Khóe môi của Tiếu Ân nhếch lên lộ vẻ tươi cười, Linnuo cũng không biết Cự Ma Thần đã ngã xuống, cho nên căn bản là không dám đắc tội với tín đồ của hắn, nếu không chỉ sợ lão đã sớm làm ra hành động cưỡng chế gì đó.
Trầm ngâm một lát, Tiếu Ân nói:
- Linnuo, ngươi đã đáp ứng bọn họ, như vậy thì đừng để bọn họ thất vọng. Nói cho những người da đen đó, sở dĩ bọn họ có thể sống sót trong chỉến tranh, hơn nữa nhận được đất đai trồng trọt phì nhiêu đều là ân điển của thần linh, bọn họ nhất định phải nhớ ơn dâng lên cho thần linh tín ngưỡng thành kính của bọn họ. Nếu như có người không thành tâm thành ý vì thần linh cầu nguyện như vậy nhất định sẽ bị thần linh khinh bỉ, bị đuổi khỏi mảnh thổ địa này.
Linnuo há hốc miệng, lão làm sao cũng không nghĩ đến, Tiếu Ân chẳng những không nghĩ biện pháp ngăn cản, ngược lại đang đứng một bên trợ giúp, có xu thế lớn đưa thần linh này trở thành thần linh duy nhất của đại lục thần tạo.
Tiếu Ân vỗ vỗ vai của lão, cười nói:
- Lão nhân chế tác thần tượng vô cùng sinh động kia, để hắn tận lực chế tác nhiều một chút, người trên đại lục thần tạo mặc cho hắn lựa chọn, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất trở thành một nhân công, trong nhà lại mở một cái khác, ta sẽ mời cao thủ chế tác tượng đồng, đến... vẽ ta lên trên mặt tượng đồng, tìm ra một giai vị, hiểu chưa?
Linnuo vẻ mặt đau khổ gật đầu một cái, nói thật, lão quả thật không hiểu Tiếu Ân vì sao phải làm như vậy, nhưng nếu như đã quyết định đi theo Tiếu Ân, như vậy cũng chỉ có thể chiếu theo mà làm.
Nhìn theo Linnuo lòng đầy nghi hoặc rời đi, Tiếu Ân cũng ngứa ngáy da đầu, cũng không phải hắn muốn giấu diếm cái gì, mà là việc kế tiếp hắn muốn làm thực sự quá kinh thế hãi tục.
Đừng nói là cho Linnuo biết, cho dù là đặt tới trên người thần linh, chỉ sợ cũng là việc cực kỳ kiêng kị, cho nên hắn căn bản là không dám tiết lộ chút nào.
Sau khi về tới phòng mình, Tiếu Ân lập tức phóng thích cấm chế lên trên cửa phòng, với lực lượng của hắn, sợ là không còn có người có thể giấu điếm được hắn mà lén lút tiềm nhập. Đương nhiên, nếu như Vô Danh muốn vào, thì cho dù cấm chế của Tiếu Ân có phức tạp gấp trăm lần, cũng đồng dạng không dùng được, chẳng qua muốn kích thích lòng hiếu kỳ của Vô Danh chỉ sợ rất khó rất khó.
Trở lại trong phòng ngồi xuống, Tiếu Ân cảm ứng được tín ngưỡng lực vờn quanh người mình. Ở trong khoảng thời gian này, hắn thường thường đều tiến vào trong cảnh giới thời gian tĩnh chỉ, ở trong cảnh giới đó có thể hấp thu tín ngưỡng lực.
Theo thời gian tiếp xúc với tín ngưỡng lực tăng lên, Tiếu Ân đã phát hiện một chuyện.
Những tín ngưỡng lực này cũng không phải vĩnh viễn không thay đổi, trải qua một khoảng thời gian nếu như không bị hắn tiêu hóa thì sẽ dần dần tán đi. Mặc dù biên độ tán đi cũng không phải là rất lớn, nhưng đấy dù sao cũng là năng lượng hùng mạnh siêu cấp, cũng không thể tùy ý lãng phí.
Để Nhất Hào tính toán một chút trị số tín ngưỡng lực xung quanh người, cuối cùng đưa ra kết luận, tín ngưỡng lực so với lần trước dường như ít đi một chút.
Tiếu Ân hiểu được, đây là bởi vì bên trong đại lục thần tạo, có một bộ phận người đã không còn cúng bái thần tượng của mình, mà cúng bái Cự Ma Thần chủ nhân của thế giới hồng hắc.
Thực ra nhân loại là một chủng tộc hay thay đổi. Chỉ cần khi sự việc mới phát sinh, Tiếu Ân đã lấy thủ đoạn lôi đình để trấn áp, thì tuyệt đối có thể khiến cho tuyệt đại bộ phận người thay đổi tín ngưỡng, thật tình vứt bỏ Cự Ma Thần, mà đầu nhập tới dưới thần tượng của mình.
Dù sao, lúc này Cự Ma Thần đã ngã xuồng, tín đồ của hắn cũng đừng mơ tưởng nhận được thần tích gì từ hắn, mà Tiếu Ân lại cung cấp cho người da đen lương thực, hạt giống, còn có đất đai vô cùng phì nhiêu kia.
Dưới tình huống như vậy, cho dù là người có ý chí kiên định hơn nữa cũng không thể chống lại Tiếu Ân.
Tuy nhiên lúc này Tiêu Ân cũng không lựa chọn làm như vậy, đó là bỏi vì hắn lựa chọn một con đường khác.
Năng lượng trong mi tâm nhanh chóng ngưng tụ, tín ngưỡng lực xung quanh người Tiếu Ân trong thời gian ngắn cũng đã bị hắn hấp thu sạch sẽ. Chẳng qua chút tín ngưỡng lực ấy đối với cái động không đáy nơi mi tâm của hắn mà nói dường như căn bản không có nhiều tác dụng.
Sau đó, cổ tay Tiêu Ân khẽ lật, một viên thần lực kết tinh cứ như vậy đột ngột xuất hiện ở trước mắt hắn.
Tiếu Ân không chút do dự bóp nát, hấp thu sạch sẽ toàn bộ tín ngưỡng lực phóng xuất ra.
Mặc dù những tín ngưỡng lực này cũng không phải thuộc về hắn, nhưng cũng không ảnh hưởng đến quá trình sử dụng của hắn, dường như thần cách thấp kém chưa thành hình ở nơi mi tâm của hắn cũng không phải kén chọn như vậy.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, nhưng Tiếu Ân đang đắm chìm vào việc hấp thu thần lực kết tinh lại không phát hiện chút nào. Lúc này, phạm vi cảm ứng của hắn cũng không lớn, chỉ có trong phòng nhỏ của mình mà thôi về phần ở bên ngoài phòng, vậy đã không phải là địa phương hắn có thể bận tâm rồi
Đương nhiên, tấm biển "Bế quan" treo ở ngoài cửa cũng có tác dụng rất lớn.
Khi mọi người biết Tiếu Ân lúc này lại một lần nữa tiến vào trạng thái "Bế quan" tất cả đều hâm mộ không thôi. Nhưng chính bởi vì như thế, cho nên bọn họ mới không đến quấy rầy Tiếu Ân. Trừ phi là gặp phải chuyện gì khiến cho tất cả mọi người đều không thể giải quyết, nếu không ở trong nơi bế quan này tuyệt đối là một địa phương an toàn.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Tiếu Ân cuối cùng thở một hơi dài, theo một hơi này của hắn, trong tay đã xuất hiện một khối thần cách thấp kém.
Lần này hắn đã sử dụng chín nghìn thần lực kết tinh, tuy nhiên hắn cũng không đau lòng một chút nào.
Nếu như lời nói của Vô Danh chính là thật, ở trong mảnh vũ trụ này, chỉ có một mình hắn có thể chế tác thần cách, như vậy một vạn thần lực kết tinh hắn bỏ ra làm vốn thực sự không tính là gì.
Vốn khi hắn đang muốn tiếp tục làm việc, lại đột nhiên có ý tưởng không ổn mơ hồ.
Sau khi nữ thần Ánh Trăng bỏ chạy, không có khả năng quan tâm tới những việc tiếp theo của hắn, nhưng không thể làm cho người ta quấy rầy, nếu như không xử lý xong một số việc mấu chốt, hắn cũng thật không có tin tưởng liên tục bế quan.
Tinh thần ý thức hơi tản ra phía ngoài một chút sắc mặt của Tiếu Ân lặp tức khễ biến.
Bên trong ma pháp đại sảnh, một ít gia cụ sang quý không biết đã bày ra từ khi nào, tiểu hồ ly Juliana và Sara ngồi đối diện nhau, mặc dù hai người không nói gì, nhưng ở trong đại sảnh lại đã sớm tràn ngập một loại không khí quỷ dị.
Arnezeder mặc dù ngồi ở bên cạnh Sara, nhưng lúc này vị Nguyệt tinh linh đại trưởng lão lại có vẻ mặt xấu hổ, bà khi thì nhìn Juliana, khi thì nhìn Sara, cuối cùng lại lựa chọn im lặng không nói.
Ngoại trừ ba người bọn họ, mấy người Kim đã sớm biến mất không thấy, bất cứ kẻ nào ở dưới tình huống như vậy cũng không tự tìm mất mặt.
Ngay cả cửu cấp á long Tyrese vẫn thủ vệ ở trong đại sảnh; đối mặt với ma pháp vỡ sĩ Harden cấp ngụy thần cũng không chịu lùi bước, lúc này cũng lén lút bỏ lại địa bàn của mình chạy trối chết.
Nếu như đổi lại là người khác, Tyrese với dòng máu tôn quý của rồng đang chảy trên người tuyệt đối sẽ không rời đi, nhưng chiến đấu giữa Sara và Juliana sao? Á long thông minh sau khi suy xét thật lâu, cuối cùng hắn mang đến một cái bàn rộng mở mà thư thái đặt trong phòng, sau khi mời hai bên ngồi xuống, liền vù một tiếng không biết ẩn núp tới một góc nào đó trong ma pháp tháp không thấy tung tích.
Tinh thần ý thức của Tiếu Ân quét qua đại sảnh một chút đã lập tức thu hồi trở về.
Arnezeder và Juliana đều không hề có cảm giác, nhưng Sara lại ngẩng đầu lên. ánh mắt nhìn tầng cao nhất của ma pháp tháp, đột nhiên cười nói:
- Tiếu Ân các hạ hẳn là đã xuất quan.
Juliana hồ nghi hỏi:
- Ngươi làm sao biết?
Trong cặp mắt to tràn đầy giảo hoạt kia chợt lóe lên, làm cho trong lòng người ta đều nổi lên biến động theo. Trên người nàng phiếm động hai loại phong cách hoàn toàn khác nhau kiều diễm và đơn thuần, cho dù là người cùng giới tính, sau khi nhìn thấy tiểu hồ ly ý niệm đầu tiên trong lòng cũng là muốn ôm nàng vào trong lòng.
Loại cảm giác này giống như đang đối mặt với báu vật lớn nhất trong cuộc đời mình, ngậm ở trong miệng sợ nóng, cầm ở trong tay sợ lạnh.
Không thể không nói sau khi ăn xong lông mới của Hỏa Sơn Hồng Trĩ,thực lực của Juliana đang đề cao, đồng thời loại sức hấp dẫn không tên này càng phóng thích tốt hơn, nếu không á long Tyrese từ trước đến này vẫn khinh thường thú nhân cũng sẽ không cam tâm tình nguyện nghe theo sự sai phái của nàng.
Mà phong vận của Sara đang ngồi đối diện với Juliana cũng tuyệt đối sẽ không thua kém Juliana. Trên mặt của nàng dường như được bao phủ một tầng ánh sáng huyền bí, bất cứ kẻ nào đứng ở trước mặt nàng đều nổi lên một chút cảm giác tự ti và nhỏ bé. Đây là năng lực của thần linh giao cho nàng, ở xung quanh thân thể của nàng sinh ra một vòng khí ẩn hình mang theo khí tức thần lực. Chỉ cần chưa trở thành chân thần, thì cho dù là Harden và Rebagliati cấp bậc ngụy thần cũng không dám đối diện với nàng trong thời gian dài.
Sara khẽ cười. nói:
- Đây là chỉ dẫn của thần linh, Tiếu Ân các hạ đã xuất quan.
- Hừ, như vậy người tới nơi này, mặt dày mày dạn không đi cũng là ý chỉ của thần linh?
Sắc mặt của Arnezeder khẽ biến, vội vàng quát lớn:
- Juliana, không được vô lễ với thần linh.
Trong miệng bà mặc dù nói hung ác, nhưng trong lời nói lại có ý tứ nhắc nhở và lo lắng.
Julianan lập tức thay đổi một bộ mặt tươi cười, thè một chút đầu lưỡi đỏ sẫm, nói:
- Arnezeder a di, ta chỉ nói đùa một chút ngài không cần tức giận.
Arnezeder nhẹ nhàng thở dài một tiếng, mắt nhìn hai mỹ nữ cùng có khí chất xuất sắc, thật không biết mình nên lựa chọn như thế nào.
Đúng vào lúc này, thanh âm của Tiếu Ân từ trên tầng truyền xuống:
- Ánh Trăng chi nữ tôn kính, Arnezeder các hạ tôn kính, hoan nghênh hai vị hạ cố tới ma pháp tháp của ta.
Ba người trong đại sảnh lập tức đứng lên, ngay cả Arnezeder là trưởng bối cũng không ngoại lệ.
- Tiếu Ân các hạ tôn kính...
Arnezeder vừa mới nói được mấy chữ này đã bị Tiếu Ân cắt ngang:
- Arnezeder các hạ, ngài đừng khách khí, xem ở Juliana và... khụ khụ, liền trực tiếp gọi tên của ta đi.
Tiểu hồ ly lập tức bất mãn trừng mắt nhìn hắn, Tiếu Ân cười ha hả giả ngu, làm bộ như không nhìn thấy.
Về phần Sara cũng không biến sắc, dường như căn bản là không nghe ra ý tứ ẩn dấu trong đó.
- Được rồi, Tiếu Ân, làn này chúng ta đến đây là phụng ý chỉ của nữ thần bệ hạ.
Trong lòng Arnezeder cũng vô cùng cảm khái, Tiếu Ân trước kia, ngay cả Tiffany cũng có thể trợ giúp hắn, nhưng lúc này mới qua hai mươi năm, tiểu tử này cũng đã trường thành đến mức độ này, chỉ có thể dùng hai chữ kỳ tích để hình dung.
Tiếu Ân trầm ngâm một chút, hỏi:
- Nữ thần bệ hạ vừa truyền ý chỉ xuống? Nàng nói như thế nào?
Sara và Arnezeder nhìn nhau, hai người đều có một cảm giác kỳ dị.
Thần linh, địa vị ở trong nhân thế chính là không gì sánh được. cho dù là những ngụy thần, sau khi nghe thấy danh vị của thần linh cũng sẽ trở nên nghiêm nghị thành kính, ít nhất ở bên ngoài sẽ không nhìn ra chỗ nào vô lễ.
Nhưng biểu hiện của Tiếu Ân lại khiến tất cả mọi người lâm vào hộc máu, không ngờ hắn dùng ngữ khí giống như nói chuyện phiếm với người nhà để hỏi ý chỉ của nữ thần.
Sara do dự một chút, nói:
- Nữ thần bệ hạ mời ngài tham gia Ngân Tâm đại tái hai năm sau.
Trong lòng Tiếu Ân khẽ động, hỏi:
- Đó là cái gì vậy?
Trong vũ trụ cũng có rất nhiều địa phương Tiêu Ân không biết, hơn nữa còn là chuyện liên quan với Ngân Tâm, vậy lại càng không hiểu.
- Đại hội Ngân Tâm là một loại chuyện bao trùm toàn bộ vũ trụ, chẳng những bao gồm thành viên Ngân Tâm, hơn nữa còn bao gồm tất cả truyền kỳ và ngụy thần chưa thành thần trong chi nhánh mười ba
Tiếu Ân khẽ gật đầu, nói:
- Nữ thần Ánh Trăng tôn kính vì sao hy vọng ta tham dự đại hội này.
Sắc mặt của Sara cực kỳ ngưng trọng, nàng chậm rãi nói:
- Bởi vì nghe nói trong đại hội NgânTâm lần này sẽ có thần cách xuất hiện, chỉ cần có đủ thực lực và vận khí là có thể đạt được một mảnh vỡ thần cách.
Sắc mặt của Tiếu Ân lập tức thay đổi trái tim của hắn đập cực nhanh, ngay cả tay chân đều mơ hồ có chút lạnh.
Vô Danh không phải đã từng nói qua, chỉ có một mình hắn mới có thể chế tạo ra thần cách, như vậy những thần cách làm phần thưởng từ đâu mà có?
Sau khi nhìn thấy sắc mặt biến hóa của Tiếu Ân, Sara cũng không hoài nghi gì.
Quả thật, đối với truyền kỳ mà nói mảnh vỡ thần cách là thứ trân quý ra sao, đặc biệt đối với loại người có được tốc độ tiến giai không thể tin nổi như Tiếu Ân mà nói thứ này chính là bảo bối càng quan trọng hơn so với tính mạng.
Cho nên sau khi nghe xong Tiếu Ân lâm vào biến sắc cũng là vô cùng bình thường.
Tiếu Ân hít sâu một hơi, hắn tận lực làm cho thanh âm của mình trở nên bình ổn:
- Sara, nhưng mảnh vỡ thần cách đó từ đâu mà có? Ta không tin đây là mảnh vỡ thần cách từ trên thần linh gỡ xuống.
Với trình độ quý hiếm của mảnh vỡ thần cách, nếu như để cho chúng thần chiếm được nhất định sẽ cất dấu, tuyệt đối sẽ không lấy ra làm phần thưởng, bởi vì đó hoàn toàn không hợp tình lý.
Sara do dự một chút, nói:
- Tiếu Ân, ở trong vũ trụ số lượng thần linh bất cứ lúc nào cũng đang thay đổi nhưng tổng số lượng của tất cả thần cách đều là cố định, cho dù là một vị thần linh nào đó ngã xuống, hơn nữa thần cách biến mất nhưng đây cũng không phải thần cách thật sự giảm bớt, đồng dạng, những thần cách đó tuyệt đối cũng sẽ không tăng nhiều.
Ngoài mặt Tiếu Ân gật đầu một cái, nhưng ở trong lòng lại không cho là đúng.
Trước khi biết được chuyện chúng thần chi chiến và tinh bích thông đạo, Tiếu Ân đương nhiên sẽ không hoài nghi. Nhưng sau khi biết được chân tướng của chúng thần chi chiến, hắn đã biết, phàm là người từ trong Tinh bích tới thì không thể xem giống như thần linh bình thường, bởi vì ở trên người của bọn họ có được thần cách hoàn chỉnh có thể liên tục tăng trưởng.
Tuy nhiên nghe giọng điệu của Vô Danh, thì sự tăng trưởng của bọn họ cũng chỉ có thần cách của bản thân mà thôi lại không thể giống như Tiếu Ân, ngưng luyện tín ngưỡng lực thành thần cách thấp kém, hơn nữa còn lấy ra sử dụng.
Hắn hít sâu một hơi, nói:
- Nếu như thần cách sẽ không tăng lên, như vậy những thần cách đó từ đâu mà có? Chẳng lẽ đạt được từ trên người thần linh ngã xuống sao?
- Đúng, cũng không đúng.
Sara trả lời nước đôi.
Tiếu Ân nhướng mày, dường như có chút không vừa lòng.
Sara khẽ cười. Trên mặt của nàng từ đầu đến cuối vẫn duy trì loại tươi cười rụt rè này, chẳng qua từ trong ánh mắt của nàng lại có lúc có thể hiển lộ ra tình cảm trong lòng nàng.
- Thần linh cho dù là đã bị thương nặng, phần lớn cũng sẽ không diệt vong tại chỗ, mà sẽ rơi vào một địa phương nào đó không biết tên tiến hành ngủ say. Nếu như trong khi ngủ say, bọn họ có thể đạt được đại lượng tín ngưỡng lực của ngoại giới, như vậy thì có thể chậm rãi tu bổ thân thể, cuối cùng khôi phục lại. Nhưng sau khi thần linh lảm vào ngủ say, thì lực lượng của bọn họ đã cực kỳ suy nhược. Dưới tình huống như vậy, các mục sư tín ngưỡng vị thần linh này sẽ không thể nhận được thần ân từ trên người của thần linh, cũng không thể chúc phúc cho các tín đồ, cho nên tín ngưỡng của hắn sẽ giảm bớt với tốc độ rất nhanh. Nếu như ở phía sau còn có một vị thần linh nào đó bỏ đá xuống giếng, như vậy thần linh đang ngủ say cũng rất có khả năng không thể tỉnh lại.
Tiếu Ân nhẹ giọng đáp lại một tiếng, dường như hiểu ra điều gì, hắn hỏi:
- Những thần cách làm phần thưởng này, chính là tìm được từ trong những thần linh ngủ say này.
- Đúng vậy.
Sara chậm rãi nói:
- Sau khi thần linh hoàn toàn ngủ say, thần cách sẽ lưu lại ở tại chỗ trăm năm hoặc là vạn năm. Tối đa vạn năm, nếu như vẫn không có ai có thể luyện được nó, thì nó sẽ tự động tiêu tan, đồng thời một lần nữa xuất hiện ở Luân Hồi giới của Ngân Tâm.
- Ta hiểu được.
Tiếu Ân âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, trách không được Vô Danh và Sara đều nói tổng số lượng thần cách thủy chung đều giữ nguyên không thay đổi. Hóa ra ở bên trong toàn bộ vũ trụ có một pháp tắc điều phối như vậy, cho dù là một thần linh nào đó chết đi mà không ai tìm thấy địa phương ngã xuống, thần cách của hắn cũng sẽ biến mất trong một khoảng thời gian nhất định, đồng thời một lần nữa ngưng tụ lại.
Luân Hồi giới, chính là chỉ luân hồi mà những thần cách ở trong vũ trụ trải qua.
Đương nhiên, cái gọi là tổng số lượng thần cách không thay đổi này cũng chỉ là ở dưới tình huống bình thường. Nếu như tinh bích thông đạo mở ra, tiến đến là một tên cường đạo có được thần cách có thể trưởng thành, hoặc là khi xuất hiện sinh vật giống như hắn có thể ngưng luyện tín ngưỡng lực thành thần cách, như vậy pháp tắc này sễ tự động bị phá vỡ.
Mặc dù ở trong lòng hắn cũng có chút lo lắng, phá vỡ pháp tắc này có phải sẽ sinh ra hậu quả xấu gì không, nhưng nghe xong lời nói của Vô Danh, hắn cũng đã yên tâm.
Nếu như những người từ bên ngoài tinh bích đều sống tương đối thoải mái, như vậy tự nhiên hắn cũng không có khả năng phải nhận trừng phạt gì.
Sara hâm mộ nhìn Tiếu Ân, thanh âm của nàng ngọt ngào mà tràn đầy chúc phúc:
- Tiếu Ân, ở trong vũ trụ, cứ cách trăm năm, gần như tất cả truyền kỳ và ngụy thần có lòng tin vào bản thân đều sẽ đi tới Luân Hồi giới của Ngân Tâm, mà lần này, nghe nói đã sinh ra hơn mười mảnh vỡ thần cách.
Ánh mắt của Tiếu Ân có chút sáng lên, hắn hỏi:
- Nếu như có mảnh vỡ thần cách, như vậy chúng thần hẳn là sẽ không bỏ qua, ta cũng không có nắm chắc cướp đoạt với chúng thần.
Sara khẽ lắc đầu, nói:
- Ngươi không cần lo lắng lực lượng của thần linh, bởi vì ở trong Luân Hồi giới có một loại năng lượng bài xích thần linh. Chẳng nhưng thần linh không thể tiến vào, ngay cả thần sứ cũng không thể mượn lực lượng của thần linh ở trong Luân Hồi giới, mà chỉ có thể dựa vào năng lực của bản thân tranh đấu trong đó.
Trong lòng Tiếu Ân lập tức đại động. Khi giao thủ với hai người Harden, hắn chính là đã cảm ứng được khí tức hùng mạnh của nữ thần Ánh Trăng. Lực lượng của thần linh, quả nhiên cũng không phải nhân loại có thể bằng được. Nếu như không phải hắn mượn tạm lực lượng trong cảnh giới thời gian đình chỉ đến ngoại giới, như vậy căn bản là không có khả nàng đối kháng khí thế với hình chiếu của nữ thần Ánh Trăng.
Bởi vậy có thể thấy được, thần linh chân chính rốt cuộc nắm giữ uy năng hùng mạnh cỡ nào.
Chẳng qua, nếu như không có thần linh tham dự sao...
Thanh âm của Sara chậm rãi vang lên bên tai:
- Tiếu Ân, ngươi nắm giữ lĩnh vực lực lượng, nếu như ở trong đó có vận khí nhất định, khẳng định có thể trở thành một trong những người may mắn, chỉ cần ngươi có thể đạt được thần cách, như vậy thành tựu chân thần đã không còn là hy vọng xa vời nữa.
Tiếu Ân cảm nhận được sự quan tâm thật tình của nàng, hắn hướng về phía nàng gật đầu thật mạnh một cái, nói:
- Sara, cám ơn ngươi.
Đột nhiên hắn cảm thấy cổ tay căng thẳng, quay đầu vừa nhìn, đã nhìn thấy khuôn mặt nửa mừng nửa lo của Juliana, dường như đang tán ra sức hấp dẫn vô cùng, nàng vung nắm tay nhỏ, hưng phấn nói:
- Tiếu Ân, đi, nhất định đi, chàng nhất định có thể đánh thắng.
- Được.
Tiếu Ân đáp một cách dứt khoát, sau đó hào khí ngất trời nói:
-Ta đi.
Sara và Juliana đồng thời lộ ra tươi cười kiều diễm, hai khuôn mặt tươi cười dung nhan như hoa hòa lẫn, gần như làm cho người ta hô hấp cũng tạm dừng.
Juliana lúc này mới chú ý tới biểu tình của Sara, nàng hừ nhẹ một tiếng nói:
- Đã có chuyện tốt như vậy, nữ thần Ánh Trăng vì sao muốn tìm Tiếu Ân chứ?
Sara hơi khom người, nói:
- Ý chỉ của nữ thần bệ hạ là, trước kia có điều hiểu lầm với Tiếu Ân nên lúc này người nguyện ý vô điều kiện sử dụng thần lực trợ giúp Tiếu Ân tiến hành từ chi nhánh mười ba đến truyền tống siêu cấp của Ngân Tâm, hy vọng có thể mượn cơ hội này hóa giải hiểu lầm của hai bên.
- Chi nhánh mười ba đến Ngân Tâm?
Juliana khó hiểu hỏi:
- Đoạn đường này rất xa sao?
Tiếu Ân cười khổ một tiếng, nói:
- Đúng vậy, rất xa rất xa, cái này đã vượt qua cực hạn của truyền tống trận cấp tinh cầu bình thường, nếu như chỉ dựa vào truyền tống trận của các tinh cầu đi tới, chỉ sợ phải...
Hắn chần chừ một chút, nhưng không nói ra được điều chuẩn xác
Sara buồn cười tiếp lời:
- Nếu như truyền tống bình thường, như vậy hiện tại bắt đầu đi, trên đường không dừng lại chút nào, cũng không gặp phải điều gì ngoài ý muốn, như vậy có lẽ có thể đến kịp.
Đôi mắt to của Juliana chớp chớp mấy cái, cũng không nói gì nữa.
Đường đi suốt hai năm, hơn nữa trên đường còn không thể phát sinh chuyện ngoài ý muốn, điều này đã vượt qua phạm vi lý giải của Juliana, cho nên nàng lập tức ngậm miệng không nói để tránh chọc người khác cười nhạo, đặc biệt là Sara trước mặt có tư sắc tuyệt đối không kém hơn nàng.
Tiếu Ân đang định đáp ứng, nhưng trong lòng đột nhiên khẽ động, nghiêm mặt nói:
- Sara, ta không biết tin tức này thì không tính, nhưng nếu như ta đã biết, thì tự nhiên có biện pháp đi tới đó. Nhờ ngươi cám ơn sự ưu ái của nữ thần bệ hạ, về phần hiểu lẩm thì không cần đề cập nứa, đừng quên, ta dù sao cũng là ngoại tộc trưởng lão của bộ tộc Nguyệt tinh linh.
Sara khễ nhíu mày, nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm. Chuyện phát sinh ở trên người Tiếu Ân thật sự là đã quá nhiều, cho dù là lại sinh ra kỳ tích gì thì dường như cũng không đủ lấy làm kỳ.
Sau khi tiễn Sara, Tiếu Ân đàm luận một lát với Juliana. Tiểu hồ ly tự nhiên nhìn ra vẻ không yên của Tiếu Ân, nhưng nàng chỉ nói mấy câu hờn dỗi liền chủ động rời đi.
Trong lòng Tiếu Ân tràn đầy cảm khái. Loại bản lĩnh quan sát sắc mặt này của nàng quả thật rất cao, hơn nữa đáng quý chính là, nàng cũng không cáu kỉnh loạn lên, hiểu được đạo tiến thoái, lại thêm mị lực ngay cả thần linh cũng có thể câu dẫn kia, ngay cả hắn cũng trở nên dần dần trầm mê trong đó.
Nhẹ nhàng thở dài Tiếu Ân lập tức đi tới phòng của Vô Danh.
- Vô Danh, ngươi thấy thế nào? Chỗ Ngân Tâm thực sự có Luân Hồi giới sao?
- Có, tuy nhiên vô dụng đối với ngươi.
- Ta biết, nhưng ta phải đi xem.
Tiếu Ân trầm giọng nói:
- Ta phải để cho người khác biết, mảnh vỡ thần cách trong tay ta là từ đâu mà có.
Vô Danh dường như suy xét một chút, nói:
- Có đạo lý, đi một lần cũng tốt
- Ngươi có thể đưa ta đi tới đó không?
- Có thể.
Vô Danh đột nhiên quay đầu lại, hỏi:
- Vì sao ngươi không tiếp nhận ý tốt của nữ thần Ánh Trăng?
- Bởi vì ta không tin được.
Tiếu Ân nghiêm nghị nói:
- Nếu như nữ thần Ánh Trăng nghĩ đến ở sau lưng ta có một thần linh hùng mạnh, như vậy vì sao ta còn cần nàng đến hộ tống, ngươi không cảm thấy kì quái sao?
Vô Danh nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuối cùng nói:
- Quả thật có đạo lý, những thứ nhân loại các ngươi nghĩ đến thực sự quá nhiều. Tiếu Ân cười ha hả, nói:
- Mặc kệ nàng có ý tốt cũng tốt, vô ý cũng thế, ta sẽ không cho nàng cơ hội tìm ra chân tướng, cho nên lần này phải nhờ ngươi rồi.
Vô Danh nhắm hai mắt lại, mặc dù hắn không nói gì, nhưng Tiếu Ân đã hiểu được ý tứ của hắn.
Rời khỏi phòng của Vô Danh, Tiếu Ân lập tức trở về phòng mình, lại một lần nữa bố trí mấy cấm chế, Tiếu Ân lấy u linh thể của Pakistan ra.
Bất kể là đối với nhân loại hay là thần linh mà nói linh hồn đều là thứ quan trọng nhất, gần như chỉ đứng sau tồn tại của thần cách.
Thần linh nếu như khuyết thiếu linh hồn thì nhất định phải lâm vào ngủ say, dựa vào đại lượng tín ngưỡng lực chậm rãi bù lại linh hồn khuyết thiếu.
Mà những người dưới chân thần khuyết thiếu linh hồn, như vậy sẽ có kết cục vô cùng thẻ thảm, ngay cả cơ hội tu bổ cũng không có.
Đương nhiên, người giống như Pakistan này gần như có thể nói là độc nhất vô nhị lại là ngoại lệ.
Tiếu Ân và Nhất Hào liên hợp, trong khoảnh khắc tiến vào trong cảnh giới thời gian đình chỉ trăm phần trăm dung hợp.
Phối hợp của bọn họ đã ăn ý tới trình độ không phân biệt được ta ngươi. Rất nhanh, ở trong lòng bàn tay của Tiếu Ân đã xuất hiện một hắc sắc trường tuyến.
Khi sợi dài màu đen này hoàn toàn hiện lên ở trong bàn tay của Tiếu Ân, hắn mới thở dài một hơi.
Nếu như để Pakistan biết, ở trong cảnh giới truyền kỳ, đã có người có thể dễ dàng làm được phân liệt linh hồn thành công trăm phần trăm, như vậy hắn tuyệt đối sẽ tức giận đến chết mà sống lại, sau đó hận quá mà lại chết.
Dù sao, đồng dạng là một thành viên trong truyền kỳ, nhưng Pakistan lại phải mất thời gian hơn một ngàn năm mới giống như chó ngáp phải ruồi miễn cưỡng thành công phân liệt môt lần mà thôi.
Tiêu Ân nhẹ nhàng cầm sợi dài màu đen kia giồng như đang cầm sinh mạng của hắn, chậm rãi để lên trên u linh thể.
U linh thể hấp thu hắc tuyến có được linh hồn khí tức theo bản năng, quá trình này không có chút trở ngại nào.
Tiêu Ân nhìn u linh thể dường như đã có một tia sinh khí, trong lòng hắn biết, nếu cứ duy trì như vậy trên trăm năm, không ngừng lấy tín ngưỡng lực và nhu tính lực lượng lĩnh vực của hắn làm nguyên liệu, như vậy hẳn là có thể bồi dưỡng ra một linh hồn đầy đủ.
Nhưng hiện tại Tiếu Ân cũng không có thời gian để chờ đợi trăm năm, hắn rất dứt khoát lấy ra thần cách thấp kém vừa mới ngưng luyện thành cõng.
So với tín ngưỡng lực, năng lượng trong thần cách tỏa ra càng hùng mạnh.
Nếu như thần linh có thể sử dụng tín ngưỡng lực để chậm rãi tu bổ linh hồn khuyết thiếu, như vậy Tiếu Ân đương nhiên có thể sử dụng cả thần cách thấp kém để làm lớn mạnh linh hồn năng lượng chỉ có một tia kia.
Chậm rãi ở trong lĩnh vực lực lượng nhu tính của Tiếu Ân, một tia linh hồn năng lượng kia rốt cuộc bắt đầu cắn nuốt thần cách.
Chẳng qua thần cách lần này dường như to hơn một chút, lúc mới đầu cắn nuốt mặc dù rất nhanh, nhưng sau đó dần dần chậm lại.
Hơn nữa cắn nuốt thần cách, quá trình lớn mạnh của linh hồn dường như có hao tổn cực lớn đối với u linh thể, cho nên âm hồn thể này đang không ngừng hấp thu năng lượng nhu tính của Tiếu Ân, hơn nữa có xu thế càng ngày càng nhiều.
Mặc dù Tiếu Ân đã sớm có chuẩn bị, nhưng cũng không nghĩ đến lại tiêu hao năng lượng khổng lồ như vậy.
Sau khi năng lượng giống như nước lũ kia tiến vào u linh thể, toàn bộ u linh thể lập tức tản ra vòng năng lượng khổng lồ, nhưng vòng năng lượng này cũng không khuếch tán ra ngoài ngược lại liều mạng lao về phía linh hồn và thần cách trong u linh thể.
Ở trong cảm giác của Tiếu Ân, quá trình này mặc dù thong thả, nhưng trong tiến mạnh lại có một chút cố định.
Đến tình trạng này rồi Tiếu Ân thậm chí còn không dám buông tha, bởi vì hắn cũng không biết, nếu như mình không kiên trì được, sau khi bỏ dỡ giữa chừng sẽ sinh ra hậu quả đáng sợ gì.
Thần cách và một tia linh hồn kia mất thì cũng thôi chỉ cần cho hắn thời gian, thì hoàn toàn có thể khôi phục lại, nhưng sợ là sợ u linh thể này bị thương tổn không thể vãn hồi.
Nếu như u linh thể thực sự bị thương tổn dẫn đến không thể bồi dưỡng linh hồn, như vậy Tiếu Ân thực sự là khóc không ra nước mắt.
Tâm niệm vừa chuyển trong tay Tiếu Ân lập tức xuất hiện hai bình dược phẩm.
Những cái này đều là siêu cấp luyện kim dược phẩm cực kỳ quý giá có thể làm cho ma pháp sư truyền kì trong nháy mắt bổ sung đầy đủ ma lực. Nếu như bình thường, hắn tuyệt đối không nỡ sử dụng, nhưng ở thời khắc mấu chốt này, cho dù dùng hết toàn bộ dược phẩm trên người, hắn cũng không chút do dự.
Lại qua một lúc lâu, Tiếu Ân rốt cuộc không nhẫn nại được, đổ hết thuốc trong một lọ vào trong miệng.
Trong thân thể lập tức nổi lên một trận nhiệt lượng kỳ dị, một cỗ năng lượng khổng lồ chảy từ tứ chi bách hài xông ra, cuồn cuộn không ngừng truyền vào trong u linh thể.
Lần trước khi sinh ra một phần tư linh hồn, Tiếu Ân căn bản là không có chật vật như vậy, nhưng lúc này không giống, khi toàn bộ nàng lượng của một thần cách thấp kém được linh hồn tiêu hóa gần như không còn, cũng đã có thể sinh ra một linh hồn hoàn chinh.
Từ một phần linh hồn đến linh hồn hoàn chỉnh, chênh lệch trong đó tuyệt đối không phải chỉ là bốn lần, mà giống như sử dụng kính lúp khuếch đại vô hạn chênh lệch này.
Bình thứ hai, bình thứ ba, sau khi sử dụng thêm bình luyện kim dược phẩm, tốc độ hấp thu năng lượng của u linh thể mới bắt đầu chậm lại trên diện rộng.
Lúc này Tiếu Ân mới thở phào một hơi. Sau khi tinh thần của hắn bớt căng thẳng mới phát hiện ngoài ý muốn, toàn bộ ngực của mình đã ướt đẫm.
Chẳng qua may mắn chính là, ở trong u linh thể, linh hồn mới sinh đã cắn nuốt sạch sẽ thần cách, không lưu lại chút nào.
Dần dần, từ trong u linh thể hiện ra một đám sương mù màu đen đang tiến hành biến hóa thong thả.
Từ bên ngoài xem qua, đây dường như có chút giống u linh bậc thấp nhất, nhưng Tiếu Ân nhìn đám sương mù này, trong lòng lại nổi lên một loại cảm giác giống như nhìn thấy bản thân.
Đây là một loại cảm giác kỳ quái thật giống như mình biến thành hai phần, một phần ngồi xem đám sương màu đen, một phần còn lại đang phiêu đãng trên không trung nhìn bản thân.
Hai phần này đều là chính mình, bất kể từ góc độ nào mà nói đều không có gì khác nhau.
Cảm giác kì lạ như vậy trừ phi là tự mình cảm ứng, nếu không căn bản là không cách nào hình dung ra.
Quan sát màn sương đen đồng dạng có được linh hồn trước mặt, Tiếu Ân đột nhiên trừng mắt nhìn. Khi bản thể của hắn làm ra động tác này, linh hồn đối diện cùng làm ra phản ứng tương tự, hơn nữa mang cho Tiếu Ân cảm giác cũng không phải hai người đang làm, mà là động tác giống nhau của một người.
Đầu của hắn có chút choáng váng, loại cảm giác phân ý thức của mình thành hai quả thật làm cho người ta vô cùng không thích ứng.
Chậm rãi nhắm hai mắt lại, Tiếu Ân do dự một chút, có nên lùi lại một đoạn thời gian hay không, đợi sau khi thích ứng tình huống này rồi tiến hành bước tiếp theo? Thật sự tự hỏi một lát, Tiếu Ân cuối cùng buông tha cho ý tưởng này. đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất chính là, hắn cũng không biết nên xử lý như thế nào với linh hồn mới sinh này của mình.
Để nó vào trong vật phẩm trang sức không gian sao? Ngẫm lại tự nhiên làm cho người ta sởn tóc gáy, mà nếu như thu hắn vào trong cơ thể... một người có hai linh hồn, đây dường như cũng là một vấn đề.
Cho nên cuối cùng Tiêu Ân quyết định, hay là tìm cho hắn một tân gia đi, tuy rằng tân gia này hơi xấu xí một chút, nhưng tốt xấu gì cũng là một tên cấp bậc thần linh.
Tiếu Ân cẩn thận lấy ra một không gian ngủ đông nho nhỏ, giơ tay vuốt lên trên mặt một cái, một đạo hào quang màu trắng đột nhiên chiếu ra, đây là một cỗ khí đông lạnh lạnh thấu xương, đợi sau khi cỗ khí đông lạnh này tiêu tan, thi thể của Cự Ma Thần liền xuất hiện ở trước mặt hắn.
Cả cỗ thi thể này đã trải qua sự tu bổ và vệ sinh của Tiếu Ân.
Không hổ là thân thể của thần linh, bất kể là miệng vết thương đáng sợ cỡ nào chỉ cần bóp nát vài giọt thần lực kết tinh, sử dụng tín ngưỡng lực trên mặt là có thể tự động khép lại, cho dù là miệng vết thương ở trên đầu cũng không ngoại lệ.
Hiện giờ nhìn qua từ bên ngoài, thân thể của thần linh này chẳng qua chỉ có một chút tái nhợt, ở bên ngoài sẽ không nhìn thấy đã từng chật vật.
Đương nhiên, khối thân thể này hiện tại cũng không có dấu hiệu của sinh mệnh. nhưng đối với Tiếu Ân mà nói cũng không thành vấn đề.
Tiếu Ân chỉ khẽ động tâm niệm mà thôi linh hồn mà hắn phân liệt bồi dưỡng ra đã thuận lợi tiến vào bên trong khối thân thể này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...