Tại nhà Nhược Lâm.
-“Hắn bên cạnh có người như Thanh Nhi tại sao phải dây dưa với ta làm gì cơ chứ?”-Nhược Lâm lúc này liền không còn chút điềm tĩnh nào nữa.
-“Hắn là nói thật, lúc đầu là đùa giỡn sau là thật lòng.”-Cơ Diễm nhắc lại lời Vô Tà.
-“Vậy nếu không phải thật lòng hắn liền lấy tình cảm ra đùa giỡn vậy sao?”-Nhược Lâm gắt lên.
-“Lúc đầu liền là lần đầu gặp, hắn do đùa dỡn mà nói mấy câu.”-Cơ Diễm biết Nhược Lâm hiểu sai lúc đầu là thế nào-“Sau đó chẳng phải hắn không đả động đến nữa sao? Chẳng phải là muội đã phải lòng hắn trước sao?”
-“Ta phải lòng hắn trước? Không thể nào!”-Nhược Lâm lập tức lắc đầu.
-“Nhớ lại đi, lần nào cũng là muội quan sát hắn, trong thời gian đó hắn chưa từng có ý định gặp qua muội chứ đừng nói là tán.”-Cơ Diễm nhắc lại một tháng đầu tiên mà Vô Tà tới học viện.
-“Chuyện này…chuyện này...”-Nhược Lâm liền nhớ lại khoảng thời gian đó. Nhưng nàng không chấp nhận sự thật đó-“Hắn có gì tốt cơ chứ?”
-“Hãy hỏi ngược lại, Tà ca có điểm gì xấu?”
-“Hắn…hắn…hắn quá đào hoa.”-Nhược Lâm nghĩ mãi cũng chỉ có duy nhất điểm này mà thôi.
-“Càng nhiều nữ nhân thích hắn chẳng phải càng chứng tỏ hắn thực lực sao?”-Cơ Diễm không đồng ý với điểm này-“Ở thế giới thực lực vi tôn này điều đó chẳng phải là rất bình thường sao?”
-“Chuyện này, chuyện này...”-Nhược Lâm không biết phải nói sao.
-“Ta chỉ nhắc nhở muội một câu. Hắn là kẻ khống chế cảm tình rất tốt, nếu thật sự muội muộn rời xa hắn thì hắn sẽ chẳng níu kéo, ngay cả ta hay Dao Tuyết cũng vậy, mặc dù lúc này liền là người thân cận của hắn nhưng tương lai nếu bọn ta muốn rời đi hắn liền không níu kéo.”-Cơ Diễm chậm rãi nói, qua chuyện Vô Tà có thể điều khiển tâm tình khi biết mẫu thân hắn có thể còn được chữa lành, điều này liền cho thấy khả năng khống chế tâm tình của hắn là cực tốt, gặp người khác liền giận cá chém thớt mà đồ sạch hai cái gia tộc kia.
-“Nhưng một khi đã rời đi cho dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể quay lại được.”-Dao Tuyết nói thêm vào.
-“Để ta một mình!”-Nhược Lâm yếu ớt lên tiếng, chuyện cạnh Vô Tà có nhiều người nàng liền có thể đoán được nhưng nàng trong thâm tâm vẫn chưa thể tiếp nhận được.
-“Hắn có điểm gì tốt thì muội tự nghĩ đi.”-Cơ Diễm quay người bay ra ngoài.
-“Thời gian của muội không nhiều đâu.”-Dao Tuyết nhẹ nhàng nhắc nhở một câu-“Sắp tới liền tập hợp ngũ cường nên hắn chưa bế quan chuyên sâu, một khi xong việc Tà cà sẽ bắt đầu bế quan thẳng tới lúc vào nội viện.”
-“Ta biết.”-Nhược Lâm yếu ớt gật đầu.
Lúc hai người Cơ Diễm và Dao Tuyết rời đi, nàng liền bắt đầu nhớ lại khoảng thời gian ở cùng Vô Tà. Ấn tượng ban đầu của nàng về Vô Tà liền là một tên nhị thế tổ, dẻo miệng ham chơi mà thôi. Tiếp đến ấn tượng của nàng tiếp tục thay đổi khi biết được sự siêng năng tu luyện của hắn. Và cuối cùng chứng kiến thực lực mạnh mẽ của hắn trên sân đấu nàng liền đi đến kết luận Vô Tà là một người tuy thực lực mạnh mẽ nhưng vẫn không cho người khác cảm giác cao cao tại thượng không thể với tới, mà đem lại cho người tiếp xúc với hắn một cảm giác gần gũi thân thiện vô cùng. Ở cạnh hắn, Nhược Lâm liền có cảm giác ấm áp, an toàn và tinh thần liền sản sinh ra ý muốn ỷ lại vào hắn.
-“Mẫu thân con phải làm thế nào đây?”-Nhược Lâm từ trước ngực lấy ra một mặt dây truyền mà nắm chặt trong lòng bàn tay, đây là di vật của mẫu thân nàng trước lúc qua đời. Mãi một lúc sau nàng liền quyết định, mặt dây truyền được mở ra, bên trong chứa một viên đan dược huyết sắc, viên đan này theo như mẫu thân nàng nói liền có tác dụng hủy dung, mẫu thân nàng năm đó cũng nhờ viên đan này mà chọn được người nam nhân cho mình. Và thể chất của nàng và mẫu thân nàng liền chỉ yêu có một lần trong đời hãy chọn đúng người mà yêu.
...
...
...
Ngày hôm sau.
Nhược Lâm liền tới trước cửa nhà Vô Tà với khuôn mặt xù xì đầy xấu xí. Nàng đắn đo một chút rồi gõ lên cánh cửa, thời khắc này liền tới.
-“Xin hỏi vị tỷ...”-Vô Tà mới thấy nàng không nhận ra ngay nhưng cũng không hề ghét bỏ vẻ xấu xí của nàng. Nói được nửa chừng Vô Tà lập tức nhận ra nữ nhân xấu xí này chính là Nhược Lâm liền đầy lo lắng-“Nhược Lâm đ*o sư nàng là bị sao vậy? Mau vào nhà đi! Diễm Nhi chuẩn bị lò luyện đan.”
-“Ta đã xấu xí thế này ngươi còn thích ta sao?”-Nhược Lâm không nhìn ra được vẻ ghét bỏ của Vô Tà đối với nàng.
-“Có lẽ nếu lần đầu gặp liền sẽ như thế, nam nhân là yêu bằng mắt mà.”-Vô Tà sờ sờ cằm nói-“Nhưng ta đã thấy tâm hồn tuyệt đẹp thì thứ đôi mắt thấy liền không quan trọng nữa.”
-“Độc này không thể chữa được.”-Cơ Diễm sau khi quan sát liền đau khổ nói, nàng quay về phía Vô Tà trách mắng-“Nàng dùng một viên đan để huy dung nhưng ta quan sát liền bảo quản không kỹ và do thời gian liền trở thành một viên độc đan. Thời gian còn lại của nàng là hết ngày hôm nay.”
-“Cái gì?!”-Vô Tà tiến tới dùng tinh thần lực kiểm tra liền thấy độc đã ngấm vào lục phủ ngũ tạng của Nhược Lâm.
-“Vậy cũng tốt, ta liền sớm một bước gặp được mẫu thân.”-Nhược Lâm nghe thế nhưng không sợ hãi chút nào, nàng liền biết dù nàng xấu xí Vô Tà cũng không chán ghét nàng-“Trước khi chết, Vô Tà hãy để ta thành phụ nữ của ngươi.”
-“Ngu ngốc!”-Vô Tà lớn tiếng mắng một tiếng, rồi gấp gáp nói-“Tuyết Nhi lập trận, ta muốn ngộ đạo.”
-“Dạ.”-Dao Tuyết biết hắn đã quyết liền không chậm trễ chút nào, lúc này dù ai khuyên đi chăng nữa cũng không được.
-“Thanh Nhi, chế định Nhược Lâm lại!”-Vô Tà chỉ qua Nhược Lâm nói, rồi ngẫm nghĩ một chút-“Hỏi ba câu, nếu không trả lời được phế!”
Vô Tà nói thế tức là hắn nếu không trả lời được ba câu hỏi của Thanh Nhi, nàng liền phải phế hắn, vì hắn lúc đó đã nhập ma.
-“Dạ.”-Thanh Nhi gật nhẹ đầu đầy khó khăn. Nàng biết lần này Vô Tà chính là mạo hiểm vô cùng.
Vô Tà không nói gì thêm nữa mà bắt đầu tiến nhập trạng thái Hiền Nhân, đôi mắt ánh vàng kim bỗng chuyển thành huyết sắc như ác ma từ địa ngục lên. Vô Tà nhiên gầm lên-“Giết! Giết.......”
Từng tiếng liền tràn ngập sát khí.
-“A………”-Vô Tà đôi mắt liền xuất hiện chút ánh kim khi nhìn thấy tứ nữ. Hắn gào lên đầy thống khổ, tròng mắt như muốn nứt ra, da thịt liền bị chính Vô Tà cào rách, máu tươi vung vẩy khắp nơi.
-“Hắn...hắn là làm sao?”-Nhược Lâm trong run lên, không phải nàng sợ mà là nàng cực độ thương tâm.
-“Ngộ sát đạo, trái ngược với thiện đạo. Hắn là đang dùng ý trí để chống đỡ. Về ba câu hỏi liên là hỏi hắn, nếu không trả lời được hắn liền không phải là Vô Tà mà chúng ta biết nữa, hắn muốn Thanh Nhi muội phế hắn.”-Cơ Diễm cũng tỏ ra đầy đau lòng nói, nhưng nàng không hề có hành động gì ngăn cản.
-“Đã nguy hiểm thế sao hắn còn thực hiện.”-Nhược Lâm như muốn bật khóc nàng trách bản thân đã quá ích kỷ, nếu không phải do nàng thì Vô Tà cũng không liều lĩnh như thế mà đi ngộ sát đạo. Nhìn Vô Tà đau đớn cực độ dưới đất mà lòng nàng như muốn xé rách, nếu không có Thanh Nhi giữ nàng lại thì nàng đã lao đến chỗ hắn rồi. Lúc này trong tâm trí nàng chỉ có một điều duy nhất là mong muốn Vô Tà bình an.
...
...
...
Trải qua một canh giờ.
Vô Tà cũng đã bình tĩnh ngồi xếp bằng trên mặt đất, đôi mắt nhắm chặt không ai biết hắn đã thành công hay thất bại, là thiện hay là ác. Hắn bỗng mở bừng mắt ra, tròng mắt hắn là huyết sắc tuy nhiên vẫn còn vẻ trầm tĩnh chứ không còn vẻ dã tính như lúc đầu tiên nữa.
-“Ngươi là ai?”-Thanh Nhi lên tiếng hỏi.
-“Tiêu Tà, biệt hiệu Vô Tà, chân thiện mỹ, ngây thơ và trong sáng.”-Vô Tà chậm rãi trả lời-“Có vẻ cuối cùng ta là người chiến thắng.”
-“Tại sao lần đầu giữa ta và ngươi xảy ra?”-Thanh Nhi mặc kệ tiếp tục hỏi.
-“Còn không phải do nàng đánh thuốc ta sao? Ta hoàn toàn là người bị hại nha.”-Vô Tà nhún vai trả lời. Nghe câu trả lời của hắn Nhược Lâm quay qua nhìn Thanh Nhi với ánh mắt như muốn nói ‘Thật luôn hả trời!!!’
-“Hai gia tộc hại mẹ người xử lý thế nào?”-Thanh Nhi đỏ mặt nhưng vẫn tiếp tục hỏi.
-“Tha rồi chứ sao, không đáng giết. Tất nhiên kẻ chủ mưu thì không thể tha thứ dễ dàng tha thứ như thế.”-Vô Tà vẫn đầy chậm rãi nói.
-“Tốt vậy là hắn thành công vượt qua được kiếp nạn lần này.”-Thanh Nhi thở dài thả Nhược Lâm ra. Nhược Lâm được thả tự do liền lao thẳng vào lòng Vô Tà không chút do dự.
-“Xin lỗi, tại ta quá ích kỷ.”-Nhược Lâm nhào vào lòng hắn mà bắt đầu khóc-“Ta...ta chấp nhận sống cùng các tỉ muội khác.”
-“Ngoan nào, ngoan nào. Là ta tự nguyện mà.”-Vô Tà nhẹ nhàng vỗ về Nhược Lâm, trong lúc đó hắn lén nháy mắt với Cơ Diễm sau lưng nàng. Hành động này khiến Dao Tuyết và Thanh Nhi tròn mắt nhìn Cơ Diễm, lúc này Dao Tuyết mới giải khai nghi hoặc trong lòng tại sao Vô Tà không dùng Khu Độ Trận mà giải độc cho Nhược Lâm, thì ra tất cả đều là hắn tính toán cả rồi. Và người dự mưu với hắn chính là Cơ Diễm, thế mà nàng không hề hay biết.
-“Vậy thế lúc Tà ca thất bại thì sao?”-Thanh Nhi thắc mắc hỏi.
-“Để Nhược Lâm vào trạng thái Hiền Nhân giúp hắn thoát khỏi sát đạo thôi.”-Cơ Diễm đơn giản nói.
-“Không biết em có thể ngộ thành một đạo cho mình không nhỉ.”-Thanh Nhi thầm nói.
-“Theo hắn nói là được, chỉ là Thiện và Sát liền quá khó khăn. Thiện đạo là toàn thân không nhiễm sát khí, Sát đạo liền là phải sát khí ngập trời, nghe thì dễ nhưng ngộ liền khó. Đại đạo vô số, đạt được mức nào đó liền có thể tiến hành cảm nhận thiên đạo mà tự ngộ ra một đạo cho riêng mình. Hắn là mượn nhờ Nhược Lâm ngộ thiện đạo, sau lại dùng trạng thái Nhập Đạo mà phóng xuất sát khí ngộ Sát đạo. Việc hắn làm khá là mạo hiểm nhưng với lượng kiến thức hắn thì có vẻ dễ dàng hơn.”-Nhược Lâm giải thích cho Thanh Nhi một chút-“Muội cũng đừng cố gắng thử ngộ đạo làm gì.”
-“Ta biết điều đó.”-Thanh Nhi gật nhẹ đầu, nàng cũng không phải thấy Vô Tà ngộ đạo mà ghen tị xung động muốn thử.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...