Sắc mặt đám người Hắc Long Vương hơi biến hóa. Day Ville, Cự Ma Thần và Tiếu Ân có quan hệ không tầm thường, chỉ cần nhìn ánh mắt nhau là biết trong lòng đối phương nghĩ gì. Nhưng Hắc Long Vương không làm được như thế, hắn đợi một lát, thấy Day Ville và Cự Ma Thần không nói gì, liền hỏi:
- Là do nguyên nhân gì? Chẳng lẽ phân thân ngã xuống?
Nhìn Tiếu Ân mỉm cười, hắn vỗ trán nói:
- Không có khả năng ngã xuống. Nếu ngã xuống thì ngươi đã ngủ say.
Tiếu Ân vẫn cười mà không đáp. Đối với thần linh bình thường, phân thân ngã xuống sẽ hao tổn thần cách và bộ phận thần tích. Nhưng điều nghiêm trọng nhất đó là linh hồn bị tổn thất.
Linh hồn tổn thất chỉ có thể thông qua ngủ say để khôi phục. Nếu là thần linh siêu cấp ví dụ như cấp bậc chủ thần hoặc những thần linh có chỗ dựa vững chắc thì bọn họ không hề quan tâm tới vấn đề ngủ say. Nhưng nếu là thần linh bậc thấp sống cô độc thì khi ngủ say để khôi phục lại linh hồn là chuyện rất nguy hiểm.
Bên trong thần giới không bao giờ thiếu người nhân lúc cháy nhà hôi của. Cho nên không nghi ngờ gì ngủ say là đại địch của thần linh.
Tất nhiên những điều này không thể áp dụng với Tiếu Ân. Bởi vì hắn chưa bao giờ phiền não về vấn đề linh hồn.
Khuôn mặt của Hắc Long Vương nhăn nhó, suy nghĩ nửa ngày vẫn như trước không có thu hoạch gì. Bất đắc dĩ lão lại hỏi:
- Tiếu Ân, có chuyện gì xảy ra. Vì sao ngươi không liên hệ được với phân thân của mình?
Trong mắt của Tiếu Ân xuất hiện hào quang khác thường nói:
- Ta không thể xác định nhưng trong cảm ứng của ta, dường như phân thân đang ngủ say.
- Ngủ say?
Hắc Long Vương kinh ngạc hỏi:
- Thời điểm mà chúng ta chia tay, ngươi dường như muốn cướp Thất thải lưu ly vụ của chủ thần. Chẳng lẽ ngươi bị người đả thương nên mới ngủ say.
Tiếu Ân khẽ lắc đầu, khuôn mặt lộ vẻ nghi hoặc:
- Tuy ta không liên hệ được với phân thân nhưng có thể cảm ứng được biến hóa trên người hắn.
Nói tới đây, khuôn mặt của Tiếu Ân trở nên cổ quái:
- Căn cứ theo cảm giác của ta, hắn không phải bị thương mà ngủ say, mà bởi vì…
Hắc Long Vương đợi nửa ngày, không thấy Tiếu Ân phản ứng, không khỏi truy hỏi:
- Rốt cuộc là vì sao?
Tiếu Ân cười khổ một tiếng nói:
- Bởi vì năng lượng quá cường đại.
Hắc Long Vương ngẩn ra, thực sự không hiểu ý của những lời này.
Tiếu Ân than khẽ nói:
- Ta không biết phân thân của mình xảy ra tình huống gì nên hấp thu quá nhiều năng lượng. Nhưng năng lượng này cũng vô cùng cổ quái, không khiến phân thân của ta nổ tung, chỉ ẩn núp trong cơ thể phân thân. Nhưng do hấp thu quá nhiều năng lượng nên phân thân không thể thanh tỉnh.
Miệng Hắc Long Vương khẽ run, hắn cũng không biết nói gì về tình huống này. Tình huống này tuyệt đối hiếm thấy.
Do dự một chút, Hắc Long Vương hỏi:
- Tiếu Ân, phân thân của ngươi có thể nắm giữ bao nhiêu lực lượng? So với ngươi thì thế nào?
Tiếu Ân hơi xua tay nói:
- Kém rất nhiều, căn bản không thể so sánh.
Hắc Long Vương buồn bực chớp mắt nói:
- Chỉ là năng lượng, chẳng lẽ phân thân của ngươi không chịu được.
Tiếu Ân cười khổ một tiếng nói:
- Lão hắc, ý của ta đó là, cường độ năng lượng mà phân thân phải nắm giữ vượt xa ta.
Đôi mắt của Hắc Long Vương lộ vẻ kinh hãi. Trong tình huống đặc thù, phân thân thần linh phiêu lưu ở ngoài gặp được kỳ ngộ, đạt được cường độ năng lượng vượt quá bản thể tuy là chuyện hiếm có nhưng cũna không phải chưa từng xảy ra. Thế nhưng chênh lệch to lớn lại là chuyện khác.
Trầm ngâm một lúc, Hắc Long Vương nhìn Day Ville và Cự Ma Thần. Hai vị thần linh ở hai hệ khác nhau này ngồi an vị trên ghế, giống như hai tượng gỗ, không đưa ra ý kiến gì.
Trên thực tế từ khi biết hai vị thần linh này, Hắc Long Vương biết bọn họ không nói được quá vài câu. Nếu không phải thực lực của bọn họ cường đại chỉ sợ Hắc Long Vương đã coi bọn họ là vật trang trí.
Nếu bọn họ bộc lộ thái độ không quan tâm, Hắc Long Vương đành phải nói:
- Được rồi, bây giờ ngươi tính sao? Buông tha phân thân hay tiến vào thời không hồng lưu?
Tiếu Ân không chút do dự nói:
- Tất nhiên tiến vào trong thời không hồng lưu.
Hắn tươi cười nói:
- Chắc không có thần linh bậc trung nào buông bỏ phân thân của mình.
Hắc Long Vương im lặng gật đầu, trầm giọng nói:
- Tiếu Ân, bên trong thời không hồng lưu rất nguy hiểm, không thể chống lại dòng xoáy. Tuy ngươi có năng lực đoán trước được sự di động của dòng xoáy nhưng cần phải hành động cẩn thận.
Dừng một chút, hắn lại dặn dò:
- Mặt khác, ngươi chỉ nên tìm phân thân, sau đó mang hắn trở về. Ngàn vạn lần không được mưu đoạt lấy Thất thải lưu ly vụ, đồ vật đó không phải thứ chúng ta có thể nắm giữ.
Tiếu Ân cười ha ha, cũng không biêt có nghe lọt không, chỉ có điều khẽ gật đầu. Sau đó, hắn đứng lên, cất cao giọng nói:
- Các vị, bốn thần quốc dừng ở đây. Các ngươi dừng ở đây chờ ta.
Lúc này Day Ville và Cự Ma Thần đồng thời đứng lên, bọn họ đồng thanh nói:
- Bảo trọng.
Nhìn ánh mắt của bọn họ, Tiếu Ân nói:
- Yên tâm.
Hắc Long Vương đột nhiên đứng lên, nhìn chăm chăm vào hai mắt của Tiếu Ân, nói:
- Tiếu Ân, ngươi quyết định tiến vào trong thời không hồng lưu? Kỳ thật để cho hai người bọn họ phái ra một phân thân là được.
Nói xong, ánh mắt cùa Hắc Lona Vương nhìn về phía Cự Ma Thần và Day Ville. Giọng nói của hắn cố ý to lên, rõ ràng cố ý để hai vị thần linh nghe được.
Cự Ma Thần, Day Ville và Tiếu Ân liếc mắt nhìn nhau, trong mắt xuất hiện cảm giác rung động.
Hắc Long Vương không biết mối quan hệ giữa bọn họ. Sau khi nói những lời này, hắn biết mình sẽ đắc tội với Cự Ma Thần và Day Ville. Đặc biệt hiện giờ Tiếu Ân sắp ra đi, một khi Tiếu Ân rời đi thì Hắc Long Vương mất đi chỗ dựa. Nếu có gì bất trắc, mọi người đều biết kết quả sau khi hắn đắc tội với hai vị thần linh này.
Nhưng dù như thế, cuối cùng hắn vẫn nói. Điều này nói rõ, hắn tuyệt đối quan tâm tới Tiếu Ân.
Vỗ vai Hắc Long Vương, Tiếu Ân nghiêm mặt nói:
- Lão hắc, ngươi yên tâm, dù thế nào ta cũng phải làm chuyện này, về phần bọn họ, ngươi hoàn toàn yên tâm, bọn họ là bằng hữu chân chính của chúng ta.
Hắc Long Vương nghe được sự kiên định trong lời nói của Tiếu Ân. Tuy hắn không rõ vì sao Tiếu Ân phải đích thân tiến vào trong nhưng hắn biết mình không thể khuyên can.
Quay đầu nhìn Cự Ma Thần Và Day Ville, thấy khuôn mặt tươi cười của hai vị thần linh. Dường như hai người không vì lời nói vừa rồi của hắn mà giận. Tuy nhiên biểu hiện của bọn họ khiến Hắc Long Vương thầm mắng khẩu phật tâm xà.
Chỉ có điều chuyện tới nước này, hối hận cũng vô dụng. Tâm trạng của hắn trầm trọng, tiễn Tiếu Ân rời đi, sau đó tươi cười với Cự Ma Thần và Day Ville.
Sống dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu.
Điều hắn mong chờ duy nhất đó là Tiếu Ân nhanh trở về. Nếu không dưới sự giám sát của hai vị thần linh, hắn quả thật như ngồi trên đống lửa, không dám buông lỏng.
Chỉ có điều, hắn không ngờ, hai vị thần linh dường như không quan tâm tới lời hắn nói. Ngược lại còn giành cho hắn nhiều thần lực kết tinh, ngoài ra còn nghĩ biện pháp tuyển tín đồ hộ hắn, giúp hắn tổ hình lại thần quốc. Thậm chí không cần hắn mở miệng, tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng cho hắn.
Điều này khiến Hắc Long Vương suy nghĩ trăm ngàn lần mà không có lời giải đáp. Hắn thực sự không nghĩ ra, ba vị thần linh thuộc ba hệ thần linh khác nhau sao có thể sống hòa thuận với nhau như vậy.
Tiếu Ân đơn độc rời khỏi thần quốc, kiềm chế hơi thở của bản thân ở mức phân thân thần linh bậc trung.
May mắn trong cơ thể của hắn có ba cái thượng cổ thần khí, nếu không hắn không thể làm được điều này.
Tuy nhiên mạo hiểm dùng bản thể tiến vào thời không hồng lưu không phải quyết định nhất thời của hắn. Kỳ thật sau khi nghe hình chiếu Hắc Long Vương kể lại, Tiếu Ân muốn tiến vào trong để xem.
Phân thân có biến hóa thần kỳ như vậy ở trong thời không hồng lưu, vậy bản thể của mình tiến vào sẽ như thế nào?
Tất nhiên còn có nguyên nhân trọng yếu đó là sau khi nghe sự tích của tử linh pháp sư, trong lòng Tiếu Ân mơ hồ xúc động. Nếu rời khỏi thần quốc, dùng bản thân phiêu đãng trong thần quốc, rốt cuộc có phải con đường phát triển tốt hay không?
Vì nguyên nhân này nên cuối cùng Tiếu Ân quyết định để bản thể của mình tiến vào.
Tuy nhiên thần thể tự mình tiến vào là chuyện quá mạo hiểm nên hắn mới áp chế năng lượng chỉ ở mức phân thân thần linh bậc trung.
Phạm vi của thời không hồng lưu rất lớn, hắn tìm một chỗ tùy ý tiến vào.
Bước vào bên trong thời không hồng lưu, Tiếu Ân lập tức cảm ứng được nơi này không bình thường, có cảm giác giống như trở về quê nhà vậy.
Bản thể của Tiếu Ân sớm có chuẩn bị, khống chế dòng xoáy thuận lợi, không có chút chậm chạp nào.
Đây là sự khác nhau giữa phân thân và bản thể. Tuy nhiên bản thể tiến vào trong thời không hồng lưu thì trong một vạn người may ra mới có Tiếu Ân.
Ở bên trong bất động đợi một giờ, cảm xúc mênh mông trong lòng Tiếu Ân dần bình tĩnh trở lại.
Sau đó hắn nhắm hai mắt, lẳng lặng cảm ứng biến hóa của thời không hồng lưu.
Tuy hắn không cố ý cảm ứng vị trí của phân thân nhưng mọi chuyện lại thuận lợi. Hiện tại ở trong thời không hồng lưu, dường như mọi hơi thở đều tiến về một hướng.
Dường như nơi đó đột nhiên trở thành trung tâm của thời không hồng lưu.
Tới bây giờ nếu còn chưa biết nơi đó sinh ra biến cố gì thì Tiếu Ân thực sự ngốc.
Do dự một chút, Tiếu Ân cảm ứng nơi tồn tại của phân thân. Tuy không thông qua hơi thở và thần niệm cảm ứng nhưng liên hệ thần bí giữa bản thể và phân thân tuyệt đối không giả.
Hơi sắp xếp một chút, Tiếu Ân khống chế tốc độ của mình, bay về phía đó.
Hắn không phát huy tốc độ lớn nhất của bản thân, cũng không sử dụng năng lượng tím trong tiểu mộc kiếm. Tốc độ này thoạt nhìn thì nhanh hơn thần linh bậc trung bình thường nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể thừa nhận.
Càng xâm nhập vào trong, càng cảm nhận được ảnh hưởng của thời không hồng lưu tới mình. Hiện tại hắn có cảm giác toàn bộ thời không hồng lưu đang vui mừng nhảy nhót, dường như đang tiến hành kết nối với hắn.
Tuy nhiên điều đáng tiếc đó là với thực lực hiện tại của Tiếu Ân, căn bản không thể kết nối với đồ vật khổng lồ này. Hơn nữa nó còn chưa sinh ra linh trí giống như Vô Danh. Tiếu Ân cũng không lý giải được ý nó muốn biểu đạt.
Sau ba ngày, Tiếu Ân đột nhiên dừng lại. Trong cảm giác của hắn, trong khu vực kế tiếp đang có hai thần linh chiến đấu sinh tử với nhau.
Điều này không kỳ quái. Bên trong thần giới, đừng nói là phân thân thần linh tranh đấu chiến đẩu sinh tử với nhau, cho dù thần quốc chiến đấu sinh tử với nhau cũng là chuyện bình thường.
Dọc theo đường đi, hắn gặp hơn một lần những trận chiến sinh tử. Nhưng Tiếu Ân đều bỏ mặc, chọn đường vòng để đi. Với năng lực cảm ứng của hắn, tự nhiên không có khả năng khiến thần linh phát hiện.
Chỉ có điều hai thần linh chiến đấu sống chết với nhau này, có một người khiến hắn có cảm giác quen thuộc.
Do dự một chút, cuối cùng Tiếu Ân nhẹ nhàng thở dài, quyết định nhúng tay. Tất nhiên, sở dĩ hắn làm như vậy là do hắn tuyệt đối nắm chắc được cục diện.
Nơi này là địa bàn của thần linh bậc trung. Dừng lại ở đây về cơ bản là thần linh bậc trung của các hệ. Nếu Tiếu Ân dùng bản thể mà còn không thắng được phân thân thần linh bậc trung thì hắn trực tiếp đâm đầu vào cây mà chết cho xong.
Thân hình hắn lay động, tiến vào bên trong khu vực.
Trong khu vực này, dòng xoáy không có nhiều, phân tán cũng có, tập trung cũng có, là địa phương tốt để nhóm thần linh phóng tay chiến đấu.
Giờ phút này, hai phân thân thần linh giao đấu với nhau, một là thần linh hắc ám hệ. Dường như hắn là thần linh hắc ám hệ chiến đấu, một thân mặc áo giáp đen và cầm chiếc búa to lớn. Toàn thân hắn bao phủ trong làn khói màu đen, giống như võ sĩ đi ra từ địa ngục, tràn ngập uy áp cường đại.
Tiếu Ân khẽ cau mày, loại thần linh này rõ ràng nắm giữ thần vực có liên quan tới chỉến tranh cho nên hắn chỉếm thuận lợi to lớn trong chỉến đấu.
Giờ phút này, vị thần linh này đấu với một vị nữ thần linh thuộc tộc tinh linh. Thực lực đôi bên chênh lệch rõ ràng, vị nữ thần linh rõ ràng đang chống đỡ vất vả. Điều đáng buồn là tất cả con đường bỏ chạy của nàng đều bị thần linh hắc ám hệ phong tỏa. Ngay cả muốn bỏ chạy cũng không làm được.
Nếu tiếp tục giằng co, nhiều nhất chỉ một ngày là phân thân của nữ tinh linh sẽ ngã xuống.
Sau khi Tiếu Ân xuất hiện, cũng không do dự, khí thế cường đại trên người và thần vực hoàn toàn mở ra.
Hai thần linh đang giao chiến đồng thời sợ hãi, không cần nghĩ ngợi tách nhau ra.
Tuy vừa rồi lực chú ý của bọn họ đều đặt trên người đối phương, nhưng điều này không ảnh hưởng tới việc bọn họ phát hiện Tiếu Ân.
Điều khiến bọn họ chấn động đó là Tiếu Ân dùng phương thức truyền tống để tới đây.
Phải biết rằng nơi này là thời không hồng lưu. Ngay cả thần linh bậc cao cũng không dám tiến hành truyền tống ở trong này. Chỉ có thần linh cấp chủ thần mới dám làm.
Tuy nhiên cảm ứng cường độ thần vực của Tiếu Ân, ánh mắt của hai người nhìn về phía Tiếu Ân tràn ngập nghi hoặc.
Hóa ra là phân thân thần linh bậc trung. Người này quả là can đảm, dám tiến hành truyền tống không gian ở trong này, chẳng lẽ không sợ trong quá trình truyền tống bị dòng xoáy hút sao?
Tiếu Ân liếc mắt nhìn vị thần linh hắc ám hệ, quay đầu nói với tinh linh nữ thần:
- Raphael các hạ, chúc mừng ngài tiến giai thành thần linh bậc trung.
Vị nữ thần tinh linh bị áp chế quả thật là thế hệ nữ thần Ánh Trăng mới, Raphael.
Trong thần giới, thần linh nắm giữ được quy luật ánh trăng có không ít nhưng trong tộc tinh linh chỉ có duy nhất nữ thần Ánh Trăng, Raphael. Tất nhiên vị nữ thần Ánh Trăng này cũng không phải người nổi tiếng.
Trong trí nhớ của Tiếu Ân, mấy năm trước nữ thần Ánh Trăng chỉ là thần linh bậc thấp. Nhưng không ngờ giờ đã thuận lợi tiến giai.
Nàng tiến giai chắc có liên quan tới thần cách của mình. Xem ra trong lúc vô tình mình đã giúp nàng.
Raphael nhìn vị thần linh đột nhiên xuất hiện này. Trên người hắn tràn ngập hào quang ấm áp, rõ ràng là thần linh quang minh hệ. Chẳng qua màn hào quang này che kín khuôn mặt của hắn nên Raphael không thể nhận ra thân phận của hắn. Hơn nữa hơi thở của hắn rất cường đại, mặc dù có cảm giác quen thuộc nhưng trong thời gian ngắn, nàng không nghĩ ra.
Khẽ gật đầu, Raphael nói:
- Các hạ tôn lính, tuy Raphael vừa thuận lợi tiến giai lên bậc trung nhưng trước mặt ngài không đáng để nhắc tới. Xin hỏi ta nên xưng hô với ngài như thế nào?
Tiếu Ân khẽ mỉm cười, hào quang quanh người hắn hơi ảm đạm, lộ ra khuôn mặt của mình
Đầu tiêu Raphael ngẩn ra, trong trí nhớ của nàng dường như không có thần linh bậc trung cường đại này. Tuy nhiên trong đầu nàng đột nhiên nhớ lại một việc, sâu trong trí nhớ của nàng hiện lên một khuôn mặt.
Khuôn mặt của nàng hiện lên thần sắc khó tin, gần như mê sảng nói:
-Tiếu...Tiếu Ân?
Khi nàng nói ra lời này, chính nàng cũng không tin đây là sự thật.
Trong trí nhớ của nàng, chẳng qua Tiếu Ân chỉ là một ngụy thần kiệt xuất mà thôi. Mặc dù tốc độ tu luyện nhanh hơn người bình thường một chút nhưng muốn so sánh với thần linh đã tiến giai hơn trăm vạn năm thì chênh lệch vẫn quá lớn.
Cho dù là nàng cũng phải trải qua trăm vạn năm mới đạt được hai mảnh vỡ thần cách. Do đó mới tiến giai thành thần linh bậc trung.
Cho nên khi nàng nói ra tên này, trong lòng tràn ngập cảm giác khó tin.
Tiếu Ân hơi cười nói:
- Raphael các hạ tôn kính, hóa ra ngài còn nhớ rõ kẻ vô danh này.
Nghe đối phương thừa nhận, sắc mặt của Raphael lập tức buồn cười. Ánh mắt nhìn về phía Tiếu Ân tràn ngập thần thái khác thường, thậm chí còn có chút sợ hãi.
Một nhân loại, trong vòng mười năm tiến giai thành thần linh bậc trung. Hắn làm như thế nào? Tuy nhiên mặc kệ đối phương làm như thế nào thì có thể khẳng định một chuyện, thần linh trước mắt nàng không phải người mới tiến giai thành thần linh bậc trung có thể trêu chọc.
Hơi khom người, Raphael bình tĩnh nói:
- Tiếu Ân các hạ tôn kính, có thể gặp ngài ở trong này là vinh hạnh của ta.
Tiếu Ân nhẹ nhàng gật đầu, quay đầu nhìn phân thân thần linh hắc ám hệ bậc trung, nói:
- Raphael các hạ, vì sao ngài xung đột với người này?
Ánh mắt của Raphael lập tức ngưng trọng nói:
- Tiếu Ân các hạ, vị này nói thần linh hắc ám hệ là chủ nhân của thời không hồng lưu, muốn đuổi tất cả thần linh của hệ khác đi. Tuy ta đã đáp ứng rời đi, nhưng hắn vẫn muốn hạ sát thủ.
Tiếu Ân lập tức hiểu, vị thần linh hắc ám hệ nhận ra Raphael vừa mới tiến giai, thực lực không cường đại nên muốn nhân lúc người ta cháy nhà hôi của.
Giờ phút này, sắc mặt của phân thân thần linh hắc ám hệ âm trầm. Tuy trong lòng hắn thầm hận Tiếu Ân đột nhiên xuất hiện, khiến hắn không thu được thần cách của Raphael. Nhưng lấy một địch hai, hắn không nắm chắc.
Hắn hừ lạnh một tiếng nói:
- Hai vị thần linh quang minh hệ, mười đại thần vương của hắc ám hệ ban thần dụ, thời không hồng lưu thuộc quyền sở hữu của thần linh hắc ám hệ, tất cả thần linh của các hệ khác phải rời khỏi.
Tiếu Ân không ngờ liếc mắt nhìn hắn, cười tủm tỉm hỏi:
- Nếu chúng ta không rời đi?
- Nếu các ngươi tiếp tục ở đây, vậy chờ đợi các ngươi chính là kết cục ngã xuống.
Tiếu Ân cúi đầu, thở dài một tiếng nói:
- Thật là thú vị, ta cũng muốn nói những lời này.
Đột nhiên một đạo hào quang màu trắng như thể từ trên trời giáng xuống, cứ như thế bao phủ vị thần linh hắc ám hệ.
Trong khu vực đột nhiên xuất hiện năng lượng quang minh thần thánh khổng lồ. Cỗ hào quang này chiếu xuống, hoàn toàn bao phủ vị thần linh hắc ám.
Đôi mắt Raphael chợt ngưng tụ lại. Trước khi thần vực của Tiếu Ân bạo phát, nàng không có dự cảm gì nhưng khi Tiếu Ân bạo phát, phát ra năng lượng quang minh khổng lồ thì nàng biết mình không thể sánh nổi. Thậm chí thần thể của nàng có cảm giác run sợ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...