Dị Giới Chi Nông Gia Kí Sự

Tuy là nói thế nhưng hôm sau Lưu a ma vẫn mang theo đủ loại rau dưa vụ thu như dưa chuột, củ cải đi Lưu gia thôn chuẩn bị trồng. Phương Trí Viễn cũng biết chuyện ở Lưu gia thôn, nhất định đòi đi cùng Lưu a ma. Dù sao hôm qua vừa nhổ rau của bọn họ, Lưu a ma đã già, một mình đi về không chừng có người không có mắt đến gây chuyện với ông.

Lưu a ma biết Phương Trí Viễn quan tâm ông, vui vẻ cũng không cự tuyệt. Hai người bận rộn hơn nửa ngày mới trồng xong, thỉnh thoảng sẽ sang tưới nước bón phân. Mùa hè nắng nóng, Phương Trí Viễn phơi nắng đen đi nhiều, làm Lưu Trang đau lòng, quyết định sinh con xong nhất định phải tiếp nhận làm việc này.

Mà dưa hấu sương Phương Trí Viễn làm sau mấy ngày đã có biến hóa, mấy cách làm kia đều có thể ra sương, nhưng ra nhiều nhất vẫn là cách moi sạch ruột dưa rồi bỏ natri sunfat ngậm nước vào. Nhưng cách này không nhanh bằng hai cách kia, thời gian chờ đợi khá dài. Phương Trí Viễn vốn nghĩ cách này thất bại liền không để ý, một thời gian sau mới phát hiện dưa hấu ra sương.

Phát hiện có thể làm ra dưa hấu sương, Phương Trí Viễn rất cao hứng. Lưu Trang nhìn một tầng sương trắng trắng kia cũng rất ngạc nhiên. Nhưng vì cậu đang có bầu, Phương Trí Viễn không biết dưa hấu sương có hại cho cái thai không, không cho cậu động vào. Đến giữa trưa, mọi người đều về nhà, Phương Trí Viễn hưng trí bừng bừng lấy dưa hấu sương của hắn ra.

Người Phương gia cảm thấy ngạc nhiên, nhưng giờ cũng không ai bị nhiệt, công hiệu của thứ này liền không thể hiện được. Phương Trí Viễn cũng không vội, hắn định nhân lúc mùa hè làm nhiều một chút, dù sao nhà cũng trồng không ít dưa hấu, còn cả tá điền cũng trồng nhiều, bọn hắn dùng chút tiền liền mua được không thiếu.

Phương Tằng cũng không phản đối, dưa hấu mùa hè không đáng tiền, tuy không biết dưa hấu sương có thể bán bao nhiêu nhưng dưa hấu để ở đó, không bằng làm bán, cũng coi như không lãng phí. Nhưng nếu muốn làm nhiều thì trong nhà hơi nhỏ, hơn nữa còn có trẻ con người già, không thể để cả nhà toàn là dưa được.

Lưu a ma tâm tâm niệm niệm nhà mới ở Lưu gia thôn, mà ruộng ở Lưu gia thôn bọn họ cũng trồng dưa hấu liền dứt khoát sang Lưu gia thôn làm, cũng coi như cho nhà bên kia chút nhân khí. Họ chưa từng ở nhà mới, như vậy cũng không tốt.

Lưu a ma vừa nghe Phương Trí Viễn muốn sang nhà ở Lưu gia thôn, lập tức vỗ ngực cam đoan ông sẽ về dọn dẹp sạch sẽ. Cuối cùng liền quyết định hai cậu cháu Phương Tằng và Phương Trí Viễn đi làm dưa hấu sương, Lưu a ma và Trần Mặc ở lại trong nhà, chăm sóc Lưu Trang và Tiểu Đoàn Tử.

Tuy Lưu Trang nhiều lần khẳng định cậu có thể tự chăm sóc bản thân nhưng đều bị Phương Trí Viễn và Lưu a ma xem nhẹ. Vì thế, mỗi ngày Phương Tằng và Phương Trí Viễn sang nhà ở Lưu gia thôn làm dưa hấu sương. Phương Tằng còn làm không ít rổ, sọt, Phương Trí Viễn cũng làm không ít trúc ký để dự bị.


Hai cậu cháu một ngày có thể làm hơn một trăm quả dưa, vài ngày liền làm xong hết dưa hấu ở Lưu gia thôn. Phương Trí Viễn dứt khoát mua mấy ngàn cân dưa hấu của mấy nhà người quen ở Lâm gia thôn, chất đống ở trong sân Phương gia, mỗi ngày sang Lưu gia thôn liền bỏ lên xe la mang qua.

Bận rộn hơn mười ngày Phương Trí Viễn và Phương Tằng mới dừng lại. Ba gian nhà chính, hai gian bếp, ngay cả trên kèo nhà Lưu gia thôn đều là dưa hấu, trên mặt đất là giá để sọt, đặt dưa hấu. Phương Trí Viễn nhìn tràn đầy dưa hấu, trong lòng rất tự hào.

Mà ruột dưa moi ra quá nhiều, Phương Trí Viễn liền nghiền thành nước. Nhưng như thế, Lưu Trang không thể uống, Tiểu Đoàn Tử chỉ uống một ít, Lưu a ma và Trần Mặc đều sợ hàn, uống không nhiều, cũng chỉ có Đại Tráng, Tiểu Tráng thỉnh thoảng đến chơi, uống giúp một ít. Như vậy, Lưu a ma nhìn ruột dưa biến sắc, có chút đau lòng.

Nửa tháng sau, dưa hấu lục tục ra sương. Phương Trí Viễn và Phương Tằng dùng bàn chải nhỏ, đặt dưa hấu vào trong chậu gỗ, cẩn thận chải sương xuống. Một quả dưa hấu nhìn lớn nhưng sương cũng chỉ được ba bốn lạng. Như vậy, chải xong hết, một ngàn cân dưa hấu cũng chỉ được hai trăm năm mươi cân dưa hấu sương. Thành ra phí tổn hơn cao, may mà dưa hấu không đáng giá tiền, một ngàn cân kia ngoài của nhà mình trồng thì cũng chỉ mua mất khoảng một lượng bạc. Natri sunfat ngậm nước thì hơi đắt, nhưng vì lấy nhiều nên giảm năm đồng tiền một cân, một nghìn cân mất mười lượng bạc. Như vậy tính ra làm hơn hai trăm dưa hấu sương mất mười một lượng bạc.

Tính ra mỗi cân phải bán hơn tám mươi đồng mới không lời không lỗ. Phương Trí Viễn hơi lo lắng, hắn không ngờ phí tổn cao như vậy, nếu không bán được thì làm sao bây giờ Phương Tằng cũng hơi băn khoăn, nhưng anh không nói gì, có lẽ là nhiều lần Phương Trí Viễn đều làm ra được đồ bán kiếm tiền nên trong tiềm thức anh vẫn tin tưởng hắn.

Phương Trí Viễn nghĩ dưa hấu sương không thể bán như thuốc được. Thứ này tốt nhưng buôn bán dược liệu sơ sảy là có chuyện ngay. Bây giờ hắn chỉ muốn kiếm chút tiền chứ không muốn gặp phiền toái. Tiền đã tiêu rồi, Phương Trí Viễn khẽ cắn môi, lên trấn trên làm thân với đại phu, hỏi phương pháp chế tác dược hoàn. Mua một ít dược liệu ở hiệu thuốc về, người Phương gia đều ra trận, làm dưa hấu sương thành dược hoàn.

Lúc này, Phương Trí Viễn và Phương Tằng lần lượt mang dược hoàn đến chỗ chưởng quầy Lưu và chưởng quầy Trần, hỏi họ xem thứ này bán thế nào. Chưởng quầy Lưu thấy Phương Trí Viễn đến, rất cao hứng, cách lần trước hắn đến đã là một thời gian dài, chưởng quầy Lưu mỗi ngày tính đầu ngón tay, chờ mong chắt ra đời.

Phương Trí Viễn và chưởng quầy Lưu hàn huyên một lúc liền nói đến chuyện dược hoàn dưa hấu sương, nói công hiệu nhận huận, trừ hỏa ra. Đương nhiên, gà vịt trong nhà đã thử qua, nhất định là không có hại. Phương Trí Viễn không thượng hỏa nhưng ngậm một ít trong miệng cũng cảm thấy lành lạnh.


Chưởng quầy Lưu trầm ngâm một lúc lâu, nói: “Thứ này nếu chỉ có công hiệu đó chỉ sợ bán không được giá. Nhưng nếu bán giá thấp thì nghe cháu nói thứ này giá vốn không rẻ, bán giá cao thì ở trấn trên có bao nhiêu người thượng hỏa mà muốn mua thuốc chứ” Ý là thứ này giá không thấp, công hiệu lại ít, kiếm tiền chỉ sợ không dễ.

Phương Trí Viễn cũng hiểu, vội vàng nói: “Chưởng quầy Lưu, thực ra tôi đã có ý định. Con người đều thích thể diện, tôi nghĩ làm một loại bình sứ nhỏ, một bình để hai mươi viên dược hoàn, bán về phía nam hoặc phía tây. Một lọ bán khoảng năm trăm đồng, hơn nữa dược hoàn này còn thanh nhiệt nhuận hầu, trừ hỏa tiêu đờm, là do nhiều loại nguyên liệu làm ra. Tôi nghĩ mọi người sẽ mua một ít thử xem. Đến khi thứ này đại biểu cho phú quý, tất nhiên có người đến mua.”

Chưởng quầy Lưu nhìn Phương Trí Viễn, nói: “Ý tưởng này được đấy, hay là như vậy, cháu đưa một ít dược hoàn đến đây, chỗ ông có con đường đi phía nam, làm theo ý cháu xem sao. Ở phía nam ông đặt ít bình sứ, lúc về lại mang về cho cháu. Nếu kiếm được tiền thì tốt, không kiếm được thì cùng lắm bán trong cửa hàng của ông bán. Các cháu cũng đừng vội, ông thử trước xem sao. Phía tây chưa cần lo, đợi bán ở phía nam xong, chúng ta liền trực tiếp bảo đây là hàng phía nam mang tới bán.”

Phương Trí Viễn cũng hiểu ý của chưởng quầy Lưu, bụt chùa nhà không thiêng, nơi này rất thích hàng phía nam, nếu làm theo ý của chưởng quầy Lưu thì cũng coi như biện pháp tốt.

Nói xong chính sự, chưởng quầy Lưu bắt đầu hỏi Phương Trí Viễn về Lưu Trang và Lưu a ma. Biết Lưu Trang có lẽ mang song thai, chưởng quầy Lưu vừa mừng vừa sợ. Mang song thai không dễ dàng nha, nhưng nghĩ Lưu Trang sinh sẽ chịu khổ sở, ông liền lo lắng, ngẫm nghĩ, nói với Phương Trí Viễn: “Cháu Phương, A Trang mà mang song thai thật thì đúng là phải chịu khổ. Ca nhi sinh con khác gì đi đến trước cửa quỷ môn một chuyến, các cháu phải cẩn thận. Chỗ ông có một củ nhân sâm trăm năm, tuy nói là trăm năm thực ra cũng chỉ bảy tám mươi năm thôi. Ông đi lấy cho cháu, lúc A Trang sinh con nếu nó không đủ sức thì còn có thể tăng lực.” Nói xong liền muốn đứng dậy.

Phương Trí Viễn vội vàng nói: “Chưởng quầy Lưu, không cần đâu. Tôi đã chuẩn bị nhân sâm rồi, tuy không đủ một cây nhưng mà cũng mua được miếng nhân sâm tốt. Ông yên tâm đi, A Trang mag thai vất vả như vậy, tôi sao lại không chuẩn bị trước được chứ. Đại phu nói cơ thể A Trang rất khỏe mạnh, sinh con không phải vấn đề lớn.”

Chưởng quầy Lưu nghe thế chỉ có thể kiềm chế tâm trạng lo lắng của mình, thử hỏi: “Cháu Phương, ma ma cháu dạo này chắc vui lắm hả. A Trang có bầu, lại là song thai, đệ ấy còn không mừng quá ấy chứ.” Nghĩ đến cảnh Lưu a ma ôm một bé cõng một bé, sắc mặt chưởng quầy Lưu liền trở nên nhu hòa.

Phương Trí Viễn liếc nhìn chưởng quầy Lưu, nói: “Ma ma vui lắm, mỗi ngày đều cẩn thận chăm sóc A Trang, mấy ngày trước còn về Lưu gia thôn trồng rau, luôn chân luôn tay. Nhưng mà chưởng quầy Lưu, tôi vẫn phải nói câu này, đệ đệ và cháu ông còn chưa từ bỏ ý định chiếm gia sản của ma ma đâu. Dựa vào việc A Trang là ca nhi, bọn họ cùng tông cùng tộc với ông nên nói càng danh chính ngôn thuận. Tôi thấy ma ma rất không vui, cho nên lần này nếu A Trang đúng là mang song thai, đứa hai sẽ theo họ ma ma, về sau cha A Trang cũng coi như có người nối dõi.”


Phương Trí Viễn nói, chưởng quầy Lưu hơi áy náy không dám nhìn hắn, nhưng lại nghe Phương Trí Viễn tính toán cho con làm thừa tự nối dõi tông đường cho con ông, ông liền kích động. Không có việc gì khiến ông áy náy hơn việc con ông tuyệt hậu, không người kế thừa hương khói.

Chưởng quầy Lưu trừng to mắt, nhìn Phương Trí Viễn, cố gắng bình tĩnh lại, nói: “Cháu Phương, cảm ơn, cảm ơn. Hòa Nhi dưới suối vàng mà biết, nhất định có thể an tâm.” Nói nói, mắt liền nhòa đi. Phương Trí Viễn không nỡ nhìn, khách sáo vài câu với chưởng quầy Lưu liền đi.

Mà bên kia, Phương Tằng tìm chưởng quầy Trần, ý của chưởng quầy Trần cũng chỉ là bán giá thấp, không thể tăng. Phương Tằng nghe thế cũng không nói gì, về đến nhà, hai cậu cháu thương lượng làm theo cách của Phương Trí Viễn. Đầu tiên thử ở chỗ chưởng quầy Lưu, nếu bán được thì tốt mà không bán được thì lại nghĩ cách khác.

Nếu muốn làm phong cách xa hoa, hôm sau Phương Trí Viễn ngoài mang theo dược hoàn còn đưa cho chưởng quầy Lưu năm mươi lượng bạc nhờ ông định chế bình sứ hộ. Chưởng quầy Lưu sao chịu nhận, nhưng không lay chuyển được Phương Trí Viễn, cuối cùng cũng cầm lấy nhưng trong lòng thì nghĩ nên đưa lại kiểu gì.

Đến tết Trung thu, Phương Tằng và Trần Mặc đến Trần gia biếu lễ, Phương Trí Viễn ngẫm nghĩ, cũng biếu chưởng quầy Lưu một phần. Chưởng quầy Lưu nhìn đồ vật, trong lòng cảm khái ngàn vạn, cuối cùng cũng không phải cô độc một mình.

Sinh nhật của Tiểu Đoàn Tử vào trung thu, người nhà đều nhớ rõ, Phương Trí Viễn nhân lúc lên trấn trên tìm nửa ngày, mua cho Tiểu Đoàn Tử mấy quyển sách. Năm trước, lúc chọn đồ vật đoán tương lai, Tiểu Đoàn Tử cầm sách và bút, làm cha ma bé vui quá trời, nhất trí nhận định Tiểu Đoàn Tử sau này sẽ học giỏi. Phương Trí Viễn mua sách cũng là nghĩ sách tương đối vĩ mô, có thể thể hiện trình độ thưởng thức nội hàm của hắn.

Trung thu ăn cua, Phương Tằng và Trần Mặc từ Trần gia về mang theo không ít cua béo, đều là người ngoài biếu Trần gia. Cua giương nanh múa vuốt bị trói bằng rơm, làm Phương Trí Viễn thèm chảy nước miếng. Tiểu Đoàn Tử nhìn cái gì cũng thấy tò mò, thấy Phương Trí Viễn ngồi nhìn cua, cũng học theo, ngồi nhìn chằm chằm vào mấy con cua.

Nhìn còn chưa đã ghiền, Tiểu Đoàn Tử lớn gan, duỗi ngón tay nhỏ ra chọc chọc con cua, làm Phương Trí Viễn hoảng sợ. Tuy cua bị trói nhưng Phương Trí Viễn vẫn nắm tay Tiểu Đoàn Tử, không để bé động linh tinh. Lúc Lưu Trang vào liền nhìn thấy Phương Trí Viễn và Tiểu Đoàn Tử, một lớn một nhỏ, ngồi xổm trên mặt đất, không biết đang chuyên chú nhìn gì trong sọt xua, Tiểu Đoàn Tử vậy mà cũng kiên nhẫn ngồi cùng hắn được.

Lưu a ma bưng bánh trung thu vào nhà liền thấy bộ dáng ngu ngốc của Phương Trí Viễn và Tiểu Đoàn Tử. Ông nhìn thoáng qua cua trong sọt, buồn cười lắc đầu, nói với Phương Trí Viễn: “A Viễn, đến, chúng ta ăn cơm trưa đã, đợi lát nữa ma ma hấp cua, đảm bảo cho con ăn đủ.”

Phương Trí Viễn ôm Tiểu Đoàn Tử ngồi xuống, cơm trưa là chúc mừng sinh nhật Tiểu Đoàn Tử. Hôm nay Tiểu Đoàn Tử mặc một thân đồ mới do a ma bé làm, vốn đã trắng trắng tròn tròn, giờ trông càng giống tán tài đồng tử bên Quan Âm. Trần Mặc đút cho bé nửa bát cơm, nửa bát trứng sữa hấp, lại cho bé uống chút canh, để bé dư ra chút bụng xong liền không quản nữa.


Một bên Tiểu Đoàn Tử là Trần Mặc, bên kia là Phương Tằng, bé ngồi giữa hai người. Tiểu Đoàn Tử ăn sắp no nhưng vẫn nhìn chăm chú vào đồ ăn trong bát cha bé. Phương Tằng cũng đã quen, chọn chút thịt cá đút vào miệng bé, Tiểu Đoàn Tử lập tức hưng phấn.

Miệng đang ăn, bé lại nhìn về phía Phương Trí Viễn. Đúng lúc Phương Trí Viễn đang gắp miếng trứng cá, mắt Tiểu Đoàn Tử liền dính vào, nhưng ngồi hơi xa, Tiểu Đoàn Tử không thể truyền khát vọng cường liệt của bé cho Phương Trí Viễn, đành phải nói cho phụ thân ngồi cạnh: “Phụ thân, con ăn đồ ăn của ca ca cơ.”

Phương Tằng thấy thế bèn chọn trứng cá trong bát cho Tiểu Đoàn Tử, Lưu a ma mở miệng nói: “A Tằng, không được cho Tiểu Đoàn Tử ăn trứng cá đâu.”

Phương Tằng vội vàng bỏ trứng cá vào bát mình, Tiểu Đoàn Tử mất hứng, nhìn chằm chằm vào cha bé. Phương Tằng đành phải hỏi Lưu a ma: “Lưu a ma, Tiểu Đoàn Tử sao lại không được ăn trứng cá thế ạ”

Lưu a ma cười nói: “Thế hệ trước truyền xuống, nói là trẻ con ăn trứng cá sẽ ngu đi. Chúng ta cứ như vậy truyền qua đời này đến đời khác, Tiểu Đoàn Tử thông minh như vậy, không thể để trứng cá làm ngốc đi được.”

Phương Trí Viễn ăn trứng cá có chút oan ức, thì ra hắn ngốc như vậy đều là do trứng cá gây ra.

**

Zổ: nghĩ cảnh PTV và TĐT ngồi xổm chảy nước miếng ngắm cua buồn cười quá =)))

Trứng cá trong QT là ngư tử, tra ra là trứng cá or cá con, chả biết đúng ko OTZ

Mới đọc xong bộ Gả cho cha của bạn trai, khá là hay, thụ là ảnh đế, xuyên về 1 dv 20t ở thế giới song song, tất nhiên là cùng tên nhau, bạn này bị vợ của tra cha bôi xấu nên tự tử. Anh công là cha của sếp thụ, đã 47 tuổi nhưng do ảnh là người dân tộc có dòng máu Hổ nên sống đc 120t, tính ra ng thường thì mới có 31t thôi, gen của anh công có thể khiến thụ mang thai, song khiết, sảng văn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui