Dị Giới Lĩnh Chủ Sinh Hoạt

Sau khi xây dựng học viện xong, cư dân trên trấn nhỏ Clayton đặc biệt cao hứng. Con cháu mình cuối cùng không cần đi xa nhà, không cần phải kiểm tra nhập học, chỉ cần báo tên, nộp học phí liền có thể đi học.

Càng khiến người hưng phấn là, không hạn chế tuổi nhập học, người lớn, trẻ em đều có thể đi.

Sau khi biết tin tức, các nhà thám hiểm tích cực báo danh định cư tại Clayton, hi vọng được danh sư chỉ điểm, đề cao trình độ thực chiến.

Alice không cự tuyệt ai, đều nhận hết.

Cùng thời gian, tin tức “học viện mới xây tại Clayton, sẽ có Pháp sư thủ tịch của Hoàng tộc giảng bài” thông qua sự giúp đỡ của thương đội khuếch tán rất nhanh, truyền đến cả lĩnh dân trong các lãnh địa xung quanh.

Bất tri bất giác, du khách tiến về Clayton càng ngày càng nhiều.

**

Vào sáng sớm, trong tòa thị chính, các nhân viên hành chính còn chưa làm việc, ngoài cửa đã xếp thành hàng dài.

Dale giật mình, còn tưởng mình đi sai chỗ.

“Tòa thị chính không phải là cửa hàng thực phẩm, cũng không phải quán rượu, những người này làm gì mà tích cực vậy?” Cô nàng vạn phần không hiểu.

“Nghe đến học viện mới xây ở Clayton, đều muốn đến định cư, thuận tiện cho con cháu về sau được đi học chứ sao.” Tiếng một đồng nghiệp thình lình vang lên sau lưng, “Cho dù là Kiếm sỹ, Pháp sư, hay Thầy thuốc, thợ rèn, nghề nào đều không phải là tương lai tươi sáng?”

“Đừng nói là lãnh thổ của Nam tước, Tử tước, chính là lãnh thổ của Bá tước Bork, cũng chỉ xây học viện Kỵ sỹ Thánh Peter. Nào giống học viện Alice? Cái gì cũng dạy, chương trình học nào cũng có.”

“Nếu không phải đứa con của tôi đã đi học từ mấy năm trước, bây giờ sắp tốt nghiệp, ta đều muốn gọi hắn về, học ở học viện Alice.”

“Kiếm sỹ Lv.45 trở lên, Pháp sư Lv.50 trở lên, đều là những giáo viên giỏi. Giao con cái cho bọn họ, không lo không thành tài được!”

“Danh ngạch định cư có hạn, đây là cuộc cạnh tranh!”

Nói lời này, đồng nghiệp nghiêm nghị.

Cún độc thân – Dale, “…”

Gia chủ nào cũng đằng đằng sát khí như thế sao? Không thể lý giải được.

**

9 giờ sáng, tòa thị chính chính thức mở cửa, các du khách chen chúc vào.


“Xin chào, tôi muốn định cư ở Clayton.” Nói chuyện là một ông bố trẻ tuổi. Anh ta chỉ mới 23, 24 tuổi, đang ôm đứa bé, muốn làm thủ tục di dân.

Dale nhếch miệng, nở một cười chuyên nghiệp, “Anh có phải là Kiếm sỹ không?”

“Không phải.”

“Học qua pháp thuật sao?”

“Chưa từng học qua.”

“Có dự định đến Clayton mở cửa hàng không?”

“Không.”

Ba câu hỏi liên tiếp đều là đáp án phủ định, trong lòng người cha trẻ càng bối rối.

“Vậy, anh có kỹ năng đặc thù nào không?” Dale tiếp tục hỏi.

Chàng trai suy nghĩ một chút, cẩn thận hỏi, “Thuật Giám định có tính không? Tôi từng làm việc tại phòng đấu giá, có thể xác định được thật giả, và hiệu dụng của các mặt hàng.”

Nghe đến đó, trong mắt Dale có chút ngạc nhiên.

Cô lấy một ống dược tề, và ra hiệu cho anh nhận dạng.

Một lát sau, chàng trai đưa ra đáp án, “Cuồng bạo dược tề, bán thành phẩm, tác dụng không ổn định. Sau khi uống lực công kích tăng lên 20%, nhưng có khả năng mất lý trí.”

“Trả lời chính xác.” Dale mỉm cười, “Chào mừng đến Clayton định cư, vui lòng điền vào mẫu ở đây.”

Vậy là được? Đến tuổi đi học chỉ cần báo danh đúng hạn, sau đó muốn học Ma pháp thì học, muốn học bào chế dược thì học? Trong lòng chàng trai trẻ bừng lên một trận vui mừng, cao hứng không biết thế nào cho phải.

Tiếp theo là một nhà mạo hiểm.

Giọng nói của anh ta thô kệch, chủ động giới thiệu, “Pháp sư hệ Lôi, Lv.38, muốn định cư ở thị trấn.”

“Thật xin lỗi.” Dale cười áy náy, “Lv.40 trở lên mới được định cư, vui lòng thăng lên cấp phù hợp lại đến yêu cầu.”

Nhà mạo hiểm cau mày, mặt lộ vẻ không vui, “Cường giả Lv.38 cũng không nhận? Cô nghĩ nơi này là lãnh thổ của Công tước hay Vương đô?”


Xin lỗi, đây là quy định.” Dale thái độ ôn hòa.

“Cho tới bây giờ tôi chưa từng nghe, có lãnh thổ của Nam tước nào lại quản lý nghiêm ngặt như thế.” Nhà mạo hiểm có chút nóng nảy, “Không phải là cô cố ý lừa tôi chứ, không muốn để tôi định cư ở đây?”

“Ngài hiểu lầm. Có ba kiểu người được hoan nghênh đến Clayton định cư là Kiếm sỹ, Pháp sư Lv.40 trở lên, người có kỹ năng đặc thù, người đến thị trấn mở cửa hàng kinh doanh. Ngoài ra, những người khác tạm thời không nhận.” Dale nghiêm mặt nói.

Nhà mạo hiểm tức giận cười, “Cái địa phương nông thôn của ngươi còn khó vào hơn cả lãnh thổ của Bá Tước!”

Sắc mặt lạnh lùng, “Xin anh dùng từ cẩn thận.”

“Nếu đẳng cấp của ngài đạt tới Lv.40, tôi sẽ trực tiếp làm thủ tục cho ngài ở lại. Nếu ngài có kỹ năng đặc thù, hoặc là đến thị trấn mở cửa hàng, cũng lập tức có thể làm thủ tục.”

“Nếu ngài không đủ điều kiện, vui lòng yên lặng rời đi.”

Nhà mạo hiểm chẳng những không rời đi, ngược lại còn lớn tiếng gào, “Lãnh thổ của Bá tước  mà tôi còn có thể định cư, tôi lại không vào được lãnh thổ của Nam tước, phải không? Hôm nay cô không cho tôi một câu trả lời thỏa đáng, tôi liền không đi!”

Vừa dứt lời, sau lưng một luồng gió mạnh đánh tới.

Anh giật mình, nhanh chóng né tránh.

Đáng tiếc, anh tránh thoát công kích của Arthur, lại không thể tránh được Sư thứu đuôi đỏ. Sư thứu Karl duỗi ra một chân, trực tiếp đè người nằm xuống.

“Các thành viên của đoàn mạo hiểm Sư thứu bảo hộ toàn bộ tòa thị chính. Bất kỳ hành đồng nào gây mất trật tự, sẽ được coi là hành động khiêu khích chống lại Ngài Alice và Clayton.” Dale mặt lạnh lùng, lạnh giọng nói, “Tôi tuyên bố, anh bị đưa vào danh sách đen, đời này không được phép bước vào Clayton nửa bước.”

Nói xong, Arthur nhấc cổ áo của nhà mạo hiểm, rồi ném ra ngoài.

Cùng lúc đó, tiếng bàn luận xôn xao bốn phía.

“Đoàn mạo hiểm Sư thứu đuôi đỏ? Đây chính là một trong những đoàn đứng nhất nhì đế quốc!”

“Không chỉ có Sư thứu khó chơi, các thành viên cũng rất lợi hại! Cho dù Kiếm sỹ hay Pháp sư, đều là những tay cừ khôi.”

“Làm thế nào một đội như thế lại làm tổ ở Clayton? Đi lãnh địa khác không phải có tiền đồ hơn sao?”

Một lúc lâu sau, Arthur trở về. Anh cầm kiếm đứng ở một góc khuất, không nói một lời. Ánh mắt sắc bén như chim ưng, vừa đi vừa dò xét tình huống trong phòng.


Bị ánh mắt hắn liếc qua, mọi người cảm giác sau lưng đổ mồ hôi lạnh, không tự chủ im miệng, rụt cổ một cái.

Dale âm thầm nghĩ, đi lãnh địa khác nào có tốt hơn Clayton? Phải biết, từ khi Đoàn mạo hiểm Sư thứu đuôi đỏ ở lại thị trấn, lần lượt có Sư Thứu tấn cấp thành ma thú cấp cao! Bây giờ số lượng ma thú cấp cao đã quá nửa, thực lực đoàn bộ mạo hiểm đoàn đã tăng lên rất nhiều!

Oán thầm trong lòng, trên mặt vẫn không đổi, cô ra hiệu người kế tiếp tiến lên, “Xin chào, ngài cần gì?”

“Ta là Dược sư trung cấp, có thể ở lại Clayton hay không?” Người nói chuyện mang mạng che mặt màu đen, chỉ lộ ra ánh mắt. Nghe tiếng nói, chỉ biết đây là một quý bà có tuổi.

“Xin hỏi ngài biết chế tác loại dược tề nào?” Dale hỏi thăm.

“Khôi phục dược tề, Ma lực dược tề, Dược tề chiết xuất từ thực vật, nọc độc của nhện.”Quý bà che mặt nói liền ra bốn loại dược tề.

“Mời đi cùng nhân viên đến phòng thí nghiệm bên cạnh, chế tạo bốn loại dược tề.” Dale gọi một người, yêu cầu đưa nữ sĩ che mặt đến phòng thí nghiệm.

“Tôi không chuẩn bị nhiên liệu.”

“Đừng lo, phòng thí nghiệm đã chuẩn bị đủ nguyên liệu thông dụng.”

Quý bà che mặt lúc này mới yên tâm, đi theo nhân viên đến gian phòng.

Sau đó là một thương nhân béo ị.

Clayton bốn mùa như mùa xuân, thời tiết gần đây cũng không nóng bức. Không biết anh ta đang làm gì, trên trán vã mồ hôi.

“Xin chào, tôi muốn hỏi một chút. Có phải trừ lĩnh dân của Clayton, những người khác không thể vào học trong học viện Alice?”

“Đúng thế.” Dale trả lời với giọng chắc chắn.

Thương nhân không hết hi vọng, hỏi lại, “Nếu như tôi tự nguyện trả thêm tiền học phí hằng năm? Học phí cao cũng không sao, tôi trả được.”

“Không được.”

“Nếu mở cửa hàng làm ăn trong thị trấn, nhưng không định cư ở Clayton, đứa bé có được nhập học không?”

“Cũng không được.”

“Nếu như mua một loạt phòng ở trong thị trấn…”

Dale không trả lời, cô nghi người này cố ý gây chuyện.

Khóe mắt thoáng liếc thấy Sư thứu đang thong thả đi tới gần, nhất thời trên trán thương nhân vã mồ hôi càng nhiều. Anh ta vội vàng nói rõ, “ Hỏi nhiều như vậy không phải muốn tìm phiền toái, chỉ là không quyết định chắc chắn được, muốn biết thêm tin tức để cân nhắc lợi và hại.”

“Nếu ngài có chuyện gì khó khăn, nói ra, có lẽ tôi có thể tư vấn cho ngài.” Dale nói.


Thương nhân hoài nghi rằng, nếu như mình không đưa ra lời giải thích hợp lý, sợ rằng sẽ bị xem như phần tử quấy rối.

Thế là anh nhanh chóng giải thích. “ Tôi cùng người nhà đều là lĩnh dân của Công tước, chuyển ra chuyển vào rất phiền phức. Nếu là không cần định cư ở Clayton vẫn có thể nhập học, vậy quá tốt rồi.”

“Chỉ có lĩnh dân của Clayton mới có thể trở thành học sinh của học viện Alice, những người khác đều không nhận, đây là quy định.” Dale nói chắc chắn.

“Ai…” mặc dù đã biết đến quy định này, nhưng lúc này nghe thấy, thương nhân vẫn vô cùng nản lòng.

Trên thực tế anh không ngại phiền hà, mà là trong lòng có tính toán khác.

Mấy năm trước, hắn đã phải phí công sức rất lớn, mới để năm người trong nhà được định cư trở thành cư dân trên lãnh thổ của ngài Công tước. Không may, hai đứa con trai không có chí tiến thủ, không chịu được gian khổ, không học tốt kiếm thuật, cũng không có cách nào thông qua bài kiểm tra nhập học.

Nhìn thấy sắp qua tuổi nhập học, một đời này sắp bị hủy đi, trong lúc vô tình nghe thấy, chỉ cần trở thành lĩnh dân của Clayton, mặc kệ bao nhiêu tuổi, có thiên phú về võ thuật hay ma pháp hay không, chỉ cần đăng ký là có thể vào học.

Thương nhân rất vui mừng, không thể chờ đợi chạy đến Clayton.

Khi hắn đến thị trấn, nghe ngóng một chút, hắn càng càng vui mừng, hận không thể lập tức đưa hai đứa con trai vào học viện.

Nhưng mà trong lúc lơ đãng, một ý nghĩ xuất hiện trong đầu – nếu con trai vừa có thể đi học ở học viện Alice mà lại không mất đi thân phận lĩnh dân của Công tước, thì thật tuyệt vời biết bao?

Trừ việc được đi học, thân phận lĩnh dân Clayton thực sự không dùng được. Đừng vì lúc này dễ dàng di cư đến Clayton, sau khi đưa bé tốt nghiệp, muốn trở lại lãnh thổ của Công tước, nói không chừng khó như lên trời!

Nếu không may, nói không chừng đời này đều không thể có được thân phận lĩnh dân của Công tước một lần nữa.

Cũng bởi vậy, suy nghĩ của thương nhân hỗn loạn, nhất thời khó mà quyết định được.

“Nếu ngài không chắc chắn với quyết định của mình, không bằng trước đi bên cạnh ngồi một chút?” Dale thấy thương nhân đứng nửa ngày cũng không quyết định được, không khỏi đề nghị.

“Dù có nghèo cũng không được thất học! Lớn lên không được đi học, đời này làm gì có tiền đồ?

Không định cư chỗ ngài Công tước, nhà bọn hắn còn có thể đến chỗ ngài Hầu tước. Bọn nhỏ mang theo một thân bản lĩnh, mới có thể trải qua một cuộc sống tốt. Nếu là không có bản lĩnh gì, dù cho thân phận là lĩnh dân của Công tước, sớm muộn có một ngày cũng sẽ mất đi.

Nghĩ tới đây, thương nhân hạ quyết tâm đầy nhức nhối, “Không còn nghĩ! Tôi muốn mở tiệm trong trấn, thuận tiện xử lý thủ tục di cư cho cả nhà.”

“Cửa hàng đã khai trương chưa?” Dale hỏi.

Hô hấp của thương nhân chậm một nhịp, “Vẫn chưa.”

“Mời ngài sau khi chính thức mở cửa hàng tới làm thủ tục di dân.”

“…Vậy lần sau tôi đến.”

Mất công anh ta khó khăn lắm mới hạ quyết tâm, thế mà tạm thời không xử lý được. Thương nhân có chút phiền muộn, đành phải lên tiếng đáp ứng, trở về lại gấp rút làm công tác chuẩn bị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui