Dị Giới Khâm Liệm Sư
Một lần nữa Lâm Bạch mơ hồ tỉnh dậy, chẳng là hắn có nhận thức khi hắn được đem ra khỏi cái bồn chất lỏng kia, nhưng có vẻ để phòng ngừa hắn quấy phá nên hắn lại cảm nhận được một tia Pháp Tắc đánh thẳng vào người khiến một lần nữa lâm vào hôn mê.
Đầu óc của hắn lúc này có chút oong oong mơ hồ, cơ thể thì có chút tê cứng, hắn bây giờ đang hoàn toàn trần trụi với thiên nhiên không mảnh vải che thân.
Rất may bên cạnh hắn đã được chuẩn bị sẵn một bộ y phục võ giả cùng một thanh trường thương không biết làm từ chất liệu gì mà đen tuyền âm u cầm khá chắc tay.
Những món đồ khác của hắn như Tử Mai Giới Chỉ và túi trữ vật thì không thấy đâu, có lẽ đã bị tịch thu.
Nhưng hắn cũng không có quá lo lắng, Tử Mai Giới Chỉ thì trừ hắn ra thì không còn ai mở được còn túi trữ vật hắn chỉ dùng để chứa một ít vật dụng linh tinh, nếu có gì lạ thì có lẽ chứa hơi nhiều muối một chút nhưng có lẽ sẽ không ai nghi ngờ thân phận của hắn đâu.
Quan sát xung quanh hắn thấy bản thân đang ở trên một hòn đảo nhỏ giữa lòng biển, xung quanh cũng không còn bất cứ hòn đảo nào khác cứ như nơi này đã hoàn toàn biệt lập với thế gian.
Cầm lấy thanh trường thương xem xét một hồi, thấy nó không không có vấn đề gì hắn mới yên tâm lấy một ít dây leo làm thành một cái dây buộc đơn giản rồi đem nó đeo trên lưng.
Dáng người của hắn rất cao ráo nên việc đeo theo thêm thanh trường thương không quá ảnh hưởng đến các hoạt động của hắn.
Xong xuôi hắn mới vận lực vào bắp chân đạp mạnh xuống mặt đất lấy đà lao thẳng lên không trung, khi đến một độ cao nhất định hắn lại tiếp tục duỗi chân đạp vào không khí tạo ra một vụ nổ chân không rồi tiếp tục bay lên cao.
Nguyên lí của việc này khá đơn giản, khi có một lực rất mạnh tác động vào không khí nó sẽ tạo ra một lực cản tương ứng Lâm Bạch chính là nương nhờ vào lực cản này mà lấy đà tiếp tục nhảy lên cao, tuy nhiên kĩ thuật này tốn rất nhiều sức lực đồng thời yêu cầu khả năng khống chế lực lượng rất cao.
Khi đã bay lên rất cao rồi hắn mới dùng Tử Đồng quan sát xung quanh.
Mọi thứ trong phạm vị sáu trăm dặm đều lọt vào mắt hắn dù là con kiến ngọn cỏ hắn đều thấy rõ.
Hắn còn thấy cả cách hòn đảo của một trăm dặm về phía Đông và phía Bắc có hai chiếc chiến thuyền đang neo đậu người ở trên tàu cũng đang dùng kính viễn vọng mà quan sát hắn.
— QUẢNG CÁO —
"Hắn đang làm gì thế ?"
"Có lẽ đang xác định phương hướng."
"Nếu vậy hắn sẽ tìm tới chỗ chúng ta không ?"
Người thanh niên đang cầm kính viễn vọng hơi trầm ngâm nhưng vẫn nói:
"Hắn sẽ, nhưng sẽ không quá nhanh.
Xung quanh hòn đảo đó có vô số Hải Yêu và Thủy Quái.
Hắn muốn đến chỗ chúng ta thì cũng phải đổ không ít máu tươi."
— QUẢNG CÁO —
Event
"Được rồi các ngươi cũng không cần quá ngạc nhiên.
Dù sao hắn cũng là "hạt giống" được tổng bộ tìm về, nếu không có một ích năng lực đặc biệt thì đó chính là điều kỳ lạ."
Thứ mà Tử Đồng của Lâm Bạch "nhìn" không phải chỉ đơn giản là hình ảnh, thứ mà đôi mắt đặc biệt này "nhìn" chính là nhân quả của mọi sinh linh bị nó quan sát.
Vì thế nhiều khi Lâm Bạch thông qua Tử Đồng có thể nhìn thấy được tương lai và quá khứ, cũng có thể nhìn và nghe thấy được những sự vật cách hắn hàng trăm dặm.
Nhưng hắn cũng không thể duy trì Tử Đồng được quá lâu nếu không tinh thần và thể lực của hắn sẽ lâm vào trạng thái suy kiệt.
Hắn sau khi đã xác định được phương hướng thì bắt đầu thả mình rơi tự do thẳng xuống mặt biển, hắn muốn đạp sóng lao tới chỗ con thuyền kia.
Tuy nhiên khi còn cách mặt nước khoảng năm trượng thì đón chào hắn là một cái miệng máu đầy răng nhọn khổng lồ.
Lâm Bạch cũng không hoảng loạn, hắn nhanh chóng tháo thanh trường thương xuống mà đâm ra liên tục ba thương, lực lượng từ mũi thương cực mạnh đem con Thủy Quái chấn nát thành bánh thịt.
Nhưng mùi máu lại càng thu hút càng nhiều sinh vật nguy hiểm hơn đi tới, bất đắc dĩ hắn chỉ còn cách bơi vào bờ.
Nhìn đám quái vật đang xâu xé thi thể của con thủy quái đáng thương kia Lâm Bạch liền đăm chiêu suy nghĩ.
Không lẽ bây giờ hắn phải sử dụng thuật pháp của Địa Phủ để mà thoát thân.
Nhưng hắn không biết có bao nhiêu Tiên Nhân đang nhìn chằm chằm vào nơi này, Tử Đồng của hắn có thể nhìn được nhân quả nhưng đối với Tiên Nhân việc che đậy nhân quả chính là chuyện cơm bữa trừ khi hắn có được Sổ Sinh Tử trong tay.
Bây giờ mà hắn lộ ra thân phận thì khẳng định hắn sẽ nhận được một vé tốc hành đi về Địa Phủ, chẳng qua dưới dạng Oan Hồn.
Lâm Bạch đem thanh trường thương thu lại cắm xuống mặt đất, còn bản thân thì ngồi xếp bằng xuống mặt đất bắt đầu tọa thiền.
Hắn muốn đợi xem Nghịch Thiên Hội đang có ý đồ gì với hắn, nếu thật sự muốn thu nạp hắn thì hắn nên phải làm gì đều cần phải cân nhắc thật kĩ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...