Nếu định làm tiệc ở Lưu gia thì phải mua không ít đồ. Từ lúc bắt đầu xây nhà Lưu a ma đã không ngừng muốn đưa tiền cho Phương Trí Viễn, luôn nghĩ Phương Trí Viễn xây nhà mất không ít bạc, tiền này trong mắt Lưu a ma phải là tự ông ra mới đúng.
Phương Trí Viễn sao có thể nhận bạc của Lưu a ma, ba dỗ bốn lừa, Lưu a ma nghĩ tiền của mình sau này cũng đều cho Phương Trí Viễn và Lưu Trang liền không tranh với Phương Trí Viễn nữa. Nhưng mỗi khi nói về Phương Trí Viễn với người ngoài, Lưu a ma đều khen hắn hết lời.
Lưu a ma thương lượng với Phương Trí Viễn, cuối cùng quyết định bên Phương Trí Viễn thì mời Phương Tằng và nhà Lâm Thành, còn Trần gia thì sau này xây nhà bên Phương gia rồi mời cũng không muộn. Bên Lưu a ma thì mời Lưu Gia, lý chính và vài nhà thân quen với ông.
Như thế tính ra cũng phải năm sáu bàn tiệc. Nhưng Lưu a ma vui vẻ cũng không tiếc tiền, từ sớm đã đuổi Phương Trí Viễn và Lưu Trang lên trấn trên mua đồ, lấy bình rượu, phải làm tiệc rượu sao cho hoành tráng.
Mà bên kia, nhà Lưu Hưng lại là mây đen sương mù, đất vốn nằm trong tay lại không có, nhìn kẻ đối đầu càng ngày càng giàu có, nhìn thế nào cũng không vừa mắt. Nhưng Phương Tằng và Phương Trí Viễn không phải là người bọn Lưu Hưng có thể động vào, năm đó Phương Tằng còn chưa có bao nhiêu năng lực đã dám đánh Lưu Hưng răng rơi đầy đất, huống chi bây giờ Phương tằng còn cưới ca nhi nhà quan ở trấn trên.
Vậy nên dù có hận như thế nào nhà Lưu Hưng cũng phải nhịn. Chỉ là người lớn có thể biết đúng mực không có nghĩa là con cái nhà Lưu Hưng có thể nhịn được. Nhà Lưu Hưng có một tiểu tử một ca nhi, tiểu tử tên là Lưu Đạt, ca nhi tên Lưu Liễu. Chưa nói Lưu Đạt, Lưu Liễu cũng coi như một bông hoa của Lưu gia thôn, trong các ca nhi ở Lưu gia thôn, y là người xinh đẹp nhất.
Vì thế người trong nhà rất chiều y, trông cậy y có thể lấy được nhà giàu, giúp đỡ người nhà. Vốn Lưu Liễu là đối tượng hâm mộ của ca nhi trong thôn, cũng luôn chướng mắt ca nhi trong thôn, nghĩ sau này mình nhất định sẽ không giống bọn họ.
Tiểu tử trong thôn mỗi lần nhìn thấy Lưu Liễu đều đỏ mặt, tranh nhau đối tốt với y. Y thêu thùa giỏi, mấy ca nhi kia thường xuyên hâm mộ y, đồng thời Lưu Liễu cũng nghe rất nhiều lời ganh ghét, nhưng y coi đó là việc vui, như thế mới có thể thể hiện sự bất đồng của y.
Trong mắt Lưu Liễu, Lưu Trang là ca nhi không giống ca nhi nhất, xấu xí, trông y như hán tử, đi đường cũng uy vũ sinh phong, không hề có sự ôn nhu và yên tĩnh mà một ca nhi nên có. Một ca nhi không học thêu thùa, mỗi ngày cùng hán tử lên núi săn thú, đúng là dã man. A ma y thường nói với y: “Con trăm ngàn lần không được học cháu của lão già kia, giống y như hán tử, nhìn xem cháu ông ta sau này ai dám cưới. Dù có gả đi được thì nhất định cũng chỉ là gả cho mấy thằng du thủ du thực, khổ một đời.”
Ân oán giữa nhà y và nhà Lưu Trang y đều biết rõ. Trong mắt Lưu Liễu, Lưu a ma đúng là bất hiếu, ngang ngược bá đạo, chân cha y đang yên lành liền bị ông ta làm cho què, hại người bên ngoài đều nói y là ca nhi của người què.
Trong lòng y luôn chướng mắt Lưu Trang, nghĩ mình xinh đẹp, có cha ma có ca ca, sau này nhất định gả tốt hơn Lưu Trang, đến lúc đó a ma y có thể chê cười Lưu a ma.
Lúc nghe tin Lưu Trang và Phương Trí Viễn thường qua lại, Lưu Liễu chỉ cười nhạo. Phương Trí Viễn là loại người nào, là người mất hết thanh danh, một người không nhận cả cha đẻ thì sau này có thể sống được sao. Lưu Trang có phải là không gả được nên mới có ý định với loại người như Phương Trí Viễn không.
Không chờ Lưu Liễu cười trên sự đau khổ của người khác, cữu cữu của Phương Trí Viễn đã mua mảnh ruộng ở Lưu gia thôn mà nhà y muốn mua, cha y còn bị cữu cữu Phương Trí Viễn đánh một trận. Lúc đó, Lưu Liễu vừa oán hận vừa nghĩ cữu cữu Phương Trí Viễn bạo lực như thế, nếu Lưu Trang đúng là gả cho Phương Trí Viễn thì cũng sẽ bị đánh thôi.
Nhưng Phương Trí Viễn lại rất ôn nhu với Lưu Trang. Dù Lưu Trang không nói gì nhưng mắt mọi người cũng không mù. Tôn kính của Phương Trí Viễn với Lưu a ma, vải tốt trên người Lưu Trang, đồ vật Phương Trí Viễn thường xuyên mang tới nhà Lưu Trang, các loại hào phóng với Lưu Trang đều khiến mọi người bàn tán. Nhưng Lưu Liễu cũng chỉ nghĩ là Phương Trí Viễn hào phóng mà thôi.
Hai năm sau, Lưu Trang quả nhiên đính hôn với Phương Trí Viễn. Lưu Liễu trào phúng với ca nhi đang chơi cùng một trận. Cũng không bao lâu sau, cữu cữu Phương Trí Viễn cưới ca nhi trấn trên, trong thôn có tin đồn cữu cữu Phương Trí Viễn phân cho hắn cửa hàng và không ít bạc.
Lưu Liễu không tin, nói thì dễ, cửa hàng kia ngay cả y cũng biết nếu không phải hai ba trăm lượng thì đừng mơ. Hai ba trăm lượng là bao nhiêu, không nói nhà y, chỉ sợ tất cả mọi nhà trong thôn cũng chưa ai từng thấy.
Nhưng sự thật đúng là thế, Phương Trí Viễn đúng là có cửa hàng có bạc. Lưu Liễu ngồi không yên, Lưu Trang cũng quá may mắn, hán tử như thế mà lại định thân với Lưu Trang, đúng là không có thiên lý. Nếu chính mình gả cho hắn thì đúng là chỉ cần ngồi nhà chờ bạc, hơn nữa, cữu ma hắn có gia thế như thế, ai cũng sẽ không dám coi khinh nhà mình.
Lưu Liễu tức giận bất bình, nhất là y cũng đã đến tuổi làm mai, nhưng đến nhà y nói chuyện đều là nông dân chân lấm tay bùn, ăn no mặc ấm đã là rất tốt rồi, khẳng định kém gia thế của Phương gia. Cứ nghĩ như thế, vốn là đối tượng không tồi vào mắt Lưu Liễu đều là kém.
Nhà nông dân vốn cũng không quá yêu cầu dung mạo, chỉ cần không quá xấu là được. Trong mắt bọn họ, ca nhi xinh đẹp cũng không thể ăn thay cơm, cưới ca nhi về là để lo liệu chuyện nhà, nối dõi tông đường. Dù có tiểu tử thích y xinh đẹp, xin người nhà đến cầu thân nhưng cũng bị thái độ chọn tam lấy tứ của Lưu Liễu làm mất hứng.
Cứ như vậy, Lưu Liễu vẫn chưa gả đi, mười bảy tuổi còn chưa định thân. Lúc này, Lưu a ma còn cướp đất nhà y định xây nhà, Lưu Liễu bùng nổ. Lưu Trang khinh người quá đáng, không phải là định Phương Trí Viễn sao Ngươi xấu như thế, không chừng người ta không thích nhưng chỉ là khó nói mà thôi.
Vì thế y thường xuyên ra ngoài nói Lưu Trang thế này thế kia, không hề xứng với Phương Trí Viễn. Mấy nhà ghen tị với Lưu Trang cũng mù quáng tham gia, lời đồn trong thôn dần dần lan truyền. Đáng tiếc, da mặt Lưu Trang dày như thế, không hề biết xấu hổ, còn đeo ngọc bội mới ra, làm Lưu Liễu tức muốn chết.
Đúng lúc Phương Trí Viễn thường đến Lưu gia thôn, Lưu Liễu chuyên môn đi gặp Phương Trí Viễn. Vừa nhìn liền thấy thiếu niên đàng hoàng như Phương Trí Viễn lấy Lưu Trang là thiệt thòi, thế nào cũng là như y mới xứng. Lưu Liễu liền động tâm, muốn quyến rũ Phương Trí Viễn.
Đáng tiếc, mỗi lần Lưu Liễu làm bộ vô tình gặp Phương Trí Viễn trên đường đều không thành công, Phương Trí Viễn nhìn cũng không nhìn, trực tiếp đánh xe đến Lưu gia, không hề dừng lại ven đường. Có một lần, y giả bộ bị ngã, ngồi ven đường “ Aiz ôi!” một lúc lâu, xe la của Phương Trí Viễn cũng không dừng lại.
Nếu Phương Trí Viễn biết, nhất định phải phun tào, ta tốt xấu gì cũng là người hiện đại được không, không đỡ người ven đường đã thành thường thức được không. Hơn nữa hắn cũng không phải thánh phụ, gặp ai khó khăn cũng phải giúp đỡ, thật coi hắn là thang, ai cũng có thể dẫm chắc
Mắt thấy nhà Phương Trí Viễn đã xây xong, nghe nói Lưu Trang và hắn sắp thành hôn, Lưu Liễu liền nóng nảy, hạ quyết tâm, nảy ra ý xấu.
Lưu a ma mở tiệc rượu cực kì náo nhiệt. Lưu gia đã rất nhiều năm chưa mở tiệc, Lưu a ma nhìn người đến người đi, trong lòng vui vẻ. Gác đòn dông phải chuẩn bị đường và màn thầu nhỏ, còn cả hoa quả, tiền mừng cho thợ xây, bọn họ đem đòn giữa gác lên, lại mang đồ mà chủ nhà đã chuẩn bị rắc ở giữa nhà*.
*OTZ đừng hỏi tôi độ chính xác
Trong tiệc rượu, Phương Trí Viễn tiếp khách, không hề non nớt, nịnh trưởng bối trên bàn đều vui vui vẻ vẻ, ai ai cũng cảm thấy mình có mặt mũi. Lưu a ma thấy càng mừng, tiểu tử như vậy mới có khả năng đỉnh môn lập hộ, không để cháu ông chịu thiệt thòi.
Ăn xong cơm trưa, mọi người đều trở về. Phương Tằng uống nhiều rượu, Phương Trí Viễn chào hỏi Lưu a ma, đỡ cữu cữu hắn lên xe la về nhà.
Phương Trí Viễn giống như bình thường đánh xe về Lâm gia thôn, không ngờ vừa ra khỏi cửa Lưu gia thôn được mấy mét liền nghe thấy một tiếng “Rầm!”, nghe như tiếng người rơi xuống nước, sau đó, không ngoài dự đoán của Phương Trí Viễn, có người kêu: “Cữu tôi với! Cứu tôi với!”
Được rồi, Phương Trí Viễn không muốn thừa nhận nhưng đúng là có người rơi xuống sông. Trời còn chưa vào hạ, nước sông cũng đủ khiến người chịu khổ. Aiz, Phương Trí Viễn không thể không thừa nhận, lòng hắn mềm hơn, ngẫm nghĩ, vẫn là dừng xe, nhìn người rơi xuống sông.
Lưu Liễu vùng vẫy một lúc lâu, y nhìn thấy Phương Trí Viễn đi ra mới nhảy, nếu Phương Trí Viễn không nghe thấy thì hắn đúng là thiệt to. Nhưng nhìn ca ca đứng sau cái cây gần đó, Lưu Liễu vẫn có lòng tin.
Phương Trí Viễn xuống xe nhìn, là ca nhi rơi xuống sông. Hắn không thể thấy chết không cứu, nhưng cũng sẽ không tùy tiện nhảy xuống cứu người. Đó là cách làm của người não ngắn, không phải là của người có gia thất như hắn, những gì được học cũng nói cho hắn cứu người cũng phải có đầu óc.
Phương Trí Viễn ngẫm nghĩ, về xe la lấy dây thừng ra, nhìn thấy đủ dài liền chạy trở về. Lưu Liễu thấy Phương Trí Viễn không cứu y mà về xe, trong lòng u ám, nghĩ rằng mình tính sai, định bảo ca ca ra cứu y lên, dù sao y cũng không thể lấy mạng mình ra nói đùa.
Không ngờ Phương Trí Viễn lại trở lại, nhưng dây thừng trên tay hắn sao lại chướng mắt thế nhỉ Phương Trí Viễn không phải là nên nhảy xuống nước cứu người sao Mặc kệ Lưu Liễu nghĩ như thế nào, Phương Trí Viễn đã ném dây thừng xuống, nói với Lưu Liễu: “Tiểu ca, ngươi cầm lấy dây thừng, ta kéo ngươi lên.” Phương Trí Viễn cao giọng hô với Lưu Liễu đang trong nước.
Lưu Liễu không có biện pháp, trong nước rất lạnh. Phương Trí Viễn không mắc mưu thì y cũng phải lên trước rồi nói. Lưu Liễu kéo dây thừng, bò lên trên, chậm rãi bò lên bờ. Vừa đến bờ, buông dây thừng, Phương Trí Viễn liền sợ phiền phức, cuộn dây, trở về.
Lưu Liễu trợn mắt nhìn, sao có thể như thế May mà lúc này, Lưu Đạt, ca ca Lưu Liễu nhảy ra, hô tô với Phương Trí Viễn: “Khốn kiếp, ngươi dám bắt nạt đệ đệ ta.” Nói xong liền muốn đánh Phương Trí Viễn.
Phương Trí Viễn ngây cả người, trong lòng có chút vô lực, việc này đúng là quá khéo, làm hắn theo bản năng mà hoài nghi. Đương nhiên, hắn cũng không ngây ngốc đứng đó để Lưu Đạt đánh, nhẹ nhàng xoay người liền tránh được Lưu Đạt, nói với Lưu Đạt: “Vị đại ca này, tiểu đệ ta chỉ là thấy lệnh đệ rơi xuống nước, dùng dây thừng kéo y lên. Còn việc bắt nạt ngươi nói, ta vạn vạn không dám nhận.” Phương Trí Viễn nhấn mạnh chứ “rơi xuống nước, dây thừng”, nói cho Lưu Đạt biết bọn hắn chưa hề có tiếp xúc, đừng có vu hãm người khác.
Lưu Đạt mặc kệ, hắn đã bàn bạc với đệ đệ, nhất định phải bắt Phương Trí Viễn nhận chuyện này, không thì đệ đệ Lưu Liễu của hắn sao có thể gả cho Phương Trí Viễn được Hắn lớn tiếng nói: “Nói bậy, nhất định là mày tưởng bắt nạt đệ đệ tao, nên đệ đệ tao mới nhảy xuống, mày sợ tai nạn chết người mới cứu nó. Tao nói cho mày biết, mày nghĩ bắt nạt đệ đệ tao xong còn chạy, không có cửa đâu.” Nói xong liền muốn đi lên bắt Phương Trí Viễn.
Phương Trí Viễn nói với Lưu Liễu: “Tiểu ca, ca ca nhà ngươi quan tâm sẽ bị loạn, nói sai hết rồi, ngươi giải thích cho hắn, chứng minh trong sạch của tại hạ được không” Việc là do ca nhi này gợi ra, chính mình đang bị ca ca y chất vấn, ca nhi này lại không nói gì là ý gì
Việc này là do Lưu Liễu thiết kế, sao lại có thể mở miệng vạch trần bản thân, y chỉ khóc, cũng không mở miệng nói gì. Lúc này mà Phương Trí Viễn còn chưa biết hắn bị người lừa thì đúng là thằng ngu.
Hắn bị tức đến bật cười, bình tĩnh lại, nói với Lưu Đạt: “Huynh đệ các ngươi đúng là biết tính toán, kế nhảy sông này không tồi. Không biết các ngươi muốn tiền hay muốn gì Nhưng ta nói cho các ngươi, các ngươi muốn lừa ta thì đúng là lừa nhầm người rồi.” Phương Trí Viễn nói rất bình thản, ngữ khí cũng là thản nhiên nhưng Lưu Đạt, Lưu Liễu nghe liền cảm thấy chột dạ.
Lưu Liễu thấy việc hôm nay mà không thành thì y cũng không còn mặt mũi gặp người, dứt khoát lên tiếng: “Vị huynh đệ này, ca ca ta quan tâm nên bị loạn, trách lầm ngươi. Nhưng ta là một ca nhi chưa lập gia đình, bị ngươi cứu, nếu việc này truyền ra thì ta sao có thể gặp người Như thế ta chỉ có thể chết để chứng minh trong sạch.” Lưu Liễu khóc lê hoa đái vũ, ngữ khí thê lương, một bộ thân bất do kỷ, ẩn tình liếc Phương Trí Viễn.
Lúc này Phương Trí Viễn không còn tí thương hương tiếc ngọc nào, đây là đang uy hiếp hắn phải không Nói cho hắn, hôm nay mà không làm bọn họ vừa lòng liền một khóc hai nháo ba thắt cổ ép hắn, dùng dư luận áp bức hắn. Thật đúng là mưu mẹo, trong mắt Phương Trí Viễn lóe lên một vệt sáng, ai thán trong lòng: Quả nhiên, không được làm người tốt sao
**
Zổ: vừa đọc lại Cocktail cho tình yêu, một cuốn tr Việt đọc rất lâu rồi, ấn tượng với nam chính rất đàn ông ~
Chúc Kỳ Nhi cưng kiếm được anh người yêu như ý, đừng có mà đua độ ế với tỷ à nha ~
~*~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...