Phương Trí Viễn bị tin tức cữu cữu hắn nói đánh cho không kịp trở tay, nhưng hắn cũng không thực sự là thiếu niên có tâm lý phản nghịch. Tuy hơi giật mình xấu hổ về việc đột nhiên có bạn đời nhưng hắn biết chính mình cũng không chán ghét hay không thích, nghĩa là từ đáy lòng hắn cũng không chán ghét việc sau này chung sống với Lưu Trang.
Nói thật, từ lúc đến đây, biết sau này mình sẽ kết hôn với ca nhi, trong lòng hắn đã có chuẩn bị. Hắn là người có tâm lý thành thục, tất nhiên biết trốn tránh cũng vô dụng. Kiếp trước toàn tâm toàn ý tìm người biết lạnh biết nóng, cùng hắn chung sống, đáng tiếc không gặp.
Mà Lưu Trang tuy còn hơi nhỏ tuổi, nhưng cách xử sự, làm người của cậu Phương Trí Viễn rất thích. Không thể phủ nhận Phương Trí Viễn đối với Lưu Trang không giống đối với người khác. Là thương tiếc, là thưởng thức, là tiệc hận, chính hắn cũng không rõ. Nếu thật sự bắt hắn phải chọn một người ở đây để chung sống một đời thì Lưu Trang là một lựa chọn không tồi. Ít nhất cậu cũng không liễu yếu đào tơ hay là hay khóc như những ca nhi khác.
Nghĩ như thế, Phương Trí Viễn cũng thấy động tâm. Không ngờ kiếp trước hắn có thể thành nhà giàu mới nổi nhưng không giải quyết được chung thân đại sự, bây giờ thành oắt con nhưng dĩ nhiên lại là người có gia thất. Phương Trí Viễn cảm thán, có lẽ đây chính là “hữu duyên” trong truyền thuyết chăng
Mà Lưu Trang ban đầu chưa có cảm giác gì, nhưng theo ma ma cậu không ngừng nhắc tới Phương Trí Viễn, Lưu Trang cũng từ bình tĩnh thong dong mà đến bây giờ đã thành vành tai đỏ ửng, đột nhiên kinh ngạc nhận ra, thì ra sau này mình sẽ thành phu lang của Phương Trí Viễn, tức là làm người thân mật nhất.
Lưu Trang có thành ổn, bình tĩnh đến đâu thì suy nghĩ về Phương Trí Viễn cũng đã khác trước. Đến lúc hai người gặp mặt lần nữa, cả hai thế nhưng phá lệ đều đỏ mặt, cúi đầu nhìn xuống ngượng ngùng nói chuyện. Lưu a ma và Phương Tằng nhìn lại buồn cười, lại càng vừa ý.
Phương Trí Viễn tự nhận dạn dày sương gió, cũng không muốn chính mình nhăn nhăn nhó nhó, nghĩ Lưu Trang là ca nhi tương lai của hắn, chính mình là nam tử hán, kiểu gì cũng phải biểu hiện rộng lượng và bao dung của bản thân, cho nên bắt đầu săn sóc Lưu Trang hơn.
Thời gian trôi nhanh, ở Lâm gia thôn mặt trời mọc đi làm, mặt trời lặn về nghỉ, chỉ chớp mắt Phương Trí Viễn đã hết tang. Hai năm này, Phương Tằng và Phương Trí Viễn chủ yếu là làm chè, hàng năm có thể làm hơn hai trăm lượng bạc. Phương Tằng nghe Phương Trí Viễn nói, dùng bốn trăm lượng bạc mua hai cửa hàng mặt đường ở trấn trên, anh và Phương Trí Viễn mỗi người một cái.
Xuất phát từ khát vọng với ruộng đất, năm trước vừa lúc Triệu gia thôn có ruộng bán, Phương Tằng lại mua thêm bốn mẫu. Như vậy, Phương gia bây giờ đã có mười mẫu ruộng, hai cửa hàng và hơn ba trăm lượng bạc trắng, đừng nói ở Lâm gia thôn, dù là ở trấn trên cũng coi như là nhà giàu có.
Phương Tằng mua tài sản đều là anh và Phương Trí Viễn mỗi người một phần. Năm nay Phương Trí Viễn mười ba tuổi, tuy còn hơi nhỏ, lập hộ khó khăn nhưng nhờ chưởng quầy Trần vẫn làm được hộ tịch, thành một mình một hộ. Mà bạc trong nhà, ruộng đất và cửa hàng đều chia cho Phương Trí Viễn một nửa.
Kỳ thật, Phương Tằng vội vàng như vậy là có nguyên nhân.
Trước kia anh vì nhiều lí do mà không lấy được phu lang, nhưng nay đâu như xưa, dù bọn anh giấu gia sản thực tế, bên ngoài chỉ có mười mẫu ruộng, nhưng người ngoài cũng không ngốc, nhìn Phương gia thương xuyên ăn thịt cá, quần áo tuy không phải vải tốt nhưng mỗi quý đều có đồ mới, Phương Tằng mỗi lần ra tay cũng rất hào phóng.
Trong lòng mọi người đều rõ ràng của cải của Phương Tằng chắc chắn là có, bộ dạng anh không tồi, tính tình lại trượng nghĩa, tuy là nhà biệt lập nhưng có họ hàng với lý chính Lâm gia thôn, khiến rất nhiều nhà có ca nhi đều có ý kết thân.
Ban đầu, không thể phủ nhận là Phương Tằng thấy có nhiều người hỏi thăm rất là vui vẻ. Anh đã hai mươi bốn, Lâm Chính ít tuổi hơn anh mà Tiểu Tráng đã sáu tuổi, anh thì ngay cả phu lang cũng chưa có nên thấy hơi mất tự nhiên.
Cho nên, lúc người khác quanh co lòng vòng hỏi việc kết hôn của anh, anh cảm thấy rất vui sướng. Nhưng nghe xong ý tứ của người ta, Phương Tằng đen mặt, đuổi hết bọn họ. Trong những người này, phần lớn đều không có ý kiến gì về Phương Tằng, tất nhiên, Phương Tằng cũng không có chỗ nào để bị ý kiến, dù sao anh có nhà có ruộng có bạc, không cha, không a ma, không huynh đệ, nhưng phần lớn người đều rõ ràng mà tỏ ý rằng đứa con ghẻ Phương Trí Viễn không thể ở nhà ăn chực nằm chờ, bộ phận còn lại thì tương đối uyển chuyển mà nói tất cả của cải hiện giờ của Phương gia đều là của Phương Tằng, không có tí quan hệ vào với Phương Trí Viễn.
Dù anh em ruột cũng phải tính rõ ràng, nói rõ chuyện xấu trước. Dù sao con người đều ích kỷ, bây giờ Phương Tằng coi Phương Trí Viễn như con đẻ, nếu cứ như bây giờ thì sau này Phương Trí Viễn thành gia lập nghiệp, Phương Tằng sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Ở nông thôn, cưới ca nhi cũng không dễ dàng, mua sắm chuẩn bị gia sản cũng không dễ dàng. Nhưng nhà có ca nhi chờ gả tất nhiên hy vọng của cải hiện có của Phương gia đều là của hai vợ chồng bọn họ, nửa con nuôi kiêm cháu ngoại như Phương Trí Viễn không thể chiếm gia sản của con ruột Phương Tằng.
Những ý đó theo lý mà nói cũng hợp tình hợp lý, nhưng trong mắt Phương Tằng là chuyện cực kí xấu xa. Phương Tằng biết rõ, Phương gia có cuộc sống tốt đẹp như bây giờ hơn một nửa đều là do cháu ngoại của anh. Bọn họ thân thiết, tuy hai mà một, nhưng có những ca nhi chưa gả vào đã muốn đè ép cháu ngoại anh khiến lòng anh bốc lửa, càng không có ý định tìm ca nhi trong những người này.
Phương Trí Viễn biết chuyện rất cảm động, nhưng cũng rõ ràng việc này sớm hay muộn thì cũng đến. Hắn giống như đứa con ghẻ của Phương Tằng, là cái gai trong mắt người khác, nếu đối tốt với hắn thì không có lợi ích gì, đối không tốt thì lại bị oán giận, không bằng ngay từ đầu xác định rõ, sau này mình và con mình đỡ bị oan khuất. Những việc này trong mắt Phương Trí Viễn đều là nhân chi thường tình, dù sao ai cũng không ngờ ở Phương gia, kiếm tiền đều là do hắn và cữu cữu cùng nhau kiếm.
Trong mắt tuyệt đại đa số người, Phương Trí Viễn mười ba tuổi trừ việc xuống đồng làm việc với Phương Tằng, làm việc nhà thì đúng là Phương Tằng nuôi không. Những nhà muốn gả ca nhi cho Phương Tằng, dù ca nhi thiện tâm nhưng người nhà y đồng ý cho ca nhi nhà mình đến Phương gia làm a ma kế sao Đồng ý để con của ca nhi nhà mình sau này bị Phương Trí Viễn lấy mất một nửa gia sản sao Không thể, cho nên lúc làm mai tất nhiên phải nói.
Phương Trí Viễn biết ơn sự duy hộ của Phương Tằng, nhưng hắn cũng không muốn Phương Tằng vì hắn mà độc thân. Vậy nên hắn tìm một cơ hội khuyên giải, an ủi Phương Tằng, cũng nói đại khái về ý tứ của những nhà kia, cho thấy những nhà đó cũng không phải không thông tình đạt lý, chỉ là khá lo lắng cho ca nhi nhà mình thôi, để cữu cữu hắn không từ chối tất cả.
Vẻ mặt của cữu cữu hắn khi đó rất phức tạp, Phương Trí Viễn cho rằng cữu cữu hắn hiểu ra, không ngờ mấy hôm sau, mới tròn mười ba tuổi Phương Trí Viễn đã thành một chủ hộ, trên danh nghĩa hắn có năm mẫu ruộng và một cửa hàng, vì còn ở chung nên Phương Tằng mới chưa chia luôn cả bạc.
Phương Trí Viễn nhớ rõ lúc Phương Tằng đưa hộ tịch cho hắn, nói: “Hổ tử, con nói cữu cữu nghĩ lại cũng hiểu được. Người ai cũng ích kỷ, cữu cữu sợ chính mình sau này có con, sẽ thương con mình mà quên con, lại bị gió bên gối thổi, không chừng sẽ làm con thiệt thòi. Nhân lúc hiện tại, cữu cữu đưa thứ của con cho con, sau này dù cữu cữu có cưới phu lang, y có nói gì cũng vô dụng. Cữu cữu trước kia luôn nghĩ chúng ta thân thiết, tuy hai mà một, nhưng qua lần làm mai này, cữu mới hiểu được, người khác không như mình, con đã trưởng thành, sản nghiệp của con cho con, sau này con thành gia lập nghiệp, cữu cữu cũng không cần lo lắng.”
Phương Trí Viễn trong lòng ê ẩm, nhận phân hộ tịch này.
Vậy nên lúc Phương Trí Viễn hết tang thì việc hôn nhân của Phương Tằng vẫn chưa định. Anh cũng không nóng nảy, định từ từ tìm, không thể vì thành thân mà không chú ý, đây là việc liên quan đến cả đời anh, không thể không cẩn thận.
Đồng thời, trong hai năm này, Lưu a ma đối với Phương Trí Viễn đặc biệt tốt, thường xuyên đưa đồ ngon đến, vì thế ngườ trong thôn cơ bản đều biết tin về Lưu Trang và Phương Trí Viễn.
Phương Tằng cũng không mơ hồ, hai năm nay anh càng ngày càng vừa lòng Lưu Trang. Vậy nên chờ Phương Trí Viễn hết tang, anh liền dẫn hắn lên trấn trên mua đồ định thân, mời bà mối, tự mình đến nhà Lưu a ma, định ra hôn sự của Lưu Trang và Phương Trí Viễn.
Người trong Lưu gia thôn không ngờ Lưu Trang còn nhỏ như vậy đã có người định hôn. Tuy Phương Trí Viễn trong nhà hơi phức tạp, nhưng sự giàu có của Phương gia, bản lĩnh của Phương Tằng, sau việc của Lưu Hưng thì ai cũng biết. Lưu Trang trong mắt phần lớn người trong thôn mà nói thì cũng không có gì xuất sắc, không nói đến diện mạo, thì việc cậu còn nhỏ đã mất cha khiến cho người khác cho rằng cậu khắc người thân, không may mắn.
Hơn nữa năm đó Lưu a ma đánh gãy chân Lưu Hưng, biểu hiện ra cay nghiệt cũng khiến mọi người cố kỵ, đây cũng là nguyên nhân mà Lưu a ma cùng Lưu Trang chỉ sống hai người nhưng trong Lưu gia thôn không ai dám bắt nạt họ. Thứ nhất sợ kẻ anh hùng, thứ hai sợ kẻ cố cùng liều thân, mọi người vừa sợ vừa chọn cách xa lánh.
Cũng có vài người thích Lưu Trang giỏi giang nhưng vì nhà cậu không có huynh đệ nên lo lắng. Lưu Hưng gia và đệ ma y đã đánh đố xem Lưu Trang lúc nào mới có thể gả ra ngoài, nói thế nào cũng phải mười bảy mười tám tuổi, nói không chừng còn là một ca nhi ế già. Bộ dạng cười trên sự đau khổ của người khác khiến Lưu a ma tức giận nghiến răng không ít lần.
Bây giờ Lưu Trang thuận thuận lợi lợi định thân làm Lưu a ma cực kì vui sướng. Đặc biệt là vật định thân mà Phương Tằng và Phương Trí Viễn đưa tới là tỏa phiến* vàng hai lượng, không bàn chuyện khác, ngay việc dùng vàng để định thân ở Lưu gia thôn cũng đã là lần đầu tiên, cũng có nghĩa là Phương gia hài lòng về cháu mình. Từ đó về sau, lưng Lưu a ma thẳng hơn hắn.
Mà Lâm Tín và Lâm Chính cũng đã mua chung được la. Phương Tằng tuy không dạy họ làm bánh hồng nhưng cũng mở quán đậu phụ cho họ. Nhờ có chưởng quầy Trần, một năm bốn mùa hàng đậu phụ cũng có thể kiếm chút tiền. Phương Trí Viễn còn nghĩ cách làm ra tàu hủ ky và đậu phụ trúc*, giúp huynh đệ Lâm Tín kiếm không ít tiền.
Đương nhiên, Lâm Song vốn cũng muốn có một chân, Lâm Tín bèn nói hàng đậu phụ là Phương Tằng mở, bọn họ chỉ làm công, có thể chia tiền lãi nhưng không có quyền làm chủ. Hai cụ Lâm Thành ở nhà có thể bắt ép con mình nhưng vạn vạn lần không có mặt mũi yêu cầu Phương Tằng làm gì. Dù sao Phương Tằng họ Phương, có tổ tông, có cha ma của mình, bọn họ sao dám lên mặt trưởng bối. Vì thế ngoại trừ cho thêm Lâm Song ít tiền, hai cụ Lâm Thành cũng không có biện pháp.
Tất nhiên bọn họ cũng không thể cho Lâm Song được bao nhiêu. Đại Tráng, Tiểu Tráng giờ đều đi học ở tư thục Triệu gia. Phương Trí Viễn đã huấn luyện hai nhóc con này từ lâu, dạy Đại Tráng Tiểu Tráng rảnh rỗi liền xin tiền ông nội và ma ma để mua đồ. Mà đồ này tuyệt đối không phải là đồ ăn vặt hay đồ chơi mà là đồ mua cho hai người Lâm Thành, là Đại Tráng, Tiểu Tráng mỗi lần theo cha ma mình lên trấn trên đưa đậu phụ mua. Kỳ thực nói là bọn nó mua nhưng đều là do Lâm Tín Lâm Chính mua.
Thế nhưng tính ra hai cụ Lâm Thành đều thích Đại Tráng, Tiểu Tráng. Vì sao như thế, đồng dạng là một thứ, nhưng nếu là Lâm Tín, Lâm Chính mua, hai cụ Lâm Thành nói nói thương con mấy câu nhưng cũng thản nhiên lấy, nhưng nếu dùng danh nghĩa Đại Tráng, Tiểu Tráng, hai cụ Lâm Thành có thể cười đến mỏi miệng.
Cháu nội mua đồ biếu mình, hiếu thuận như thế, hai cụ Lâm Thành sao có thể không vui, lại nghe người ngoài hâm mô, khen mình có phúc, hai cụ Lâm Thành có thể vui vẻ cả ngày. Cháu nội đối tốt với họ, đi ra ngoài còn nhờ cha ma mua đồ cho ông, bọn họ lại càng yêu thương. Yêu thương như thế nào Cháu nội học tư thục tốn tiền, hai cụ liền giống như làm với Lâm Song mà bắt đầu lén lút cho tiền Đại Tráng, Tiểu Tráng. Cứ như thế, hai cụ Lâm Thành có nhiều đồ đạc nhưng tiền mặt thì ít đi.
Tất nhiên, để Đại Tráng, Tiểu Tráng không bị chiều hư như Lâm Song nên tiền hai đứa được cho đều về trên tay a ma chúng nó, nửa đồng cũng không được giữ.
Vì có việc bán chè nên quan hệ giữa chưởng quầy Trần và Phương Tằng hai năm nay tăng mạnh, thành có vài phần tình nghĩa huynh đệ thực sự. Vì thế, biết Phương Tằng vì việc tìm phu lang mà lo lắng, trong lòng ông bỗng nhiên xuất hiện một người.
Vậy nên lúc Phương Tằng mang con mồi lên trấn trên liền gặp một ma ma trong tửu lâu của chưởn quầy Trần. Người này ăn mặc rất sang trọng, khuôn mặt từ ái, nhưng ánh mắt sắc bén khiến Phương Tằng cảm thấy vị ma ma này cũng không phải những ma ma rảnh rỗi thích buôn chuyện nhưng thực ra cũng không có tâm kế gì ở nông thon.
Phương Tằng theo bản năng muốn né tránh, dù sao anh cũng biết đến tửu lâu của chưởng quầy Trần ăn cơm cũng không ít người nhà quan lại, giàu có. Vị ma ma trước mắt nhìn liền biết không dễ chọc, Phương Tằng theo bản năng muốn đi ngang qua ông.
Không ngờ chưởng quầy Trần lại nhiệt tình kéo tay Phương Tằng giới thiệu với vị ma ma kia, nói: “Ca ma, đây chính là Phương Tằng, nếu năm đó không phải hắn cứu mạng tiểu đệ thì có lẽ tiểu đệ đã sớm gặp được Diêm Vương rồi. Ca ma, ca đừng nhìn hắn cao lớn thô kệch, nhưng làm việc ổn thỏa, làm người trượng nghĩa…” Bla bla nói một đống, khen Phương Tằng thành hàng hiếm trên trời có, dưới đất không.
Mà vị ma ma kia thì đánh giá Phương Tằng, lúc thì mím môi, lúc thì giãn mày, cuối cùng ngắt lời chưởng quầy Trần, nói với Phương Tằng: “Phương gia huynh đệ, ngươi cũng không còn nhỏ, sao còn chưa cưới phu lang, chẳng lẽ là có lí do khó nói” Nói xong liền chớp chớp mắt với Phương Tằng.
May mắn Phương Tằng cũng không phải mới quen biết chưởng quầy Trần, cũng tin tưởng ông, chứ bình thường Phương Tằng mà bị người đánh giá như vậy, lại còn bị hỏi một câu đầu voi đuôi chuột như vậy, đã phất tay áo bỏ đi từ lâu. Nhưng vì nể mặt chưởng quầy Trần nên Phương Tằng chỉ cười gượng, cũng không nói gì.
Chưởng quầy Trần lại nói chuyện, giới thiệt với Phương Tằng: “Phương lão đệ, đây là ca ma của ta, ngươi có thể gọi ca ấy là Trần phu lang.”
**
Zổ: sau 3 ngày ôm điện thoại, tôi đã luyện xong bộ “Trọng lâm điên phong” của Quyết Tuyệt. Ôi ~ ôi mê chủ công của Quyết Tuyệt chết mất, vừa chất vừa lượng, đọc không muốn hết *uốn éo* tiếc là thanh thủy, mie nó chứ “thủy” nó “thanh” đến mức muốn hộc máu.
Spoil: truyện chủ công. Năm 3K, thế giới phóng xạ etc. Anh công mất bố mẹ từ sớm, cố gắng cả đời trở thành cao thủ cấp 8 nhưng bị người yêu và bạn thân phản bội, bị đưa vào phòng thí nghiệm sống những ngày không phải của người, anh cố gắng chạy trốn thì đúng lúc có thú triều, anh chết, trùng sinh về năm 16t, lúc bố mẹ mới mất. Anh nhớ đến ngày xưa có một người bạn học muốn chơi với anh, muốn giúp anh nhưng do anh kiêu ngạo không muốn nhận đồng tình của người khác nên từ chối, giờ anh nhớ lại thấy …tiếc nên lên kế hoạch tiếp cận người đó, chính là bạn thụ của chúng ta ~ Từ đó câu chuyện dài thiệt dài của chúng ta bắt đầu ~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...