*kỉ niệm tôi thất tình tròn 1 tháng, tặng mấy thím thêm chương này*
Phương Trí Viễn vốn đã coi Lưu gia như nhà mình, cực kì quan tâm, thân thiết với Lưu Trang. Hắn biết lúc đầu bản thân đối với Lưu Trang chỉ có một ít tình cảm bất đồng với người khác, nếu nói cụ thể ra cũng chỉ là trên bạn bè, dưới người yêu.
Nhưng sau khi cữu cữu hắn giúp hắn định thân với Lưu Trang, hắn cũng không phản cảm, thậm chí còn vui sướng. Hắn không phải thiếu niên châ chính nên cũng không làm kiểu “thích người ta nên bắt nạt người ta”, mà cực kì ôn nhu, săn sóc Lưu Trang cộng thêm một ít lưu manh.
Lưu Trang vốn có hảo cảm với hắn, sau này Lưu Trang càng thêm quan tâm và để ý hắn, tình cảm giữa hai người không ngừng tăng lên. Ít nhất, bây gờ Phương Trí Viễn có thể xác định rõ ràng hắn để ý và thích Lưu Trang. Cái loại tình cảm mà dù không làm gì, chỉ nói chuyện cùng nhau đã khiến hắn cảm thấy rất thỏa mãn có thể nói cho Phương Trí Viễn rằng trong lòng hắn đã chân chính chấp nhận Lưu Trang làm bạn đời của hắn.
Lúc đầu, Lưu Trang được Phương Trí Viễn quan tâm, săn sóc có chút ngượng ngùng, dần dần cũng thành thói quen, sau đó, Lưu Trang sẽ càng đối tốt với Phương Trí Viễn. Ví dụ như biết Phương Trí Viễn thích ăn măng chua, thích ăn hoa quả, mỗi lần cậu sẽ để phần Phương Trí Viễn thật nhiều.
Quần áo trước kia của Phương Trí Viễn đều là mua vải ở trấn trên về nhờ Lâm Chính gia làm, bây giờ đều là Lưu Trang tự tay làm. Để quần áo của Phương Trí Viễn thoải mái và đẹp mắt, Lưu Trang còn cố ý đi hỏi phu lang Lưu Gia, tay nghề tiến bộ rất nhiều. Lần đầu tiên nhìn thấy áo khoác Lưu Trang làm cho mình, trong lòng Phương Trí Viễn cực kì cảm động, nhất là nhìn thấy hình thêu trên áo, còn cả những lỗ kim đâm trên tay Lưu Trang.
Kỳ thực Phương Trí Viễn là một người dễ dàng thỏa mãn, khát vọng nhất là được người quan tâm như thế. Lưu Trang làm hắn cảm thấy được một loại tình cảm khác với cữu cữu hắn. Nhìn quần áo, hắn như nhìn thấy được kiếp trước mẹ hắn ngồi trước giường đan áo len cho hắn. Kiếp trước hắn cũng muốn tìm mọt người như vậy để chung sống, đáng tiếc không được, không gặp được người phù hợp, bây giờ tới nơi này, không ngờ lại được đền bù mong ước.
Lưu a ma rất thích Phương Trí Viễn, có lẽ cũng là tâm tình giống như những bà mẹ vợ, đối tốt với con rể để nó đối tốt với con gái mình, ông rất quan tâm và thương yêu Phương Trí Viễn, cũng rất nể mặt Phương Trí Viễn. Ví dụ như nếu Lưu Trang làm gì khiến Lưu a ma muốn mắng mấy câu, Phương Trí Viễn mà mở miệng nói giùm thì Lưu a ma cũng sẽ không nói gì thêm.
Lưu a ma cũng không phải ngày nào cũng bán thịt viên, mà là có ba điều kiện. Thứ nhất, vào lúc rảnh rỗi; thứ hai, lúc thời tiết tốt; thứ ba, lúc Lưu Trang săn được con mồi, hoặc đôi khi Phương Trí Viễn từ trấn trên hay nơi khác mang cá về cho ông. Lúc đó Lưu a ma mới làm thịt viên bán.
Hôm nay có ba người. Lưu a ma ở nhà xử lý bông, nơi này nhà nào ca nhi xuất giá thường làm mấy giường chăn bông làm của hồi môn để làm mặt mũi cho ca nhi nhà mình. Nhà nào thương ca nhi sẽ chuẩn bị mười hai giường, nguyên bộ chăn đệm trải giường, như vậy những nhà nông dân bình thường cũng không có điều kiện nhưng Lưu a ma chỉ có một đứa cháu là Lưu Trang, trong nhà ăn mặc cũng không mất nhiều tiền, ông và Lưu Trang lại đều có thể kiếm tiền nên cũng coi như có tí chút.
Vậy nên ông liền chuẩn bị mười hai giường, bởi thế mặc dù Lưu Trang còn mấy năm nữa mới có thể thành thân nhưng bây giờ Lưu a ma đã bắt đầu chuẩn bị. Vì vậy mà sáng nay Lưu Trang rời giường còn bị trêu ghẹo, lúc Phương Trí Viễn đến mặt vừa đỡ nóng lại bắt đầu nóng lên. May mà cậu không tỏ ra thẹn thùng, nếu không thế nào cũng làm Phương Trí Viễn sợ hãi.
Lần trước Phương Trí Viễn thấy trên đầu Lưu Trang chỉ dùng một cây trâm bằng gỗ mà không dùng phát quan*. Hắn thấy ca nhi ở đây phần lớn đều thích dùng phát quan, nhìn không ẻo lả mà rất gọn gàng, nhưng phát quan đắt hơn trâm, chỉ nhà nào thương yêu ca nhi mới nỡ bỏ tiền ra mua.
*phát quan: thứ dùng để cố định búi tóc
Thực ra Lưu Trang cũng có, Lưu a ma không nỡ mua cho mình thứ gì nhưng lại rất thích tiêu tiền mua đồ cho Lưu Trang. Người khác có trên cơ bản lưu Trang đều có, cũng không để Lưu Trang thiệt thòi. Nhưng Lưu Trang biết ông mình kiếm tiền không dễ dàng, cậu không cản được ông mua cho mình phát quan nhưng cũng không chịu dùng. Lưu a ma thấy Lưu Trang không dùng, nghĩ cậu không thích nên cũng không mua nữa.
Nhưng Phương Trí Viễn không biết, hắn chỉ là thích mua đồ dùng của ca nhi cho Lưu Trang. Nhập gia tùy tục, chỉ cần không khiêu chiến thẩm mỹ quan của hắn thì hắn vẫn rất vừa lòng. Vì thế, lần trước lên trấn trên, hắn đến cửa hàng bạc, đánh một phát quan bằng bạc rỗng hình cây trúc cho Lưu Trang.
Nghĩ Lưu Trang đội thứ này chắc chắn rất đẹp trai, trong lòng Phương Trí Viễn lại không biết Lưu Trang có thích không, nóng lòng muốn tặng cho cậu lại sợ cậu không nhận, trông y như một thiếu niên ngu ngốc, đúng là người đang yêu thường ngu xuẩn mà.
Phương Trí Viễn cầm phát quan trên tay, nhìn nhìn ngoài cửa, xác định Lưu a ma sẽ không vào phòng, nhét hộp nhỏ chứa phát quan vào tay Lưu Trang, giả bộ như không để ý, nói: “Đây là ta nhìn thấy ở trấn trên, thấy rất xứng với ngươi, cho ngươi.” Trên mặt là vân đạm phong khinh, nhưng trong mắt thì đầy khẩn trương.
Nhưng đồ cũng đã đưa, Phương Trí Viễn nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, tự giễu bản thân cũng có ngày lo được lo mất trước người mình thích, sau đó bình tĩnh nhìn Lưu Trang.
Lưu Trang mở hộp trước mặt Phương Trí Viễn, phát hiện là một chiếc phát quan hình trúc màu bạc xinh đẹp. Cậu rất kinh ngạc, sau đó vội vàng trả lại cho Phương Trí Viễn, nói: “A Viễn, thứ này làm bằng bạc, rất quý, ngươi sao lại tiêu tiền bừa bãi như vậy chứ. Mau chóng mang trả đi, không biết người ta có ép giá đi không.” Trong giọng nói có chút ảo não.
Phương Trí Viễn không ngờ lại như thế, nhưng nghĩ cũng đúng, Lưu Trang vốn tiết kiệm, chính mình lại mới mười mấy tuổi, trong mắt người khác vẫn là đứa bé phải nhờ cữu cữu nuôi, dù Lưu Trang biết chính mình và cữu cữu kiếm được ít tiền nhưng Lưu Trang nghĩ tiền này phải tiêu vào việc cần thiết chứ không nên mua những thứ chỉ dùng để nhìn thế này, cũng là lo cho hắn tiêu hết tiền trên người, dù sao hắn cũng không thể giơ tay đòi cữu cữu hắn tiền.
Nhưng Lưu Trang cũng không biết, tiền riêng cữu cữu cho hắn mấy năm nay cũng không tiêu gì, còn có một ít tiền bạc bình thường cũng phải gần mười lượng, phát quan này mua hết năm lượng bạc cũng không là gì. Nhưng Phương Trí Viễn vẫn cảm động vì Lưu Trang lúc nào cũng suy nghĩ cho hắn.
Phương Trí Viễn cười cười, khoa trương nói với Lưu Trang: “Aiz, làm sao giờ. Ông chủ cửa hàng bạc đã nói với ta là hàng bán không được trả lại. Ngươi lại không thích cái phát quan này, đều tại ta quá xúc động, thấy đẹp liền muốn mua cho ngươi, thì ra ngươi không thích.” Làm bộ cực thất vọng, ảo não.
Lưu Trang thấy thế, đau lòng Phương Trí Viễn, vội vàng nói: “Không phải thế, A Viễn, phát quan này vừa đẹp vừa tinh xảo, ta thích mà. Ngươi đừng thương tâm, là tại ta tiếc tiền mới bảo ngươi trả lại, ngươi đừng buồn mà.”
Phương Trí Viễn nghẹn cười, trên mặt lại ủ rũ, nói: “A Trang, ta biết ngươi không thích, chỉ an ủi ta thế, ta biết mà. Aiz, không có gì, A Trang không thích cũng đừng miễn cưỡng. Đều tại ta không tốt, không biết sở thích của ngươi, để ngươi khó xử, ngươi không cần nhường nhịn ta.”
Lưu Trang thấy thế càng vội vàng, phát quan này tinh xảo, lại là hình trúc mà cậu thích, thực ra cậu vừa nhìn đã thích, nhưng cậu không muốn Phương Trí Viễn tiêu pha vì mình, dù sao Phương Trí Viễn chắc là cũng không có nhiều bạc, muốn mua đồ quý như thế này chắc phải dùng hết tiền, sau này hắn muốn mua gì cũng không được nên cậu mới bảo Phương Trí Viễn mang phát quan đi trả lại.
Giờ thấy Phương Trí Viễn buồn bã, Lưu Trang cảm thấy mình đã cô phụ ý tốt của Phương Trí Viễn, càng thêm băn khoăn, dứt khoát cầm lấy phát quan, đội trên đầu. Búi xong tóc, cậu nói với Phương Trí Viễn: “A Viễn, ta rất thích mà, ngươi xem ta đội ròi, sau này cũng dùng nó, ngươi đừng buồn nữa. Đều tại ta không tốt, chưa nói rõ ràng. A Viễn, cám ơn ngươi, phát quan này đẹp lắm, ta rất thích. Ta sẽ dùng mà.” Ánh mắt Lưu Trang nhìn Phương Trí Viễn trong veo, đầy chân thành.
Phương Trí Viễn nhìn Lưu Trang đội phát quan càng đẹp mắt, nghĩ: quả nhiên như thế mới có thể khiến A Trang dùng, nếu không A Trang có nhận cũng chỉ cất kỹ.
Lưu a ma mang hạt bí cho hai người, thấy phát quan trên đầu cháu mình, vừa lòng nhìn Phương Trí Viễn, sợ cháu mình xấu hổ nên không nói gì nhưng khóe miệng cũng cong hơn, nụ cười càng thỏa mãn, từ ái.
Ăn cơm trưa, Phương Tằng đến đón Phương Trí Viễn về. Tất nhiên trên xe la anh cũng kể cho Phương Trí Viễn nghe về việc hôn nhân mà chưởng quầy Trần nói, dù sao sau này Phương Tằng có đón dâu vẫn ở cùng với Phương Trí Viễn nên ý kiến của Phương Trí Viễn cũng rất quan trọng.
Phương Trí Viễn rất cảm động về việc cữu cữu suy nghĩ cho hắn, thấy con người khác cũng đã có thể đi mua xì dầu, con của cữu cữu mình còn chưa có bóng dáng, ngay cả a ma của nó cũng chưa có bóng dáng nên tất nhiên là hắn cũng mong cữu cữu mau mau tìm được người phù hợp để thành thân.
Vậy nên sau khi nghe Phương Tằng nói xong, hắn rất tán thành hôn sự này. Đầu tiên, việc này không phải do cữu cữu hắn cầu trước, Trần gia nếu đã muốn gả ca nhi cho cữu cữu hắn cũng tức là chấp nhận hắn, thậm chí là tất cả về cữu cữu hắn, cho nên ca nhi này cũng không chướng mắt thân phận của cữu cữu hắn hay chướng mắt hắn. Mà Trần gia tuy là nhà quan nhỏ nhưng cũng có thực quyền, có nhà ngoại như vậy, sau này cữu cữu hắn cũng có đảm bảo hơn.
Tiếp theo, bản thân ca nhi gọi là Trần Mặc cũng rất có cá tính, thà rằng gả cho nông dân chứ không gả cho vị hôn phu đã có ngoại thất. Ca nhi như vậy ở đây có thể bị nói là không hiền lành, nhưng Phương Trí Viễn lại rất tán thành. Nhưng nếu cữu cữu hắn không thích ca nhi kia thì hết thảy cũng chẳng là gì.
Được cháu ngoại đồng ý, Phương Tằng cũng yên tâm hơn, cũng thêm vài phần chờ mong với việc hẹn xem mặt.
Ngày xem mặt cũng không xa, dù sao tuổi cả hai bên đều không còn nhỏ, ai cũng không chờ nổi. Sáng sớm, Phương Tằng vừa mở mắt đã nhìn thấy bộ đồ mới đặt trước giường. Từ sau khi trong nhà có đủ tiền tiêu, Phương Trí Viễn rất chú ý để cữu cữu hắn có thể mặc thoải mái mà đẹp đẽ hơn nên mỗi lần Phương Tằng mua vải cho hắn, Phương Trí Viễn đều mua cho cả anh, trong rương của Phương Tằng vẫn có vài bộ đồ mới.
Phương Trí Viễn sợ cữu cữu hắn không để ý quần áo nên đã lấy đồ mới của anh ra từ lâu, gấp gọn gàng để ở tủ đầu giường. Tuy hắn chưa từng xem mắt nhưng có câu gì nhỉ, đúng rồi, là chưa từng ăn thịt lợn chẳng lẽ còn chưa từng thấy lợn chạy sao Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, đã xem mặt thì ít nhất cũng phải ăn mặc đẹp một chút.
Phương Tằng nhìn cười cười, ngẫm lại vẫn mặc đồ mới vào.
Phương Tằng vừa đánh xe đi, Phương Trí Viễn liền ngó trước ngó sau chạy theo. Hắn đã hẹn trước với Lưu Trang, hôm nay theo đuôi cữu cữu hắn, trốn ở bên cạnh xem xem Trần Mặc là người như thế nào. Ca nhi nhà quan sao lại nguyện ý gả về nông thôn, chuyện khéo quá hóa nghi, hắn tò mò thật mà.
Hắn đã hẹn Lưu Trang chờ ở cửa thôn, Lưu Trang còn mượn xe la nhà Lưu Gia. Lưu Trang vốn tuyệt đối không muốn lên trấn trên xem, nhưng không nói lại được Phương Trí Viễn miệng lưỡi trơn tru, lại rất có sức ảnh hưởng với cậu, Lưu Trang cũng liền mơ hồ mà đồng ý.
Sợ Phương Tằng nhìn thấy nên hai người đợi sau nửa canh giờ mới bắt đầu lên trấn trên. Tiểu nhị trong tửu lâu của chưởng quầy Trần đã quen với Phương Trí Viễn, thấy bọn hắn đến, nhớ Phương Tằng hình như ở sân sau nên cũng dẫn Phương Trí Viễn và Lưu Trang vào. Phương Trí Viễn lại từ chối, đùa chắc, bọn hắn là lén lút đi theo, sau có thể quang minh chính đại mà đi vào chứ.
Mà bên này, lúc Phương Tằng đến, chưởng quầy Trần và Trần ma ma đã ngồi trong phòng. So với thái độ không nóng không lạnh lần trước, lần này Trần ma ma rất nhiệt tình với Phương Tằng, tuy không nói lời nào nhưng biểu tình và thái độ thân thiện đã thuyết minh hết thảy.
Nơi này hán tử, ca nhi cũng không phòng quá nghiêm nghị, Trần Mặc cũng không phải ca nhi cửa nhà không ra, cổng nhà không bước, trước kia ở nông thôn, giúp người nhà làm việc, ngày nào cũng ở bên ngoài cũng không ai nói gì. Hơn nữa, nông dân xem ca nhi cũng không chỉ nghe lời ông mai khen ngợi mà phải tự mình đi xem mặt thì mới an tâm.
Nhà bình thường đều là trưởng bối dẫn xem mắt trước, đợi định ra mới dẫn con đi gặp mặt. Nhưng Phương Tằng không còn trưởng bối, xem mắt tự mình đi, người Trần gia cũng không nói gì. Thực ra, Phương Tằng vừa vào phòng đã nhìn thấy Trần Mặc ngồi bên cạnh Trần ma ma.
Nói thật, bộ dáng Trần Mặc cũng không nhu nhu nhược nhược, trắng nõn hơn người như Phương Tằng tưởng tượng, mà dáng người thon thả, bộ dáng tuấn tú, chỉ ngồi cũng thấy được khí chất của anh, không thể tả rõ nhưng cũng khiến người nhìn cảm thấy thoải mái. Phương Tằng ngắm một cái, mắt cũng dám hướng về phía anh, chỉ là mặt bỗng dưng thấy hơi nóng.
Trần Mặc cũng nhìn được Phương Tằng. Anh đã nghe thúc thúc nói qua về Phương Tằng. Thực ra, nếu anh muốn tìm một nhà giàu có ở trấn trên cũng rất dễ dàng, nhưng anh cũng không thấy thích thú gì. Thương nhân lãi nặng, bọn họ chỉ nhìn giá trị trên người anh, nếu nhà anh phú quý thì anh sống tốt, còn nếu có chuyện gì thì chưa chắc.
Trần Mặc cũng từng sống ở nông thôn, anh chỉ thấy ở nông thôn có tốt có xấu, nhưng cũng không khó thích ứng. Sau khi anh nghe thúc thúc kể về Phương Tằng mới động tâm mà đáp ứng. Thứ nhất, Phương Tằng trọng tình trọng nghĩa, có thể coi cháu ngoại như con ruột, chỉ cần chính mình chân tâm đối với anh, loại người như anh chắc chắn sẽ không cô phụ mình. Thứ hai, thúc thúc cũng đã nói Phương Tằng là người xử sự cực kì chu đáo, nhà tuy kém hơn mấy phú hộ kia nhưng cũng không lo ăn mặc. Thứ ba, thực ra đây là tư tâm của anh, anh nghe được ca ca Phương Tằng chết vì ca phu ngoại tình, Phương Tằng hận chết tên ca phu kia, nên ít nhất cũng sẽ không làm ra chuyện như Vu Lương.
**
Zổ: cháu về, tôi phải bế cháu nên không chắc có tiến độ thế này không nữa
Tôi mới đọc xong bộ “Đệ đệ mỗi ngày đều đang diễn trò”, hiện đại, chủ công nhưng mà thụ trùng sinh, cũng khá hay nha ~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...