Đảo Nhân Ngư bây giờ rất vắng vẻ, các khu chợ mấy ngày trước còn tấp nập người qua lại thì bây giờ đã bị bỏ hoang.
Chỗ duy nhất còn nhộn nhịp trên Nhân Ngư đảo chính là đấu giá hội của Hắc Hải Quỳ thương hội bây giờ đã bị Vạn Nhật Thần Quốc trưng dụng.
Tạo hình và trang phục của hai người Lâm Bạch rất bắt mắt, nhất là Lâm Bạch luôn đeo trên lưng một cỗ quan tài.
Binh lính ở đây sớm đã được căn dặn về việc hai người sẽ đến từ trước, nên Lâm Bạch và Hinh Vô Song cứ từ tốn bước vào trung tâm đấu giá hội đang bị tầng tầng lớp lớp binh lính của Vạn Nhật quốc phong tỏa mà không nhận bất cứ sự ngăn trở nào.
Vừa đến đại sảnh của đấu giá hội Lâm Bạch đã nghe từng tiếng tụng kinh vang vọng, không ồn ào, cũng không trầm thấp bay bổng, tiếng tụng kinh mang theo sự an nhiên tự tại xoa dịu linh hồn, hắn phảng phất thấy trước mặt là từng đóa hoa sen vàng mang theo cực lạc chi khí.
Lâm Bạch khẽ gật đầu, Tứ Hoàng Tử thật sự đã mời được một vị cao tăng tới tiến hành siêu độ cho Thảo Ly quận chúa.
Đạo hạnh của người rất cao thâm, cao hơn so với Lâm Bạch nhiều lắm, ít nhất cũng đã đạt tới cảnh giới miệng mở hiện sen vàng dẫn dắt người ta đến an nhiên cực lạc.
Hai người cũng không vội bước vào bên trong mà bình tĩnh ngồi đợi ở bên ngoài đại sảnh, hai người cũng không muốn làm gián đoạn việc siêu độ của cao tăng.
Lần này đợi là hai ngày hai đêm.
*****
Cuối cùng thì lễ siêu độ cũng đã tiến hành xong.
Từ trong gian phòng bước ra một vị hòa thượng mập mạp, miệng lúc nào cũng cười tươi.
Hai người Lâm Bạch cũng thầm đánh giá vị Hòa Thượng kia, thật sự nghi ngờ vị hòa thượng trước mắt này là người đã tiến hành tụng kinh trong những ngày qua sao ?
Theo sau vị Hòa Thượng là vị phụ nhân mẹ của Thảo Ly quận chúa.
Nàng hướng vị hòa thượng mà cung kính cúi đầu chắp tay xá một xá dài:
"Thảo Liên xin cúi đầu tạ ơn Giác Bân đại sư đã giúp cho đứa con gái bạc mệnh của ta siêu độ."
"A di đà phật, Thảo Liên phu nhân không cần quá bận tâm.
Là việc ta nên làm mà thôi, ta học phật pháp, tu tâm dưỡng tánh chính là muốn có thể độ hóa chúng sinh, khiến sinh linh bỏ ác theo thiện khiến thế gian ngày càng tốt đẹp hơn.
Huống chi Thảo Ly quận chúa lúc sinh tiền lại thiện lương như vậy."
"Di, hai người này dù là còn sống nhưng lại âm khí đầy thân, tuy vậy tam quan lại sáng sủa không phải kẻ hay làm chuyện xấu.
Phải chăng chính là Khâm Liệm Sư theo lời Thảo Liên phu nhân ?"
Lâm Bạch liền cười đáp:
"Chính là chúng ta."
"Chậc chậc lần trước chỉ cần một cái Khâm Liệm Sư thì sự tình đã cực kỳ phức tạp rồi, nay tới hai cái, Vạn Nhật Thần Quốc liền muốn loạn rồi sao ?"
Lâm Bạch vuốt vuốt mũi cười khổ.
"Giác Bân đại sư không cần quá lo lắng.
Chúng ta sẽ cùng quý quốc giải quyết rắc rối lần này, xin ngài tin tưởng ở chúng ta."
Giác Bân lại vỗ vỗ cái bụng lớn, cười nói:
"Thần Quốc thành lập đã lâu, có câu thịnh quá tất suy, gặp môt ít khó khăn có khi lại tốt.
Chỉ mong không ảnh hưởng tới dân chúng vô tội.
Được rồi, cũng không nên nhiều lời Thảo Ly quận chúa đang ở trong, các ngươi cũng nên mang nàng đi đi."
Lâm Bạch và Hinh Vô Song hướng Giác Bân xá nhẹ một cái rồi tiến vào bên trong gian phòng.
Đặt ở giữa phòng lúc này là một viên trân châu rất lơn, tỏa ra từng tia thanh quang dịu nhẹ khiến người ta cảm thấy tinh thần rất sảng khoái.
— QUẢNG CÁO —
Hinh Vô Song từng nhìn qua số bảo vật, nàng chỉ cần liếc qua liền nhận ra đây là một khối Dưỡng Hồn Châu cực phẩm.
"Chậc, là Dưỡng Hồn Châu cực phẩm, Tứ Hoàng Tử đúng là dốc hết vốn liếng cho con gái của mình."
Hai người cũng chỉ hơi nhìn một chút rồi cẩn thận cầm lên viên Dưỡng Hồn Châu và đánh lên đó vài đạo pháp thuật bảo quản, cấm chế.
Cảm nhận bên trong viên Dưỡng Hồn Châu có từng tia hồn lực ba động yếu ớt như trẻ sơ sinh, Lâm Bạch liền không nhịn được mà mỉm cười vì Thảo Ly quận chúa thật sự ngưng tụ ra được Hồn Linh.
Hinh Vô Song lúc này lại lấy ra một cái khay bằng ngọc nhẹ nhàng để viên Dưỡng Hồn Châu lên đó rồi cùng Lâm Bạch đi ra bên ngoài.
Bên ngoài sớm cũng đã tụ tập đông đủ, Tứ Hoàng Tử cũng đã về đây sau đại chiến ở quần đảo Phi Ngư.
Hắn và nương tử của mình ôm chặt lấy nhau nhìn vào viên châu đang để trên khay ngọc mà lòng đầy bi thương.
Bỗng từ viên Dưỡng Hồn Châu tỏa ra từng điểm sáng trắng, bọn chúng từ từ ngưng tụ thành một thân thể của một thiếu nữ xinh xắn.
"Phụ thân, nương ! Thảo Ly đây !"
Lúc này dù trời có sập xuống thì cũng không ngăn được vợ chồng Tứ Hoàng Tử ôm chầm lấy đứa con gái bé bỏng của mình.
Từng giọt lệ nóng lăn dài trên khuôn mặt của hai người.
"Thảo Ly sao con ..."
"Đây là khả năng đặc biệt của ta - Hồi Quang Phản Chiếu, tuy nhiên cũng không được lâu đâu mọi người nên tranh thủ." - Hinh Vô Song mỉm cười nói.
"Nương, là con có lỗi với người.
Lẽ ra con nên nghe theo người mang theo hộ vệ.
Lẽ ra con không nên đến đảo Điếu Ngư.
Lẽ ra ..."
"Được rồi, được rồi, Thảo Ly bé bỏng của ta con không có lỗi gì cả.
Là lỗi của nương không thể bảo vệ được con.
Đời này không được xem con trưởng thành, ta chính là một người mẹ thất bại."
"Là ta làm phụ lòng mẹ con nàng.
Là ta lơ là gia đình này, là ta hại con Thảo Ly.
Con gái ngoan xin hãy tha thứ cho phụ thân, ta ngàn lần vạn lần xin lỗi con."
"Nương, phụ thân, con gái bất hiếu không thể báo đáp công ơn sinh thành dưỡng dục của hai người.
Xin hãy nhận một lạy này của con."
Nói rồi nàng liền quỳ xuống hướng cha mẹ của nàng mà bái lạy.
Thảo Liên phu nhân lúc này nước mắt đã dàn dụa, nhanh chóng đỡ con gái của mình dậy.
"Con gái ngoan của ta.
Con chính là niềm tự hào của hai chúng ta, sinh con ra chính là việc làm đúng đắn nhất của chúng ta.
Ta ...!chỉ muốn ...!giá như có thể ở bên con trọn đời thì tốt.
Giá như ...!có thể thấy được con lấy chồng, sinh con thì thật tốt.
Giá như ...!người làm mẹ này có thể chết thay cho con thì thật tốt...."
"Xin nương đừng nói như vậy ...."
"Nếu có thể ...!ta nuyện xin đánh đổi tất cả quyền thế, tu vi, gia sản và cả sinh mạng này.
Khẩn xin hai vị cứu lấy con gái của chúng tôi."
Tứ Hoàng Tử vậy mà lại quỳ xuống trước hai người Lâm Bạch trước mặt mọi người.
Thảo Liên phu nhân cũng theo phu quân của mình mà quỳ xuống.
Phu phụ Tứ Hoàng Tử một đời tranh quyền đoạt vị, từng làm qua vô số chuyện máu tanh khiến người đời kinh sợ vậy mà nguyện từ bỏ tất cả mà cầu xin hai người.
"Khẩn xin Địa Phủ quan thần cứu lấy con gái của chúng tôi."
Toàn thể người hầu và binh lính ở xung quanh thấy như vậy cũng đồng loạt quỳ xuống.
— QUẢNG CÁO —
Event
"Khẩn xin Địa Phủ quan thần cứu lấy Thảo Ly tiểu thư."
Nhưng, thứ đổi lại là cái lắc đầu lạnh lùng của Lâm Bạch.
"Sinh tử có số, sống chết khó đổi.
Thật xin lỗi ta không cách nào giúp được hai vị, xin hai vị hãy đứng lên."
Lâm Bạch lần lượt đỡ lấy phu phụ Tứ Hoàng Tử đứng dậy.
"Giờ khắc cũng đã điểm, chúng ta cũng nên đi.
Xin hai vị yên tâm, chúng ta sẽ hộ tống Thảo Ly quận chúa an toàn đến Luân Hồi."
Thảo Ly lúc này nàng lại ôm chặt lấy phụ mẫu của mình lần cuối.
Nàng lau đi nước mắt, nàng không muốn cha mẹ của mình thấy mình khóc, nàng cố gắng nặn ra một nụ cười thật tươi thật đẹp đẽ thật an nhiên.
"Phụ thân, mẫu thân, kiếp sau Thảo Ly sẽ lại làm con của hai người."
Nói rồi nàng lại hóa thành từng điểm bạch quang bay về trong Dưỡng Hồn Châu.
Thảo Liên phu nhân đã nhịn không được mà khóc nức nở.
Tứ Hoàng Tử lúc này lại nói:
"Tạ ơn Lâm Bạch công tử.
Tạ ơn Bạch Liên cô nương đã cho phép chúng ta gặp lại Thảo Ly lần cuối."
Phu phụ hai người sau đó hướng Lâm Bạch và Hinh Vô Song xá một cái thật sâu.
"Đây là chuyện chúng ta nên làm.
Xin hai người hãy nén bi thương, Thảo Ly quận chúa cũng không muốn hai người vì nàng mà u sầu đâu.
Chúng phải đi đây, phu nhân và hoàng tử xin hãy bảo trọng."
Giác Bân hòa thượng thấy tất cả chuyện này liền mỉm cười.
Thế gian này còn có thứ gì đẹp hơn tình máu mủ ruột thịt ?
*****
Đứng trước cổng Luân Hồi Điện, Hinh Vô Song bỗng cắn môi hướng Lâm Bạch hỏi:
"Thật sự không còn cách nào khác sao ?"
Lâm Bạch lắc đầu:
"Thảo Ly quận chúa chỉ còn Hồn Linh không cách nào đi vào Nhân Đạo, nếu làm vậy chính là hại nàng.
Hơn nữa quy củ của Địa Phủ không được phép tùy tiện thay đổi, nàng chớ vì một lúc xúc động mà tự ý làm việc."
Hinh Vô Song nghe vậy liền bĩu môi.
Nàng biết Lâm Bạch nói đúng nên cũng không phản bác gì.
Nhưng khi hai người vừa tới Luân Hồi Điện thì thấy Tần Quảng Vương, Chuyển Luân Vương đã sớm ngồi đợi sẵn ở đó.
Lâm Bạch liền cung kính nói:
"Bẩm Tần Quảng Vương, Chuyển Luân Vương, không biết hai vị có gì căn dặn ?"
— QUẢNG CÁO —
Tần Quảng Vương nhàn nhạt hỏi:
"Ngươi đang tính làm gì ?"
"Lâm Bạch muốn đem Hồn Linh này tiến nhập Súc Sanh Đạo.
Đây là quy củ của Địa Phủ trước giờ."
Nói rồi hắn chỉ tay vào viên Dưỡng Hồn Châu trên tay Hinh Vô Song.
Tần Quảng Vương thoáng nhìn lấy lấy viên Dưỡng Hồn Châu, bỗng từ trong tay ông tỏa ra một cỗ hấp lực hút lấy viên châu vào trong tay.
Chỉ thấy ông từ sông Vong Xuyên vóc lấy một ít nước vẩy lên Dưỡng Hồn Châu, lại đem một nắm đất dưới chân đắp lên.
"Trả cho ngươi." - Tần Quảng Vương ném thẳng Dưỡng Hồn Châu vào tay của Lâm Bạch.
Cảm nhận từ Dưỡng Hồn Châu hồn lực no đủ, chân chính đã đầy đủ ba hồn bảy phách Lâm Bạch liền kinh ngạc.
"Lâm Bạch ngươi có biết thứ gì mạnh hơn nhân quả không ?"
Lâm Bạch lắc đầu.
"Đó là sự thành tâm hối lỗi tự nguyện hi sinh tất cả để bù đắp lỗi lầm của mình, là tình cảm gia đình vô bờ vô bến.
Ái Nhĩ Tát La hắn đã làm ác, thì khi chết đi hắn sẽ xuống Địa Phủ nhận lấy trừng phạt, nhưng đó là chuyện của sau này.
Đứa trẻ Thảo Ly này mặc dù kiếp trước có ác căn nên kiếp này nàng phải chết trẻ, nhưng thiện căn kiếp này nàng lại vung trông rất nhiều, là một đứa trẻ hiểu chuyện nàng từ khi sinh ra nàng luôn hiếu thảo với cha mẹ của mình và giúp đỡ người khác.
Một người như vậy sao ta có thể đem nàng ném vào Súc Sanh Đạo ? Hơn nữa cha mẹ của nàng cũng đã biết hối cải, ta lại cho họ một cơ hội vậy.
Ông bạn già ngươi thấy sao ?"
Chuyển Luân Vương ở bên cạnh mặt mày dù uy nghiêm nhưng lúc này lại cười ha hả nói:
"Bớt nhiều lời đi, mau đem nàng đi Nhân Đạo chớ để ta đổi ý."
Hai người Lâm Bạch nghe vậy liền mừng rỡ, cầm theo Dưỡng Hồn Châu đi sâu vào Luân Hồi Điện.
"Hi vọng vợ chồngTứ Hoàng Tử biết trân trọng cơ hội này."
....
Hai tháng sau Thảo Liên phu nhân đã một lần nữa có thai, theo đại phu chẩn đoán đây là một đứa con gái..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...