Những đám mây bay lượn trên đỉnh núi giống như cảnh tiên.
Vùng đất thần quỷ không ngờ không phải nơi âm trầm quỷ khí giống như suy nghĩ của Tiếu Ân, ngược lại giống như thế giới của hệ thần linh Quang Minh, tràn ngập ánh nắng mặt trời.
Tuy nhiên vừa tiến vào nơi này, Tiếu Ân liền cảm ứng được.
Phía sau ánh dương quang cất giấu một hơi lạnh thấu xương.
Khí lạnh này cùng tồn tại với ánh dương quang trên đỉnh đầu, giống như thủy và hỏa ở cùng một chỗ khiến người khác có cảm giác quái dị không nói thành lời.
Tiếu Ân than nhẹ một tiếng, hắn có thể khẳng định nơi này tuyệt đối không phải chỗ thiện lương gì cả, nếu những người đó thực sự theo tới đây, chỉ sợ vĩnh viễn phải nằm ở nơi này.
Thái Sâm sớm xuất hiện trên một ngọn núi, dường như phát hiện ra điều gì đó, hắn nhìn về phía Tiếu Ân, trong đôi mắt của Thái Sâm lóe lên sát khí lạnh như băng, chỉ có điều dù hơi thở của hắn có khủng bố tới cỡ nào thì Tiếu Ân vẫn phát giác một tia sợ hãi trong ánh mắt của hắn.
Có thể vô thanh vô thức bám theo tất nhiên khiến Thái Sâm kinh sợ.
Tiếu Ân biết, đó là do hắn tiến vào phòng trong thời khắc cuối cùng nên mới khiến đối phương cảnh giác, muốn tiếp tục giấu giếm đối phương là chuyện không thể.
Duỗi tay lên, thân hình Tiếu Ân liền xuất hiện trong tầm mắt của Thái Sâm.
Thấy trang phục thú nhân của Tiếu Ân, ngay cả Thái Sám cũng phải sửng sốt.
Hắn không ngờ, kẻ có thể đi theo mình lại là người hắn chỉ dẫn, nếu sớm biết người này có bản lĩnh thần kỳ như thế Thái Sâm đã không tự tìm phiền toái.
Tiếu Ân khẽ mỉm cười nói:
- Thái Sâm, ngươi chạy thật nhanh.
Thái Sâm cười khổ, ánh mắt phức tạp nhìn Tiếu Ân nói:
- Không ngờ ta lại nhìn nhầm, Tiếu Ân các hạ ít nhất có tu vi ngụy thần.
Tiếu Ân yên lặng cúi đẩu nói:
- Không tồi, chỉ có điều còn xa mới sánh bằng các hạ.
Sắc mặt của Thái Sâm hơi lạnh lại nói:
- Ngươi nói vậy có ý gì?
Tiếu Ân nhún hai vai nói:
- Chỉ sợ ngươi cô đọng không chỉ có hai thuộc tính, nếu ta không nhìn nhầm, ngươi đã tiến vào cảnh giới thượng cổ ngụy thần, vượt xa ngụy thần bình thường.
Sắc mặt của Thái Sâm ngưng trọng, tuy hắn đoán thực lực của Tiếu Ân rất cao nhưng hiện tại xem ra, phỏng đoán của hắn có chênh lệch lớn.
Dù sao có thể nhìn thấu hắn, biết hắn là thượng cổ ngụy thần, quả thật không có nhiều người.
Thân thể của Thái Sâm chậm rãi đứng thẳng lên, cốt cách trên người mơ hồ rung động, dường như cao thêm vài phân, áp lực tỏa ra cũng lớn hơn, nhưng tất cả uy áp đó sau khi tới gần Tiếu Ân, liền giống như một cơn gió thổi qua, căn bản không gây phiền toái gì cho Tiếu An.
Tiếu Ân mang tới cho hắn một cảm giác giống như không khí, bất kể hắn lợi hại thế nào, cũng không thể khiên không khí chịu áp lực.
Tiếu Ân hơi cảm khái, tiến vào thần giới, tùy ý gặp một người đã là thượng cổ ngụy thần cường đại, nếu là trước kia, Tiếu Ân không thể nào chống cự cỗ áp lực khổng lồ này, chỉ có thể dựa vào lĩnh vực lực lượng cường đại đem năng lượng của đối phương oanh tạc thành mảnh nhỏ mà thôi.
Nhưng sau khi hấp thu tấm thuẫn và tị thủy châu, bán thần vực của hắn xuất hiện thay đổi lớn, tuy rằng vẫn ngưng tụ thành bán thần vực lực lượng nhung uy lực được đề cao lớn.
Hiện giờ hắn sử dụng năng lực né tránh đặc thù của tị thủy châu, dùng năng lực tự nhiên siêu cường để tránh uy áp của đối phương.
Sắc mặt của Thái Sâm trở nên khó coi, tuy còn chưa chính thức giao thủ nhung hắn có dự cảm, mình không phải đối thủ của người này.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Thái Sâm nhìn Tiếu Ân chẳm chẳm, lạnh lùng hỏi.
Vẻ mặt của Tiếu Ân vẫn bình tĩnh như trước, nói:
- Ta chẳng qua chỉ là một người qua đường.
- Người qua đường?
- Đúng vậy là người qua đường.
Sắc mặt của Thái Sâm biến ảo, hắn có thể tìm được nơi này là nhờ cơ duyên, hiện giờ hắn không cam lòng chia sẻ bí mật này với Tiếu Ân, nhưng hắn biết, nếu mình muốn đánh chết đối phương, chỉ sợ kết quá cuối cùng là hắn không chịu đựng nổi.
Chỉ có điều phải chia sẻ bí mật này với người khác? Hơn nữa còn lo lắng bị hắn tiết lộ ra ngoài, đây đúng là chuyện không thể chịu đựng được.
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn hạ quyết tâm.
Gật đầu mạnh một cái, Thái Sâm tươi cười nói:
- Tiếu Ân các hạ, nói vậy ngươi cũng có thể nhìn ra, đây là vùng đất thần quỷ chưa bị người khác phát hiện, trong này chưa chắc đã có thượng cổ thần khí, nếu may mắn không biết chừng gặp được thi thể và linh hồn của thượng cổ thần linh và thượng cổ yêu ma, địa phương tốt như vậy, chúng ta cùng nắm giữ, thế nào?
Khuôn mặt tươi cười của Tiếu Ân đọng lại nói:
- Thái Sâm, nếu ta không nhớ nhầm, đã có vài cỗ thế lực chú ý tới ngươi, chẳng lẽ ngươi thực sự có thể tránh được sự truy tung của chúng sao?
- Tất nhiên.
Sắc mặt của Thái Sâm âm trầm nói:
- Chỉ cần ta không lộ diện, không ai có thể tìm được ta.
Khi hắn nói những lời này rất tự tin, không hề dừng lại chút lại, hiển nhiên đã sớm có đường lui.
Tiếu Ân tất nhiên không hỏi rõ vì sao hắn nắm chắc như vậy, tuy nhiên nếu người này là kẻ mạo hiểm nổi tiếng như vậy rất có thể hắn tìm được đạo cụ thượng cổ gì đó, tuy đạo cụ này chưa chắc là thần khí nhưng lại có công năng khó có thể tin nổi, có lẽ có thể khiến Thái Sâm thay hình đổi dáng, tránh được sự truy tung của mọi người.
Trầm ngâm một chút, Tiếu Ân hỏi:
- Còn cha mẹ ngươi tín ngưỡng thần linh hắc ám thì sao? Chỉ cần ngươi trở về, nhất định sẽ bị lộ.
Khuôn mặt của Thái Sâm lộ thần sắc phúc tạp, một lát sau, rốt cuộc hắn nói:
- Nếu ta đã quyết định thay đổi thân phận thì những chuyện trước kia không bao giờ tồn tại nữa.
Tiếu Ân ngẩn ra, trong lòng mơ hồ cảm thấy không thích hợp, hắn hoài nghi nhìn đối phương nói:
- Ngươi định buông tha quá khứ, ngay cả cha mẹ cũng bỏ qua?
- Đúng, tuy nhiên không phải vĩnh viễn.
Thái Sâm lãnh đạm nói:
- Đợi thành tựu ngày sau của ta vượt qua tên kia, ta sẽ nhận tất cả tín đồ của hắn, ta sẽ khiến hắn hoàn toàn ngã xuống.
Trong lòng Tiếu Ân rùng mình.
Hắn rốt cuộc đã rõ vì sao mình lại cảnh giác Thái Sâm, hóa ra không ngờ trong lòng Thái Sâm có bí mật lớn như thế, tuy nhiên ngày sau Thái Sâm có thể làm được hay không là chuyện không thể biết trước được.
Nếu bí mật này của hắn bị vị thần linh kia biết được, chỉ sợ tên thần linh đó sẽ không tiếc mọi giá, dồn Thái Sâm vào chỗ chết, một khi đã như vậy, vì sao hắn không che giấu bản thân mình?
Tiếu Ân nói:
- Vì sao ngươi nói cho ta biết?
Thái Sâm cười sang sảng nói:
- Ta nói ra vì để được sự tín nhiệm của các hạ, hy vọng được các hạ trợ giúp.
Hắn chỉ vào một ngách ở phía dưới nói:
- Ta từng ở trong này phát hiện một hang động bí mật, phát hiện hai khối thân thể thượng cổ ngụy thần, nếu ta đoán không sai, bên trong chắc lưu lại tài sản của một vị thượng cổ thần linh, tuy nhiên với sức của một mình ta, không cách nào phá giải được cấm chế ở bên trong, nếu có thể được các hạ trợ giúp, ít nhất ta có tám phần nắm chắc, có thể thu được bào vật ở bên trong.
Tiếu Ân lẳng lặng nhìn đối phương, biểu hiện của Thái Sâm rất thành khẩn, bất kể là ánh mắt hay lời nói.
Nhưng Tiếu Ân cảm ứng nhạy bên, mơ hồ cảm ứng được nguy hiểm to lớn ở trong đó.
Ánh mắt của hắn dõi theo hưởng đối phương chỉ, nơi đó là một dãy núi trung tâm, tuy được bao phủ bởi mặt trời chỏi chang nhung khí âm hàn dường như cũng rất cường thịnh, dường như toàn bộ hàn khí trong không gian xuất phát từ nơi đó.
Trong lòng hắn khẽ động, lập tức hiểu nơi đó có quan hệ tới bí mật lớn nhất của vùng đất thần ma.
Trầm ngâm một chút, Tiếu Ân nói:
- Tốt, ta tin ngươi, tuy nhiên ta có một yêu cầu, nếu bên trong có thu được thứ gì có giá trị thì chúng ta chia đểu, nếu có thượng cổ thẩn khí, ta muốn quyền được lựa chọn trước.
Khuôn mặt của Thái Sâm nhăn nhó:
- Vấn đề đầu thì không sao, nhưng quyền lựa chọn thượng cổ thẩn khí phải thuộc về ta, bởi vì ta đã thăm dò vài lần, đối với cơ quan ở bên trong có hiểu biết nhất định, nếu không có ta, ngươi không thể trong thời gian ngắn thuận lợi tiến vào.
Tiếu Ân do dự nửa ngày, dường như suy nghĩ, một lúc lâu sau, thấy vẻ mặt kiên quyết của Thái Sâm, hắn mới khẽ thở dài:
- Được rồi theo ý của ngươi.
Thái Sâm cười ha ha nói:
- Bằng hữu, chúng ta cùng đi.
Nói xong, hắn quay người, bay về phía địa phương kia, tuy nhiên khi hắn quay đầu, thoát khỏi tầm mắt của Tiếu Ân, khóe mắt của hắn lộ ra vẻ hung ác và sát khí sâm nghiêm.
Thung lũng phía dưới cách bọn họ không xa, rất nhanh bọn họ tiến vào bên trong một khe núi u tĩnh.
ở trong này, ngoài thực vật cực kỳ đày dặc thì không xuất hiện sinh linh gì.
Càng tới gần, cảm giác giá lạnh càng đậm.
Dường như nhận ra nghi vấn và sự chần chừ của Tiếu Ân, Thái Sâm vội vàng nói:
- Tiếu Ân, nếu ta không tính sai, dưới đó chắc chắn cất giấu một kiện thượng cổ thần khí hệ băng nên mới có hàn khí như thế này.
Vẻ mặt của Tiếu Ân không tốt nói:
- Chỉ mong phía dưới có từ hai kiện thượng cổ thần khí trở lên, nếu không sẽ rất khó phân chia.
Thái Sâm phụ họa cười nói:
- Chỉ hy vọng là như thế.
Tiến vào trong thung lũng, nơi đó là một sơn động u ám, tuy bên trong không có ánh sáng nhưng đối với đám người Tiếu Ân, chút việc nhỏ đó không thành vấn đề.
Tiên vào sơn động, từ từ bước đi, Thái Sâm hạ giọng nói:
- Nơi này chính là nơi chứa thi hài của hai thượng cổ ngụy thần.
Tiếu Ân vung tay lên, một chút hào quang sáng lên, tuy ánh sáng chỉ lóe lên một chút, nhưng bọn họ thấy được rõ tình huống trong động.
Trong này quả nhiên có hai thi hài, tuy hai người đã chết không ít năm, nhưng hài cốt của bọn họ vẫn có năng lượng dao động, bảo vệ thi hài bọn họ không bị nát thành vụn.
Chỉ cần nhìn điểm này là biết trước khi hai người chết, có được thực lực cường đại tới cỡ nào.
Thân thể của Tiếu Ân ngồi xồm xuống, cẩn thận xem xét.
Phía trên hai thi thể có một vết thương kỳ quái, vết thương đó là một vòng tròn nho nhỏ, đặc biệt vòng tròn ở phía trên đâu càng khiến người khác kinh sợ.
Vòng tròn lớn nhỏ không đều nhau, nếu lấy ánh mắt của Tiếu Ân để xem xét thì dường như đó là kết quả của vũ khí laser, nhưng tới gần để quan sát thì thấy vết thương tràn ngập hàn khí, hơn nữa xương cốt xung quanh vết thương dường như không phải bị thứ gì đó mạnh mẽ tấn công, dường như giống như một cửa động do trời sinh.
Trong đó có một cửa động lớn nhất, xuất hiện trên đầu một hài cốt, cửa động lớn khoảng nắm tay, màu sắc xung quanh cửa động tối đen, thật không biết vật nào tạo ra vết thương này.
Sắc mặt của Tiếu Ân cực kỳ ngưng trọng, không chỉ có hắn nhìn không ra lai lịch của vết thương quỷ dị này, ngay cả cơ sở dữ liệu của Nhất Hào cũng không đề cập tới.
Do dự một chút, Tiếu Ân quay đầu nhìn Thái Sâm. Ánh mắt của hắn không nhìn về phía hài cốt mà quan sát phản ứng của minh.
Trong lòng không hiểu sao lại căng thẳng, Tiếu Ân hỏi:
- Thái Sâm, ngươi có biết hai người này tử vong như thế nào không?
Thái Sâm lắc đầu nói:
- Hai vị thượng cổ ngụy thần này có lẽ chạm phải thượng cổ thần linh chân chính, cho nên mới bị đánh chết.
Hắn thở dài nói:
- Thượng cổ ngụy thần à, cho dù kém cỏi nhất cũng có ba bốn thuộc tính bán thần vực, cứ như thế chết đi, a.....
Tiếu Ân trầm mặc một chút hỏi:
- Thái Sâm, chẳng phái ngươi là thượng cổ ngụy thần sao?
- Ta?
Thái Sâm cười khổ một tiếng nói:
- Tiếu Ân, chẳng lẽ ngươi không biết lai lịch của thượng cổ ngụy thần sao?
Tiếu Ân yên lắng lắc đầu.
......
Trong lòng Thái Sâm vui vẻ, nếu Tiêu An không biết điển cố này, chắc hắn cũng không biết rõ hai vị thượng cổ ngụy thần này chết vì thứ gì.
Hắn ho nhẹ một tiếng nói:
- Nghe nói thời kỳ thượng cổ thần linh thống trị, cơ sở học tập ma pháp của tất cả ma pháp sư là phải nắm giữ ba loại ma pháp trở nên, đợi cho bọn họ tiến giai ngàn năm truyền kỳ, tương tự có được ba loại thuộc tính lĩnh vực, truyền kỳ chân chính cường đại, thậm chí có được chín loại thuộc tính lĩnh vực.
Đôi mắt của Tiếu Ân mở lớn, hắn kinh ngạc hỏi:
- Chín loại thuộc tính?
- Đúng, tuy nhiên người như thế, ngay cả ở thời kỳ thượng cổ cũng giống như lông phượng, sừng lân, cơ bản hàng tỷ năm khó gặp được một người.
Thái Sâm tiếp tục nói:
- Tuy nhiên thời đó, chỉ cần tiến giai thành truyền kỳ, chắc chắn sẽ có từ ba loại thuộc tính trở lên, so với truyền kỳ hiện giờ, ha ha...
Hắn cười lạnh hai tiếng, ai cũng hiểu được hàm súc ẩn chứa trong đó.
Lúc này Tiếu Ân mới hiểu rõ, hóa ra thời kỳ thượng cổ, truyền kỳ và ngụy thần mới chân chính hùng mạnh.
Hiện tại phần lớn truyển kỳ đểu chỉ lựa chọn một thuộc tính, cho dù cửu tinh ma pháp sư song thuộc tính cũng rất hiếm thấy, thế mà ở thời đó, cửu tinh cường giả không có ba thuộc tính, thậm chí còn không dám ra ngoài gặp mặt người khác.
Tương tự với tỉ lệ truyền kỳ, tỉ lệ ngụy thần cũng như thế, ngụy thần cấp bậc thấp nhất cũng đã có ba loại thuộc tính bán thần vực, cao cấp nhất đạt chín loại thuộc tính bán thần.
Đây mới là thượng cổ ngụy thần chân chính, ngụy thần hiện giờ không thể nào so sánh với bọn họ.
Còn thượng cổ ngụy thần hiện giờ, tuy cùng trải qua vô số năm tôi luyện, tăng thuộc tính bán thần vực của mình lên, nhưng loại gia tăng chậm rãi này, làm sao có thể bằng được bán thần vực cô đọng ngay từ đầu.
Trách không được khi Thái Sâm để cập tới thượng cổ ngụy thần chân chính, giọng nói lại kính trọng như vậy.
Tiếu Ân ngẩng đẩu nhìn trong động, nơi đó đen tối, không có chút ánh sáng nào, chỉ có điều không biết vì sao, trong lòng Tiếu Ân có chút không yên, dường như phía trước có nguy hiểm to lớn.
Trong lòng hắn thầm hận, nếu Lhasa Lira ở đây thì tốt.
Tên đệ tử này của hắn, sau khi học bản thần thuật thuật tiên đoán, quả nhiên tiến bộ như bay, vượt ngoài sự tưởng tượng của hắn, mượn dùng thần lực hồng hắc, thuật tiên đoán của hắn không hề kém lĩnh vực cảm giác của Follett Wright.
Tuy nhiên nếu đã tới đây thì nhắc tới việc này cũng chả được gi.
Hắn khẽ mỉm cười nói:
- Thái Sâm tiên sinh, ngài vào trước đi.
Thái Sâm không biểu lộ gi, nghiêm mặt nói:
- Tốt, ta đi vào trước, tuy nhiên lát nữa khi phá cửa, cần ngươi hỗ trợ.
Tiếu Ân gật đầu một cái, trong lòng kinh ngạc hay là cảm giác của mình sai lầm?
Thái Sâm cẩn thận di chuyền từng bước, động tác của hắn rất cẩn thận, không chỉ có mắt quan sát sáu hướng, tai nghe tám phương, ngay cả mũi cũng dùng.
Tiếu Ân nhăn mặt, có chuyện gi sao, không ngờ Thái Sâm bỏ qua thần niệm, thuần túy sử dụng tai, mắt mũi, miệng để dò đường, việc này đúng là lỗi thời.
Không chỉ có thế, trong cảm ứng của Tiếu Ân, Thái Sâm còn đồng thời kiềm chế hơi thở, chỉ lợi dụng khứu giác để tra xét.
Biểu hiện này khiến Tiếu Ân lạnh cả người, không biết trong hang động có đồ vật đáng sợ gì.
Đi suốt mấy giở, kỳ thật hai người không có nhiều gánh nặng, chỉ có điều áp lực trong lòng càng ngày càng tăng lên.
Nhìn Thái Sâm, Tiếu Ân rất bội phục sự cẩn thận của hắn, chính vì tính cách này nên hắn mới là kẻ mạo hiểm nổi danh.
Tuy nhiên Tiếu Ân không ngờ, Thái Sâm cũng đánh giá Tiếu Ân không thấp, Thái Sâm có thể cẩn thận như thế là do hắn biết sinh vật phía trước là ai, phàm là người gặp phải nó, mười người thì có chín người chết, nghe nói vài vị thần vương tôn kính cũng bị loại sinh vật này hủy diệt phân thân và hình chỉếu.
Tuy Thái Sâm tự phụ nhưng hắn biết, với tu vi của mình mà so với sinh vật đó không khác gì ma pháp học đồ so với truyền kỳ, căn bản không thể so sánh với nhau.
Nhưng nhìn Tiếu Ân thong thả di chuyển, không hề mất kiên nhẫn và không có chút bực bội, tự nhiên khiến Thái Sâm nhìn bằng con mắt khác.
Cứ như thế mang theo ý xấu tiến đi, rốt cuộc tới một con sông nhỏ trong động, chiều rộng của sông đạt khoảng mười thước, phía trên sông nhỏ có sương mù nồng đậm, Tiếu Ân hơi cảm ứng một chút, sắc mặt không khỏi có chút biến hóa.
Trong màn sương mù giá lạnh, hơi chạm phải một chút là cảm thấy lạnh lẽo như băng.
Cảm giác lạnh lẽo này, ngay cả hắn cũng ăn không tiêu.
Tuy nhiên phạm vi của sương mù tràn ngập sông nhỏ, hơn nữa khiến Tiếu Ân cảm thấy kinh ngạc đó là bên trong sông có nước chảy tí tách, không ngờ không có dấu hiệu kết thành băng dưới nhiệt độ cực thấp này.
Trong lòng hắn cảm khái vì sự thần kỳ của thiên nhiên, nếu không ở thần giới thì không bao giờ thấy được cảnh tượng kỳ dị như thế này.
Thái Sâm vô thanh vô thức tiến lên cầu đá, Tiếu Ân theo sát phía sau, mỗi một bước đi đều bắt chước ý hệt đối phương.
Kỳ thật đó chỉ là làm bộ mà thôi, Tiếu Ân đã sớm khiến thân thể của mình lơ lửng, chỉ có điều chỉ cách mặt đất một tấc, hơn nữa hắn che dấu rất tốt, ngay cả Thái Sâm cũng không phát hiện ra.
Dù đã tới nơi nhưng Tiếu Ân vẫn cẩn thận.
Sau khi vượt qua cầu đá, Thái Sâm khẽ gật đầu với Tiếu Ân, dường như thở phào nhẹ nhõm, Thái Sâm nói:
- Vận khí của chúng ta rất tốt, giữa sông không xuất hiện thượng cổ đông ma, nếu không chúng ta muốn bình an vượt qua phải mất một chút công phu.
Trong lòng Tiếu Ân thầm mắng, vượt qua ngươi mới giải thích, không phải thúi lắm sao.
Khuôn mặt hiện lên nụ cười không vui vè, Tiếu Ân nói:
- Thái Sâm, nếu lần sau đi qua đâu mà gặp phải nguy hiểm, xin ngươi báo với ta một tiếng.
Thái Sâm liên tục xác nhận, xin lỗi vài câu, sau đó hai người tiếp tục bước đi.
Sau khi vượt qua con sông nhỏ vài trăm thước, thì thấy một cửa đá rộng thùng thình, Thái Sâm thở phào nhẹ nhõm nói:
- Chúng ta tới rồi, chỉ cần có thể mở cánh cửa này là chúng ta có thể có được bào tàng của thượng cổ thần linh.
Giọng nói của hắn lộ ra vẻ tham lam và khát vọng mãnh liệt.
Điều này chứng minh, bên trong quả thực có bảo tàng.
Tiếu Ân trầm giọng hỏi:
- Ở ngoài bảo tàng, có lực lượng bảo vệ không?
- Không biết.
Thái Sâm cười khổ nói:
- Tâm tư của thần linh rất khó đoán, càng không phải nói là thượng cổ thần linh, trời mới biết bọn họ sắp xếp cái gì để thủ hộ, tuy nhiên chắc là sinh vật lợi hại hoặc bảo vật cao cấp nào đó.
Tiếu Ân tiện tay chỉ về phía trước, trước mặt hắn có thểm một con tê ngưu to lớn.
Đây là ma thú bị đóng băng, hắn tiện tay mua ở thành thị giao dịch, vốn định lấy ma hạch của tê ngưu, tuy nhiên sau khi thực lực đề cao, hắn không quan tâm tới ma hạch này nữa.
Cho nên vẫn để nó ỡ trong không gian ngủ đông, cho tới hôm nay mới đem ra sử dụng.
Ánh mắt của Thái Sâm xuất hiện một tia kỳ dị, dường như trào phúng sự cẩn thận của Tiếu Ân.
Hắn đi tới bên phái cửa đá, nhẹ nhàng chạm tay lên cửa, nghiêm túc nói:
- Tiếu Ân, động tác của ngươi và ta phải giống nhau, cùng đưa ma lực vào trong cửa, hơn nữa phải cân đối, nếu mạnh yếu khác nhau, như vậy trong vòng trăm năm, chúng ta đừng mơ mở được cửa.
Tiếu Ân thấy hắn thận trọng, cũng cẩn thận gật đầu.
Hai người đem ma lực quán thâu vào trong, rất nhanh tràn ngập toàn bộ cánh cửa.
Một lát sau, âm thanh ù ù truyền ra, cánh cửa thong thả mở ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...