Dị Giới Chi Nông Gia Kí Sự

Trần a ma ôm Tiểu Đoàn Tử, nói với Trần Mặc: “Ai nha, con xem đầu óc a ma này, các con mãi mới về được một lần, lại cứ làm các con phiền lòng, đúng là không nên. A Mặc, phòng các con có lạnh không, trời này đã sắp lạnh rồi đấy.”

Phương Tằng cười nói: “A ma, không sao ạ, đều là người một nhà, a ma không nói với chúng con thì nói với ai. Đợi đại ca về, con cũng đang muốn thương lượng chuyện này với huynh ấy, a ma đừng lo lắng.”

Tiểu Đoàn Tử thấy mọi người không để ý đến bé, không vui, đung đưa thân mình bé nhỏ lên xuống, kêu “a,a” liên tục không ngừng. Trần a ma vội vàng dỗ bé, Trần Mặc cũng lấy trống bỏi cho bé chơi, lúc này bé mới vui lên.

Mà bên này, Phương Trí Viễn nghĩ tới nghĩ lui, lại đúng là nghĩ ra cách. Hắn uống canh vịt, thấy tiết vịt liền cảm thán: “Này mà thả chút miến thì đúng là một bát miến vịt ngon. Với tay nghề của a ma, nhất định là ăn ngon đến nuốt cả lưỡi.”

Thực ra Phương Trí Viễn không quá thích ăn miến. Trước kia, nhà hắn có thân thích ở Đông Bắc, mấy người đó không bao giờ tặng đặc sản khác mà chỉ tặng miến. Bà nội hắn là người tiết kiệm, tất nhiên sẽ không lãng phí thứ này.

Xào, hầm, trộn, cơ hồ đủ loại chế biến miến lên bàn. Lúc đầu Phương Trí Viễn thấy mới mẻ, nhưng quanh đi quẩn lại mấy món, hắn là trẻ con, đương nhiên là ăn phát ghét. Sau này, lúc lang thang, không có tiền, hắn liền giúp việc cho mấy quán ăn lề đường.

Chủ nhân của mấy quán đó tuy là con buôn, nhưng Phương Trí Viễn mệt nhọc làm cho họ, người tốt thì cho vài đồng lẻ, những người keo kiệt thì cho Phương Trí Viễn một bữa ăn, cũng là đồ ăn trong quán. Lúc đó, hắn ăn rất nhiều mấy loại đồ như miến, bún, bột gạo linh tinh.

Trước kia vốn ăn đến phát chán, lúc đó, vì không có tiền nên cũng không xoi mói, muốn không đói bụng thì phải ăn. Vậy nên, đến thế giới này lâu như vậy, hắn nhớ ra dùng gà hầm nấm, nhưng không nhớ cho miến, lúc nấu dưa chua với thịt thì cũng quên tịt mất miến.


Lúc này, Phương Trí Viễn đột nhiên nói như vậy, cũng không có ý khác, chỉ là thấy tiết vịt, nhớ tới miến, nịnh Lưu a ma vui vẻ mà thôi. Nhưng hắn vừa nói xong, Lưu a ma và Lưu Trang liền tò mò nhìn hắn, sau đó Lưu Trang nói: “A Viễn, huynh lại đùa rồi, miến là cái gì thế, đệ chưa từng thấy, huynh nói một nửa giữ một nửa như thế, cẩn thận ma ma giận, chúng ta sẽ không còn canh mà uống đó.”

Phương Trí Viễn nhìn nhìn Lưu Trang, lại nhìn nhìn Lưu a ma, không tin, nhớ lại ký ức trong đầu, hình như đúng là chưa từng thấy miến. Để chắc ăn, hắn miêu tả cho Lưu Trang và Lưu a ma: “Chính là loại miến làm từ khoai lang phơi khô, sau đó lại chưng nấu, làm thành miến, giòn giòn, cứng cứng, nhưng vừa ngâm vào nước liền mềm, nấu chung với những thứ khác, ăn trơn nhưng lại cũng dai. Ma ma, A Trang, hai người chưa từng thấy sao”

Lưu a ma nở nụ cười, nói với Phương Trí Viễn: “A Viễn à, con nghe được ở đâu thứ đó thế, nghe cũng giống bánh bột ngô ở phía tây. Nhưng thứ kia không phải từng cái mà là thành từng khối. Người phía tây thích rán ăn, nghe khách nhân ở sạp ông từng nói, cái kia mềm mềm, trơn trơn nhưng mà không hề dai tí nào. Có phải là con nhớ nhầm không”

Trong lòng chợt động, Phương Trí Viễn nói với Lưu a ma: “Không đâu ạ, tuy con không nhớ cụ thể làm như thế nào, nhưng miến thì con đã ăn ở chỗ Tiết ma ma rồi, chắc chắn là thế. Ma ma, ông thấy đấy, chúng ta không có việc gì làm, không bằng làm như con nói, không chừng lại làm ra được.”

Trước kia, khi Phương Trí Viễn giận đám người gọi là thân thích kia, bỏ nhà đi, với vài đồng tiền trên người tất nhiên là không ở được chỗ tốt. May mà lúc đó, thành thị cấp 2 của bọn hắn còn chưa được khai phá, còn rất nhiều thôn, hắn trọ ở một con phố nửa thành nửa thôn chuyên bán đồ ăn vặt.

Xung quanh chỗ hắn ở đều là nhà bán đồ ăn, ở gần còn có một xưởng nhỏ làm mì, miến. Lúc đó Phương Trí Viễn chưa đủ tuổi đi làm thuê, liền kiếm ăn ở trong nhóm người này, thường giúp làm việc, bưng bê. Miệng hắn ngọt, bà chủ xưởng thương hắn nhỏ tuổi ở một mình, thường tiện tay cho hắn một ít mì, vài quả trứng gà, bảo hắn mang về. Phương Trí Viễn rất hiểu chuyện, rảnh rỗi sẽ đến xưởng giúp bà chủ. Lúc đó, cả xưởng chỉ có một máy nhào mì và quậy bột, đại bộ phận đều là người làm. Trong xưởng có ba bốn công nhân, Phương Trí Viễn nhỏ tuổi, nhưng lực tay cũng mạnh, lúc đầu là giúp phơi nắng, sau đó là cán bột, công việc cụ thể hắn vẫn nhớ rõ.

Chỉ sợ sẽ kém máy, dù sao chỉ nhìn chứ chưa từng làm. Nghĩ đến đây, Phương Trí Viễn càng hứng thú làm miến. Lưu a ma tiếc tiền, không quá vui lòng, nếu Lưu Trang mà dám bảo với ông là lấy đồ ăn ra thử, bảo đảm sẽ ăn một trận đòn của Lưu a ma, nhưng đối với Phương Trí Viễn, Lưu a ma rất bao dung. Ngẫm nghĩ, để không phải nhìn Phương Trí Viễn lãng phí, ông dứt khoát ra ngoài đi dạo, mắt không thấy tâm không phiền. Lưu Trang thì không thể nói là ngoan ngoãn phục tùng Phương Trí Viễn, nhưng chỉ cần yêu cầu của Phương Trí Viễn không quá phận thì cơ bản là cậu sẽ không bác bỏ.

Chỉ là vài củ khoai lang, trong suy nghĩ của Lưu Trang, Phương Trí Viễn đang không vui vì chuyện lá chè, nếu có thể khiến Phương Trí Viễn chuyển biến tâm trạng, việc này làm cũng được. Phương Trí Viễn thấy Lưu Trang duy trì, Lưu a ma ngầm đống ý liền càng hưng phấn.


Hắn tính toán, biết nơi này không có máy nghiền, chỉ dựa vào sức người để nghiền chỉ sợ không được. May mà trong sân một cối đá xay, Phương Trí Viễn nghĩ thái khoai lang thành sợi, dùng con la từ từ xay thử xem, nếu không được thì lại nghĩ cách khác.

Đương nhiên, mấy thứ như phễu, chum lớn, rổ tre v.v…, Phương Trí Viễn và Lưu Trang tìm trong nhà, không có thì ghi lại, ra phố một chuyến liền mua đủ. Nhưng nguyên liệu chính là khoai lang, lúc này lại thành vấn đề.

Chủ yếu là do bây giờ chưa đến lúc thu hoạch khoai lang, ít nhất còn phải nửa tháng nữa mới có thể đào. Bây giờ cũng chỉ có nhà nào chiều trẻ con, mua một ít về nướng làm đồ ăn vặt cho bọn trẻ. Nhưng chỉ có thể cũng đã làm trưởng bối trong nhà kêu đốt tiền.

Phương Trí Viễn bận rộn một trận, hưng trí bừng bừng, không ngờ lại quên mất khoai lang. Cái này cái kia đều đã chuẩn bị xong, lại thiếu khoai lang khiến hắn rất mất mát. Cảm giác bận rộn đến bận rộn đi lại thành công dã tràng này thật là không tốt, nhưng cũng không có biện pháp, dù sao khoai lang còn chưa đến mùa, không thể vì một lần hứng thú nhất thời của hắn mà đi mua khoai lang non về được.

Lưu Trang nhìn bộ dáng buồn bã ỉu xìu của Phương Trí Viễn, hơi đau lòng, ngày hôm sau cũng không nói gì mà đánh xe la ra ngoài. Phương Trí Viễn đi tìm Lưu Trang nhưng không thấy, nghĩ Lưu Trang có chuyện liền cũng không tìm nữa, đành phải đi dạo một mình.

Đến lúc về nhà liền nghe thấy Lưu a ma đang mắng Lưu Trang trong sân. Phương Trí Viễn vừa vào cổng đã nghe thấy tiếng mắng trung khí mười phần của Lưu a ma. Phương Trí Viễn rụt cổ, nhưng nghĩ Lưu Trang còn đang được nước miếng tắm rửa, cũng không lui lại, nghĩ mặt mũi của mình còn rất hữu dụng trước Lưu a ma, nhanh chóng đi cứu giá.

Lưu a ma giận lắm, hôm nay ông vừa tưới rau xong, đang chuẩn bị nấu cơm thì thấy cháu nội đánh xe về. Phải biết, hôm qua ông còn đang may mắn là chưa đến mùa khoai lang, A Viễn muốn lãng phí lương thực cũng không có cách, nhưng Lưu a ma lại nhìn thấy cháu nội nhà ông ngu đần mà đào khoai lang mới to bằng bàn tay trong ruộng về. Đào thì đào, lại còn đào đến hai sọt, này phải tổn thất bao nhiêu chứ. Lưu a ma không thích nhất là như thế, lập tức phê bình.


Phương Trí Viễn ở xa đã nghe thấy giọng nói của Lưu a ma: “A Trang, con làm chuyện ngu ngốc gì thế hả. Khoai lang này không chọc không trêu con, con đào một ít đỡ thèm ma ma sẽ không nói gì. Con đào một lần lại đào nhiều như vậy, khác gì lãng phí lương thực. Đúng là, lớn thế rồi, không đương gia không biết củi gạo đắt. Ông nói cho con biết, bây giờ đào thì đào rồi, tối nay con ăn cái này cho ông, không được ăn cơm.”

Lưu Trang từ đầu liền ở góc tường làm chim cút, để ma ma cậu xả giận. Nhưng khoai lang này là để Phương Trí Viễn làm thứ khác, cậu mà ăn thì Phương Trí Viễn đâu còn nguyên liệu, vì thế cậu vội vàng nói: “Ma ma, không được đâu, đây là để cho A Viễn. Con mà ăn thì huynh ấy không có mất.”

Lưu a ma càng tức giận, lúc này ông cũng không động khẩu nữa, đi lên vặn tai Lưu Trang, nói: “Con nói con xem, cùng A Viễn nhà con làm chuyện xấu. Nó là hán tử, không biết quý lương thực thì cũng thôi. Từ nhỏ ông dạy con thế nào, phu lang phải biết tiết kiệm, sao con lại còn không biết nặng nhẹ như vậy.”

Lưu Trang không dám cãi lại, người cậu cao, còn phải nhường ma ma cậu, cúi người cho ông vặn tai, trong lòng nghĩ: A Viễn không vui, đừng nói vài củ khoai lang, núi vàng núi bạc mình cũng đào cho huynh ấy.

Nhưng nhìn bộ dạng giận dữ của ma ma cậu, Lưu Trang liền thông minh không nói gì thêm làm ông tức giận. Phương Trí Viễn vừa đi tới liền thấy Lưu a ma một tay chống eo, một tay lắc lắc vành tai Lưu Trang, một bộ hùng hùng hổ hổ. Phương Trí Viễn vội vàng đi tới, lấy lòng nói với Lưu a ma: “Ma ma, sao thế ạ Nếu A Trang làm ông giận thì ông cứ mắng, nhưng đừng động thủ. Ông nhìn này, tai đệ ấy đỏ hết rồi. Ma ma, ông cũng biết A Trang thành thật thế nào mà, không hề biết kêu đau, nếu A Trang bị thương thì ông lại đau lòng.”

Kỳ thực Lưu a ma chỉ hung hăng ngoài miệng, Phương Trí Viễn nói vậy, ông liền thuận thế buông tay, nhưng lại mở miệng phê bình Phương Trí Viễn: “A Viễn, không phải ma ma nói con đâu. Con muốn làm gì, ma ma không cản con, nhưng khoai lang này còn chưa đủ lớn, con xem con làm gì kìa. Con là hán tử, tiêu tiền quen rồi, nhưng A Trang không phải, hán tử kiếm tiền không dễ, ca nhi mà không biết thu vén thì không phải ca nhi tốt. Nhân lúc ông còn động đậy được, tất nhiên là phải dạy bảo A Trang. Con đừng che chở nó, nếu không ma ma phạt cả con đấy.”

Phương Trí Viễn vừa thấy khoai lang trên đất, sao còn không rõ. Mũi hắn cay cay, lòng mềm mềm, được người quan tâm, để ở trong lòng, từ trong ra ngoài Phương Trí Viễn đều lộ vẻ thoải mái, ngoan ngoãn vâng dạ với Lưu a ma, nhưng vừa nói đến phải phạt Lưu Trang, Phương Trí Viễn không đồng ý, ân cần nói với Lưu a ma: “Ma ma, ông xem, chuyện lần này là do con gợi ra. Thực ra là con bảo A Trang đi đào khoai lang, đệ ấy chỉ là tòng phạm, con mới là thủ phạm chính. Ông tha cho đệ ấy lần này đi, sau này con sẽ không tùy hứng như vậy nữa. Ông cũng đừng giận!”

Lưu a ma nghe thế, nói với Phương Trí Viễn: “Giỏi lắm, thì ra là hai đứa thông đồng làm bậy. Đúng là, con nói đám người trẻ tuổi các con, sao lại không biết quý trọng lương thực chứ. Đừng nói nữa, các con hôm nay ăn tối bằng khoai lang cho ông. Hôm nay ma ma không nấu cơm, xem hai đứa còn dám làm bừa nữa không.”


Nói xong liền cầm kim chỉ sang hàng xóm mà ông mới quen để nói chuyện.

Phương Trí Viễn và Lưu Trang nhìn nhau, “phụt” một tiếng, đều bật cười.

Lưu Trang sợ Phương Trí Viễn có ý kiến về ma ma mình, nhanh chóng giải thích: “A Viễn, ma ma giận chúng ta lãng phí đồ ăn thôi. Huynh cũng biết mà, ma ma nuôi đệ không dễ, ông ghét nhất là người khác lãng phí đồ ăn, huynh đừng để ý nha.”

Phương Trí Viễn cười nói: “Sao thế được. Ma ma tốt với chúng ta, ta nhớ kỹ. Người già đều thế, càng già lại càng giống trẻ con. Hơn nữa cũng là ta sai, còn liên lụy đệ bị mắng.”

Nói đến đây, Lưu Trang liền ngượng ngùng. Cậu không biết phải nói gì, liền mang sọt khoai lang đang đặt trên mặt đất đến cạnh giếng, chuẩn bị rửa sạch khoai lang rồi thái nhỏ để nghiền. Phương Trí Viễn cũng biết Lưu Trang da mặt mỏng, đối tốt với người khác cũng không nói mà chỉ biết làm liền không nhắc lại đề tài này nữa mà cùng Lưu Trang rửa khoai lang.

Đến tối, Lưu a ma vẫn nấu xong cơm, nhìn hai đứa nhỏ đang trốn trong phòng làm việc, Lưu a ma vẫn là không nỡ để hai đứa bị đói, hô với vào phòng: “A Viễn, A Trang, sao chưa ra ăn cơm, chẳng lẽ còn muốn ma ma mang vào tận tay các con à.”

Phương Trí Viễn cười ha ha nhìn Lưu Trang, vội vã cất điểm tâm trong tay vào bao giấy dầu, xoa xoa bụng, nghĩ: sao vừa nãy mình không ăn vài miếng lót dạ như Lưu Trang thôi, giờ thì tốt rồi, mình ăn ít đi bao nhiêu đồ ngon mà ma ma làm đây.

**

Zổ: đừng có hỏi tôi về món miến khoai lang kia, tôi ko biết đâu QAQ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui