Từ ngày đầy tháng, trong nhà cũng không có chuyện gì lớn. Lúc này, nghe nói chiến tranh đã bắt đầu, thương nhân đã không đi phía nam nữa. May mà bọn Phương Trí Viễn ở xa, không sợ chiến hỏa lan tới. Phương Trí Viễn tìm thời gian đến thăm chưởng quầy Lưu, dù sao ông cũng bán đồ phía nam, đoạn thời gian này chỉ sợ không dễ dàng.
Đến chỗ chưởng quầy Lưu, ngoài dự đoán là sinh ý của ông không hề bị ảnh hưởng. Chưởng quầy Lưu thấy Phương Trí Viễn đến, rất cao hứng, dẫn hắn vào phòng trong nói chuyện. Phương Trí Viễn mang theo một ít đồ cho ông, nói: “Chưởng quầy Lưu, sinh ý gần đây thế nào”
Chưởng quầy Lưu cười cười nói: “Vẫn thế, kiếm chút tiền công. Hàng phía nam không mang tới được, may mà ông cũng tìm được vài thương nhân bản địa để mua. Bây giờ đánh trận, cái gì cũng tăng giá, ông thấy các cháu cũng nên mua vài thứ để chuẩn bị, tuy bây giờ còn rất yên ổn nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, trong tay nhiều vài thứ vẫn tốt hơn.”
Phương Trí Viễn thấy cũng đúng, nhưng hắn sẽ không nói với chưởng quầy Lưu. Chưởng quầy Lưu nhớ hai cục cưng, nói với Phương Trí Viễn: “Hai tiểu tử nhà cháu giống ai Trẻ con càng nhỏ càng khó chăm, đợi lớn chút sẽ đỡ hơn.”
Vừa nói đến bọn nhỏ, khóe miệng Phương Trí Viễn liền cong lên, cười nói: “Chúng nó ngoan lắm, không hay khóc nhè. Tôi và A Trang chăm cũng nhàn, chỉ là còn nhỏ quá, đợi đến lúc hai đứa lớn thêm chút, khỏe hơn, tôi sẽ dẫn tới cho ông nhìn một cái. Hai đứa đều trắng trắng tròn tròn, uống rất nhiều sữa.”
Chưởng quầy Lưu nghe, vui vẻ nói: “Ăn được là phúc, ăn được là phúc. Ăn nhiều mới có thể khỏe mạnh được.”
Nói đến bọn trẻ, chưởng quầy Lưu thuận đường hỏi về chuyện của Lưu a ma. Phương Trí Viễn nói thoáng qua, ý là mọi người đều tốt, chưởng quầy Lưu không cần lo lắng, chỉ cần tự chăm sóc bản thân cho tốt là được.
Ngồi ở chỗ chưởng quầy Lưu một lúc, khi về, Phương Trí Viễn mang theo không ít đồ mua ở trấn trên, có ăn, mặc, dùng, càng mua rất nhiều dược liệu thường dùng. Lưu a ma thấy thế, muốn than thở một phen, nhưng nghĩ sau này đánh trận, mấy thứ này sẽ tăng giá nên cũng không nói gì.
Trước Thanh minh, Phương Trí Viễn và Phương Tằng vẫn làm chút chè, nhưng không bán mà biếu Trần Nghiễn và chưởng quầy Trần một ít, phần còn lại thì để nhà uống. Dưa hấu cũng trồng không ít, chuẩn bị làm nhiều dưa hấu sương hơn. Chỗ chưởng quầy Lưu bán dưa hấu sương rất đắt hàng, có vài thương nhân mua rất nhiều để mang đến phía tây bán, vậy nên dù không bán được đến phía nam thì cũng không phải lo.
Mà Lưu Trang thì rốt cuộc cũng ở cữ xong, không bị Lưu a ma bắt ở trong phòng nữa. Vì thời tiết càng ngày càng nóng, hai cục cưng cũng được đẩy ra phơi nắng. Lưu Trang bị con giữ chân không ra khỏi cửa được, mỗi ngày đều cùng Lưu a ma và Trần Mặc làm việc nhà, chăm con, cũng không sợ buồn.
Năm nay làm ít chè, Phương Tằng và Phương Trí Viễn đều rảnh rỗi. Hai người bèn thương lượng, quyết định lên núi một chuyến, xem có thể săn được con gì không, không bán thì nhà mình ăn cũng tốt.
Phương Tằng là thợ săn giàu kinh nghiệm, mấy năm nay cũng không thường xuyên đi săn, lần này đi cực kỳ hứng khởi. Phương Trí Viễn là tân thủ, Lưu Trang không yên lòng, để con cho Lưu a ma và Trần Mặc trông để đi cùng.
Ba người cùng đi vào núi, đều có kinh nghiệm, thậm chí Lưu Trang còn hái được rất nhiều nấm, định về nhà sẽ nấu canh. Phương Tằng vừa vào núi đã bắt được một con gà rừng. Vì mấy năm nay Phương Tằng ít lên núi săn thú nên thỉnh thoảng sẽ có một con gà, thỏ linh tinh chạy ra.
Chỉ một lát, trong gùi của Phương Tằng đã đầy gà và thỏ. Phương Trí Viễn cũng bắt được một con gà, nhưng cũng chỉ có một con. So với cữu cữu, Phương Trí Viễn không phục, đều là hán tử mà sao chênh lệch nhiều thế chứ.
Nhất là trước mặt Lưu Trang, Phương Trí Viễn rất muốn thể hiện một phen. Vì thế, Phương Trí Viễn dùng toàn lực săn thú, để Lưu Trang khen ngợi mình. Có quyết tâm, Phương Trí Viễn nhanh chóng hành động, chậm rãi tìm kiếm con mồi, cẩn thận xem phân động vật trên mặt đất để phán đoán nơi này có con mồi gì.
Bận việc một lúc lâu, Phương Trí Viễn phát hiện một con lợn rừng. Con lợn rừng kia cũng xui xẻo, khó được ra ngoài tìm ăn lại bị Phương Trí Viễn gặp được. Phương Trí Viễn rất hưng phấn, cài tên, ngắm chuẩn, bắn. Vốn nghĩ đã chắc ăn, không ngờ lợn rừng hơi di chuyển, mũi tên liền cắm vào đùi nó.
Con lợn gào thảm một tiếng, kinh động Phương Tằng và Lưu Trang. Hai người nhìn, hoảng sợ, mỗi người nhanh chóng bắn một tên. Con lợn chạy vài bước rồi gục xuống. Lưu Trang chạy vội tới xem Phương Trí Viễn, thấy toàn thân hắn không sao mới an tâm.
Phương Trí Viễn sờ sờ mũi, đặc biệt 囧 nha, cũng không phải hắn chưa từng giết lợn rừng, hôm nay lại thất thủ, đúng là mất mặt với Lưu Trang. Hắn cười gượng nói: “Cái kia, sông có khúc người có lúc, lâu rồi không động vào cung tên, bắn không chính xác.”
Lưu Trang lại nói: “Chỉ cần huynh không sao là được, đệ cũng có lúc thất thủ mà. Huynh đừng để trong lòng, lát nữa huynh mà gặp con mồi lớn thì cẩn thận chút nha. Tốt nhất là nói với đệ và cữu cữu một tiếng, đệ và cữu cữu trợ trận cho huynh.”
Phương Trí Viễn biết đây là Lưu Trang giữ thể diện cho hắn, cười nói: “Ta biết, đệ yên tâm đi. Lần này thật sự là ngoài ý muốn, lần sau ta sẽ để ý. Cữu cữu đang xem con lợn kìa, chúng ta đến xem xem đi.”
Phương Tằng nhìn con lợn rừng béo tốt hơn trăm cân, nói với Phương Trí Viễn và Lưu Trang: “Xem ra chúng ta phải về thôi, thứ này không mang về không được. Hổ tử, con đeo gùi cho cữu cữu, cữu vác con lợn này về. A Trang, con lấy đất chôn hết vết máu này đi.”
Phương Trí Viễn vội vàng nói: “Cữu cữu, con vác cho. Cữu đeo gùi cho con, con vác lợn rừng về.” vừa bị mất mặt, Phương Trí Viễn cấp bách muốn lấy lại thể diện. Phương Tằng cũng không tranh với Phương Trí Viễn, anh biết mấy năm nay Phương Trí Viễn ngày càng khỏe, vác một hai trăm cân là bình thường.
Vì thế ba người liền trở về, vì trên người lợn rừng có máu nên trên người Phương Trí Viễn và Phương Tằng đều dính một ít. Đến nhà, Phương Trí Viễn đặt lợn rừng xuống đất, Lưu Trang thận trọng, rửa sạch vết máu trên người, vào nhà bảo Trần Mặc ôm hai bé vào nhà trước để không bị máu dọa sợ.
Lưu a ma và Trần Mặc thấy họ về sớm vậy, nghe nói là săn được lợn rừng, trong lòng cũng rất vui vẻ. Phương Tằng và Phương Trí Viễn xử lý lợn rừng, còn chưa làm xong, Lâm Chính liền vội vàng lao tới, vừa vào cửa liền nhìn thấy Phương Trí Viễn và Phương Tằng đang chặt thịt mới biết mình nhầm.
Phương Tằng thấy lúc vừa tới Lâm Chính rất sốt ruột, vội hỏi: “A Chính, đệ sao thế Gấp gáp như vậy là có chuyện gì sao”
Lâm Chính dở khóc dở cười nói với Phương Tằng: “Còn không phải mấy người lắm chuyện kia, nói có người nhìn thấy hai cậu cháu huynh cả người đầy máu, là lúc săn lợn rừng bị lợn rừng húc, thương rất nặng. Nói sống động lắm, đệ nghe liền hoảng sợ, vậy nên mới tới đây nhìn xem.”
Phương Tằng và Phương Trí Viễn hai mặt nhìn nhau, không biết tại sao sẽ có lời đồn đãi như vậy. Lưu a ma ở trong nhà nghe thấy, tức đến nhảy dựng lên, nói với Lâm Chính: “Là ai xấu xa như vậy, A Viễn và cữu cữu nó đều bình an mà dám trù ẻo như vậy. Xem ta mà biết ai nói lung tung, nhất định phải đến tận cửa hỏi cho rõ.”
Phương Trí Viễn nói: “Ma ma, đừng tức giận, miệng thiên hạ mà, so đo với họ thì chúng ta tức giận, họ cũng chẳng sao. Chúng ta cứ mặc kệ họ đi, chắc chắn là nhà ta càng lúc càng phát đạt, vài người trong thôn liền bắt đầu đau mắt. Không cần vì thế mà tức giận.”
Lưu a ma cũng biết không tìm được đầu sỏ tung tin đồn, ông khẽ cắn môi, trong lòng oán hận, vốn định bảo Phương Trí Viễn và Phương Tằng ra ngoài đi vài vòng để những người đó nhìn xem, nhưng nghĩ nghĩ, trong lòng liền không phục, vì sao người ta nói gì thì ông phải đi giải thích chứ, y như là bọn họ chột dạ. Chỉ cần lờ lời đồn đi, nhà mình sống nhà mình, những người đó có nói gì cũng không thể ảnh hưởng đến mình.
Phương Trí Viễn nhìn Lưu a ma được trấn an cũng yên tâm. Vừa lúc Phương Tằng chặt xong thịt, lấy hai miếng đưa cho Lâm Chính, bảo anh mang về ăn. Lâm Chính từ chối một phen, cuối cùng không chối được mới nhận rồi về. Trên đường gặp vài người thân quen với Phương Tằng, Lâm Chính giải thích, mọi người mới về nhà.
Mà bên này, Phương Tằng thấy thịt lợn quá nhiều, bọn họ còn mang về không ít gà rừng và thỏ, nhà mình chắc chắn là ăn không hết, nhưng lúc này bán cũng không được giá. Có thể đến chỗ chưởng quầy Trần nhưng trước kia Phương Tằng không săn thú, chưởng quầy Trần đã tìm thợ săn khác, giờ mang đến, chưởng quầy Trần nhất định sẽ mua nhưng Phương Tằng sẽ cảm thấy ngượng.
Vì thế, Phương Tằng để lại một nửa, ngẫm nghĩ lại lấy thêm hai cái chân, bốn con gà, dặn Phương Trí Viễn một câu, dẫn Trần Mặc và Tiểu Đoàn Tử đi Trần gia, cũng định nhân lúc thanh nhàn thì ở lại Trần gia vài ngày để Trần Mặc đoàn tụ với người thân.
Một nửa thịt lợn còn lại, Phương Trí Viễn và Lưu Trang cũng không biết phải làm sao, ăn nhất định là không hết. Cuối cùng vẫn là Lưu a ma hạ quyết định, muối một phần, phơi khô để giành, lại thái ra làm mấy món thịt kho, thịt hầm để ăn. Phương Trí Viễn nghĩ con nhỏ, mấy tháng nữa sẽ ăn dặm, trước kia hắn thấy A Nam làm ruốc trộn vào cháo cho con anh, nói là tốt cho bé. Phương Trí Viễn giờ làm cha, trong lòng chỉ nghĩ làm gì tốt cho con, nói với Lưu a ma, Lưu a ma liền vui vẻ. Nhân lúc nhiều thịt, Lưu a ma quyết định làm một ít cho người lớn ăn thử, nếu ngon thì sẽ làm cho hai cục cưng ăn.
Thịt lợn rựng nặng mùi, nếu không biết xử lý sẽ không thể ăn. May mà Lưu a ma có biện pháp, ướp, nấu, còn thử làm ruốc. Phương Trí Viễn và Lưu Trang liền ở nhà giúp đỡ Lưu a ma và chăm hai đứa con mình.
Mà Lâm Chính tuy đã giải thích cho người trong thôn, nhưng cũng không thể khiến người khác hoàn toàn tin tưởng, chỉ nói Phương Tằng không việc gì, Phương Trí Viễn nhất định là bị thương, nếu không sao vẫn ở trong nhà không ra ngoài. Mọi người càng nói càng thái quá, truyền đến thôn khác liền thành Phương Trí Viễn trọng thương sắp chết, Phương Tằng lên trấn trên tìm đại phu cho hắn.
Lúc Lâm Thành gia đến chơi với Lưu a ma, nhìn Phương Trí Viễn vẫn khỏe mạnh liền nói chuyện này coi như chuyện cười cho Lưu a ma nghe. Phương Trí Viễn nghe, không còn gì để nói, không biết ý tưởng của họ sao lại có thể kỳ quái như vậy
Chờ thêm vài ngày, Phương Tằng trở về, mọi người nhìn Phương Trí Viễn còn chân còn tay, sắc mặt hồng nhuận, đều biết là tin vịt.
Tiểu Đoàn Tử giờ đang học nói, đọc nhấn từng chữ rõ ràng, hơn nữa nói đặc biệt nhiều. Điểm này Phương Tằng luôn cho rằng đây là ảnh hưởng của việc trước kia mỗi ngày Phương Trí Viễn tụng kinh bảo Tiểu Đoàn Tử gọi ca ca, nếu không, anh và A Mặc nhà anh đều là người ít nói, Tiểu Đoàn Tử sao có thể líu ríu cả ngày, không lúc nào ngừng như vậy được.
Ví như lần này về, Tiểu Đoàn Tử liền kể việc ở nhà ngoại với Phương Trí Viễn, nói ma ma ngoại của bé làm bánh bột hoa đào ngon thế nào, bé có thể ăn một cái rưỡi nè, cữu cữu bé dẫn bé đi xem ngựa, bé còn sờ sờ nè, ông bé dẫn bé đi ăn một con gà nướng đặc biệt lớn đặc biệt lớn nè.
Phương Trí Viễn nghe đến mất kiên nhẫn, Tiểu Đoàn Tử còn không dễ lừa, chỉ nói không đã ghiền, còn đòi Phương Trí Viễn phát biểu ý kiến. Ví như, lúc Tiểu Đoàn Tử nói đến gà nướng liền hỏi Phương Trí Viễn: “Ca ca, sau này huynh có thể dẫn đệ đi ăn gà nướng cực kỳ cực kỳ lớn kia không Lần này đệ đi chỉ nhìn, a ma không cho đệ ăn, nói đệ không ăn được.”
Nói liền cảm thấy uất ức, rõ ràng bé đã lớn như vậy, răng đã mọc hết mà còn chưa thể ăn gà nướng.
Phương Trí Viễn thấy Tiểu Đoàn Tử hơi mất hứng, vội vàng dỗ giành: “Không sao, lần sau ca ca dẫn đệ đi ăn gà nướng cực kỳ cực kỳ to, không nói cho cha ma đệ, chỉ hai chúng ta đi.”
Tiểu Đoàn Tử nghe, quả nhiên cao hứng, nhưng vẫn mất tự nhiên vươn ra hai ngón tay nhỏ, nói: “Muốn hai con!”
Phương Trí Viễn sờ sờ đầu của bé, nói: “Nhóc con tham lam, chỉ biết lừa ca ca đệ, đệ phải biết là ca ca đệ tồn tiền riêng không dễ dàng đâu.”
Tiểu Đoàn Tử nghiêng đầu, nói với Lưu Trang ngồi cuối hành lang: “Ca ma, tiền riêng là cái gì Tiền riêng của ca ca ít lắm, huynh có thể cho huynh ấy một ít không Không thì huynh ấy không dẫn đệ đi ăn ngon được.”
Phương Trí Viễn nhìn Tiểu Đoàn Tử, cảm thán trong lòng, tiểu tử này thông minh như vậy là giống ai vậy!
**
Zổ: nhắc lại lần nữa là 1 cân = ½ kg nhé
Tr này tôi khâm phục Lưu a ma nhất và hâm mộ Trần Mặc nhất TvT lấy đc anh chồng quá tuyệt vời ~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...