Dị Giới Quân Đội


Quyển thứ ba

Quyển thứ ba
Chương 119: Binh lính chất vấn

Nguồn: Sưu tầm
------------------------


Từ hum nay trở đi, mỗi ngày ta pót 5c truyện này! :48:
Ae đón đọc rồi thank cho ta nha :22:
Thak càng nhìu pót càng nhìu, và ngược lại....




Long Vân vừa nói ra những lời này, sắc mặt công chúa trở nên rất khó coi, Nạp Lan cũng có dấu hiệu muốn phát tác. Mạc Qua thấy tình thế có vẻ không ổn, vội vàng đứng lên ngăn giữa hai người Long Vân cùng Nạp Lan.

-Hai vị không nên kích động. Không nên kích động! Đều là hiểu lầm, hiểu lầm!
Vừa nói Mạc Qua vừa xoay người nhìn Nạp Lan:
-Nạp Lan tướng quân, người đại nhân đại lượng, cần gì phải so đo một hai câu chứ?

-Hừ! Nạp Lan hừ một tiếng, phất tay áo ngồi xuống.

Mạc Qua đột nhiên xen vào làm cho hắn có cớ xuống thang. Lúc này hắn mới ý thức được mình có điểm khinh xuất. Hiện tại công chúa còn chưa có tỏ thái độ, hắn thiếu chút nữa làm hỏng mọi chuyện. Nơi này là phạm vi thế lực của Tam đoàn, nếu như thật sự làm bùng phát binh biến, như vậy rất khó thoát. Vừa mới ngồi lên vị trí quân đoàn trưởng, Nạp Lan rất đắc ý, vốn định tỏ vẻ uy phong trước mặt vị phó đoàn trưởng này, cũng không ngờ lại chạm phải một người cứng rắn như vậy.

-Long phó đoàn trưởng, có chuyện gì có thể bình tĩnh nói chuyện, gần đây chiến tranh căng thẳng làm cho mọi người đều nóng tính. Ngươi cũng hãy bớt giận!
Mạc Qua sau khi thấy Nạp Lan ngồi xuống, lại xoay người ấn Long Vân ngồi xuống ghế.

Long Vân đẩy tay hắn ra, hạ thấp người hướng công chúa nói:
-Thuộc hạ vô lễ, xin công chúa điện hạ giáng tội. Binh lính Tam đoàn, tất cả mọi người đều nóng tính, ngay cả ta cũng mắc thói xấu đó.

Thân là quân nhân đế quốc, Long Vân rất rõ ràng biết trước mặt công chúa mà mình lại làm ra hành vi như vậy là bất kính, đủ để cho người ta bắt được điểm yếu, chụp cho một cái tội, vì vậy vội vàng hướng Na Á tạ tội.


-Long phó đoàn trưởng, mời ngươi ngồi, Na Á có thể hiểu được. Một người quân nhân, nếu không có vài phần nóng nảy, cũng không xem là một quân nhân chân chính.
Na Á sắc mặt hòa hoãn, liếc nhìn Long Một cái.
-Nhưng nhị vị đều là tướng lĩnh quân đội đế quốc, tranh đấu như vậy là không nên, sau này nên bớt đi một chút mới tốt.

Long Vân mặc dù là xin lỗi nhưng lại tựa hồ muốn nói: “Binh lính tam đoàn của ta đều có tính cách như vậy.” Na Á phải kìm chế lửa giận trong lòng, cấp cho hai người một chút mặt mũi.

“Người này, con mẹ nó, đúng thật là xứng với danh hiệu Lưu manh đoàn.” Mạc Qua đứng một bên xem, quả thật muốn cười to lên. Đối với cách làm lưu manh, tiếu lí tàng đao(1) này hắn thật sự rất quen thuộc.

-Cám ơn công chúa dạy bảo, Long Vân sẽ dụng tâm nhớ kỹ.

-Nạp Lan thất lễ, xin Long phó đoàn trưởng tha thứ.
Nạp Lan nghe công chúa nói xong vội vàng đứng dậy hướng Long Vân nhận lỗi.

“Người này so với đoàn trưởng chở mặt còn nhanh hơn!”

“Ngoại trừ đoàn trưởng ta lại có thêm một thần tượng!”

“Lão đại mà thấy cảnh này chắc cũng phải đỏ mặt, da mặt người này đúng là dầy.”

Mấy người ngồi ở bên cạnh Long Vân đều nói thầm trong lòng. Kì thật bọn họ cũng không biết, Nạp Lan vốn là một người rất có phong độ, sau khi gặp trở ngại nhỏ này, lại được công chúa và Mạc Qua can thiệp, lập tức thấy được sự không phải của mình. Công chúa đã nói sẽ không thiên vị bất cứ bên nào, cho nên hắn chỉ có thể biểu hiện sự rộng rãi của mình.

-Tướng quân nói quá lời, Long Vân là người thô lỗ, xin đừng để ý.
Long Vân có chút sửng sốt, sau đó mới lạnh lùng đáp.

-Long phó đoàn trưởng vừa rồi có nói đang đợi người, không biết người này là ai vậy?
Na Á hỏi.

-Chúng ta đợi đoàn trưởng của chúng ta, đoàn trưởng một ngày không có trở về, Tam đoàn sẽ chờ hắn một ngày, ngàn ngày không có trở về, chúng ta sẽ chờ hắn ba năm.
Long Vân trịnh trọng nói:
-Hắn tạm thời đem Tam đoàn giao cho ta, ta phải tự mình giao trả lại tay hắn. Bởi vậy chúng ta cự tuyệt hợp nhất.

“Lưu Vân tử tước?”
Nghe xong Long Vân nói, trong lòng Na Á dâng lên sự nghi ngờ. Một tướng lãnh có thể được bộ hạ yêu quý như vậy, không tiếc vì hắn mà kháng mệnh, hắn tất nhiên phải có chỗ hơn người. Nhưng Lưu Vân có cái gì đây chứ? Trên Tắc phổ trấn cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?


Na Á đang muốn đặt câu hỏi, Nạp Lan đã vội hỏi Long Vân:
-Lời của Long phó đoàn trưởng có thể đại diện cho tất cả quan binh Tam đoàn không? Ta nghĩ chuyện này, hay là nghe ý kiến một số binh lính đi?

“Có lẽ trước tiên cứ gặp các binh linh, lời nói của vài người chưa chắc đã đại diện cho toàn bộ mọi người.”
Na Á nghĩ vậy bèn gật đầu.

-Được, ta mang mọi người đi gặp bọn họ! Đi tập hợp bộ đội!
Long Vân không có nhiều lời, nói với mấy người Nã Luân Đa.

-Công chúa, nhị vị tướng quân, xin mời!
Sau khi mấy người rời đi, Long Vân cũng cùng công chúa rời khỏi bộ chỉ huy Tam đoàn.

“Thật sự là chó chết, đoàn trưởng còn chưa có trở về bọn họ đã có chủ ý với Tam đoàn!”

“Con mẹ nó, đây gọi là thừa dịp người bệnh mà muốn lấy mạng người ta!”

“Nạp Lan kia thật là đểu cáng, lại còn công chúa cũng làm cho người ta thất vọng!”

“Trận đánh ở Tắc phổ trấn bi thảm như vậy, sinh tử không ai thèm quan tâm, hiện tại mới khởi sắc một chút đã có người nghĩ tới việc hái quả. Nghe ý kiến đám quan binh sao? Cũng tốt, vậy thì đi nghe đi, xem bọn họ trả lời như thế nào!”

Mấy người Nã Luân Đa ra khỏi bộ chỉ hy, trong bụng mỗi người tràn đầy tức giận cùng oán khí, bằng tốc độ nhanh nhất bắt đầu tập hợp bộ hạ của mình.

Thủy Linh Nhi, Hoa Phi Lệ, A Lôi đứng ở phía xa xa nhìn các binh lính đang tập hợp. Các nàng cũng biết chuyện công chúa đến Tam đoàn, nhưng ba người không ai muốn thấy nàng cả. Bởi vì việc Uy Lợi bị đánh, cũng bởi vì A Lôi cầu nàng cứu Lưu Vân nhưng bị nàng cự tuyệt.

Thời gian lúc này là chính ngọ (giữa trưa), có vẻ nóng bức. Ánh mắt trời chói chang chiếu xuống cốc. Binh lính đứng ở trong cốc đều mới từ trong ao đi ra, trên gương mặt vẫn còn mồ hôi đang nhỏ giọt. Đối với những người này, chỉ có liều mạng huấn luyện mới có thể làm cho bọn họ tạm thời quên đi thống khổ trong nội tâm. Tân binh vẫn còn đang ở trong núi huấn luyện, tập hợp ở đây đều là lão binh của Tam đoàn, hơn một ngàn người đứng chung một chỗ, không phát ra một tiếng động, tất cả đều yên lặng.

-Binh lính, công chúa điện hạ tới thăm các ngươi!
Long Vân hướng binh lập vừa tập hợp xong, lên tiếng nói, sau đó xoay người đi tới trước mặt công chúa.
-Công chúa điện hạ, binh lính Tam đoàn đã tập hợp xong, mời công chúa kiểm duyệt!

“Ít nhất ngươi còn nhớ rõ Tam đoàn là quân đội đế quốc.” Công chúa hài lòng gật đầu, đi tới phía trước đội ngũ của Tam đoàn.


Không có hoan hô, không có ủng hộ, không có tiếng vỗ tay, chỉ là sự trầm mặc cùng yên lặng. Trời mặc dù rất nóng nhưng trong lòng Na Á lại cảm thấy lạnh. Đưa mắt nhìn lên thấy mồ hôi đang chảy ròng ròng trên khuôn mặt binh lính, khuôn mặt tràn đầy phẫn nộ, bi thương, kiên nghị cùng bình tĩnh.

-Hỡi các binh lính, sau khi phá vòng vây các ngươi không thể cùng quân đội đế quốc liên lạc, nhưng vẫn bất khuất đấu tranh trong khu vực địch chiếm đóng, thu được những chiến tích không tầm thường. Sau một trận đánh ở Thiên Phong trấn ta mới biết được các ngươi là Tam đoàn. Hôm nay ta đến nơi này chính là muốn gặp mặt các binh lính anh dũng nhất của đế quốc, cũng đại biểu quân đội đế quốc tới đón các ngươi trở về.
Na Á mặc dù cảm giác có chút quái dị nhưng vẫn cắn răng tiếp tục nói.

“Việc này có chút tà môn. Cảm giác có chút không ổn!”
Làm một lão binh, Mạc Qua biết những lời nói này của công chúa điện hạ đối với binh lính bình thường mà nói là một loại vinh dự lớn lao. Dưới tình huống bình thường, đối mặt với vinh dự này, binh lính đã sớm kích động, cao giọng hoan hô. Nhưng những người trước mắt này lại yên lặng, làm cho trái tim người ta băng giá.

-Trong lòng các ngươi có lời gì có thể nói với ta.
Na Á nói xong, cố gắng cười một cách gượng gạo.

Sự yên tĩnh bị phá vỡ bởi tiếng bước chân của một binh lính trẻ tuổi. Na Á thấy cuối cùng cũng có người phản ứng, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

-Công chúa điện hạ tôn kính, ta là một gã binh lính bình thường của Tam đoàn, tên là Uy Lợi. Đoàn trưởng từng nói cho ta biết: Tình cảm của quân nhân đối với quốc gia giống như nữ tử cùng hôn nhân, yêu nàng, trung thành với nàng, bất kể nàng nghèo đói, ốm đau hay tàn tật cho tới lúc chết. Vì thế chúng ta không sợ chết, không sợ hy sinh, khi đế quốc gặp nguy hiểm đã xung phong lên tiền tuyến. Ta xin hỏi, một quân nhân như vậy, một chi bộ đội như vậy, khi gặp nguy hiểm bọn họ có tư cách hướng đế quốc cầu viện hay không, bọn họ có đáng được quân đội đi cứu viện không?
Uy Lợi cố gắng hít một hơi thật sâu, tận lực khắc chế cảm xúc của mình, lẳng lặng chờ công chúa trả lời

-Đương nhiên. Đối với binh lính đế quốc gặp nguy hiểm, chúng ta vĩnh viễn sẽ không thờ ơ lạnh nhạt, trừ phi vì cả cuộc chiến, bọn họ phải hy sinh.
Na Á kiên định đáp. Nhưng thanh âm dễ nghe này lại như lời châm chọc lớn đối với Uy Lợi.

-Đế quốc lịch ngày 16 tháng 6 năm 753, Ước Sắt Phu thân vương lâm trận làm phản, Tam đoàn đóng ở Tắc phổ trấn hai mặt thụ địch. Vì yểm hộ chủ lực Tam đoàn thoát hiểm, đoàn trưởng Lưu Vân dẫn theo một ngàn người phá vòng vây ở phía nam, thu hút chủ lực của quân đội A Tư Mạn, khi tiến vào lãnh thổ A Tư Mạn lại gặp phải ma pháp công kích cường đại của địch nhân, mấy trăm quan binh bỏ mình. Đoàn trưởng mất tích, mà ta là người duy nhất còn sống bên cạnh đoàn trưởng. Khi ta trở lại Lí Tư thành, hướng quân đội đế quốc cầu viện, cầu bọn họ đi cứu đoàn trưởng thì nghênh đón ta là một trận đòn độc ác cùng với tội danh nói dối quân tình! Đối với đoàn trưởng, mặc dù thân hãm trong tuyệt cảnh, hắn vẫn trung thành thủ hộ đế quốc! Xin công chúa điện hạ nói cho ta biết, tại sao lại như thế?
Thanh âm chất vấn của Uy Lợi vang lên làm cho thần sắc Na Á thay đổi.

-Ngươi nói đoàn trưởng các ngươi dẫn một ngàn người phá vòng vây là để thu hút chủ lực của quân đội A Tư Mạn, che chở cho chủ lực Tam đoàn phá vòng vây?

-Đúng vậy, công chúa điện hạ. Tam đoàn mặc dù thương vong thảm trọng tại Tắc phổ trấn nhưng nòng cốt chủ yếu của quan quân đều thành công phá vây. Lưu lại lực lượng để xây dựng lại Tam đoàn.
Long Vân nhìn công chúa, mở miệng giải thích.

-Uy Lợi, ngươi báo cáo cho đơn vị bộ đội nào ở Lí Tư thành?

-Đệ lục quân đoàn, nhị sư!

-Lúc đó sư trưởng là Hưu Tư.
Nạp Lan nhỏ giọng nhắc công chúa.

-Hưu Tư, Hưu Tư… … Hóa ra là như vậy…
Na Á thờ dài nói.

-Uy Lợi, nếu lời ngươi nói là sự thật, ta sẽ làm rõ chuyện này, cấp cho quan binh Tam đoàn một cái công đạo!


-Còn có tác dụng sao? Có thể đem tính mệnh của đoàn trưởng trở về?
Uy Lợi lộ vẻ sầu thảm nói.

-Uy Lợi, ngươi không nên kích động. Ngươi hẳn phải rõ đoàn trưởng của các ngươi nếu tiến vào lănh thổ A Tư Mạn đế quốc, quân đội đế quốc muốn cứu viện cũng không thể. Cho nên chuyện này không thể trách công chúa.
Thấy công chúa khó xử, Nạp Lan vội vàng giải thích. Ngữ khí của hắn cũng ôn hòa hơn rất nhiều.

-Nếu chỉ là ý của con trai tướng quốc, vậy cũng đại biểu cho một loại thái độ. Nhưng mà các ngươi có nghĩ tới không?

Công chúa im lặng không nói gì, Nạp Lan cũng không thể nói gì hơn.

-Đoàn trưởng này thật sự là một nam nhân. Đáng tiếc không có duyên gặp mặt.
Mạc Qua cảm khái nói. Hắn hoàn toàn quên tất cả chuyện này đều do hắn khơi mào.

-Một trận đánh ở Tắc phổ trấn, đoàn trưởng phái đại đội trưởng Huyễn Nhận dẫn theo 800 tử sĩ cản ở phía sau, còn hắn thì tự mình dẫn 1000 người phá vây ở hướng nam, thu hút địch nhân. 800 tử sĩ không một ai sống sót, đoàn trưởng cũng rơi vào tuyệt cảnh. Nhưng hiện tại lời đồn khắp nơi, một anh hùng bị địch nhân vu cáo thành như vậy, ai đứng ra nói giúp hắn một lời công đạo?
Tiếp theo Long Vân lớn giọng nói.

-Các binh lính, làm chỉ huy chiến trường phía nam chiến tuyến, ta hướng các ngươi xin lỗi, xin tha thứ cho sự sơ sót của ta!
Công chúa khẽ khom lưng, cúi đầu xin lỗi các binh lính.

-Công chúa điện hạ, tính mạng mỗi binh lính tam đoàn hiện tại đều không thuộc về mình. Chúng thuộc về đoàn trưởng, thuộc về những quan binh đã vì họ hy sinh. Cho nên tam đoàn cự tuyệt hợp nhất với quân đội đến từ đế đô. Nếu như các người cho rằng hành vi của tam đoàn là kháng lệnh, làm phản thì chúng ta nguyện cởi quân trang đế quốc! Nhưng chúng ta nhớ kỹ những lời đoàn trưởng đã nói, chờ hắn trở về, tiếp tục chiến đấu vì Hỏa Vân đế quốc! Nếu đoàn trưởng còn sống trở về, tất cả chuyện tình, chân tướng mọi việc sẽ rõ ràng hơn, nếu đoàn trưởng bất hạnh chết trận… …
Nói tới đây Long Vân ngừng lại, xoay người hướng quan binh tam đoàn lớn tiếng nói:
-Nói cho công chúa câu trả lời của các ngươi.

-Nguyện chảy tới giọt máu cuối cùng vì đoàn trưởng báo thù!
Thanh âm binh lính vang vọng phía chân trời.

Trong lúc này, Na Á công chúa nghe được tiếng lòng binh lính.

Nàng đột nhiên nhớ tới lúc ở Lí Tư thành nàng đã cự tuyệt thỉnh cầu của A Lôi. Lúc rời đi A Lôi đã từng nói qua:
-Tôn quý công chúa điện hạ, một ngày nào đó người sẽ hối hận vì chuyện này.

“Đúng vậy A Lôi, ta hối hận mình đã tuyệt tình, ta lại một lần nữa nhìn lầm hắn.”
Nhưng cho đến tận giờ phút này Na Á vẫn không hiểu hàm nghĩa chính thức trong lời nói của A Lôi.



(1) Tiếu lý tàng đao: Miệng nam mô bụng một bồ dao găm. Hehe, câu này chắc ai cũng biết.
Chú ý: Trong các bản dịch trước mình có dịch cách xưng hô của quan binh tam đoàn với Lưu Vân là “đội trưởng”, nhưng thực chất phải gọi Lưu Vân là đoàn trưởng. Các chương tới sẽ sửa lại. Còn đội viên Hắc Ưng vẫn gọi Lưu Vân là Lão đại (đầu nhi) như cũ. Mong mọi người thông cảm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui