Sau khi rời khỏi Nhất Hào không gian , Tiếu Ân đầu óc có chút choáng váng .Có lẽ bởi vì việc nghiên cứu quá phức tạp , cho nên mặc dù hắn đã ngủ tám tiếng nhưng hắn có cảm giác tinh thần của bản thân vẫn chưa hoàn toàn hồi phục
Hơi hơi cười khổ một tiếng , nếu không có Nhất Hào , bản thân căn bản là đừng có nghĩ tới việc tiếp xúc được với ma pháp
Rời giường , luyện tập quảng bá thể thao một giờ , hắn từ trong hộp nhỏ lấy ra một khối điện trì thay thế, sau đó đem điện trì đã hết điện năng bỏ lên mái nhà , cái chỗ heo hút này căn bản là không sợ người khác phát hiện , vấn đề an toàn căn bản là được đảm bảo
Làm xong mọi việc , hắn rời phòng bắt đầu một ngày lao động như bình thường
Lúc giữa trưa , Duy Luân cùng mọi người ở cửa hàng ăn cơm cùng với nhau
Giờ phút này tại cửa hàng , trừ bỏ Duy Luân cùng Ái Đức cùng hắn ra còn có tám gã học đồ .Bất quá tám gã này còn chưa được Duy Luân chính thức truyền thụ , mỗi ngày chỉ thổi hỏa , chuẩn bị vật liệu …
Duy Luân cho rằng , những người này ít nhất cần phải làm việc thêm một năm nữa mới có thể tiếp xúc công phu chân chính .Hơn nữa dạy dỗ mấy học đồ này , sư phụ có thể tùy ý chửi mắng , hơn nữa nếu làm trái , lập tức có thể phải chịu ngay một trận quyền cước .Ngoài ra thủ đoạn bỏ đói cũng chẳng lạ lùng gì
Đây là tục lệ của mỗi một nghề nghiệp , mục đích là để rèn luyện sức chịu đựng của các học đồ .Bất quá căn cứ theo sự quan sát của Tiếu Ân , thì đây rõ ràng là một sự bóc lột quang minh chính đại của các sư phó đối với học đồ a
Đương nhiên Tiếu Ân do có nguyên nhân nên không phải cùng với các học đồ chịu khổ , mà trực tiếp được Duy Luân truyền thụ công phu chân chính
Về phần nguyên nhân , chỉ cần nói đến Kiều Y a di mỗi tháng đều tới cửa hàng thợ rèn một lần , là có thể hiểu được tại sao Duy Luân lại phải đối đãi với Tiếu Ân khác với các học đồ
Mấy học đồ ngay từ đầu đã rất đố kỵ với Tiếu Ân , nhưng khi thấy khí lực cùng những đồ vật Tiếu Ân chế tạo ra , bọn họ cũng chỉ còn biết hâm mộ mà thôi
Bình thường ăn cơm bữa trưa không cho phép ai mở miệng nói chuyện .Bất quá hôm nay Duy Luân lại có biểu hiện hưng phấn
“Tiếu Ân , gần đây tay nghề của ngươi đề cao lên rất nhanh , rất giỏi a “
“Cám ơn sư phụ “Tiếu Ân khiêm nhường nói :”Đó là do ngài dạy có phương pháp “
“Không , đây là do ngươi có thiên phú , ngươi trời sinh ra là một thợ rèn rồi “
Tiếu Ân đang ăn cơm suýt nữa thì mắc nghẹn , hắn u oán nhìn Duy Luân , mục tiêu của bản thân hắn không phải là làm một thợ rèn a
“Đúng vậy , Tiếu Ân , ngươi thiên phú tốt như vậy , nhất định sau này sẽ dương danh thiên hạ , trở thành thợ rèn sư “Ái Đức hâm mộ nói
Không chỉ có hắn , mấy học đồ khác sau khi chứng kiến sự phát triển của Tiếu Ân , bọn họ đối với những lời Ái Đức nói cùng không có hoài nghi gì .Có lẽ lo lắng duy nhất đó là , Tiếu Ân sẽ không trở thành thợ rèn sư trẻ nhất trong lịch sử thợ rèn mà thôi
Tiếu Ân tròng mắt lồi ra , không nói một lời nào , tại sao những người này đều hy vọng mình trở thành thợ rèn sư chứ , mục tiêu của hắn là ma pháp sư kia
“Tiếu Ân , ngươi thời gian này hãy chuẩn bị cho tốt “Duy Luân đột nhiên nói
“Sao lại phải chuẩn bi ạ “”Tiếu Ân không thể giải thích được liền hỏi
“Tư Khảo Đặc kỵ sỹ hai tháng nữa sẽ trở về , ta hy vọng đến lúc đó ngươi trổ tài trước mặt hắn , sau đó thỉnh hắn mang ngươi cùng Ái Đức đi Tắc Hắc trấn tham gia khảo hạch sơ cấp thợ rèn “
Mấy học đồ trong nháy mắt nhất thời lộ ra vẻ hâm mộ không thôi
“Sư phụ , như vậy cũng quá nhanh đi a “
“Không , ngươi cùng Ái Đức đều có đủ thực lực , hảo hảo nghĩ một chút đi , đến lúc đó nên chế tạo ra vật gì , bất quá cũng không có khó khăn gì với các ngươi , chỉ cần các ngươi đem những gì mình am hiểu thể hiện ra , nhất định là sẽ vượt qua khảo hạch “Duy Luân cổ vũ nói
Buổi tối trở lại căn phòng nhỏ của mình , Tiếu Ân như thường lệ tiến hành rèn luyện .Theo thói quen hắn tiến vào Nhất Hào không gian
“Chũ nhân vĩ đại , chăm chỉ , nghe nói ngài có cơ hội rời khỏi nơi này , tiến vào đại đô ?”
“Ngươi làm sao biết được ?”Tiếu Ân nghi hoặc hỏi , hắn hôm nay vững tin là không có bị camera theo dõi a
“Là do ta trong lúc thu thập số liệu vô ý nghe được “Nhất Hào cố ý nhấn mạnh hai chữ vô ý
Tiếu Ân trong lòng mặc dù không tin nhưng cũng không có tiếp tục truy vấn , theo thói quen hắn ngồi xuống , chuẩn bị tiến hành rèn luyện lực lượng tinh thần
“Nga , chủ nhân thân ái , xin đợi một chút , chẳng lẽ ngài không nhận thấy đây là một cơ hội phi thường tốt hay sao ?”
“Cơ hội ?”
“Rời khỏi nơi này , hơn nữa sẽ đạt được một cơ hội tốt “
“Ta tại sao phải rời khỏi nơi này ?”Tiếu Ân khó hiểu nói :”Tuổi của ta không lớn , cũng không có bao nhiêu thực lực , ngươi nghĩ ta lựa chọn rời khỏi nơi này sẽ tốt sao ?”
“Không , thực lực của ngài đã rất mạnh rồi , chỉ cần ngài đem mặt tốt nhất của mình biểu hiện ra , ngài chắc chắn đạt được sự tôn kính của mọi người “Nhất Hào cố ý câu dẫn nói :”Ngài đừng quên , ở địa phương này , ngài khó có thể tiếp xúc với tri thức ma pháp , nếu như ngài muốn hoàn thiện tri thức ma pháp , cần nhanh chóng rời khỏi nơi này “
Tiếu Ân lẳng lặng nhìn Nhất Hào , ma pháp đối với hắn mà nói , đích thực là có một lực hấp dẫn rất lớn , đặc biệt là có thể tăng gấp đôi tuổi thọ , khiến hắn không thể nào kháng cự nổi
“Được rồi , ta đáp ứng ngươi , sẽ toàn lực thể hiện “
“Không , nếu như ngài muốn tiếp xúc với ma pháp , như vậy ngài phải biểu hiện một chút đặc thù trước mặt kỵ sỹ “
“Đặc thù ?”
“Đúng vậy , thí dụ như , sửa chữa lại thanh ma pháp kiếm “
Tiếu Ân hít sâu vào một ngụm lương khí , mặc dù đã nữa năm trôi qua , nhưng tại thế giới này hắn mới có mười tuổi a
Một thợ rèn mười tuổi có thể chữa trị một thanh ma pháp kiếm , điều này nói ra tuyệt đối là khao trương a ?
“Chủ nhân vĩ đại , nếu như ngài chỉ muốn an nhàn cả đời thì có thể sống cả quãng đời tại đây , nhưng nếu ngài muốn tiếp xúc với thế giới rộng lớn bên ngoài , thì ngài cần phải bộc lộ thực lực .Ngài không phải là quý tộc cũng không có ma pháp sư phụ , hết thảy là đều dựa vào bản thân tạo ra sự nổi bật “Nhất Hào thanh âm phiêu du truyền đến , tựa hồ bao hàm triết lý :”Đương nhiên , quyền lưa chọn thuộc về bản thân ngài , tương lai như thế nào là do ngài quyết định “
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...