Dị Giới Điền Viên Phong Tình

Mấy loại bánh chưng Lưu Hùng Kiệt từng ăn qua, có thể nói là hoàn toàn không thể so được với bánh chưng Văn Quý làm! Trước kia từng có một vị sư phụ già đã về hưu, đã làm qua bánh chưng, ông nói là đã làm thử theo phương thức của bản chép tay của một vị ngự trù trong cung lúc xưa, đáng tiếc không có cách nào làm ra được hương vị như trong sách đã viết. Lưu Hùng Kiệt cắn một miếng lớn, cảm giác đầu tiên chính là: có lẽ đây chính là mùi vị bánh chưng tuyệt hảo trong cuốn sách đấy miêu tả!

Lưu Hùng Kiệt hoàn toàn không biết rụt rè gì, há miệng rộng đã cắn hơn phân nửa cái bánh, cắn hai lần đã xong hết một cái, nhảy tiếp đến cái thứ hai. Từ Lang thì ăn uống nhả nhặn khéo léo hơn, lễ nghi quý tộc được thể hiện đầy đủ, ấy vậy mà tốc độ ăn lại không hề thua kém Lưu Hùng Kiệt chút nào, Văn Quý âm thầm đếm, Từ Lang còn ăn nhiều hơn so với Lưu Hùng Kiệt hai cái.

Hạ Hoa Văn Khoan cũng thích ăn, miệng cố gắng không nói chuyện, chỉ âm thầm cảm thán, hưởng thụ mỹ thực nơi đầu lưỡi! Văn Hổ vẫn còn nhỏ, ăn đến miệng cũng phồng to, đang há miệng muốn nhét thêm một cái bánh lớn vào miệng, Văn Quý nhìn Văn Hổ sức ăn lợi hại như thế, thì vội châm trà cho nó, ăn nguyên một cái như thế cũng được, nhưng vẫn không nên bị mắc nghẹn vẫn tốt hơn.

Không bao lâu, trên sàn nhà đã xả đầy lá gói bánh chưng, trong nồi cũng không còn nhiều lắm, dù sao thì gạo nếp ăn nhiều cũng không tốt cho tiêu hóa, Văn Quý cũng không dám cho bọn họ ăn nhiều, vội vàng lấy hết phần còn lại ra cho vào rổ, “Mấy cái này mọi người đừng động đến, một lát tôi đưa một phần sang nhà Văn lão thái gia.”

Mấy người đều nhìn bánh chưng trong rổ đầy tiếc nuối, hết thở dài lại thở dài. Văn Quý cũng mặc kệ bọn họ, lại chỉ chỉ hũ hồng tiêu, “Còn muốn ăn nữa thì ăn cái kia đi, nhưng mà về nhà có bị tiêu chảy thì đừng có tìm tôi than trách gì đấy.”

Văn Quý sợ Từ Lang ăn nhiều lại phải đến phòng khám, liền lôi kéo người cùng đi đến nhà Văn lão thái gia tặng bánh. Từ Lang chầm chậm đi, quay đầu lại nhìn chỉ thấy Lưu Hùng Kiệt đang hung hăng gạt lệ ăn ngon đến sảng khoái, ngay cả Lưu Tam thúc cũng bị hấp dẫn, cuối cùng cũng nhịn không được một bên le lưỡi một bên nước mắt lưng tròng cắm cúi ăn.

Văn Quý buồn cười không thôi, không để ý đến Từ Lang còn đang muốn ở lại, vững vàng lôi kéo tay, hơi uy hiếp nói: “Nếu em lại ăn nữa, tối nay có đau bụng thì ngày mai ngoại trừ ăn cơm thì đồ ăn vặt gì cũng không được ăn.”

Từ Lang bất khả tư nghị hai mắt trừng lớn nhìn Văn Quý, trong lòng âm thầm ra sức chỉ trích Văn Quý, mẹ hắn quả nhiên nói đúng a, kết hôn xong thì địa vị trong nhà lập tức thấp xuống!

Văn Quý không đành lòng nhìn, chỉ nhịn cười nhìn đi trước. Khi đi ngang qua nhà Đông tử, Văn Quý nghĩ một chút, liền gõ cửa. Đông tử mở cửa nhìn thấy người đến là Văn Quý, rất kinh ngạc, còn mang theo vui sướng, “Văn Quý, chuyện gì thế?” Văn Quý đối với Đông tử luôn có cảm giác áy náy, lúc trước hắn chỉ có nhìn mặt ngoài mà đoán bậy đoán bạ người ta, vậy mà Đông tử hoàn toàn không trách gì hắn, lại còn chủ động làm bạn lang cho hắn, bọn họ còn là hàng xóm của nhau, về sau vẫn là nên thường xuyên giúp đỡ nhau nhiều mới tốt.


“Không có việc gì, hôm nay tôi có làm chút bánh chưng, không biết anh có thích ăn hay không, nên đem vài cái cho anh nếm thử chút.” Ở nơi này cũng có bánh chưng, bánh chưng chính là nhờ bản ghi chép kia mà không ít đầu bếp muốn bắt đầu thử trổ tài làm cho ra được hương vị trong sách đã miêu tả, thế nhưng đầu bếp khác nhau làm ra mùi vị khác nhau, có món được người ta thích, có loại thì khiến người ta thật chán ghét.

Đông tử là thật kinh hỉ, Văn Quý quả nhiên là người rất rộng lượng, Đông tử vừa vui mừng vừa cảm động, nhận bánh chưng của Văn Quý đưa cho mà hốc mắt đều đỏ. Văn Quý sợ nhất là thấy người ta khóc, Đông tử lại còn là một mỹ nhân, Văn Quý lại càng sợ hắn sẽ thật sự khóc, vội vàng đặt bánh vào tay Đông tử nói mình còn phải đi tặng bánh cho Văn lão thái gia, rồi vội vàng lôi kéo Từ Lang rời đi.

Từ Lang vẫn là một bộ dáng không tình nguyên, đôi mắt trông mong nhìn bánh chưng trong rổ, vẫn còn muốn ăn thêm một cái mà.

Trên đường đến nhà Văn lão thái gia, rất nhiều thôn dân hướng Văn Quý chào hỏi, ai cũng mang theo ý cười trêu: “Văn Quý cùng Từ tướng quân đi thăm người thân a? Nha, còn mang theo đồ nữa này, Văn Quý tự mình làm a?”

Văn Quý cười gật đầu, nói muốn đến nhà Văn lão thái gia, có người cười nói: “Đồ ở nhà Văn Quý so với nhà lúc nào cũng ăn ngon hơn hết, lão thái gia thiệt là có phúc!”

Từ Lang nghe xong trong lòng thực thoải mái, dù sao hắn mới là người được hưởng thụ hết những điều tốt đó của Văn Quý nhà hắn.

Văn lão thái gia nhìn thấy bánh chưng mừng đến ngay cả chống gậy cũng không cần, vù vù chạy ra tiếp đón, lại lôi kéo tay bạn lữ mình cùng ăn, vừa ăn vừa không ngừng tán thưởng, “Ai nha nha, ta chỉ biết thằng nhóc Văn Quý này ý đồ xấu nhiều lắm, ngay cả làm bánh chưng cũng phải đặc sắc hơn người khác làm mới chịu a.” Văn lão thái gia đã ăn qua không ít mùi vị bánh chưng khác nhau, phải nói là, mùi vị bánh chưng hợp khẩu vị ông nhất thì không cái nào vượt qua được bánh của Văn Quý làm!

Văn Quý chỉ cần một túi gạo nếp lớn đã làm được khá nhiều bánh chưng. Sau đó, Lưu Hùng Kiệt theo học phương pháp làm bánh chưng của Văn Quý, bàn bạc với Văn Quý một phen, hắn sẽ làm bánh chưng đem lên mạng bán, hằng tháng sẽ chia cho Văn Quý ba phần lợi nhuận, Văn Quý dĩ nhiên đồng nhiên đồng ý, tiền tiết kiệm của hắn tính ra cũng không còn nhiều, dù sao hắn cũng đã hoàn thành hôn lễ, nên việc kiếm tiền lúc này so với trước kia dễ thở hơn nhiều.


Rất nhiều khách hàng của Văn Quý bán hạt giống thực vật cho hắn, cũng có không ít hạ giống cây ăn quả đã nảy mầm, Văn Quý đều mua hết, nếu như có thể có thêm nhiều loại rau dưa nữa thì sẽ càng tốt hơn!

Đồ trong nhà hắn tính ra cũng hơi ít, lại có chút đơn điệu, trái cây cũng chỉ có tiểu hồng quả và tử quả, tiểu hồng quả thì chỉ để làm mứt trái cây, tử quả thì bán lẻ cũng có hoặc làm rượu tử quả cũng có, bất quả đều là cung không đủ cầu, không ít khách hàng bất mãn. Chỉ có như rượu mận là Văn Quý có thể bán được với số lượng nhiều một ít.

Cho nên về lâu dài không thể chỉ bán có bao nhiêu đó thứ, hon nữa, Văn Quý chính mình cũng muốn ăn thêm nhiều đồ ngon nữa. Thời tiết thì càng ngày càng nóng, mùa hè nóng thế này thì ăn dưa hấu là tốt nhất, nếu trồng được bí đỏ nữa thì có thể thu hoạch nấu cháo bí đỏ, bí đỏ còn non thì ăn sống hay nấu lên đều ăn ngon, còn có mấy loại trái cây khác như đào, dâu tây, dứa, sơn trà, táo tàu, bưởi, và rất nhiều loại trái cây Văn Quý thích ăn, về sau hắn có tiền rồi sẽ từ từ mua mấy loại quả này về trồng, sinh hoạt sau này mới có sắc có vị.

Buổi tối Văn Quý lại mở một gian trên cửa hàng hắn bán hồng tiêu đã qua sơ chế. Hắn còn nhớ rõ thời điểm hắn lấy hồng tiêu làm quà tặng, có hai bán thú nhân nhanh tay tranh trước xong rồi nhìn thấy có rất nhiều người hâm mộ nhìn mình, hai người nhất thời kích động há mồm cắn luôn nguyên một khối hồng tiêu, sau khóc đến rối tinh rối mù, quảng cáo thế này tính ra cũng không tệ lắm, Văn Quý mừng rỡ cười ha ha.

Sau đó thì mỗi ngày hắn đều tặng hồng tiêu cho một hoặc hai khách đến cửa hàng, kết quả rất bán hàng sau đó rất khả quan, chủ yếu là nhờ tin tức hồng tiêu của cửa hàng hắn chất lượng rất tốt được truyền đi khắp nơi, không ít người đã vì hồng tiêu mà mỗi ngày đều xếp hàng chờ, điên cuồng mua sắm đồ trong cửa hàng đều vì chờ ông chủ sẽ dành tặng hồng tiêu cho vị khách hàng mua hàng với số lượng lớn nhất trong ngày.

“Đồ trong cửa hàng cũng quá ít rồi, tranh muốn nghẹt thở mới mua được có một chút, tiền chi ra còn chưa đến một ngàn khối, thần thú a, ta phải xếp hàng lâu như vậy mà! Ta hận a…”

“Cùng nỗi hận với lầu trên! Ta kêu cả nhà đến giành mua, có bao nhiêu bán thú nhân trong nhà cùng đề xuất trận hết rồi, tranh giành mệt đến than khóc luôn vậy mà cũng chỉ mua được có mấy thứ, muốn giành với cả đám đông thế này thật quá khó, kêu gọi ông chủ, bán nhiều đồ lên a, ngao ngao, lão tử không thiếu nhất chính là tiền a!”


“Phi, chỉ có mình ngươi là không thiếu tiền sao, mau cút đến đường chân trời đi, lão tử bây giờ nguyện ý chi tiền gấp đôi mua hết lại đồ ngươi vừa mua, sau đó ta sẽ là người mua nhiều nhất, hồng tiêu sẽ thuộc về lão tử!”

“Thần thú a, lầu trên quá vô sỉ rồi! Mau bán cho ta đi, ta trả ngươi gấp ba!”



Văn Quý gần đây mới kết hôn, dạo trước đó thì vướng bận chuyện Từ Lang mất tích khiến hắn phiền lòng không thôi, đồ đặt trong cửa hàng đều rất ít, không ngờ tới hôm nay lại tích lũy oán hận của dân chúng nhiều như vậy, Văn Quý thật có chút 囧.

Từ Lang tò mò, cũng lên mạng, lấy thân phận chồng của ông chủ đến cửa hàng Văn Quý nhìn thấy rất nhiều người đứng tập trung phía trước, Từ Lang cảm thấy tò mò không thôi, sau đó hắn phát hiện cơ hồ trong tay mỗi bán thú nhân ở đây đều đang cầm mấy hũ mứt trái cây mà hắn rất yêu thích mà ngóng cổ xếp hàng. Lúc này, Văn Quý đột nhiên phát ra thông báo: Hôm nay có hồng tiêu đặc chế, nửa tháng sau sẽ bán rượu tử quả đặc chế, quy quy tắc như cũ, khách hàng mua nhiều thứ nhất, nhìn sẽ có quà tặng.

Khách trong cửa hàng đều sôi trào. Hồng tiêu đã qua sơ chế và rượu tử quả ra làm sao thì bọn họ không biết, nhưng công dụng của hồng tiêu và tử quả là gì còn không ai rõ hay sao. Hơn nữa, đồ của ông chủ bán ra đều là thượng phẩm không đó, có ngoại lệ bao giờ chưa? Còn nữa ông chủ còn đặc biệt nhấn mạnh, hồng tiêu sơ chế này và rượu tử quả đều là đặc chế! Đặc chế là gì ấy hả? Chính là trên thế gian này chỉ một mình nhà này mới có!

Bên trong cửa hàng Văn Quý đều quá sục sôi, quá náo loạn. Không ít khách hàng đi ngang qua mặt tiền cửa hàng Văn Quý đều tò mò đi vào xem, sau cũng nhìn thấy tin tức Văn Quý vừa công bố, cũng ào ạt chen lấn vào trong mua, thứ nhất là vì có tặng phẩm miễn phí, thứ hai là thấy nhiều người tranh mua như vậy thì đây nhất định là thứ tốt! Vậy thì còn chờ cái gì nữa, phải nhanh chóng đoạt a!

“Trứng thối, dám tranh với lão tử, biến ra chỗ khác chơi, cái này ta nhìn thấy trước!”

“Nha, lão tử mới cầm lên ngươi đã nhào đến giật, ngươi thiếu đánh lắm đúng không!”

“Kháo, đều cút ngay, đây là của ta!”


Tranh mua quá lợi hại, nhiều người xong lượt của mình còn cố quay lại mua thêm, kết qua là không bao lâu có hai cái bán thú nhân cường tráng vì tranh giành hai hũ mứt trái cây mà bắt đầu lao vào đánh nhau, bọn họ lực sát thương cực lớn, nắm tay vừa đánh tới đã xuất năng lượng gió lốc trực tiếp hủy luôn giá hàng nhà Văn Quý.

Thế giới mạng là ảo, nhưng giá hàng cùng đồ vật bày bán trên đó đều là thật! Trong cái thế giới internet này có thể thu vào, bày ra những vật phẩm chân thật, đây mới chính là sự kỳ diệu nhất của internet ở hành tinh này! Dù sao thì đánh nhau đến phá hủy mấy cái kệ hàng cũng không sao hết, cái chính là đồ vật bày bán trên đó không thể bị phá hư được!

Văn Quý phát giác có người quấy phá thì định cản lại. Không nghĩ đến Từ Lang vẫn luôn trà trộn trong đám người đến mua hàng đã ra tay trước. Từ Lang xuất năng lượng phóng ra hai cỗ gió xoáy, đem hai bán thú nhân kia đánh văng ra khỏi cửa hàng, còn trách cứ người quản lý internet một phen, sau đó vẫn duy trì mặt lạnh không đổi sắc, đôi mắt lợi hại bắn về từng người có mặt ở hiện trường, thâm trầm nói: “Không cho phép ở nơi này quấy phá!”

Nhân vật ảo của Từ Lang trên đầu rành rành bốn chữ ‘Chồng của ông chủ’ to đùng, khiến người đến mua hàng chỉ biết nhìn bốn cái chữ lóe sáng kia mà âm thầm tự câm nín, sau đó lại tiếp tục tranh mua.

Từ Lang cũng thu hồi khí thế, đứng giám sát hồi lâu lại tiếp tục chen vào đám người tranh mua. Văn Quý vừa bực mình vừa buồn cười, cái người này thật là. Hắn bởi vì sợ Từ Lang ăn nhiều sẽ lại bị tích tụ năng lượng nhiều quá mức nên mới không cho phép ăn nhiều, kết quả Từ Lang lại sợ hắn không cho ăn, lén lút vào cửa hàng cùng mọi người tranh mua, nếu như vừa nãy không có người quấy phá thì Văn Quý hẳn là cũng sẽ không biết tính toán này của Từ Lang.

Chờ bán xong hết đồ rồi, Văn Quý tính tiền xong cho khách hàng cuối cùng đã không còn nhìn thấy Từ Lang trong đám người nữa. Sau đó tắt máy liền nhìn thấy Từ Lang đã lau miệng sạch sẽ, cũng đã chà răng xong xuôi, tắm rửa đến thơm to ngào ngạt ngồi trên giường chờ Văn Quý đi ngủ cùng.

Ánh mắt muốn có bao nhiêu thuần khiết thì có bấy nhiêu thuần khiết, muốn có bao nhiêu vô tội thì có bấy nhiêu vô tội, “Văn Quý, em không có ăn vụng, em mua đó!” Nói xong liền nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Anh xong việc rồi sao? Chúng ta đi ngủ đi!” Khuôn mặt chậm rãi đỏ lên, Từ Lang cầm tay Văn Quý hôn lên một hơi, ánh mắt nhìn Văn Quý lóe lóe sáng, không tiếng động chủ động mời gọi.

Văn Quý hung hăng cắn cặp mông tròn tròn của Từ Lang một phen, tiểu yêu tinh này, đêm nay xem hắn thế nào thu phục được ngươi a!

Văn Quý rất nhanh đè Từ Lang xuống giường bắt đầu một đêm tình cảm mãnh liệt…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui