Chớp mắt đã đến mồng tám tháng chạp, vì Lưu a ma và chưởng quầy Lưu qua đời nên Phương Trí Viễn và Lưu Trang quyết định sinh nhật một tuổi của hai cục cưng chỉ xử lý đơn giản thôi, không mời người, chỉ có Phương Tằng và Trần Mặc. Mấy người làm một bàn tiệc, lại đánh cho hai đứa nhỏ mấy đồ bằng vàng.
Phương Tằng nói với Lâm Tín về việc tư thục. Lâm Tín rất cao hứng, triệu tập mấy người già tương đối có danh vọng trong thôn, mọi người thương lượng, chọn chỗ xây học đường. Tiên sinh cũng đã có sẵn, học vấn của Đại Tráng không tồi, tuy chưa có công danh gì nhưng cũng dư sức dạy vỡ lòng cho mấy đứa nhỏ Lâm gia thôn.
Lâm Thành thật cao hứng, cháu ngoại xây tư thục cho thôn, cháu nội lại làm tiên sinh, thật đúng là làm ông nở mày nở mặt. Nhất thời, ông trung khí mười phần, mỗi ngày đều phải lắc lư vài vòng trong thôn, nghe người khác khen nhà mình vài câu.
Mùa đông ở nông thôn vốn nhàn rỗi, bọn Phương Tằng cho công cao, rất nhiều người đến xây nhà, rất nhanh đã xây xong ba gian nhà ngói. Đương nhiên, dựa theo đề nghị của Phương Trí Viễn, còn làm cả sân vận động, cũng chỉ là một cái sân được vây bốn phía bằng hàng rào.
Người thôn Lâm gia vốn đang hâm mộ Lưu gia thôn có tư thục, bây giờ thấy mình cũng có, hơn nữa người Phương gia còn nói, trẻ con nhà nào chỉ cần muốn đi học đều có thể học miễn phí hai năm, không phải trả tiền, nếu học giỏi còn được thưởng lương thực, hai năm sau, muốn về nhà làm ruộng hay tiếp tục đi học đều có thể tự mình lựa chọn, nhưng nếu muốn ở lại cũng phải xem tiên sinh có chịu nhận không, cũng phải trả tiền.
Cho dù là thế cũng đã là chuyện tốt mà rất nhiều người Lâm gia thôn không thể tưởng tượng nổi. Có thể miễn phí học hai năm, học giỏi còn được thưởng, chuyện tốt như vậy đi đâu mới tìm được chứ. Được lợi, có vài người đỏ mắt nói Phương gia ngốc, có tiền mà ném cho người ngoài tiêu, nhưng đại bộ phận thì vẫn nhớ ơn, nói đến Phương Tằng và Phương Trí Viễn chưa bao giờ thiếu chữ ‘tốt’.
Phương Tằng còn đỡ, trước kia chẳng qua bị nói nghèo và hơi ngang, nhưng Phương Trí Viễn thì đúng là bêu danh. Qua nhiều năm như vậy, hắn cưới phu lang, còn phụng dưỡng lão ma ma của Lưu gia, lại cho con mình làm con thừa tự, lưu hương khói cho Lưu gia, rất nhiều người khen ngợi hắn.
Đến lúc có tư thục, Lưu gia thôn thì không cần nói, tư thục này là do chưởng quầy Lưu xử lý, nhưng chưởng quầy Lưu là ai, là ông nội của Lưu Trang. Thanh danh và uy vọng của Phương Trí Viễn và Lưu Trang tăng lên rất nhiều. Bên Lâm gia thôn thì do Phương Tằng và Phương Trí Viễn trực tiếp ra mặt, rốt cuộc không còn ai nói Phương Trí Viễn bất hiếu không nhận cha ruột.
Một đám bắt đầu nói Lý Phú bất nhân bất nghĩa, không xứng làm cha, thấy bất công thay Phương Trí Viễn. Có chuyện của y còn kể lấy lòng Phương Trí Viễn, Phương Trí Viễn cũng chỉ cười, với hắn, nhàn ngôn toái ngữ của người ngoài đều không quan trọng, khi hắn đủ thực lực, những việc đó cũng chỉ là việc nhỏ.
Đảo mắt đã qua một năm, tình cảm của Phương Trí Viễn và Lưu Trang ngày càng tốt, mỗi ngày hai cục cưng nghịch ngợm trong nhà đều khiến Lưu Trang hận không thể đánh một trận. Bé lớn Phúc Sinh còn đỡ, chỉ là hơi im lặng, bé hai Phúc Vận đúng là hiếu động, mỗi ngày dính sau mông Tiểu Đoàn Tử không ngừng kêu “Ca ca, ca ca”.
Tiểu Đoàn Tử chỉ lớn hơn một chút nhưng đã rất ra dáng làm anh, cực kỳ chăm chút Phúc Sinh, Phúc Vận, có đồ ăn ngon, đồ chơi mới đều phải mang cho hai em một phần. Phúc Vận không chăm đi như Phúc Sinh nhưng mà bé lại nói nhiều hơn, cho nên nói sõi hơn rất nhiều.
Mỗi tối Phương Trí Viễn đều kể chuyện cho hai bé nghe, Phúc Sinh chỉ ngóng trông nghe, không nói xen vào, Phúc Vận thì lại hỏi rất nhiều, chưa bao giờ yên ổn nghe từ đầu tới cuối truyện nào.
Đại Tráng cưới phu lang, rất chịu khó đến đây. Năm ngoái nó thi đậu nho đồng, người nhà mong nó đi thi tú tài nhưng Đại Tráng không chịu, nói thẳng là trình độ có hạn, có học thêm vài năm cũng chưa chắc đã đỗ huống chi là bây giờ.
May mà trong thôn có tư thục, nó là nho đồng cũng đủ tư cách làm tiên sinh. Mỗi ngày ngoại trừ dạy trẻ con trong thôn đọc sách thì Đại Tráng cũng ra đồng làm việc, không phải loại người đọc sách nhất tâm chỉ đọc sách thánh hiền không để ý đến chuyện bên ngoài. Điều này làm người Lâm gia hài lòng lắm, nhưng cũng thương nó, nếu không vội thì cũng không cho nó xuống ruộng.
Vì thế thời gian Đại Tráng đến chỗ Phương Trí Viễn liền nhiều hơn. Không biết có phải làm tiên sinh đến nghiện không, Đại Tráng đến đây rất thích dạy Phúc Sinh, Phúc Vận đọc sách. Phúc Sinh im lặng, Đại Tráng dạy mười câu bé mới phản ứng một câu. Phúc Vận nể mặt lắm, Đại Tráng dạy một câu đọc một câu, tuy đọc loạn thất bát tao nhưng thỉnh thoảng cũng vớ được vài câu đúng.
Đại Tráng thấy mình có thể dạy được cả đứa bé hai tuổi, trong lòng cao hứng, có vài phần tự hào. Nhưng ngày hôm sau đến, Phúc Vận đã quên sạch sành sanh. Tiểu Đoàn Tử thì khác, được a ma bé dạy tốt lắm, còn nhỏ đã bắt đầu đọc sách viết chữ, rất ra dáng.
Gia sản chưởng quầy Lưu để lại rất nhiều, một mình Phương Trí Viễn không quản xuể, Lưu Trang lại giỏi giang, thường giúp ra ngoài thu địa tô. Hai cục cưng còn nhỏ quá, liền bị đóng gói gửi Trần Mặc. Phương Tằng thương phu lang, Trần Mặc giỏi việc nhà, thêu, nấu cơm, xử lý tiền thu ở cửa hàng, nếu mà còn ra ruộng trồng rau trồng lúa thì đúng là thất khiếu thông lục khiếu, chỉ còn kém nhất khiếu.
Phúc Sinh và Phúc Vận từ nhỏ đã lớn lên cạnh Trần Mặc, rất thích Trần Mặc, lại còn có Tiểu Đoàn Tử, khóc mấy tiếng luyến tiếc cha ma xong, quay đầu bị Trần Mặc dùng đồ ngon dỗ, lập tức liền quên.
Đôi khi Lưu Trang nhìn bộ dáng đáng yêu của Phúc Sinh và Phúc Vận, nghĩ nếu ma ma còn sống thì tốt biết bao. Dù sao, ma ma cậu thích hai đứa nhỏ đến cỡ nào mọi người đều biết. Mỗi khi nhớ đến ma ma, Lưu Trang đều thương tâm một hồi, sau đó oán hận Lưu Hưng.
Tuy Lưu Hưng đã chết trên đường lưu đày vì không hợp khí hậu nhưng Lưu a ma dù sao cũng không sống lại được. Lưu Trang thương tâm, Phương Trí Viễn là người bên gối sao có thể không nhận ra được, đầu sỏ Lưu Hưng đã chết nhưng không phải còn Lưu Phát sao Con hư tại cha, huống chi một nhà Lưu Phát cũng là đồng lõa hại Lưu a ma.
Lưu Trang tốt tính, nhưng Phương Trí Viễn thì xuống tay không lưu tình cho dù nhà Lưu Phát đã chuyển đến Lý gia thôn. Phương Trí Viễn đi Thẩm gia thôn một chuyến, tuy hắn không muốn đi Lý gia thôn nhưng ở Thẩm gia thôn hắn có ruộng, có mấy nhà ở đó đều thuê ruộng của hắn, hắn chỉ cần cho ít ữu đãi, tỏ vẻ bất mãn với một nhà Lưu Phát tất nhiên sẽ có người vội vàng nhằm vào bọn chúng, lấy lòng Phương Trí Viễn.
Tuy không thương thiên hại lý nhưng nếu một nhà Lưu Phát muốn tiếp tục cuộc sống trộm cắp, khóc lóc om sòm ngang ngược thì không thể được. Trong nhà còn vì phu phu Lưu Vượng đòi phân gia mà ầm ĩ, đi thuê ruộng lại không đủ ăn, không trộm cắp được, bữa đói bữa no. Tiểu tử nhà Lưu Hưng lớn tuổi hơn Phương Trí Viễn mà còn chưa cưới được phu lang, mắt thấy một chi Lưu Hưng sắp tuyệt hâu.
Mà bên này, nhàn đến mốc người, vừa lúc Phương Tằng đi xay bột mì và bột nếp, Phương Trí Viễn liền thương lượng với Lưu Trang làm sủi cảo ăn. Lưu Trang tất nhiên là không phản đối, còn dùng bột nếp làm bánh rán cho Phương Trí Viễn ăn.
Làm sủi cảo là công việc của cả nhà, không chỉ Phương Tằng và Phương Trí Viễn phải làm vỏ mà ngay cả Tiểu Đoàn Tử ba tuổi đã đầy hứng thú theo sau người lớn muốn làm sủi cảo. Lưu Trang giả bộ nghiêm mặt không cho, đáng tiếc chưa kiên trì được bao lâu thì Tiểu Đoàn Tử dẫn theo Phúc Sinh, Phúc Vận cầu xin làm Lưu Trang phải đồng ý.
Phúc Sinh, Phúc Vận còn nhỏ, nhìn Phương Tằng và Phương Trí Viễn cầm chày cán bột để cán mì, nhất định ầm ĩ đòi cầm. Phương Trí Viễn và Phương Tằng đều chiều trẻ con, đưa cho hai bé cầm. Phúc Sinh cầm lắc lắc, học bộ dáng của cha bé muốn cán được một cái vỏ bánh.
Kết quả tất nhiên là làm hỏng mì, Phúc Vận thì cầm mì trên tay xoa bóp, ném luôn cả chày cán bột trong tay. Lưu Trang nhìn bột mì bị giày xéo, hơi đau lòng, nhìn Phương Trí Viễn đứng bên cạnh cười ngây ngô đắc ý, Lưu Trang oán trách: “A Viễn, huynh xem xem, hai đứa con ngoan của huynh đang lãng phí lương thực kìa. Huynh còn không ngăn cản đi, không thì lát nữa huynh ăn mì con huynh can đi.”
Phương Trí Viễn nhìn vỏ bánh thật dày Phúc Sinh làm, lại nhìn đống mì kỳ quái trên tay Phúc Vận, nhanh chóng dỗ hai con trả mì cho Trần Mặc làm.
Ngược lại, Tiểu Đoàn Tử rất kiên nhẫn, sủi cảo làm ra nhìn không đẹp lắm nhưng đều tròn và chắc chắn. Phúc Sinh và Phúc Vận rất nể mặt đại ca, ngạc nhiên nhìn Tiểu Đoàn Tử, trên mắt còn thiếu lóe ra hai ngôi sao sùng bái.
Lưu Trang dùng vỏ gói nhân bao gồm nấm hương, thịt tươi, rau khô, miến và gia vị, làm trước mười cái, thấy mọi người còn phải làm một lúc nữa mới xong liền vào bếp, rót dầu, bắt đầu rán bánh.
Khi Lưu Trang mang bánh rán vàng tươi óng ánh xốp giòn ra, Tiểu Đoàn Tử lập tức đứng dậy hô: “Ca ma, huynh làm đồ ngon gì thế, thơm quá, đệ muốn ăn.”
Mắt Phúc Sinh và Phúc Vận cũng chăm chú vào bánh trên tay Lưu Trang. Lưu Trang thấy thế, buồn cười nói: “Ừ, mọi người dừng tay đã. Ta thấy sủi cảo này còn phải làm một lúc nữa nên đi rán bánh trước, mọi người lót dạ, mau nhân lúc nóng ăn đi, nguội liền không ngon.”
Phương Trí Viễn nhìn hai bé cưng Phúc Sinh Phúc Vận một bộ tham ăn chảy nước miếng, trong lòng ấm áp, nói với Lưu Trang: “A Trang, Phúc Sinh và Phúc Vận có thể ăn một chút không. Tuy gạo nếp khó tiêu nhưng cho mỗi đứa ăn một nửa chắc vẫn được chứ.”
Lưu Trang vốn không định đáp ứng, cậu đã đôn trứng gà và bột hồ cho bưa đứa nhỏ, nhưng nhìn bộ dáng ngốc nghếch sắp chảy dãi của Phúc Sinh và Phúc Vận, mềm lòng, vào phòng lấy ra hai cái bát nhỏ, chia đôi một cái bánh rán ra cho hai bé cưng ăn giải thèm.
Tiểu Đoàn Tử bây giờ đã có thể tự ăn, nhưng bánh rán nóng nên Trần Mặc bẻ ra thổi nguội cho bé. Tiểu Đoàn Tử ăn vui vẻ, bé thích ăn đồ dính dính, đsng tiếc là bé còn nhỏ quá nên chưa thể ăn nhiều cho nên mỗi lần được ăn đều rất vui vẻ.
Hai bé con thấy Tiểu Đoàn Tử đã bắt đầu ăn mà bánh của hai bé còn chưa có bóng dáng, nóng nảy. Phúc Sinh xoay người đến trước mặt Phương Trí Viễn, giơ tay nói: “Cha, muốn ăn, cha, muốn ăn.” Nói xong liền chỉ vào bát trong tay Lưu Trang.
Phúc Vận không kịp đợi, co chân chạy đến trước mặt Tiểu Đoàn Tử, mắt mở to, nhìn non nửa cái bánh trên tay Tiểu Đoàn Tử, mở miệng nói: “Ca ca, đệ muốn ăn.” Nói xong liền chảy nước miếng nhìn chằm chằm vào cái bánh.
Tiểu Đoàn Tử tuy thích ăn bánh lắm, nhưng nhìn đệ đệ không được ăn, ý thức trách nhiệm làm đại ca ca bùng nổ. Nhìn bánh trong tay, Tiểu Đoàn Tử lưu luyến đưa cho Phúc Vận, nhìn chằm chằm vào bánh nhưng lại làm bộ như không thèm để ý, nói: “Phúc Vận, cho đệ này, ca ca không thích ăn.”
Phúc Vận vui vui vẻ vẻ cắn một miếng. Tiểu Đoàn Tử hơi hối hận, đệ đệ cũng thật là, có thể đừng ăn trước mặt bé không, làm cho bé cũng rất thèm ăn nha, thật muốn cắn một miếng, nhưng mà làm ca ca sao có thể ăn tranh với đệ đệ được. Làm sao bây giờ, thật muốn cắn một miếng.
Lưu Trang thấy thế, vội vàng đưa nửa cái bánh phần Phúc Vận đưa cho Tiểu Đoàn Tử, nói với bé: “Tiểu Đoàn Tử, của đệ đây. Đệ đệ không thể ăn nhiều, nếu không sẽ đau bụng.”
Tiểu Đoàn Tử nghe thế, lập tức cầm bánh ăn. Lưu Trang lại đưa cho Phúc Sinh nửa cái. Phúc Vận ăn đến phồng miệng, thò tay ra trước mặt a ma bé, hỏi: “A ma, của con đâu” Mắt nhỏ còn chớp chớp bán manh.
Nếu là Phương Trí Viễn thì đã cho thêm, hắn là ông bố hai mươi bốn hiếu của hai đứa nhỏ, không thể chống cự nổi bé cưng bán manh đáng yêu, Nhưng Lưu Trang thấy tính của đương gia nhà mình như thế đã quyết định phải phẫn mặt đen (đóng vai phản diện)vậy nên cậu nhiều lần dặn mình phải nghiêm túc, sau đó nói cho Phúc Vận: “Con cầm của ca ca nên phần con phải đưa cho ca ca, nếu không phần ca ca đã bị con ăn, ca ca sẽ không có bánh.”
Phúc Vận cái hiểu cái không, cũng không nói gì, chỉ nhìn Lưu Trang. Lưu Trang thở dài trong lòng, cũng không biết Phúc Vận giống ai, tinh quái, cố tình đôi mắt lại giống Phương Trí Viễn, Lưu Trang có chút không chống cự nổi.
Mà Tiểu Đoàn Tử đã sớm biết Lưu Trang nhìn nghiêm túc nhưng thực ra chỉ là hổ giấy, cũng chăm chú nhìn Lưu Trang. Hai bé cưng chăm chú nhìn mình, Lưu Trang nhất thời cảm thấy áp lực hơi lớn!
**
Zổ: nóng quá ko kiểm tra lại đâu ~còn 1c nữa là hoàn cv
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...