Dị Giới Điền Viên Phong Tình



Sáng sớm ngày hôm sau, những á thú nhân hoặc bán thú nhân xông xáo ở bên ngoài đều trở lại, có người vinh quy cố hương, áo gấm về nhà, có người thì nghèo túng chật vật mà về, hoảng sợ xấu hổ.

Từ Lang bị đánh thức cáu kỉnh cùng Văn Quý, trùm chăn bất động, hắn không rời giường nổi cũng không cho Văn Quý rời giường, Văn Quý bất đắc dĩ, ôm hắn cùng ngủ. Từ Lang bị đánh thức rất bực bội, muốn ngủ lại thì ngủ không được, càng cảm thấy thực khó chịu, trong người như bị lửa đốt, xoay bên trái thấy khó chịu, xoay bên phải vẫn khó chịu.

Văn Quý nhìn hắn nhích tới nhích lui cả người đầy mồ hôi, nhanh chóng lấy khăn mặt ướp lạnh lau mồ hôi cho hắn, Từ Lang phiền não không thôi, đem chăn đều đá rớt xuống giường, ôm bụng nằm bất động, hướng Văn Quý than thở, “Nóng quá.”

Văn Quý mở quạt, Từ Lang bị gió thổi vào người không thoải mái, lông mày nhăn hết lại, vẻ mặt khó chịu. Văn Quý thở dài, vuốt vuốt trán hắn, “Làm sao vậy? Tối hôm qua ngủ không ngon?”

Từ Lang phiền não vô cùng, “Không biết nữa, em rõ ràng cảm giác được mình sắp đột phá thăng cấp, nhưng năng lượng đều mất hết!” Nhưng hắn không đau đầu vì chuyện này, mà là bởi vì hắn không thể tìm ra nguyên nhân, đá đá chân, cây quạt đã bị đạp xuống giường chịu số phận ngũ mã phanh thây.

Từ Lang có chút chột dạ, không dám náo loạn nữa, gắt gao nép người sang một bên giường không dám nhìn Văn Quý.

Văn Quý buồn cười, vỗ vỗ cái mông của hắn, sờ sờ sau lưng Từ Lang, đều là mồ hôi, nhanh chóng lấy quần áo đến cho hắn thay, lại tìm quạt hương bồ đến quạt cho hắn. Từ Lang ngáp một cái, chậm rãi nhắm mắt ngủ.

 (Quạt hương bồ)

2jpg

Cảm giác buồn ngủ ngày càng sâu, hắn ngủ thẳng một giấc đến khi đói bụng mới rời giường.

Văn Quý còn đang khuấy sữa đậu nành trên bếp, Từ Lang dạo này thường xuyên khó chịu, Văn Quý nghĩ chắc hắn bị nóng trong người, bữa sáng liền hái hoàng qua, làm trà lạnh, xắt rau xanh bỏ thêm vào cháo thịt dị thú. Từ Lang bụng thầm thì kêu đến lợi hại, so với bình thường ăn nhiều hơn vài bát, sau đó vuốt bụng lại sửng sốt, hình như béo thêm một vòng!

Văn Quý thu dọn chén dĩa, nhìn Từ Lang hai mắt to tròn đang nhìn mình chằm chằm, “Làm sao vậy? Ăn chưa no? Tôi làm thêm trứng ốp la cho em ăn?” Kỹ thuật làm trứng ốp la của Văn Quý hiện tại được nâng cao nhiều lắm, bên ngoài vàng óng ánh sáng bóng, ở giữa phình to mượt mà, dùng đũa ấn một cái, lòn đỏ trứng chảy ra, mùi thơm ngát tràn ra, dùng miệng hút một hơi, miệng đầy hương trứng, còn có vị ngọt ngào của mứt trái cây, một chữ thôi, tuyệt.


Văn Quý mới nói xong, Từ Lang lại cảm thấy thật đói bụng, nhưng mà xoa tới chỗ thịt thừa ở hông thì lại chần chờ, Văn Quý khi nào sẽ phát hiện mình béo không? Lúc trước không phải Văn Quý từng nói thích vòng eo tinh tế của hắn sao, hắn có nên giảm cân không?

Từ Lang cứ do dự lại do dự, nhưng vẫn không có cách nào quyết định. Văn Quý thật ra cũng chưa ăn no, thời điểm nấu trứng ốp la cho Từ Lang cũng thuận tiện nấu khoai tây ngâm đường, còn đang suy nghĩ bí đỏ hắn trồng không biết đã chính chưa? Cháo bí đỏ sền sệt lại ngọt ngào, ăn thật ngon, còn có bí đỏ xào hương vị cũng không tồi, hai món này dùng vào bữa sáng thật sự không tệ.

Bữa sáng hôm nay, hai người đều ăn đến no, Văn Quý cảm thấy chính mình ngày càng nhàn nhã, mỗi ngày cứ như vầy ăn được uống được ngủ ngon, còn có người yêu luôn bên cạnh bầu bạn, thật sự là so với làm thần tiên còn tuyệt vời hơn…

Không bao lâu miệng Từ Lang lại không chịu ngồi yên, hết gặm hoàng qua lại lấy mứt trái cây ăn, miệng một khắc cũng không ngừng. Văn Quý nghĩ bây giờ cũng không có việc gì làm, trong nhà thì còn rất nhiều đậu tương, tóm lại chính là đi làm đồ ăn vặt, Văn Quý sau khi xào đậu tương xong thì đem khoai lang ra, một phần thì cắt thành sợi dài mang đi phơi nắng, một phần thì mài thành bột khoai.

Sau buổi trưa, Văn Quý cùng Từ Lang ngồi trong cửa hàng của Hạ Hoa vừa ăn đậu tương xào vừa nhìn những người từ bên ngoài trở về, không ít người đến chỗ Hạ Hoa ngồi nhấm mấy xiên thịt, uống mấy vò rượu trò chuyện rôm rả.

Văn Quý làm đậu tương xào còn bỏ thêm ít hồng tiêu, hương cay nồng trong cổ họng, miệng thì làm vài hớp trà lạnh hoặc gặm mấy miếng hoàng qua, ăn vào hưởng thụ vô cùng, Từ Lang ăn đến vui vẻ.

Trẻ con trong thôn hiện tại đã hoàn toàn không còn sợ Từ Lang nữa, hơn nữa còn phi thường thích hắn, cứ nhìn thấy Từ Lang đến cửa hàng Hạ Hoa đem theo đồ ăn gì thì lập tức sẽ có mấy đứa nhỏ đến ôm chân hắn làm nũng, Từ Lang sẽ chia cho bọn nhỏ chút đồ vặt để ăn. Giống như bây giờ vậy, một đám con ít ngoan ngoãn ngồi xung quanh Từ Lang, tay thì cầm hoàng qua gặm gặm, được mấy miếng lại nhướng người bốc vài miếng đậu tương cho vào miệng, ăn cay thì lại xin Từ Lang uống chút trà lạnh, biết bao thích ý.

Từ Lang hầu hạ mấy đứa nhỏ này cũng là cam tâm tình nguyện, cúi đầu giương mắt đều mang theo ý cười, đám nhỏ càng hướng hắn làm nũng, hắn càng cảm thấy vui vẻ.

Hạ Hoa dù cho đang bận rộn làm canh nóng, nướng thịt, vẫn thường ái muội hướng Văn Quý cười cười, Văn Quý thấy thế chỉ có thể cười khổ, vuốt vuốt nhu nhu tóc Từ Lang, là mình đã tước đoạt quyền làm cha của Từ Lang.

Từ Lang mân miệng nhìn Văn Quý cười, cũng đưa một trái hoàng qua đến đút cho Văn Quý ăn.

Ngồi cách một bàn với Văn Quý là một người tên Lưa Đại, lúc này đột nhiên mở miệng: “Là Văn Quý đi? Biến hóa thật lớn, nãy giờ thật sự ta không nhìn ra!” Văn Quý kinh ngạc nhìn qua, không nhận ra người nói là ai, lục lọi một hồi ký ức trong đầu, nguyên chủ cũng không biết người này. Hạ Hoa ha ha cười vài tiếng, tiếng cười linh động trong sáng, không có Văn Đạt, cuộc sống của Hạ Hoa bây giờ thư thái hơn rất nhiều, người cũng ngày càng thoải mái, “Hắn a, cả ngày chỉ biết ăn, sức ăn còn tốt hơn Văn lão thái gia nữa, cứ ăn mãi như thế, có thể không biến dạng sao? Bây giờ còn muốn cao lớn, rắn chắc hơn cả Từ tướng quân.”

Trong giọng nói toát ra sự tự hào, giống như xem Văn Quý không khác gì con cháu mình vậy.

Lưu Đại hai mắt chợt lóe, hướng Văn Quý nét tươi cười khoan dung thêm vài phần, quay đầu cùng Hạ Hoa nói chuyện, “Đúng là khác hẳn, ta còn nghe nói món ma lạt năng của em là nhờ Văn Quý xuất ý tưởng?” Hạ Hoa đáp: “Đúng thế, Văn Quý chỉ điểm ta rất nhiều, ban đầu còn không biết phải làm gì, không nghĩ tới bây giờ được hoan nghênh như vậy!”


Thời điểm Hạ Hoa mới nghe nói Lưu Đại trở về, tim như muốn ngừng lại. Trước kia mẹ hắn đã luôn muốn tác hợp hắn cùng Lưu Đại thành một đôi, Lưu Đại cũng rất yêu hắn. Hạ Hoa cũng biết người này đã định trước sẽ không tầm thường, cũng nhất định sẽ ra ngoài lập nghiệp. Mà trên thực tế, người này quả thật đã ra khỏi thôn, còn gây dựng sự nghiệp của chính mình, làm quan rồi phát tài, hiện tại người trong Xuân Thủy thôn đã không thể so cấp bậc với Lưu Đại nữa.

Bọn họ đã định trước không chung đường, chỉ có cười tự giễu hóa giải nút thắt trong lòng, thời gian trước kia Hạ Hoa chợt nghe nói Lưu Đại đã có bạn lữ. Còn mình hiện giờ nghèo túng, nhưng cho dù bị chê cười hắn cũng không cảm thấy đau xót, tiếc nuối gì, những người khác cảm thấy hắn thiệt thòi, hắn lại không nghĩ thế, cuộc sống có con trai, có bằng hữu, buôn bán rất tốt, hắn không còn ước muốn thêm gì nữa.

Thời điểm gặp lại người cũ, Hạ Hoa không phải không cảm khái, bất quá hắn phần lớn cảm thấy thoải mái nhiều hơn, hiện giờ hắn đã không còn quan tâm những lời gièm pha của người khác nữa rồi.

Văn Quý cùng Từ Lang ngồi một bên yên lặng ăn đậu tương, lâu lâu thì gặm cắn mấy ngụm hoàng qua, nhìn qua Hạ Hoa cùng Lưu Đại đang trò chuyện với nhau, lỗ tai thì nghe ngóng chuyện bát quái của mọi người xung quanh.

Hôm nay phụ thân Đông tử cũng quay về, nên Đông tử không đến hỗ trợ Hạ Hoa việc cửa hàng được. Trong cửa hàng có mấy bán thú nhân đang thảo luận chuyện phụ thân Đông tử, “Cái tên phụ thân của Đông tử đó, ngươi biết chứ? Ở bên ngoài lại có thêm một tiểu tình nhân, người này hình như là người thứ hai rồi đi! Vậy mà mẹ Đông tử cũng nhịn được, thật sự là… Muốn ta nói a, bán thú nhân làm thế nào có thể khốn nạn như thế! Đối xử với bạn lữ nhà mình không tốt thì thôi, bên ngoài lại còn xằng bậy hồ nháo, cái loại người này sớm nên gạch tên trong gia phả đuổi ra đường cho yên ổn, cố tình hắn lại ỷ vào chút quyền thế cỏn con bên ngoài, ỷ vào mấy đồng tiền dơ bẩn, cứ như thế tiếp tục làm xằng làm bậy.”

“Mẹ Đông tử cũng nhu nhược quá, quản bạn lữ nhà mình một chút có tốn bao nhiêu sức đâu, vậy mà chỉ nói có một chút, biết bạn lữ mình bên ngoài đã có người khác vậy mà một chữ cũng không nói, nghe thấy hắn mở miệng nói ly hôn đã sợ tới mức bất tỉnh, còn khóc lóc cầu xin đừng ly hôn, nhìn xem đi, như thế có khác gì dung túng cho tên chồng mình đâu chứ! Nếu mà là ta, ta đã sớm tát cho hắn một bạt tay, một thằng nhãi ranh làm ra cái chuyện như vậy còn không biết xấu hổ mà dám ra điều kiện.”

“Cũng không biết có bạn lữ như vậy được lợi gì nữa, có tiền thì đều cung phụng cho nhân tình bên ngoài, mẹ Đông tử chuyện gì cũng chỉ biết dựa vào chính mình, cứ như vậy còn không bằng ly hôn quách cho xong, rồi tìm một người thành thật chút, có bản lĩnh gánh vác chuyện trong nhà, cuộc sống không biết chừng sẽ tốt hơn bây giờ nhiều lắm, nhìn đi, ngay cả Đông tử cũng bị liên lụy theo, nếu không thì hiện giờ đã có cả đống người theo đuổi rồi.”



Gần đây hoặc nhiều hoặc ít Văn Quý đều nghe thấy không ít về chuyện của mẹ Đông tử. Có thể tổng kết lại như sau, mẹ Đông tử ban đầu không phải người Xuân Thủy thôn, là người từ bên ngoài chạy nạn tới, cuộc sống gian nan, về sau gả cho một bán thú nhân. Thời điểm chạy nạn, thân thể bị tổn thương, chung sống với nhau rất lâu sau mới có một mình Đông tử, cố tình đứa nhỏ này thể chất kém đến không thể tả, mà phụ thân Đông tử lại muốn một đứa con trai vừa khỏe mạnh, vừa có bản lĩnh, bây giờ muốn ly hôn thì không được, cho nên nếu không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho tới cùng, cho nên đi ra ngoài tìm nhân tình, không nghĩ đến hắn lại có thể tìm về một á thú nhân tuổi trẻ mỹ mạo, hắn cũng chỉ chần chừ không bao lâu, vì nóng lòng muốn có con trai, cho nên dẫn về nhà trực tiếp bao nuôi, chờ người ta sinh con cho hắn.

Cũng không biết có phải năm xui tháng hạn hay không mà hắn bao dưỡng trúng một người bụng một chút động tĩnh cũng không có, liền thay một người khác, bây giờ cũng chưa có động tĩnh. Mọi người còn chưa đoán được ra vì sao hắn không sinh được thì đã phỉ nhổ không ngừng cái tên bán thú nhân không trung trinh với bạn lữ là hắn.

Bán thú nhân có gien dã thú, có ưu khuyết điểm của nhân loại, cũng mang theo tốt xấu của loài dã thú, trong đó có một đặc tính quan trọng, chính là đối với bạn lữ của mình trung trinh như một, chỉ cần không phải quá giới hạn chịu đựng thì tính ra cũng không có bao nhiêu nhà ly hôn.

Chuyện ly hôn lúc trước nhà Văn Đạt cũng là Hạ Hoa chủ động đề xuất trước, Văn Đạt làm người không đâu ra đâu, nhưng người này tính ra vẫn là một người sạch sẽ, so sánh ra thì Hạ Hoa vẫn không khổ sở như mẹ Đông tử.


Đông tử ngay từ nhỏ đã luôn tự ti về thể chất kém của mình, lại phải chịu đựng việc phụ thân ra ngoài trăng hoa, lại chịu đựng mẹ hắn yếu đuối vô năng luôn cam chịu nỗi nhục này, hoàn cảnh gia đình Đông tử không tốt như người khác, trong lòng luôn nặng nề nhiều suy nghĩ hơn mọi người, nhìn qua hắn thật nhu nhược, nhưng bên trong thì không phải vậy.

Văn Quý thương xót cho Đông tử, nhưng hắn cũng không thể làm được gì nhiều, dù sao hắn cùng Đông tử cũng không có thân lắm.

Nghe xong không ít bát quái, rất nhanh đã đến thời điểm dùng cơm, hướng Hạ Hoa chào một tiếng, nhìn thấy hắn cùng Lưu Đại trò chuyện thao thao bất tuyệt, tươi cười thường ngày cũng phá lệ sáng ngời, Văn Quý cũng không tiện quấy rầy, cười cười lôi kéo Từ Lang về nhà.

Lúc Văn Quý ngồi nghe thôn dân trò chuyện với nhau, Từ Lang cũng nghe thấy, hắn hiện tại chỉ có suy nghĩ, Văn Quý có thể hay không vì hắn mà sinh hài tử? Hắn có nỡ để Văn Quý sinh hài tử hay không? Nếu như tương lai bọn họ cũng không có cách có con thì Văn Quý có thể hay không sẽ có người khác bên ngoài?

Hắn tin tưởng Văn Quý sẽ không có người khác, lý trí biết điều đó, nhưng hắn luôn không ngừng bất an, hắn muốn có một đứa con của hắn và Văn Quý! ( Thương bé TL quá ╥ ﹏ ╥)

Buổi tối sau một trận mây mưa, Từ Lang ghé vào trên người Văn Quý chọt chọt, tay lặng lẽ đụng đến phía sau Văn Quý, vuốt lên vuốt xuống, xẹt qua thắt lưng gầy gò của Văn Quý, lúc muốn đi xuống nữa tay liề bị Văn Quý bắt được, Văn Quý cười cắn hắn một hơi, “Như thế nào, không đủ sao?”

Nói xong xoay người đem một chân Từ Lang gác lên vai, cự long lần thứ hai nhập động, Từ Lang khẽn ngẩng đầu liền nhìn thấy rõ ràng tiểu Quý Quý bị hắn gắt gao hút chặt thế nào, chặt chẽ một chút cũng không tha, bản thân hắn cũng có thể cảm nhận được hắn khát vọng Văn Quý đến cỡ nào, cảm thụ được Văn Quý đang ra vào bên trong cơ thể hắn, thỏa mãn nhộn nhạo khắp cơ thể, những tạp niệm gì đó trong đầu đều tan thành tro bụi hết

(Nguyên văn là hôi phi yên diệt灰飛煙滅 : Tan thành tro bụi)

Ngày hôm sau Từ Lang bị làm đến không thể xuống giường, Văn Quý thì đang chuẩn bị làm bánh trung thu, xay gạo nếp làm đổ khuôn hình ngựa, thỏ con gì đó, sau đó thì để ra ngoài phơi, chờ thành hình rồi thì vẽ thêm màu và hoa văn lên, hoặc chỉ đơn giản ngâm vào lòng đỏ trứng gà. Văn Quý làm bánh hình ngựa con, thỏ con, con thú nào cũng nhỏ nhỏ, mập tròn rất đáng yêu. ( Theo ta đoán, đây là bánh trung thu dẻo, loại này thì không cần phải nấu lên cũng ăn được.)

Nhớ khi còn bé, khi đó bà nội Văn Quý còn sống, rất yêu thương hắn, mỗi năm Trung thu đều dẫn hắn đi chợ, trên đường thấy người ta làm bánh trung thu hình ngựa con, tuy là hình dáng không giống chút nào, nhưng hắn rất thích, lúc mua bánh ngựa con cũng sẽ mua thêm một cái bánh trung thu tròn vo cỡ lớn về để cúng Nguyệt nương nương, để người phù hộ cho cả nhà hắn đều sum vầy hạnh phúc.

Trung thu mua bánh ngựa con chính là niềm vui nho nhỏ của hắn thời thơ ấu, Văn Quý đem việc mua bánh ngựa con trở thành dấu hiệu chứng tỏ bà nội rất yêu thương hắn, khi còn bé Văn Quý đã biết phụ thân không thương hắn, nhưng hắn may mắn vẫn còn có bà nội yêu thương! Hằng năm đều được bà mua cho bánh ngựa con, ngựa từ đó cũng trở thành loài vật khiến Văn Quý khó quên nhất.

Sáng nay nhìn thấy Từ Lang miệng hơi hé mở nhỏ giọng ngáy, Văn Quý đột nhiên rất muốn làm bánh Trung thu hình ngựa con, thỏ con cho Từ Lang, hắn rất muốn Từ Lang cũng trải qua niềm vui lúc nhỏ của mình.

Trong nhà có không ít trứng chim dị thú, Văn Quý cũng nấu lên, màu sắc đỏ thẫm, dùng dây thừng nhiều màu sắc bện thành mấy cái túi lưới bỏ trứng vào, cứ một túi nhỏ rồi một túi nhỏ.  ( Đại khái là trứng luộc?!?)

Từ Lang vẫn chưa rời giường, Văn Hổ sáng sớm sẽ đến nhà Văn Quý, ngày mai là Trung thu, là ngày lễ quan trọng trên cả nước, trường học cho nghỉ hai ngày, Văn Hổ không cần lên lớp, còn Hạ Hoa cũng không ra cửa hàng, biết Văn Quý mấy ngày này nhất định sẽ ở nhà chuẩn bị thức ăn, nên dẫn theo Văn Hổ đến nhà Văn Quý.


Mới vào cửa đã nhìn thấy trong sân phơi rất nhiều cái bánh nhỏ hình dị thú, có hình trường nhĩ thú nhỏ nhỏ, còn có một loại thú bốn chân trên đầu có bờm, dáng điệu rất ngây thơ đáng yêu. Tiểu Hổ ngao một tiếng, chạy qua sờ cái này nhìn cái kia, lớn tiếng lấy lòng Văn Quý, “Văn ca ca, những tiểu dị thú này thật đáng yêu a!”

Hạ Hoa nhìn Văn Quý đang làm trứng chim dị thú, không hiểu Văn Quý đang làm cái gì, lại nhìn thấy những dị thú đang phơi bên ngoài, nhéo nhéo một chút, ngạc nhiên không thôi: “Đây là gạo nếp a, có thể ăn được không?”

Văn Quý đem một túi trứng đỏ quàng lên cổ Văn Hổ, vỗ vỗ đầu hắn, “Thích dị thú nào thì chọn mấy con đi, trứng gà đỏ này cũng cho em, nhớ đem chia cho bạn mình nữa.” Văn Hổ hai mắt trừng lớn, hoan hô một tiếng, ôm cổ Văn Quý hôn một cái chụt thật to, Hạ Hoa ở một bên cười khanh khách không ngừng.

Từ Lang mới rời giường nhìn đến một cảnh tượng này, không khỏi nghĩ đến, nếu như hắn cùng Văn Quý cũng có một đứa con…

Văn Quý vừa quay đầu đã nhìn thấy Từ Lang tựa người vào cánh cửa, không khỏi bật cười, khó có được một hôm ánh mắt Từ Lang không nhìn vào đồ ăn đầu tiên. Bước đến dặn dò Từ Lang đi rửa mặt, sữa đậu nành Văn Quý đang nấu trên bếp cũng sắp xong, hắn quay sang tiếp tục làm bánh bã đậu cho bữa sáng.

Mới ăn xong điểm tâm không bao lâu, Văn Hổ đã khẩn trương chạy ra ngoài khoe khoang với bạn nó mấy cái bánh hình ngựa con cùng trứng gà đỏ.

Hạ Hoa giúp đỡ thu dọn chén dĩa, cùng Văn Quý nói chuyện, “Buổ chiều hôm qua chủ nhà Văn Khoan trở về, phỏng chừng hôm nay sẽ mời chúng ta đến nhà hắn ăn cơm, ngươi đã nghĩ xem nên mang quà gì theo chưa?”

Văn Quý kinh ngạc, “Đã về rồi?”

Từ Lang đang ăn mứt trái cây, cũng dựng thẳng lỗ tai lên nghe, được rồi, hắn chưa bao giờ biết hắn cũng có một mặt thích nghe chuyện bát quái thế này. Nghe người khác nói ông chủ trường tây gia đang gặp cảnh khó khăn, Từ Lang cảm thấy cuộc sống của hắn và Văn Quý trải qua rất thoải mái, không khỏi có chút đắc ý, còn mang theo chút thương cảm với những người không được hạnh phúc như họ.

Hạ Hoa cười đến thật cao hứng, “Cũng không phải, nhưng xem ra cũng sắp về đến rồi, Văn Hổ thằng bé nói là thấy xe ngựa về trước, cả một xe chở thiệt nhiều đồ vật, Văn Khoan về sau sẽ sống rất tốt.”

Sau đó hạ giọng cùng Văn Quý nói đến lời đồn đãi lúc trước nói cái gì mà Triệu Báo mang tiểu tình nhân về đều là giả hết, “Tình nhân ở đâu ra, một đại hán thô to, so với chủ nhà Văn Khoan còn muốn thô ráp hơn, trên mặt thì nguyên một vết sẹo lớn, nghe nói là thời điểm chạy thoát thân lưu lại, là huynh đệ trong đội của Triệu Báo, từng vào sinh ra tử với nhau.”

Văn Quý trước cũng vì chuyện của Văn Khoan là lo lắng một trận, tốt nhất là chủ nhà hắn đừng có người khác bên ngoài, nếu như thật sự có tình nhân bên ngoài thì chiếu theo tính tình Văn Khoan, tuyệt đối sẽ không để cho Triệu Báo được yên ổn.

Từ Lang khóe miệng cũng gợi lên, hắn rất có niềm tin với vị bán thú nhân tính tình tương tự nhị ca hắn này, người như thế làm sao có thể làm ra chuyện khó coi như thế được!

Văn Quý lại tò mò ngày hôm qua Lưu Đại cùng Hạ Hoa nói chuyện gì, Hạ Hoa trầm mặc một hồi rồi thở dài, “Ngày trước là ta buông bỏ hắn, hắn hiện giờ có bạn lữ có con trai, hai chúng ta ngày trước lớn lên cùng nhau, so với những người khác có thể xem là thân thiết hơn một chút, dù thế nào thì vẫn là bằng hữu.”

Văn Quý trừng mắt nhìn Hạ Hoa, hắn vẫn luôn cho rằng Lưu Đại là một người si tâm như thế, theo đuổi Hạ Hoa rất lâu, vậy mà hiện giờ đã cưới người khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui