Dị Giới Ký

-“ Chuyện của ta thật khó nói.”-Dương Kha ngập ngừng nói, tỏ dáng vẻ đầy ngại ngùng. Vô Tà thấy mà lạnh cả sống lưng, da gà nổi đầy bắp tay, may mà mặc áo dài tay nên không có để lộ ra trước mặc Dượng Kha.

-“ Thật ra ta thích một vị học muội, muốn nhờ ngươi giúp ta tán đổ nàng.”

Vô Tà nghe được mấy từ "Thật ra ta thích.." đầu óc liền hiện nay ra câu, rồi buộc miệng nói luôn-“ Thật xin lỗi, không được rồi.”

Rồi chợt nhận ra mình miệng nhanh hơn não, rõ ràng Dương Kha nhờ hắn giúp bày mưu tính kế ôm mỹ nhân vào lòng mà hắn lại suy nghĩ bậy bạ. 

-“ Không được sao?”-Dương Kha tỏ ra đầy chán nản nói.

-“ Đúng vậy.”-Vô Tà lập tức nói, hắn chắp tay sau lưng chậm rãi nói-“ Học trưởng nếu không sửa đổi liền có không thể ôm được mỹ nhân vào lòng, thứ cho ta tài năng không đủ để giúp.”

-“ Là thứ gì? Ta nhất định sẽ kiếm được.”-Nghe Vô Tà nói, Dương Kha lập tức hỏi lại.

-“ Thứ này không thể cứ kiếm là được mà phải luyện tập thường xuyên. Nói đơn giản là phải mặt dày.”

-“ Mặt dày?”

-“ Muốn tán gái thì phải nói phải thể hiện, nếu quá nhút nhát mặt không đủ dày thì chẳng thế nào tán đổ.”-Vô Tà lấy ra một chiếc ghế bắt đầu ngồi xuống phe phẩy quạt nói-“ Học trưởng dám nói chuyện với người trong lòng giống như lúc ta nói chuyện với Nhược Lâm đ*o sư không?”

-“ Chuyện này…chuyện này thật khó, ta…ta không làm được.”-Dương Kha gãi đầu suy nghĩ rồi lập tức lắc đầu.

-“ Đó là do mặt học trưởng chưa đủ dày, nói chuyện là phải tự tin, trong mắt phụ nữ một người tự tin thường có nhiều điểm cộng hơn là một người ăn nói ngập ngừng.”


-“ Vậy…vậy ta cần luyện tập thế nào?”-Dương Kha thấy lời Vô Tà nói không sai.

-“ Nói dễ thì cũng dễ, nói khó thì cũng khó.”-Vô Tà phạch một tiếng gấp chiếc quạt lại.

-“ Lúc ngươi nói chuyện với nàng ta trong lòng niệm một câu thế này: Sau lưng ta là tình thánh, tự tin lên ta ơi.”

-“ Chỉ cần niệm như thế?”-Dương Kha không ngờ chỉ đơn giản như thế.

-“ Đúng vậy, tình thánh ta đứng sau lưng thì sẽ thành công thôi.”-Vô Tà đầy tự tin vỗ ngực nói, binh pháp tán gái tam thập lục kế hắn đều thông thạo cả, gái hiện đại thì khó nói nhưng ở thế giới này Vô Tà tràn đầy tự tin tán được bất cứ nàng nào là hoa vô chủ.

-“ Được ta sẽ cố gắng.”-Dương Kha gật mạnh đầu nói.

-“ Một tháng sau liền vào nội viện, nên không thể kéo dài được, trong vòng năm ngày liền không đạt yêu cầu thì đừng cố gắng nữa.”-Vô Tà thu lại chiếc ghế xoay người bỏ đi.

-“ Mà này, vị mỹ nữ đó tên gì nào?”

-“ Linh Thi, huyền ban năm hai.”-Dương Kha lập tức trả lời.

-“ Ngươi nhớ cố gắng, ta giúp ngươi thu thập tin tức về nàng, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.”

...

...


...

Vô Tà quay về chỗ còn chưa kịp đặt mông ngồi xuống đã bị mấy vị mỹ nữ lôi kéo muốn tiếp tục câu chuyện hắn kể khi nãy.

-“ Mấy vị mỹ nữ à, cũng phải để ta nghỉ mệt một chút đã chứ.”-Vô Tà cười khổ nói, tay phe phẩy chiế quạt ra sức quạt mát-“ Vận động nhiều thật nóng nha.”

-“ Đưa ta quạt giúp cho, rồi nhanh chóng kể tiếp đi.”-Một thiếu nữ vươn tay tới chiếc quạt muốn nhận lấy giúp Vô Tà quạt mát.

-“ Ấy, không được.”-Vô Tà vội thu lại-“ Chiếc quạt này không phải ai cũng có thể cầm được.”

-“ Cầm tí có gì mà căng thế.”-Vị thiếu nữ tỏ ra cực ký không vui, nàng chỉ muốn quạt giúp Vô Tà để hắn thoải mái mà nhanh nhanh kể nốt câu chuyện mà thôi.

-“ Thật ra cũng không phải ta không muốn mà là không phải ai cũng có thể tùy ý cầm nó được.”-Vô Tà đưa nó về phía Nhược Lâm đ*o sư-“ Đạo sư cầm nó thử đi.”

Bí mật cây quạt hắn cũng không muốn giấu diếm làm gì cả.

-“ Cầm thử?”-Nhược Lâm tuy thắc mắc không hiểu Vô Tà muốn diễn đạt gì mà đưa tay nhận lấy. Ngay khi Vô Tà thả tay hoàn toàn đưa cho nàng thì lập tức nàng cảm thấy đấu khí trong người trì trệ lại hơn nhiều, không những thế chiếc quạt còn nặng tới mức đáng kinh ngạc nên lập tữ theo bản năng nàng vươn cánh tay còn lại mà giữ lấy.

-“ Thật nặng! Ngươi thế mà có thể cầm phe phẩy như thế.”-Nhược Lâm tử dùng một tay mà dùng động tác liền cực kỳ cứng ngắc không chút thuận tiện như Vô Tà.

-“ Nặng vậy sao?”-Các vị thiếu nữ kinh ngạc rồi chợt hiểu, câu nói không phải ai cũng có thể cầm dễ dàng được, vì Nhược Lâm đ*o sư thực lực mạnh nhất liền dùng hai tay để cầm thì các nàng muốn cầm liền khó khăn.


-“ Thật xin lỗi ta hiểu sai học đệ.”-Vị thiếu nữ kia liền cúi đầu nhận sai.

-“ Không sao cả.”-Vô Tà nhận lại chiếc quạt cười nói-“ Được rồi, chúng ta lại tiếp tục câu chuyện khi nãy nào.”

Vô Tà lại chậm rãi kể tiếp từ tình tiết lúc vừa rồi, nốt nhạc nhỏ vừa rồi liền nhanh chóng bị lãng quên bởi câu chuyện tiếu lâm của Vô Tà đang kể. Những mỹ nữ thì vui vẻ trái ngược với vô số ánh mắt hình viên đạn đầy ghen tị của đám nam học viên khi thấy Vô Tà có diễm phúc mà ngồi giữa một cánh rừng hoa đang liên tục đua nhau nở nụ cười vui vẻ, đầy xinh tươi sức sống. Trận đấu dưới sân thì chỉ còn khoảng một phần khán giả chú ý mà thôi, một đại hội với ít người quan tâm chú ý nhất trong lịch sử học viện.

...

...

Đại hội thời gian liền ngắn bằng nửa ngày hôm qua tất nhiên là do thí sinh tham dự đã bị loại một nửa rồi chứ còn gì nữa.

-“ Các vị mỹ nữ học tỷ, hôm nay liền đến đây thôi, ngày mai lại tiếp tục.”-Vô Tà cười nói.

-“ Được.”-Biết không thể giữ Vô Tà lại tiếp tục cho các nàng kể chuyện nên rất nhanh trả lời.

-“ Chúng ta về thôi, Nhược Lâm đ*o sư.”-Vô Tà quay qua Nhược Lâm nói.

-“ Được.”-Nhược Lâm lên tiếng trả lời theo bản năng rồi chợt giật mình nàng vừa đồng ý về cùng hắn, như thế chẳng khác nào thừa nhận nàng với hắn có tình cảm nên về cùng nhau. 

-“ Ai về cùng với ngươi cơ chứ.”-Nhược Lâm ngay lập tức muốn sửa sai, nhưng nàng liền không biết đã quá trễ để thoát khỏi bẫy của Vô Tà.

-“ Các mỹ nữ học tỷ, đây là tại các ngươi đấy, đông quá làm Nhược Lâm đ*o sư ngại kìa.”-Vô Tà xua xua tay nói.

-“ Nhược Lâm đ*o sư không cần ngại đâu, bọn ta không nghe thấy gì cả, cứ coi bọn ta như không khí là được.”-Một thiếu nữ bắt chước lời một nhân vật trong chuyện Vô Tà kể mà che miệng cười nói.

-“ Đã không có ai nghe thấy thì đạo sư không cần ngại đâu, chúng ta cùng về nào.”-Vô Tà tiến lại gần Nhược Lâm.


-“ Ngươi…ngươi… được rồi về thôi.”-Nhược Lâm thật sự không biết nói thế nào, nếu không đồng ý nàng chắc rằng Vô Tà chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế, thôi thì tất cả mọi người đều nghĩ nàng với hắn là một đôi thì cứ về cùng hắn luôn cũng không có gì thay đổi cả. Bỗng nhiên nàng cảm thấy sai sai, như kiểu có ai đó điều khiển nàng nghĩ như vậy liền giật mình nhìn Vô Tà thấy khuôn mặt đang cười đầy đáng ghét của hắn liền hiểu nàng nghĩ thế đều là do hắn bày trò. Cái này thật sự không có oan, Vô Tà là dùng truyền âm vào đầu cộng với giả giọng Nhược Lâm dẫn dắt suy nghĩ. Nàng lập tức đùng đùng nổi giận đi nhanh ra ngoài.

-“ Các vị mỹ nữ học tỷ, mai gặp lại.”-Vô Tà cười cười bước nhanh chân theo Nhược Lâm, binh pháp tán gái, gặp gái hiền lành dịu dàng chọc nàng giận là cách khiến nàng bắt đầu chú ý đến ngươi nhưng không được để tích tụ nộ khí quá nhiều mà khiến công sức đổ bể.

Suốt dọc đường Vô Tà cũng không bắt chuyện với Nhược Lâm, nhưng rồi nàng chợt bắt chuyện trước.

-“ Ngươi thực lực đã hơn Đấu Sư rất nhiều rồi, tại sao không đột phá lên đi?”

-“ Đạo sư ngươi biết có tổng cộng bao nhiêu cấp bậc đấu khí tất cả không?”

-“ Ta không biết.”-Nhược Lâm không biết liền nói không biết, nàng không ngại học hỏi để có thêm kiến thức-“ Ta chỉ biết trên Đấu Tông là Đấu Tôn, nghe nói viện trưởng là cường giả cấp bậc này, loại cường giả này liền như quần lòng kiến thủ bất kiến vĩ.”

-“ Mười cấp bậc không tính Đấu Chi Khí, vì đó là nhập môn không thể coi là một cấp được.”

-“ Vậy là trên Đấu Tôn còn hai cấp bậc nữa.”

-“ Đúng vậy.”

-“ Là sư phụ ngươi nói cho ngươi biết sao?”-Nhược Lâm cảm thấy lão sư của Vô Tà làm vậy liền không tốt cho việc phát triển của Vô Tà.

-“ Nàng đang nghĩ nếu để ta biết được mình quá nhỏ bé liền nhụt trí sao?”-Vô Tà đoán được suy nghĩ của Nhược Lâm-“ Đối với ta mà nói khi biết mình còn quá nhỏ bé điều đó lại càng kích thích ta phát triển cố gắng vươn đến đỉnh cao. Nếu không có một mục tiêu xác định thì giống như cuộc hành trình không có điểm đến mãi mãi lang thang chẳng đâu vào đâu, mục tiêu dù có xa vời thật đấy nhưng với mục tiêu rõ ràng sức chịu đựng liền mãnh liệt hơn rất nhiều, nản lòng thoái trí khi nhìn thấy con đường qua xa xôi cũng là có nên người đi trước không nói về các cấp bậc cao là vậy. Nhưng họ không biết rằng khi chia đường thành nhiều đoạn nhỏ dễ khiến người ta kiêu ngạo mỗi khi kết thúc quãng đường nhỏ bé ấy.”

-“ Ta hiểu rồi.”-Nhược Lâm đầy vẻ tiếp thu gật đầu.

-“ Quay về vấn đề ban đầu nàng hỏi ta. Mười cấp độ chia làm ba giai đoạn chính. Bốn cấp Đấu Giả đến Đấu Lin liền là tạo gốc, một khi chiếc gốc này càng rắn chắc, càng tốt thì cây liền phát triển tốt. Ta cố gắng kiềm hãm đột phá liền là đang cố tạo thành một gốc cây mạnh mẽ. Giả như đạo sư cấp bậc này vẫn còn có thể, nếu cố gắng kiềm hãm tới mức nào đó Đấu Tôn là chuyện có thể.”

-“ Thật chứ?”-Nhược Lâm cũng hy vọng một ngày nào đó nàng đủ thực lực để đi khắp nơi trên đại lục, từ nhỏ nàng liền muốn khám phá đại lục rộng lớn nhưng khi lớn liền biết thực lực của mình quá nhỏ bé để mà đi dạo quanh đại lục rộng lớn này, nên dần ý nghĩ đó liền bị trôn sâu trong lòng, nay lại nghe có thể thực hiện lại nên hai mắt liền sáng lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui