"Danny, ngươi sao vậy?" Ma pháp sư Maren nhìn Danny có vẻ thất hồn lạc phách, kinh ngạc lên tiếng hỏi.
Thân thể Danny run run vội vàng nói: "Các hạ, Danny đang nghĩ tới thiên phú học tập ma pháp kém cỏi của mình, học tập ma pháp mười năm mà mới chỉ nắm giữ được hai nhị cấp ma pháp, cho nên có chút chán nản, xin ngài tha thứ, Danny sau này không dám nữa."
Ma pháp sư Maren nhíu mày nói: "Mặc dù thiên phú của ngươi trung bình nhưng trong khi học tập ma pháp lại rất cố gắng. Trong vòng mười năm có thể nắm giữ hai nhị cấp ma pháp, đã là không tồi rồi. Thêm một năm nữa chờ ngươi đem hai nhị cấp ma pháp kia củng cố lại ta sẽ dạy cho ngươi thêm một nhị cấp ma pháp khác."
Phần lớn những kẻ có thiên phú ma pháp đều không thể trở thành ma pháp sư chính thức, cho nên trừ khi là kẻ có thiên phú trác tuyệt, ma pháp sư mới để mắt thu hắn làm nhập môn đệ tử, số còn lại mặc kệ để chúng tự sinh tự diệt ở bên ngoài.
Thiên phú ma pháp của Danny mặc dù hơn kẻ bình thường nhưng khoảng cách so với hai chữ trác tuyệt còn kém nhiều lắm.
Mặc dù với tư chất của hắn, cơ bản khó có khả năng trở thành ma pháp sư chính thức nhưng học thêm được mấy nhị cấp ma pháp nữa thì ngày sau rời khỏi ma pháp tháp làm một ma pháp sư tự do thì tiền đồ sẽ sáng hơn.
"Vâng, đa tạ các hạ." Danny vui mừng khôn xiết, cung kính cảm ơn.
Maren khẽ gật đầu, đột nhiên hỏi: "Danny, tại sao đột nhiên ngươi lại nghĩ như thế?"
Sắc mặt Danny đỏ lên nói: "Các hạ, bởi vì ngày hôm qua tại tầng ba trong phòng thí nghiệm ma pháp ta chứng kiến Tiếu Ân tiên sinh thi triển Phong Nhận Thuật, cho nên mới sinh ra cảm khái."
"Cái gì?" Maren không kiềm chế được hô lên, mắt hắn toát ra vẻ kinh hãi.
Trong lòng Danny thất kinh, nhưng việc đến nước này cũng không thể che dấu nên hắn vội vàng nói: "Tiếu Ân tiên sinh nói, là ngài dạy."
Khẽ gật đầu, Maren nói: "Đúng vậy, đúng là ta dạy cho hắn."
Bất quá khi nói những câu này, sắc mặt hắn lộ ra vẻ kỳ quái.
Lúc này Danny mới thở phào một hơi, trong lòng thầm nghĩ, nếu là do ngài dạy hắn, sao lại bày ra vẻ mặt như thế, khiến ta bị dọa sợ à.
Maren vung tay áo, Danny hiểu ý lui xuống. Maren than nhẹ một tiếng, lầm bầm nói: "Năm ngày, không thể tưởng tượng được, mới có năm ngày mà hắn đã nắm giữ được nhị cấp ma pháp Phong Nhận Thuật, xem ra hắn quả thực là một thiên tài tuyệt đỉnh. Hắc hắc, tiểu tử Danny này không phát hiện ra, ta làm sao biết được."
Mọi chuyện xảy ra ở ma pháp tháp, Maren đều có khả năng biết được. Nhưng với một điều kiện tiên quyết đó là Maren phải tập trung lực chú ý vào địa phương đó mới có thể biết được tất cả mọi chuyện xảy ra ở khu vực đó. Nếu không khi hắn minh tưởng rèn luyện lực lượng tinh thần thì những việc lộn xộn xung quanh sẽ khiến hắn không thể ổn định tâm tình được.
Ngày hôm qua hắn cũng không sử dụng ma pháp theo dõi Tiếu Ân, cho nên hắn không biết được Tiếu Ân thi triển thành công Phong Nhận Thuật tại ma pháp thí nghiệm thất.
Thở dài một hơi, Maren sử dụng ma pháp truyền âm gọi Tiếu Ân.
Nhìn sắc mặt cổ quái của Maren, trong lòng Tiếu Ân có chút không yên, cũng không biết được mình để lộ sơ hở gì.
Sau một lát, Maren ho nhẹ một tiếng nói: "Tiếu Ân, nghe nói con đã học thành Phong Nhận Thuật?"
"Không!" Tiếu Ân lắc đầu nói.
Sắc mặt Maren trầm xuống, nói: "Nói bậy, ngươi dám gạt ta?"
Sắc mặt Tiếu Ân căng thẳng vội vàng nói: "Sư phụ, con không lừa gạt người."
"Hừ, ngày hôm qua ngươi rõ ràng tại ma pháp thí nghiệm thất thi triển Phong Nhận Thuật, chẳng lẽ ngươi phủ nhận sao?" Maren nổi giận nói. Nguồn: https://truyenfull.vn
Tiếu Ân gãi đầu nói: "Sư phụ, ngày hôm qua quả thực con thi triển thành công, nhưng xác xuất chỉ có một nửa, như thế nào gọi là học xong chứ?"
Maren sửng sốt, khẩu khí nhẹ lại hỏi: "Thế như thế nào thì con mới coi là học xong?"
Ngón tay Tiếu Ân liên tục bắn ra hai ba lần, một luồng năng lượng màu trắng nho nhỏ, luồng năng lượng tỏa ra hàn khí lạnh lẽo, trong nháy mắt bay về phía trước.
Ngay sau đó, ngón tay Tiếu Ân lại bắn ra, Tật Phong Thuật như tia chớp bắn ra, đuổi theo luồng năng lượng lạnh lẽo kia.
"Ba!" Một tiếng động nhỏ vang lên, sau đó hai đạo năng lượng đồng thời biến mất, hàn khí còn lại nhàn nhạt tỏa ra không khí.
"Sư phụ, trình độ phải đạt tới như vậy, mới xem như là học xong." Tiếu Ân vô tội mắt mở to nói: "Tốc độ lề mề như vậy, xác xuất thành công không đủ một nửa, sao có thể tính là học xong chứ?"
Mắt Maren sớm đã mở to ra, ngay cả tròng mắt cũng lồi ra.
Mặc dù Tiếu Ân thi triển hai ma pháp này đều là nhất cấp ma pháp nhưng tốc độ lại cực nhanh, ngay cả là hắn cũng không dám chắc là mình có thể tiêu sái thực hiện như thế.
Lúc lâu sau, cuối cùng Maren thở dài một tiếng, biểu hiện hiện giờ của vị đệ tử này khiến cho những khúc mắc lúc trước trong lòng hắn hoàn toàn tan biến.
Yêu cầu của Tiếu Ân đối với bản thân cao mặc dù là một chuyện tốt nhưng lại đem đến cho Maren một áp lực lớn chưa từng có.
Muốn đem ma pháp này luyện tập đến mức nháy mắt thuấn phát, hơn nữa còn đảm bảo xác xuất mười phần mới coi là nắm giữ sao?
Yêu cầu này…
Dù nghe thế nào cũng quá mức phóng đại đi, hắn có thể khẳng định nếu David Kirby biết được cũng sẽ cảm thán như hắn.
Nhẹ nhàng vung tay, tiếng chuông thanh thúy vang kên trong ma pháp tháp.
Tiếu Ân kỳ quái nhìn Maren, bởi vì tiếng chuông này đại biểu cho lệnh tập hợp, một khi nghe được tiếng chuông này, tất cả mọi người phải dừng lại hết mọi việc, chạy tới tập hợp.
Maren nhìn Tiếu Ân, khuôn mặt lộ vẻ tươi cười thân thiết: "Tiếu Ân, con đã tới đây một thời gian dài, cũng nên gặp gỡ sư huynh đệ của mình."
Tiếu Ân ngẩn ra, khuông mặt lộ vẻ cao hứng, nhưng trong lòng tràn ngập cảm xúc.
Trải qua hơn hai năm, Maren cuối cùng cũng thừa nhận hắn là đệ tử, hơn nữa bắt đầu đối xử chân thành với hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...