Mẹ Văn Quý lại chạy đến nhà Văn Quý nháo một trận, nói chuyện toàn lời lẽ chanh chua, nhìn Văn Quý bằng ánh mắt tràn đầy xem thường: “Mày đừng có cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, mau đi lấy gương tự soi mình xem, bị người ta dụ dỗ lại còn ngu ngốc không biết! Tốt nhất là mày đừng có quen thân gì với tên Hạ Hoa kia nữa, học tên đó cái gì không biết, đi làm trò cười cho thiên hạ, còn nữa, đừng mong rước Văn Nhã vào cửa, ta có chết cũng không đồng ý!”
Nói xong cũng mặc kệ Văn Quý phản ứng gì, như gió lốc rời đi.
Văn Quý mạc danh kỳ diệu bị mẹ hắn xem thường nhục mạ một trận, trên mặt lúc trắng lúc xanh, trong lòng nói, hắn muốn kết hôn thì cần ai quản chứ!
Trận này cãi nhau không bao lâu, Hạ Hoa liền nghe nói Tiền tiểu tử cách vách đến buôn chuyện cho đứa con lớn của mình nghe. Văn Đại Hổ lần trước thăng cấp đã biết được hồng quả của Văn Quý là thứ tốt, sau lại muốn ăn thêm nhưng không có. Hiện tại hắn biết được Hạ Hoa và Văn Quý rất thân cận, nếu như mẹ hắn tới cửa xin đồ sao tên kia có thể từ chối chứ? Cho nên hắn nhanh chóng về nhà thuyết phục mẹ hắn đến chỗ Văn Quý lấy hạt giống hồng tiêu.
“Mẹ, Văn Quý tên kia thể chất không bằng mẹ, hắn lấy mấy cái hạt giống kia làm gì, mẹ đến nói với hắn một tiếng, chắc chắn hắn sẽ đưa cho mẹ! Hồng quả hắn trồng không biết còn không, không hiểu sao hồng quả sau núi không tốt bằng của tên đó trồng, mẹ, mẹ lại đi lấy thêm về cho con đi, con ăn nhiều không lâu sẽ lại thăng cấp nữa cho coi!” Nghĩ đến sau khi hắn thăng cấp liền có thể ra khỏi thôn, Văn Đại Hổ tâm sinh nhộn nhạo, không ngừng thúc giục Hạ Hoa.
Hạ Hoa không để ý tới đứa con động kinh của mình: “Văn Nhã cho người ta thì chính là của hắn, hắn thể chất yếu thì sao, dù thế nào cũng là đổi nửa cái mạng mới có được, mẹ ruột người ta còn chưa đến hỏi, ta là cái gì của người ta mà lại đến? Mạc danh kỳ diệu đi đòi người ta, mặt của ta còn chưa dày đến mức đó!”
Mẹ Văn Quý từ nhỏ đã luôn gắt gao giữ khư khư đồ của mình, ai dám chiếm tiện nghi của hắn, hắn sẽ bào da lóc thịt kẻ đó, trong thôn không ai không biết, muốn ăn của người này thì dù có vắt cổ chày ra nước cũng không có nổi một cọng lông, nhưng là mẹ của Văn Quý người này khí thế bức người như vậy, nhưng tài sản cái gì cũng không có. Bất quá kì quái nhất chính là, hắn không cho ai chiếm tiện nghi hắn, nhưng chưa từng có chuyện hắn đi chiếm tiện nghi ai bao giờ, này chỉ sợ là ưu điểm duy nhất của hắn chăng?
Văn Đại Hổ trợn tròn mắt, vốn đây chỉ là chuyện nhỏ có lợi cho tiền đồ của hắn, vậy mà mẹ hắn lại không chịu vì hắn mà suy xét, nhất thời tức giận: “Nói đi nói lại, mẹ chính là không thuận mắt nhìn con thăng cấp chứ gì! Mẹ lúc nào cũng thiên vị Văn Hổ! Thứ tốt đều cho Văn Hổ, cái gì tốt không bao giờ tới lượt tụi con, mẹ chỉ thấy có Văn Hổ là ngoan hiền tài giỏi thôi…”
Nói đến chuyện Hạ Hoa bất công Văn Hổ, chuyện này mười phần là thật, Hạ Hoa mở miệng ngậm miệng đều là Văn Hổ, trong lòng trong mắt chỉ có Văn Hổ, Văn Đại Hổ căm hận nói: “Mẹ đến nhà Văn Quý ăn thịt cũng chỉ dẫn Văn Hổ đi, ăn trái cây cũng là nó ăn, con và nhị đệ chỉ là đám sao căn bản bị ánh trăng như Văn Hổ che mờ hết đến không thấy bóng dáng. Hai anh em con thì không nói đi, vậy phụ thân thì sao? Phụ thân đối với mẹ thế nào, con thấy mẹ chính là sợ mọi người thăng cấp rồi đi hết quăng mẹ lại một mình trong thôn chứ gì, nhỏ nhen, trong lòng chỉ biết suy tính trăm phương nghìn kế muốn giữ chân mọi người, cản đường cản lối người khác…”
Lúc Văn Đại Hổ lên tiếng, Văn Đạt cũng một bên hừ hừ, chính là tán thành cách nói này của con mình.
Hạ Hoa hoa mắt tai ù, ‘nhỏ nhen’? Là nói mình? Hắn vì cái nhà này làm lụng vất vả hơn hai trăm năm, từ một căn nhà chỉ có bốn bức trường đến bây giờ của cải chất đống, thật lòng thật tâm chăm lo cho chồng cho con, cuối cùng con hắn lại thấy hắn là người nhỏ nhen?
Hạ Hoa không thể tin, bình tĩnh nhìn Văn Đạt, cứng họng: “Các người đều cảm thấy ta như vậy sao?”
Văn Đạt trầm mặc không nói, tương đương với cam chịu. Hạ Hoa thất thố thét chói tai: “Văn Đạt, ngươi có lương tâm hay không? Những gì ngươi có được ngày hôm nay đều là nhờ ta, không có ta ngươi có thể có hôm nay hay sao? Lúc trước là người nào muốn kết hôn với ta, tự bản thân ngươi không muốn ra khỏi thôn, ta mới đồng ý gả cho ngươi, hiện tại ngươi lại đem trách nhiệm đổ hết lên người của ta, ngươi có phải là bán thú nhân hay không?”
Lúc trước người muốn tới muốn cưới Hạ Hoa đông như nước lũ, nhưng bán thú nhân trong thôn hơn phân nửa đều có chí lớn muốn ra ngoài lập nghiệp, Hạ Hoa lại không thích cuộc sống lang thang nay đây mai đó bên ngoài, chỉ hy vọng một cuộc sống bình bình đạm đạm ở quê nhà, hắn không cần lãng tử phong trần, chỉ muốn tìm một bán thú nhân thật thà phúc hậu kết hôn sinh con, hắn ngàn vạn chọn tuyển, cuối cùng chính miệng Văn Đạt nói không muốn đi khỏi thôn làng nên hắn mới không để ý lời người nhà ngăn cản phản đối, cắn răng gả cho Văn Đạt.
Lúc vừa gả đến, Văn Đạt đối xử với hắn rất tốt, về sau hắn mới phát hiện Văn Đạt vẫn luôn xem mình là cái gai trong mắt, là con gia tộc đối địch, cưới hắn chỉ vì tên đó để mắt tới mấy mẫu ruộng của hồi môn của hắn mà thôi.
Biết được nguyên nhân Văn Đạt cưới hắn, Hạ Hoa khóc cả ngày, cuối cùng được người nhà khuyên bảo, hắn dù sao cũng đã gả cho nhà bên đó, chỉ cần sống tốt qua ngày là được, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, biết đâu sau này Văn Đạt sẽ thật lòng yêu thương hắn.
Cuộc sống bình thường của gia đình hắn đâu lúc nào cũng được như ý. Nhưng Hạ Hoa nghĩ Văn Đạt không dự định đi lang thang bên ngoài, chỉ cần bao nhiêu đó thôi thì hắn hy sinh cho cái gia đình này cũng rất xứng đáng, cho nên mọi bất hòa cãi vả hắn đều nhịn xuống, nhưng có lần thứ nhất thì sẽ có lần hai, hắn nhẫn nhịn đến ngày hôm nay, lại bị chồng cho rằng hắn là kẻ lòng dạ nhỏ nhen, ngay cả đứa con ruột thịt của mình cũng xem hắn là người chỉ biết cản đường tương lai nó, điều này chẳng khác gì lấy dao đâm thẳng một nhát vào tim hắn.
Hạ Hoa rốt cuộc nhịn không được nữa, bật khóc.
Văn Đạt có chút áy náy, dù sao lỗi cũng là phía hắn, nhưng những lời của Hạ Hoa căn bản chính là vũ nhục thanh danh của hắn, dám đem so sánh hắn với cái lũ bán thú nhân ăn không ngồi rồi đó sao! Tức giận, hắn giơ tay cho Hạ Hoa một bạt tay: “Ta là bán thú nhân thế nào? Lão tử nói chuyện trước nay đều giữ lời, ta đã đi ra khỏi cái thôn này hay chưa, như vậy ngươi còn chưa chịu hay sao, chẳng lẽ ngươi bắt con cũng phải ở lì trong cái xó này chịu uất ức giống ta hay sao?”
Văn Đạt nghĩ đến cái đám bán thú nhân từ bên ngoài quay trở về thôn, lúc trước bằng năng lực của chúng mà có thể so được với hắn hay sao, vậy mà chúng ra ngoài một thời gian thì ngạo mạn không coi hắn ra gì, cũng bởi vì hắn không biết gì về chuyện ngoài thôn, nhìn tới nhìn lui chính là một thằng nông dân nhà quê, hỏi sao hắn không ức chế cho được, mà nguyên nhân của việc này không phải chính là Hạ Hoa hay sao, cho nên mọi oán khí bị dồn nén bấy lâu nay ngày hôm nay đều đồng loạt trút lên người Hạ Hoa.
‘Ba’ một tiếng vang lớn, Hạ Hoa bụm khuôn mặt đầy nước mắt cười ha ha, “Ta là bị mù rồi, mới đi tin lời ngươi nói, gả cho ngươi hơn hai trăm năm, chuyện gì cũng nhường ngươi, hết nhịn rồi lại nhẫn, ta luôn mong chờ ngươi có thể dần hòa nhã với ta, nhưng ta chỉ uổng công!
Cuối cùng Hạ Hoa thất tha thất thểu chạy ra khỏi nhà.
Văn Hổ thấy vậy sợ ngây người, hai chân nhỏ nhanh chóng chạy theo Hạ Hoa, lớn tiếng khóc thảm: “Mẹ, mẹ…”
Văn Quý ra sau núi mang thêm vài gốc hồng quả nhỏ đem về sau nhà trồng, hắn đang xem xét vườn nhà mình trồng được bao nhiêu, có lẽ sau này nên dứt khoát trồng tiểu hồng quả ở sau nhà Từ Lang, về sau lúc thu hoạch trái thì chia cho Từ Lang thêm một phần.
Sân sau nhà hắn và Từ Lang là nằm cách vách nhau, có thể làm một cái cửa nhỏ, về sau cũng tiện để hắn đi qua tưới linh tuyền cho cây.
Từ Lang nghe Văn Quý dự định như vậy, hai mắt sáng rực lên, chỉ hận không thể xông lên ôm hôn Văn Quý một hồi. Nhưng mà hình như hắn chưa có thân đến mức được phép làm thế.
Nghĩ đến đây, lỗ tai Từ Lang có chút hồng hồng, len lén nhìn sang Văn Quý, không hiểu sao ánh mắt không dời khỏi đôi môi của Văn Quý, tim đập loạn xạ, nếu như cắn một hồi thì có vị ngọt như là tiểu hồng quả hay không a.
Đúng lúc này, Hạ Hoa cả người chật vật đi vào nhà Văn Quý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...