lạc nói.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ nướng thịt, Lưu Vân lau mồ hôi, trong lòng không ngừng mắng: “Lão Tạp, nghìn vạn lần đừng để cho ta tìm được cơ hội, nếu không lão xong đời.”
“Nhị thiếu gia, người nghỉ ngơi uống rượu đi, đây chính là rượu trái cây.” Á Đương Tư đi tới bên người Lưu Vân, hai tay bưng một chén rượu đưa tới.
Lưu Vân đưa tay tiếp nhận, đoạn nói: đa tạ, rồi uống một ngụm.
“Bồ đào tửu (rượu nho), như thế nào có thể?” Rượu vừa vào, cảm giác làm cho Lưu Vân chấn kinh. Vừa cúi đầu nhìn, rượu trong bát đỏ như máu, có vài phần tương tự rượu nho.
“Á Đương Tư đại thúc, rượu này dùng quả gì chế thành?” Lưu Vân vội vàng hỏi.
“Đây là dùng một loại dã quả ở trên Ngọc Long Sơn, dân bản xứ gọi loại dã quả này là cây nho.” Á Đương Tư tựa hồ rất hài lòng khi thấy biểu hiện của thiếu gia.
“Là rượu nho? Rượu này có bán sao?” Lưu Vân tựa hồ nghĩ tới điều gì, vội vàng hỏi.
“Rượu này còn chưa có tên, ta gọi là bồ đào tửu. Loại dã quả này chỉ có mục trường phụ cận Ngọc Long Sơn mới có. Chỉ có ta dùng nó ủ rượu, chưa có nơi nào bán. Phía sau mục trường chúng ta còn có một ít loại cây này, nếu thiếu gia thấy có hứng thú, ngày mai ta sẽ dẫn người đi xem một chút.” Á Đương Tư thấy thiếu gia có hứng thú với loại rượu này, cao hứng nói.
“Được. Vậy là tốt rồi, như vậy là tốt rồi.” Trong đầu Lưu Vân nhanh chóng tính toán.
“Được rồi, nhị thiếu gia. Trời đã khuya, để ta đưa mấy vị khách nhân đi tìm chỗ ngủ trọ, là La Mạn gia tộc. Bọn họ không muốn kinh động chủ nhân, ta sẽ không dẫn bọn họ tới gặp người.” Á Đương Tư chỉ vào mấy vị khác bên cạnh đống lửa phía xa xa, vừa hướng Lưu Vân nói.
“Ừ. Ngươi chiêu đãi bọn họ thật tốt là được.” Lưu Vân hoàn toàn đắm chìm trong chuyện rượu nho nên thuận miệng đáp.
Lôi Lạc khi trở về, ánh mắt có vài phần trầm trọng.
“Phỉ nhi, quản sự kia nói thanh niên kia là nhị thiếu gia Lưu Vân của Khải Đức gia tộc, gần đây vẫn ở mục trường. Chính là người cùng công chúa từ hôn, bị quý tộc đế đô đuổi ra khỏi Vân An thành với ác danh, Khải Đức gia đích độc lựu.”
Mặc dù cảm giác thanh niên trước mặt kia cùng ác thiếu rất không giống nhau, nhưng trong lòng Lôi Lạc vẫn lo lắn hắn tìm tiểu thư gây phiền toái.
“A!” Lôi Lạc mang tin tức về, rất hiển nhiên là cho vị Hoa Phi Lệ tiểu thư này giật mình.
“Thật sự là hắn sao?” Mặc dù chưa từng thấy Lưu Vân nhưng nàng thường xuyên lui tới đế đô, vì vậy cũng nghe nói về chuyện của hắn.
“Đúng vậy!” Lôi Lạc gật đầu, “quản sự mục trường nói là nhị thiếu gia nhà hắn trúng tà ác nguyền rủa, mới trở thành một người như vậy. Gần đây mới giải trừ nguyền rủa nên khôi phục lại bình thường. Bất quá, Phi nhi à, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút.”
Hoa Phi Lệ còn chưa có trả lời, từ xa xa truyền đến giọng một người kêu lớn.
“Đội trưởng, người đừng trốn đi uống rượu một mình a! Các huynh đệ, kéo lão đại ra uống rượu.”
Từ sau khi bị Lưu Vân chặt ngón tay, Tử Văn Thành đối với Lưu Vân rất là sợ hãi. Sau đó tham gia huấn luyện, lại làm cho hắn đối với Lưu Vân sinh ra sự kính nể. Nhưng trong lòng hắn vẫn có cảm giác khó chịu, bởi vì hắn đã chịu hành hạ một cách vô nhân đạo.
“Hôm nay ta muốn cho đội trưởng uống say, ha ha!” Tử Văn Thành đắc ý cười thầm.
“Nào, lôi đội trưởng ra uống rượu.” Các thanh âm không ngừng vang lên, hơn 10 thành viên trong đội nâng Lưu Vân lên, đem hắn tới ngồi bên cạnh đống lửa.
“Bị đội viên giơ lên rồi ném lên cao trong không khí, con mắt Lưu Vân đã ươn ướt. Hắn rất thích hưởng thụ loại cảm giác này, thậm chí không chỉ một lần trong mộng nhìn thấy tràng cảnh như vậy. Trước đây, mỗi khi chấp hành, hoàn thành nhiệm vụ trở về, các tiểu thỏ tử đều nhiệt tình chiêu đãi hắn, đem hắn uống đến bất tỉnh nhân sự.
Lúc này con mắt Ngải Phật Sâm cũng đã ươn ướt, hắn cũng đi vào trong đám người, bưng chén rượu lên.
Lưu Vân ngồi trên mặt đất, giơ chén rượu lên, phất phất tay, mọi người ngưng cười đùa, hắn cao giọng nói: “Hỡi những khách nhân ở xa, các huynh đệ cảu ta, các gia nhân mục trường, mời các ngươi uống rượu. Ta đếm đến ba, tất cả mọi người cùng cạn chén!”
“1, 2 , 3 cạn!”
Một trận hét vang, tất cả mọi người đều nâng chén, uống một hơi cạn sạch, hào tình tráng khí được đẩy lên cao.
“Ba” một tiếng, Ngải Phật Sâm đập nát chén rượu không trong tay, sau đó cầm kiếm hướng Lưu Vân đi tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...