Tốc độ phi hành của long tộc vẫn đều là một loại mau lẹ nhất trong tất cả các chủng tộc, mà long tộc đã đạt tới cảnh giới ngụy thần khi lấy bản thể phi hành, tốc độ tự nhiên là càng thêm mau lẹ.
Nhưng hắc long này chẳng qua chỉ phi hành được mấy trăm dặm liền bị ép ngừng lại.
Bởi vì ở trước mặt hắn đã xuất hiện một bóng người mặc áo choàng. Bóng người này cứ như vậy nhẹ nhàng mà đứng ở trên con đường hắn nhất định phải qua, lẳng lặng chờ đợi.
Lúc này, bọn họ đã rời khỏi phạm vi của bão cát, ở trên không của sa mạc cách bên ngoài trăm dặm, ngoại trừ loại cực nóng làm cho người ta khó chịu này, dường như hoàn cảnh nơi đây cũng không phải quá mức ác liệt.
Tốc độ của hắc long chợt chậm lại, hắn ở trên không thu lại hai cánh, trên người phiếm nổi lên một đạo hào quang cực lớn, sau khi hào quang tiêu tán hắn đã biến thành một trung niên cường tráng.
- Các hạ, ngươi vì sao phải ngăn cản đường đi của ta.
Thanh âm của hắc long giống như lôi đình vang lên ở nơi này.
Sau khi cảm ứng được cường độ khí tức của đối phương, hắc long này trong lòng âm thầm kêu may mắn, đối phương cũng không phải tồn tại lo lắng trong lòng hắn, mà chỉ là một vị ngụy thần mà thôi, ở trong ngụy thần cùng giai, cường giả của long tộc có tin tưởng có thể chiến thắng bất cứ đối thủ nào.
Thanh âm của vị ngụy thần kia nhẹ nhàng vang lên, mặc dù không hùng mạnh như tiếng long ngâm, nhưng ngay cả là ở bên trong long ngâm cũng có thể nghe được rõ ràng.
- Cường giả của long tộc, ngài vì sao phải đến dò xét thành thị của chủ nhân ta?
Người đàn ông do hắc long biến thành ngửa mặt cười lớn một tiếng, nói:
- Ta không biết ngươi đang nói cái gì, ta chỉ là trong lúc vô ý nhìn thấy một tòa thành thị mà thôi cũng không tạo thành thương tổn gi đối với các ngươi, căn bản là chưa nói tới dò xét
- Ngài có phải là dò xét hay không cũng không phải do ngài đánh giá.
Vị ngụy thần kia lạnh lùng nói:
- Chủ nhân ta đã làm ra đánh giá đối với ngài, ngài có tội...
Sắc mặt của hắc long khẽ biến, trong nháy mắt hiện lên một tia kinh sợ,w chẳng qua sau khi tinh thần ý niệm của hắn thăm dò bốn phía một chút, lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hắn có thể xác định, vị thần linh ở trong tòa thần tích thành thị kia cũng không có tự mình ra tay, cũng không phái thêm cường giả tới đây, ở trước mặt hắn chỉ có một ngụy thần này mà thôi.
Trong mắt của đại hán chợt bắn ra hai đạo hào quang kim sắc, trên mặt của hắn ở giờ phút này nhìn qua dường như có chút cao vút đáng sợ, trên quyền đầu chớp động lam sắc hỏa diễm quỷ dị. Hắn đã biến mất ở tại chỗ, và xuất hiện ở trước mặt ngụy thần mặc áo choàng, đồng thời một quyền ẩn chứa uy năng hùng mạnh kia hung hăng đánh về phía người nọ.
Người đàn ông Hắc long cũng không hạ tử thủ, bởi vì hắn cũng không muốn kết tử thù với vị Thần linh không biết tên kia. Hắn chẳng qua là muốn đánh ngã vị ngụy thần này, để hắn mau chóng rời khỏi mảnh sa mạc này.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt hắn chợt ngưng lại, hắn không ngờ nhìn thấy một quyền đầu đồng dạng.
Vị ngụy thần đầu đội áo choàng kia không biết từ khi nào đã xoay người, hướng về phía hắn đánh ra một quyền đồng dạng, ở trên nắm tay của hắn lại không có màu sắc gì, giống như một nắm tay bình thường.
Hai nắm tay ở trong nháy mắt gay gắt va chạm với nhau, sắc mặt của hắc long lập tức đại biến, trong miệng hắn phát ra một tiếng rít thống khổ, thân hình nhanh chóng lui lại phía sau.
Trên nắm tay của long vương đã nổi lên một khối rõ ràng. Trong lần cứng đối cứng vừa rồi thân là cường giả ngụy thần của bộ tộc hắc long một trong những chủng tộc hùng mạnh nhất của long tộc, không ngờ lại ăn đòn đau.
Hắn vừa kinh vừa giận nhìn đấu bồng nhân ở trước mặt, trong đầu nổi lên vô số ý niệm.
Có thể mạnh mẽ hơn so với long tộc, đây khẳng định không phải nhân loại, chỉ có điều mặc cho vị cường giả hắc long này đoán như thế nào, cũng không nghĩ ra người trước mắt này rốt cuộc là thuộc chủng tộc ma thú nào.
Chẳng lẽ ở trong thế giới này, còn có chủng tộc có thân thể mạnh mẽ hơn so với long tộc sao?
Ngay khi hắc long nhanh chóng bay ngược lại đấu bồng ngụy thần lại truy kích với tốc độ nhanh hơn.
Thân hình của hắn hóa thành một đạo cầu vồng, nháy mắt đã đi tới trước mặt hắc long, nhẹ nhàng đặt tay ở chỗ cách ngực hắc long nửa thước.
Động tác này nhanh như tia chớp, khi hắc long phản ứng lại, một cỗ cường quang đã từ trên cánh tay kia phóng ra.
Đồng tử của hắc long nháy mắt cũng đã ngùng lại một chút, trong tích tắc này, hắn đã nhận ra được, ở trong đạo công kích ma pháp này của đối phương không ngờ bao hàm năm đạo thuộc tính dung hợp làm một.
Dung hợp của năm đạo thuộc tính, đây chính là đỉnh phong, có thể nói là thượng cổ ngụy thần.
A...
Trong khoảnh khắc này, hắn rốt cuộc hiểu được, vì sao vị thần linh kia không ngờ lại yên tâm như thế, hơn nữa còn không có người khác ra tiếp ứng, thì ra chỉ bằng một người trước mắt này, cũng đã đủ để lưu mình lại rồi
Nhưng là một thành viên của long tộc, tự tôn của hắn cũng không cho phép hắn thất bại dễ dàng như vậy.
Ở trên người hắn gần như đồng thời hiện lên một đạo hào quang, thân thể của nhân loại kia trong nháy mắt bành trướng lên, biến thành một con hắc long cực lớn dài tới ba mươi thước.
Công kích của vị ngụy thần kia xuyên qua bụng của hắc long. Trên người của hắc long lập tức bắn ra máu tươi, cho dù là lấy thân thể cường hàn của long tộc, cũng không thể ngăn cản lực công kích hùng mạnh của năm thuộc tính hợp nhất.
Hắc long lại một lần nữa phát ra một tiếng long ngâm sắc bén thống khổ, cuộn lên cát vàng đầy trời.
Tất cả các sinh vật gần xa đều run rẩy dưới thanh âm của long tộc, chúng nó tận lực chui sâu vào trong lòng đất. Tuy nhiên ở trong cảm giác của chúng, thanh âm của con rồng này phát ra dường như có chút thống khổ, chỉ là ở trong đẩu óc đơn giản của bọn chúng, căn bản lại không nghĩ ra được sinh vật gì có thể xúc phạm tới long tộc vĩ đại.
Ánh mắt ẩn chứa thống khổ kia của hắc long nhìn chằm chằm đấu bồng ngụy thần tương đối nhỏ bé trên không trung, đột nhiên mở cái miệng rộng phun ra một cỗ khí tức băng hàn mãnh liệt.
Nhưng ngay sau đó, tên đáng ghét kia đã biến mất ở trước mắt, thân thể cực lớn của hắc long lập tức quay cuồng kịch liệt, thân thể của long tộc dường như khắp nơi đều là vũ khí, ngay cả những phiến long lân cứng rắn kia đều có thể cuộn lại, phóng ra một đạo công kích ma pháp chi luân sắc bén.
Ở trong mảnh không trung này, nơi nơi đều là công kích ma pháp và công kích thân thể của hắc long. Hắn đã phóng thích ra toàn bộ thực lực của hắc long ngụy thần, trong khoảnh khắc này đã đạt tới lực chiến đấu mạnh nhất của long tộc có thể phát ra.
Chỉ có điều, bất kể hắn tạo ra thanh thế hùng mạnh cỡ nào, phát huy ra năng lượng hùng mạnh đến đâu, nhưng khi đối mặt với ngụy thần đội khăn nhỏ bé giống như ruồi nhặng kia, những công kích này giống như một quyền đánh vào đống bông, căn bản là lực không dùng được.
Không có gì có thể đánh trúng, người đấu bồng trốn tránh xung quanh, không có chỗ nào dừng lại vượt qua một giây đồng hồ.
Tiêng gầm gừ phẫn nộ của hắc long vang vọng thiên địa:
- Tên nhu nhược này, chẳng lẽ không dám chiến đấu với ta sao?
Thanh âm xa xôi lại từ trên người vị ngụy thần kia truyền đến:
- Ngươi muốn chiến đấu sao, được rồi vậy thì như ngươi mong muốn.
Hắc long lập tức thu liễm tâm thần, hắn biết rõ ràng vị ngụy thần trước mắt này đã đạt tới mức độ hùng mạnh siêu cấp của thượng cổ ngụy thần trong truyền thuyết. Cho dù là hắn đã hiện ra bản thể chỉến đấu, cũng chưa chắc có thể đạt được thắng lợi cuối cùng, cho nên ở ngoài mặt hắn mặc dù vô cùng tức giận, nhưng nhất cử nhất động đều thật cẩn thận, căn bản là không dám có chút khinh thường đối phương.
Nhưng thực lực hùng mạnh của người trước mắt này lại còn vượt rất xa dự đoán của hắn.
Một cái lắc mình, vị ngụy thần kia đã biến mất, khi hắc long cảm ứng được địa phương hắn xuất hiện không khỏi phát ra một tiếng thét tuyệt vọng thê lương.
Bởi vì hắn vừa đúng xuất hiện trước miệng vết thương ở bụng dưới của hắc long.
Lại một đạo hào quang lóe lên, hắc long cực lớn từ trên bầu trời nặng nề rơi xuồng.
Mặc dù phía dưới là cát mềm, cho dù trong quá trình rơi xuống hắc long đã cố gắng quơ hai cánh và khó khăn chịu đựng đau đớn gần như khiến hắn hôn mê mà miền cưỡng phóng ra một Phong Tường Thuật, nhưng vẫn như trước không thể khiến hắn thoát khỏi vận mệnh té xỉu đi.
Một kích vừa rồi của ngụy thần kia, tạo thành thương tổn đã vượt qua cực hạn mà hắc long có thể chịu đựng.
Vị ngụy thần kia giơ tay chụp một cái, nhẹ nhàng và khéo léo "nắm" hắc long ở trong tay. Một con hắc long lớn như thế, ở trong tay hắn không ngờ trở nên nhẹ nhàng như không có gì, sau đó hắn mang theo quái vật lớn này quay về thần tích chi thành.
Khi con hắc long giống như một con rắn chết bị mang về trong thành thị lập tức làm nổi lên chấn động trước nay chưa từng có. Tất cả mọi người đều đang đàm luận chuyện này, bọn họ càng phát ra tôn trọng và ngưỡng mộ hơn đối với chủ nhân của thành thị này.
Quả thật, ngay cả chủng tộc mạnh nhất trong truyền thuyết cũng không đặt ở trong mắt của thành chủ, như vậy bọn họ còn có cái gì khôngthể làm được chứ.
Một ngày sau, trong một đình viện trống trải của thành thị, Mạch Đặc vẻ mặt xấu hổ đứng trước mặt Tiếu Ân.
Mạch Đặc hiện giờ mặc dù khuôn mặt vẫn già nua như trước, nhưng tinh thần của hắn đã tốt hơn rất nhiều. Ở trong hai năm này, hắn cũng được cho là tận tâm tận lực, ở trên công tác của hệ thống tình báo đã phát huy tác dụng cực lớn.
Mặc dù Tiếu Ân có thể thông qua trí nhớ của người khác hiểu biết một ít nội dung, nhưng muốn tìm ra chút hữu dụng gì đó trong nhưng tin tức này, lại không phải bất cứ kẻ nào đều có thể làm được, cho dù là thần linh cũng chưa chắc có thể làm được.
Cho nên, sau khi Mạch Đặc đã phát huy tác dụng tương ứng ở trong thành thị của Tiếu Ân, Tiếu Ân liền không chút keo kiệt ban cho hắn sinh mệnh càng dài.
Điểm này là phải đưa thần lực quang minh vào trong cơ thể hắn, là có thể dễ dàng đạt được mục tiêu. Đối với một ít người hữu dụng,Tiếu Ân cũng không keo kiệt.
Chẳng qua hôm nay khi Mạch Đặc đứng ở trước mặt Tiếu Ân cũng không còn bộ dáng tràn đầy tin tưởng của dĩ vãng, trong lòng hắn ngược lại có chút thấp thỏm. bởi vì đã xảy ra một chuyện ngoài ý liệu.
- Tiếu Ân bệ hạ tôn kính, chúng ta đã lấy được trí nhớ của vị hắc long kia, đồng thời biết được lai lịch của hắn.
Mạch Đặc khẽ nuốt nước bọt, ngập ngừng nói:
- Bệ hạ, hết thảy đều là ta suy đoán sai lầm. Ta cũng không nghĩ đến, vị thần linh kia không ngờ ngay từ đầu đã phát thần dụ tới tất cả tín đồ nơi đó, hắn dường như cảm thấy đặc biệt hứng thú với ngài.
Tiếu Ân mở hai mắt, trong lòng hắn cũng có chút kỳ quái bởi vì hắn cũng không nghĩ ra, vị thần linh ở phía sau hắc long kia lại chú ý tới mình như thế.
Chẳng qua, ở trên người hắc long này, hắn cũng không cảm nhận được nhiều địch ý, điều này chứng minh vị long thần các hạ kia dường như cũng không có ý tứ là địch với mình.
Đương nhiên, tất cả những điều này đều chỉ là suy đoán của hắn mà thôi trước khi chân chính gặp mặt vị thần linh kia thì cái gì cũng không thể xác định.
Tiếu Ân thong thả từ trên ghế đứng lên, ánh mắt nhìn thẳng mặt trời chói chang trên đầu, mặc dù ánh nắng mãnh liệt, nhưng lại không thể tạo thành ảnh hưởng gì đối với hắn.
- Mạch Đặc, đây cũng không phải lỗi của ngươi.
Thanh âm bình thản của Tiếu Ân vang lên:
- Ngươi cũng không phải thần linh, tự nhiên cũng không thể lý giải cách nghĩ của thần linh.
Sắc mặt của Mạch Đặc có chút đỏ lên. Thực ra sau khi Tiếu Ân chân chính tiếp nhận hắn, trăm vị cao thủ ngụy thần kia cũng đã coi hắn như người một nhà, mặc dù thực lực của hai bên chênh lệch rất nhiều, nhưng dưới sự ra hiệu của Tiếu Ân, bọn họ vẫn tận lực chỉ bảo cho Mạch Đặc biết nhưng chuyện liên quan đến thần giới.
Đối với quy tắc kỳ lạ trong thần giới kia, Mạch Đặc mặc dù nghe nói qua, nhưng dù sao cũng không có tự thể nghiệm, càng không thể suy đoán chính xác tâm tư của những thần linh này.
Thân thể Tiếu Ân khẽ động, nói:
- Mạch Đặc, chuyện này ngươi không cần nhúng tay vào, tất cả đều dựa theo kế hoạch của ngươi tiếp tục tiến hành.
Nhìn Tiếu Ân biến mất giữa bầu trời trong xanh, Mạch Đặc cung kính lên tiếng, chẳng qua trong mắt của hắn lại hiện lên vẻ kiên nghị.
Sở dĩ hắn suy đoán sai lầm, nguyên nhân chủ yếu chính là bởi vì thu thập tin tức không được đầy đủ.
Dù sao, hắn hiện tại đã không phải là chủ nhân của đạo tặc công hội không thể từ trong tình báo nhiều như khói của mấy ngàn tinh cầu kia lại phát hiện một ít bí mật trong đó.
Nếu như sớm biết vị thần linh kia đang lưu ý tất cả thần linh mới xuất hiện, như vậy hắn tuyệt đối sẽ không đề cử địa phương chó ăn đá gà ăn sỏi này cho Tiếu Ân.
Ngay trong khoảnh khắc này, hắn đã hạ quyết tâm, một lần nữa lựa chọn nhân viên tiến hành huấn luyện, mau chóng kiến lập lên hệ thống tình báo thuộc về mình.
Thân thể Tiếu Ân khẽ động, đã đi tới gian phòng chuyên môn giam giữ hắc long kia.
Ở trong phòng này, có mấy vị ngụy thần cố ý thi triển bán thần vực cấm ma, ở trong này, hắc long thậm chí muốn biến hình đều không làm được. Chẳng qua lúc này vết thương trên người hắc long đã được xử lý tốt, lỗ thủng cực lớn trên bụng cũng đã biến mất không thấy, mặc dù màu của làn da mới mọc có chút khác với xung quanh, nhưng thương thế này đã hoàn toàn được khống chế.
Ở bên ngoài phòng, có hai vị ngụy thần ngồi yên lặng, có hai vị cường giả này tọa trấn, hắc long cho dù là ở trạng thái đỉnh phong cũng đừng mơ tưởng trốn thoát.
Tiếu Ân đi tới nơi này, ánh mắt thoáng nhìn trên người hắc long. Dường như cảm ứng được ánh mắt của Tiếu Ân, phàm là chỗ nào trên người hắc long bị ánh mắt của Tiếu Ân nhìn qua liền có chút run rẩy, ngay cả lân giáp của nó dường như đều ảm đạm vài phần.
Khi đối mặt với một vị thần linh, cho dù là ngụy thần của long tộc, cũng là thân bất do kỷ tồn tại sợ hãi thật sâu.
Nhưng khi Tiếu Ân nhìn thấy hắc long này, suy nghĩ của hắn lại giống như trở về trước kia, tình hình khi ở chung với Hắc Long Vương Corey từng chút một hiện lên.
- Ngươi, hướng về thần linh của ngươi cầu nguyện đi.
Tiếu Ân lạnh lùng nói.
Hắc long bị giam giữ trong phòng mở hai mắt, kinh ngạc nhìn về phía Tiếu Ân. Hắn lần này bị thua, vốn nghĩ hẳn là phải chết, ngay cả một thân long lân long cân chỉ sợ cũng bị người lấy dùng.
Nhưng không nghĩ tới sau khi vị thần linh của thành thị này xuất hiện, không ngờ lại để mình hướng về long thần cầu nguyện, chẳng lẽ hắn không biết, một khi long thần đáp lại hắn, như vậy nơi này đã hoàn toàn bại lộ sao.
Con mắt cực lớn chớp chớp mấy cái, hắc long rốt cuộc thấp giọng nói:
- Bệ hạ vĩ đại nơi này của ngài có bán thần vực cấm ma, ta không thể hướng về thần của ta cầu nguyện.
Tiếu Ân khẽ mỉm cười, hắn căn bản là không có động tác gì, nhưng bán thần vực cấm ma trong phòng giam hắc long đã biến mất thần kỳ.
Hai vị ngụy thần bên cạnh vẫn cúi đầu mà đứng như trước, ngay cả mí mắt cũng không chớp một cái.
Mặc dù bán thần vực cấm ma biến mất, nhưng ở trước mặt Tiếu Ân, nếu như hắc long này muốn chạy trốn, như vậy có khác gì tự tìm đường chết.
Trong mắt của hắc long hiện lên vẻ vui mừng, thân thể của hắn run rẩy một trận đã biến thành một người đàn ông vạm vỡ.
Đầu tiên hắn hướng về phía Tiếu Ân cúi đầu thật sâu. Mặc dù long tộc đều là hạng người cực kỳ cao ngạo, nhưng điều này cũng phải nhìn xem là đang ở trước mặt người nào, nếu như gặp phải thần linh, bọn họ cũng không ngại giả bộ cung kính một chút.
Tiếng cầu nguyện rất nhỏ từ trong phòng truyền ra, một cỗ năng lượng từ trên người hắc long nổi lên, sau đó nhập vào trong không gian vô tận.
Tiếu Ân mở hệ thống phòng ngự của thành thị ra, cũng không tiến hành hình thức ngăn cản gì.
Dưới tình hình chung, nếu muốn hướng về thần linh cầu nguyện, mà lại hy vọng được thần linh nghe thấy, như vậy ít nhất cần một tế đàn, nhưng khi người cầu nguyện là một vị ngụy thần hùng mạnh của long tộc, như vậy một bước này có thể bỏ qua.
Một lát sau, thanh âm cầu nguyện dưới sự gia trì của lực lượng thần bí đã tới thần giới, đi tới trong một thần quốc cực lớn.
Một đạo thần niệm hùng mạnh dọc theo lộ tuyến của thanh âm, nháy mắt đã xuyên thấu đi xuống.
Trên không trung của thành thị thần tích chợt xuất hiện một cột sáng cực lớn, cột sáng này xuất hiện từ trong trời cao hư vô kia, xuyên thẳng qua tất cả kiến trúc chiếu rọi ở trên người đàn ông hắc long.
Tiếu Ân không có chút bất ngờ nào đối với việc này, hắn đương nhiên hiểu được, đây là ý niệm của thần linh giáng lâm.
Loại thuật giáng lâm này là phương pháp giáng lâm đơn giản nhất của thần linh, chẳng qua chỉ là một đạo ý niệm và một chút thần lực có thể điều động mà thôi ngay cả hình chiếu cũng không được tính, càng không nói gì đến phân thân. Chẳng qua ở dưới loại trạng thái này bị người đánh chết cũng sẽ không tổn thất nhiều.
Trong mắt của người đàn ông hắc long đột nhiên một mảnh mê man, dần dần, trong mắt hắn hiện ra một đạo hào quang màu vàng.
- Ta tên Christian, xin hỏi tên của tôn thần.
- Ta tên Tiếu Ân, xin hỏi ý đồ đến đây của tôn thần.
- Ta giáng lâm, là vì tìm kiếm khí tức long tộc từng xuất hiện ở Gerry.
Thanh âm của người đàn ông hắc long tràn đầy uy nghiêm, trong khoảnh khắc này hắn đã biến thành hóa thân của thần linh, mà không còn là một con rồng đang bị thương.
- Khí tức của long tộc?
Tiếu Ân lặp lại một câu, trong mắt của hắn đồng dạng lóe lên một tia hào quang màu vàng.
Chỉ trong nháy mắt, hắn đã hiểu được vì sao đối phương lại để ý đến mình như thế.
Trên mặt hiện lên ý cười cổ quái Tiếu Ân nói:
- Christian các hạ tôn kính, thì ra ngài chính là chủ nhân của Gerry. Đối với xung đột không ngờ phát sinh ở nơi này, ta vô cùng tiếc nuối và xin lỗi.
- Ngài quá khách khí.
Christian cũng hơi gật đầu một cái, nói:
- Tiếu Ân các hạ tôn kính, vì sao ở trên người ngài lại có khí tức của bộ tộc hắc long chúng ta.
Làm thần linh, trong khoảnh khắc hai bên gặp mặt, đều từ trong khí tức của đối phương đại khái hiểu biết một ít tình huống.
Christian cũng là một vị thần linh bậc trung, hơn nữa còn là một vị thần linh long tộc phát ra long uy hùng mạnh. Mặc dù không chính thức giao thủ, nhưng Tiếu Ân lại có một loại cảm giác, đó chính là xét về lực chiến đấu đơn thuần, vị long thần trước mắt này hẳn là phải hùng mạnh hơn so với tất cả những thần linh bậc trung mà hắn đã gặp qua.
Đương nhiên, ở trong cảm giác của Christian, trên người của Tiếu Ân cũng tràn đầy thần bí, mặc dù cũng chỉ có khí tức của phân thân thần linh bậc trung, nhưng ở bên trong thần thể nhìn như bình thường của hắn, lại ẩn chứa lực lượng khiến hắn cũng cũng có chút run sợ. Hắn cũng không rõ vì sao lại có cảm giác như vậy, nhưng bất kể là lý trí hay là bản năng đều phát ra cảnh báo về phía hắn, không được trêu chọc thần linh này.
Chỉ có điều, ở trên người của vị thần linh này, lại có một cỗ khí tức tuyệt đối là thuộc về long tộc, điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì hắn hiểu được, đây cũng không phải oán niệm sinh ra sau khi thí long, mà là một loại khí tức đại biểu thân thiện và hữu nghị.
Khóe miệng của Tiếu Ân mang theo một tia mỉm cười, sau khi cuối cùng đã hiểu được nguyên nhân vì sao đối phương lại đặc biệt coi trọng mình, hắn mới chân chính thở phào nhẹ nhõm một hơi.
- Christian các hạ tôn kính, ta chỉ có thể nói cho ngài, bởi vì trước khi ta thành thần từng cùng với một Hắc Long Vương các hạ vĩ đại tiến hành trao đổi khế ước linh hồn bình đẳng. Cho nên sau khi ta thành thần, trên người tự nhiên mà có vài phần khí tức thuộc về long tộc như vậy.
Tiếu Ân giải thích.
Lúc này hắn cuối cùng có chút hiểu được, vì sao ngày xưa khi phân thân ngạc ngư nhân đối mặt với phần đông thần linh, cũng không có thần linh nào hoài nghi lai lịch của hắn, phỏng chừng chính là một tia khí tức long tộc trong đó đã nổi lên tác dụng trọng đại.
Những thần linh bậc cao này đều cho rằng người cá sấu là một vị thần linh á long tộc nào đó, mà tuyệt đối không nghĩ đến, bản thân của thần linh lại là một nhân loại hàng thật giá thật.
Christian giật mình, đầu của người đàn ông hắc long theo bản năng gật đầu một cái, nói:
- Thì ra là thế, không biết ngài ký khế ước với vị đại nhân tôn kính nào?
Tiếu Ân lập tức lộ vẻ ngượng nghịu, phải nói ra tên của Hắc Long Vương sao?
Chẳng qua vẻ mặt của hắn lập tức làm cho Christian hiểu lầm, vị long thần này cười nói:
- Tiếu Ân các hạ tôn kính, xin tha thứ cho sự vô lễ của ta, đây chẳng qua là một chút tò mò nhỏ bé không đáng kể của ta mà thôi, ta cũng không có ý tứ muốn thám thính điều gì.
Nếu vị long thần đại nhân này đã không hỏi nữa, Tiếu Ân cũng thả lỏng xuống, chẳng qua trong lòng của hắn cũng đã quyết định, phải trở về nhìn xem Hắc Long Vương đã thuận lợi thành thần hay chưa.
Nhiều năm qua như vậy đã trải qua rất nhiều chuyện, không ngờ lại quên mất đồng bọn trao đổi khế ước linh hồn với mình, trong lòng Tiếu Ân cũng có chút hổ thẹn. Đây cũng không phải vì ước thúc của khế ước linh hồn, nếu như một phần tư linh hồn kia không thể bù lại, như vậy, hắn khẳng định sẽ nhớ kỹ Hắc Long Vương.
Vẻ tươi cười trên mặt dần dần trở nên bình thản, Tiếu Ân nói:
- Christian các hạ tôn kính, ngài tìm nơi ở của ta khắp nơi, chỉ sợ cũng không chỉ có quan tâm chuyện này đi.
Dưới sự khống chế của Christian, trên mặt của người đàn ông hắc long hiện lên một tia kim quang, nói:
- Tiếu Ân các hạ, thực ra trước khi đến ta nghĩ ngài là một vị thần linh của hắc long tộc chúng ta, cho nên muốn xin ngài trợ giúp chúng ta một việc. Nhưng không nghĩ đến ngài lại là một vị thần linh nhân tộc, vậy thực sự là làm ta rất bối rối.
Tiếu Ân kinh ngạc nhìn hắn, nói:
- Christian các hạ, nếu như ta không có nhớ nhầm, số lượng châm thần hỏa thành thần trong long tộc cũng không ít, mà trong đó đứng đầu, thậm chí còn đạt tới cấp bậc thần vương. Một khi đã như vậy, vì sao ngài không đi thỉnh cầu bọn họ trợ giúp chứ?
Christian chần chừ một chút, cuối cùng nói:
- Tiếu Ân các hạ, chuyện của ta gặp phải thực ra là một trận đánh cuộc, mặc dù trận đánh cuộc này đối với cá nhân ta và toàn bộ bộ tộc hắc long mà nói đều vô cùng quan trọng, nhưng lại không thích hợp lôi kéo cả long tộc vào.
Tiếu Ân lập tức trầm mặc, hắn biết nếu như đối phương đã nói như vậy, như vậy chuyện này khẳng định không phải là nhỏ. Trong đầu nháy mắt hiện lên mấy ý niệm, hắn chính là làm ra quyết định không truy cứu đến cùng. Dù sao với thực lực trước mắt của hắn còn không nên trêu chọc gây thềm phiền toái thiên đại gì trên người.
Một lát sau, Tiếu Ân cuối cùng ngẩng đầu lên, nói:
- Christian các hạ tôn kính, nếu ngài nói như vậy ta cũng không tiện hỏi nhiều người hầu này của ngài trở về đi.
Trong mắt của Christian hiện lên vẻ thất vọng, nhưng hắn cũng không tức giận. Sau khi thực sự xác định Tiếu Ân không phải thành viên của bộ tộc hắc long, hắn cũng đã biết lần này không còn gì để chơi đùa nữa.
Hắn hướng về phía Tiếu Ân mỉm cười tỏ vẻ xin lỗi, nói:
- Tiếu Ân các hạ tôn kính, vì đền bù hiểu lầm lần này của chúng ta, ta sẽ rút lui thần điện của ta khỏi tinh cầu này. Tuy nhiên ở trên tinh cầu này còn có một vị thần linh hắc ám hệ, ngài nếu muốn hoàn toàn đuổi hắn đi, tốt nhất vẫn là khoái đao trảm loạn ma. Nếu không để vị thần linh kia đưa càng nhiều tinh lực vào nơi này, thì trận chiến này sẽ kéo dài.
Tiếu Ân gật đầu, nói:
- Cám ơn sự chỉ điểm của ngài, Christian các hạ.
Đạo hào quang trên bầu trời trong nháy mắt cũng đã biến mất khoảng trống trong hư không kia cũng theo đó khép kín.
Người đàn ông hắc long giật mình rùng mình một cái, trong ánh mắt nhìn về phía Tiếu Ân tràn đầy kính sợ. Mặc dù vừa rồi hắn bị thần linh phụ thể, nhưng Christian cũng không hủy diệt trí nhớ của hắn, cho nên hắn mới biết được người trước mắt này không ngờ là tồn tại sánh vai với thần linh của mình, đương nhiên phải khiến hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi rồi
Tiếu Ân nhẹ nhàng vung tay lên, nói:
- Đưa hắn đi ra ngoài.
Hai vị ngụy thần phía sau lên tiếng, đi tới bên cạnh người đàn ông hắc long. Người đàn ông hắc long làm sao còn dám ở lại trong này lâu hơn, hắn cung kính hướng về phía Tiếu Ân cúi đầu, ngoan ngoãn rời khỏi thành thị thần tích, không lâu sau liền theo các nhân viên thần chức của Christian rút lui khỏi tinh cầu này. cũng không dám trở lại nữa.
Tiêu Ân về đến phòng của mình, hắn yên lặng tự hỏi một hồi trong lòng nghĩ đến lời nói của Christian.
Một hồi đánh cuộc đối với bộ tộc hắc long cũng vô cùng quan trọng, đây quả thực là một vấn đề rất có ý nghĩa. Trong lòng hắn đột nhiên khẽ động, bởi vì hắn không ngờ cảm thấy mơ hồ, mình dường như có chút liên quan với việc này.
Đây là một loại cảm giác, hắn có một loại dự cảm, nếu như có thể trợ giúp bộ tộc hắc long thắng trận đánh cuộc này, như vậy đối với hắn mà nói khẳng định là một chuyện vô cùng tốt.
Trong lòng Tiếu Ân không hiểu sao đắm chìm xuồng, trong tất cả thần tính của hắn cũng không có thần tính siêu cấp dự tri, nhưng không biết vì sao, loại cảm giác này càng ngày càng phát ra mãnh liệt, giống như ở phía sau có một cây roi đang không ngừng bức bách hắn tự hỏi về vấn đề này.
Trong lòng hắn rùng mình, loại tâm tình không ngờ này chính là một loại biểu hiện đáng sợ.
Tiếu Ân hít sâu một hơi, cả người lập tức bình tĩnh xuống, không chỉ có thần thể bình tĩnh, ngay cả tâm tình cũng hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
Trong mông lung, trên người hắn chợt nổi lên một cỗ năng lượng, cỗ năng lượng này nháy mắt xuyên thấu tất cả ngăn trở, liên hệ tới bản thể trong thần giới.
Loại phương pháp liên hệ này vô cùng hao phí thần lực, ở dưới tình hình chung, ngay cả là Tiếu Ân cũng sẽ không lãng phí như thế, nhưng lúc này đã bị loại cảm xúc mãnh liệt kia ảnh hưởng, phân thân của Tiếu Ân chính là đem đầu đuôi gốc ngọn loại cảm giác này truyền đến bản thể.
Trong thần điện Thiên Không ở thần giới, hai hàng lông mày của Tiếu Ân khẽ nhíu lại.
Thời gian trôi qua của thần giới và hạ giới là giống nhau, cũng không có khác biệt đặc thù, trong hai năm, biến hóa nhiều nhất cũng không phải là Tiếu Ân, mà là Cự Ma Thần và Day Ville.
Sau khi hấp thu kinh nghiệm của Tiếu Ân, bọn họ toàn lực mở rộng số lượng tín đồ, dưới điều kiện trước tiên không tiếc tiêu hao thần lực kết tinh, bọn họ đã thuận lợi tiến giai thành thần linh bậc trung, hơn nữa mở rộng toàn bộ thần quốc gấp hơn ba lần.
Trong thời gian này, cũng từng có mấy vị thần linh cảm ứng được khí tức tràn ra ngoài khi mở rộng thần quốc, cho nên muốn đến xem có kiếm chác được gì hay không. Chỉ là vừa nhìn đến không ngờ có ba vị thần linh bậc trung ở cùng một chỗ, nhưng quân lính tản mạn này lập tức chuyển biến, có xa bao nhiêu thì trốn xa bấy nhiêu.
Điều này làm cho mấy người Tiếu Ân vô cùng cảm thán, địa vị của thần linh bậc trung ở trong thần giới chính là bất đồng rồi.
Nếu là thần linh bậc thấp hoặc là thần linh yếu nhược, như vậy căn bản là không có khả năng khiến người ta quá sợ hãi.
Thực lực của ba thần linh bậc trung ở cùng một chỗ, cho dù là một thần linh bậc cao vừa mới tiến giai trong vòng trăm vạn năm gặp phải cũng phải âm thầm so sánh phân lượng, thì càng không cần nói thần linh bậc thấp và yếu nhược rồi
Cho nên hai năm qua, ba thần linh Tiếu Ân vô cùng nhàn hạ, ngược lại tập trung chủ yếu lực chú ý tới công việc giảng đạo của hạ giới.
Lúc này, sau khi tiếp thu được tình báo của phân thân, bản thể của Tiếu Ân lẳng lặng cảm ứng tất cả những điều này, hắn không ngờ cũng có cảm giác mơ hồ cùng loại, giống như là vô cùng muốn tìm hiểu loại chuyện này.
Sau khi trầm ngâm thật lâu, Tiếu Ân cuối cùng thở dài một hơi.
Một cỗ thần niệm truyền xuống hạ giới, nhanh chóng liên hệ với phân thân.
Nếu chuyện này lộ ra hương vị quái dị như thế, như vậy hắn cũng chỉ có thể vượt khó mà lên, dù sao với tình huống trước mắt của hắn, chỉ cần bản thể không có gì bất ngờ xảy ra, phân thân này sao, muốn bao nhiều liền có bấy nhiêu.
Nhiều nhất đến lúc đó tự bạo thần cách, lợi dụng loại lực lượng trùng kích mãnh liệt này đề linh hồn phân tán, chỉ cần có một chút có thể tràn ra, bản thể của Tiếu Ân liền có nắm chắc khôi phục lại như lúc ban đầu.
Đây chính là việc chỉ có một mình Tiếu Ân có thể làm được.
Đã có quyết định, phân thân của Tiếu Ân cũng không chậm trễ, hắn khẽ lay động một cái đã đi tới ngoài cửa, đồng thời triệu tập tất cả phần tử nòng cốt đến.
Tiếu Ân giữ lại hơn trăm tên ngụy thần, đồng thời giao tất cả mọi thứ ở nơi này cho Mạch Đặc xử lý, để hắn dùng tốc độ nhanh nhất chiếm cứ toàn bộ tinh cầu này, hơn nữa kiến lập đại lượng thần điện của mình.
Mặc dù nhiệm vụ này cũng không thoải mái, nhưng Tiếu Ân tin tưởng, lấy hơn trăm vị ngụy thần cho hắn điều khiển, với năng lực biến đạo tặc công hội không có tiếng tăm gì thành căn cứ tình báo lớn nhất trong tinh vực phụ cận của hắn, khẳng định có thể hoàn thành kỳ vọng của hắn, về phần phản ứng của vị thần linh hắc ám hệ kia, Tiếu Ân cũng khó có thể nắm chắc. Tuy nhiên hắn tin tưởng, vì viên tinh cầu này cũng không phải vô cùng trân quý, hẳn là sẽ không đánh đến chết với mình mới đúng.
Phân phó xong tất cả những việc này, thân ảnh của Tiếu Ân lập tức biến mất tại chỗ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...