Khang Chánh Bình năm nay đã gần sáu mươi là ủy viên sáng giá số một cho vị trí chủ tịch thành phố trong đợt bầu cử lần này, ông đã lăn lộn trong chính trường gần nửa đời người nên đạt được thành tựu như hôm nay không dễ dàng gì.
Từ thế giới khi ngoài ánh sáng tung hô pháp luật là công bằng nhưng bên trong lại đen hơn mực tàu đã tôi luyện nên một tên quan cáo già bất chấp mọi thủ đoạn để giữ quyền lực trong tay không ai không kiêng dè, e sợ mỗi khi nghe đến.
Phòng VIP tại trà lâu nổi tiếng Thượng Phong, Khang Chánh Bình ngồi ở chiếc ghế trà đạo, nét mặt ông âm trầm quan sát người con gái khoảng hai mươi bảy tuổi trước mặt mình.
Dĩ An một thân tây trang đen tôn lên vóc người cao gầy, ngũ quan tinh sảo nhưng lại tỏa ra hàn khí bức người, mái tóc xoăn đỏ rượu xõa dài trên vai, một cỗ lãnh diễm cao quý hòa cùng vài tia quyến rũ.
Khí tràng toát ra từ người Dĩ An khiến cho Khang Chánh Bình phải phần nào dè chừng cùng e sợ bởi khó có ai ở độ tuổi như cô có thể toát ra một loại khí thế bức người khiến đối thủ lạnh từ trong xương tủy.
Đúng vậy, một người đàn ông trung niên đỉnh đạc người nghe người sợ như ông lại bị một cô gái nho nhã làm ông lo sợ.
Tuy nhiên,ba mươi năm sống trong thế giới hỗn tạp đã giúp ông che dấu được nỗi bất an đó.
"Không biết Dĩ tiểu thư tìm gặp ta có chuyện gì?" – Ủy viên Khang từ tốn hỏi, dù sao trước mặt nhân dân ông là một người quan thanh liêm chính trực.
Huống chi ông vẫn chưa biết cô ta là bạn hay địch.
Dĩ An từ tốn thưởng thức mùi vị trà dần tan trong khoang miệng từ thanh mát đến đắng chát rồi khẽ mỉm cười "Trà Sen phủ Tây Hồ này ngon như vậy, sao ngài không thử dùng một chút?"
"Vậy sao? » - Khang Chánh Bình sau khi hỏi khẽ nhìn qua chén trà trước mặt rồi đưa tay nâng tay nhâm nhi thưởng thức.
Nhìn người đàn ông uy nghiêm trước mặt Dĩ An không sợ sệt, không nhanh không chậm đáp "Chọn đối tác cũng giống như chọn trà, đối tác giỏi như loại trà hảo hạng còn không thì ngược lại.Ủy viên Khang hiểu tại sao không?"
Lúc này vừa buông chén trà trong tay xuống, Khang Chánh Bình khẽ cau mày nhìn Dĩ An.
Cô khẽ đưa tay lau nhẹ chén trà, mỉm cười "Trà hảo hạng chính là làm cho người uống cảm thấy thoải mái, làm cho họ động lại sự tưởng nhớ mà sau này lại tìm đến.
Cũng giống như đối tác, nếu hai bên hợp tác ăn ý thì tất nhiên sự liên kết sẽ càng lâu bền đôi bên cùng có lợi."
Lúc này, Khang Chánh Bình làm sao không hiểu được ý tứ của Dĩ An, người thông minh như cô khiến ông rất muốn hợp tác nhưng để sống được với cô thì ông phải càng thận trọng "Vậy cô nói xem, Sen phủ Tây Hồ này cao quý như vậy tôi nên chọn không?"
Dĩ An tự châm thêm trà, rồi nhẹ nhàng nhâm nhi, bình tĩnh và điềm đạm là điều đối thủ luôn nhìn thấy từ Dĩ An, cô không cho họ có một chút cơ hội nào để tìm ra điểm yếu của mình "Ngài đã có quyết định, hà cớ gì còn phải hỏi." – Nói đoạn, Dĩ An lấy ra hai bộ hồ sơ đặt lên bàn, mỉm cười "Ngài là người thông minh, tôi tin ngài xem xong sẽ rõ ràng hơn"
Khang Chánh Bình nhìn vẻ mặt phong đạm vân khinh của Dĩ An rồi nhìn đến hai bộ hồ sơ được đặt trên bàn, sau đó lần lượt xem qua nội dung bên trong.
Dĩ An vẫn điềm nhiên vừa thưởng trà vừa xem bộ dạng thất kinh hiện lên nơi khóe mắt của ủy viên Khang mà mày liễu khẽ nhếch hài lòng.
"Thế nào, ủy viên Khang?" – Dĩ An tự tiếu phi tiếu hỏi ông.
"Chỉ dựa vào những thứ này mà cô muốn đấu với tôi? Hơn nữa đời người làm quan của tôi, tôi không nghĩ đến một con nhóc như cô mà tôi cũng không giải quyết được."– Ông không ngờ sự bất an lúc đầu của ông là hoàn toàn đúng, Dĩ An có thể khiến ông cảm giác bị uy hiếp đến tột cùng.
Nội dung bên trong một phần chính là quá trình phạm pháp của hai cha con họ Phác, phần còn lại chính là những chuyện đen tối của ông làm ra.
Khang Chánh Bình cứ nghĩ đã giải quyết gọn gàng sạch sẽ không lưu lại bất cứ một dấu vết nào sau những lần hành động nhưng không ngờ hôm nay lại nhìn thấy tập tài liệu chi tiết này lại làm ông sợ hãi.
Những chuyện này nếu đưa ra ánh sáng thì đừng nói đến chiếc ghế chủ tịch thành phố ông không chạm tới mà còn là ăn cơm tù đến mục xương.
Khang Chánh Bình cố gắng giữ bình tĩnh thử uy hiếp cô.
Dĩ An khẽ cười "Tôi tin năng lực của ngài.
Chỉ là..."- Dĩ An nhẹ nhàng châm trà mời ủy viên Khang, tiếp lời "Tài liệu tôi có thể đến ba ngày để có đầy đủ nhưng mạng người tôi chỉ cần một đêm.Ngài thấy sao?"
"Cô..."- Khang Chánh Bình lúc này chỉ có thể thốt lên một chữ mà thôi, ông biết rằng người con gái này không hề dễ dàng đối phó, có được những nội dung bên trong với thời gian ngắn thì chắc chắn không phải kẻ tầm thường có thể đối phó như cha con Phác thị.
Dĩ An nhìn ủy viên Khang có chút sợ sệt nhìn nàng, đôi mắt phượng sắc bén hơn khẽ nói "Ở thành phố này, tôi còn cần ngài giúp đỡ.
Huống chi, mạng người tôi cần không phải là ngài." - Nhìn thẳng vào mắt của Khang Chánh Bình, Dĩ An đưa ra một câu hỏi nhưng lại mang tính trần thuật "Ngài là người thông minh, đứng bên tôi hay không lòng ngài đã rõ?"
Dĩ An nhẹ nhàng đứng lên rời khỏi chỗ, vừa xoay người bước đi thì giọng trầm thấp phía sau vang lên "Vậy chiếc ghế chủ tịch kia?"
Mái tóc màu đỏ rượu dường như không che được nụ cười khẽ đầy khinh bỉ của cô dành cho ông "Tôi sẽ không để ngài phải khó xử" – Đến cuối cùng, có kẻ vẫn chọn tham vọng của bản thân khi đứng trước cái chết.
Nhìn bóng lưng đi xa của Dĩ An dần biến mất, Khang Chánh Bình dần hiểu rõ số phận của mình sau ngày hôm nay.
Dưới ánh mắt của người người ông cao lớn vạn trượng nhưng dưới ánh mắt của Dĩ An, ông chỉ là một quân cờ nhỏ bé không hơn không kém và có thể chết bất cứ lúc nào khi đã hết giá trị lợi dụng nhưng kẻ như ông thì làm sao có thể chịu sự uy hiếp này "Dĩ An, cô tưởng cô là ai? Tôi sẽ cho cô thấy ai mới là quân cờ thật sự.
Hừ."
Tường đã chờ bên ngoài, nhìn thấy bóng dáng của Dĩ An liền bước xuống mở cửa xe khẽ hỏi "Mọi chuyện như thế nào thư tiểu thư?" – Đây là lần đầu tiên cậu chủ động hỏi thăm với vị phó tổng này, nói thế nào Dĩ An cũng là cấp trên của cậu huống chi những ngày qua làm việc chung tự trong lòng cậu phát ra cảm giác khâm phục trước sự quyết đoán, thông minh, khôn khéo và có phần nhẫn tâm của cô
Dĩ An nghiêng người ngồi vào xe, gương mặt không biểu cảm thản nhiên đáp "Đơn giản hơn tôi nghĩ".
"Xem ra huyền thoại của cô ở C.W không phải là giả, nếu năng lực của cô đứng thứ hai thì không có ai dám đứng vị trí số một trừ chủ tịch"- Tường thầm nghĩ.
- --------------o0o----------------------
"Tiểu Huân, rửa tay ăn cơm thôi" – Dĩ An cởi tạp dề đặt lên giá treo bước qua phòng khách nói với Trầm Dĩ Huân đang vui vẻ xem phim hoạt hình.
Tiểu Huân nghe gọi liền vui vẻ tắt tivi đi rửa tay sau đó ngồi yên vị ở chiếc ghế trong phòng ăn.
Phòng ăn tại biệt thự Dĩ An được ngăn cách với phòng khách bởi lối đi nhỏ, chính giữa được đặt một chiếc bàn dài đủ cho sáu người, phía sau là kệ bếp sang trọng của hãng Boca do Bolo.
Thiết kế chủ yếu ở đây là gam màu trắng đen theo phong cách tây âu hiện đại lại thêm tận dụng độ phản chiếu mặt kính xung quanh làm tăng chiều rộng của không gian kết hợp với ánh đèn vàng giúp cho phòng ăn thêm chút ấm áp.
Tiểu Huân nhìn trên bàn bày ba món chính và một món canh nhìn rất đẹp mắt liền trầm trồ khen ngợi " Cô, cô..đây là cô làm hết sao?"- Cô bé chỉ tay vào từng món mà nói tiếp " Nào là đậu phụ tứ xuyên, sườn xào chua ngọt, cải thìa sốt dầu hào còn có canh súp rau củ nữa.
Cô thật giỏi nha" – Tiểu Huân giơ ngón tay cái lên cho cô xem.
Dĩ An nhìn hành động của cô bé rồi khẽ cười xoa đầu " Nếu thích thì con ăn nhiều vào một chút."
"Dạ" – Tiểu Huân ngoan ngoãn đáp một tiếng rồi chờ Dĩ An bắt đầu ăn thì cô bé mới hì hục ăn cơm của mình.
Dĩ An khá hài lòng về cách thức giáo dục của Trầm Hạ đối với Tiểu Huân "Xem ra người chị dâu này đúng là hiểu lễ nghĩa"
"King..kong!" – Tiếng chuông cửa đánh tan bầu không khí của buổi cơm tối, Dĩ An nhẹ nhàng buông chén ra mở cửa.
Một cô gái khoảng chừng ba mươi, gương mặt tuy có chút mệt mỏi nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp dịu dàng đứng bên ngoài đối diện với Dĩ An, cô khẽ cười "Xin hỏi cô là Dĩ An?"
Dĩ An nhìn người phụ nữ đứng trước mặt không cần cô ta giới thiệu bản thân cô cũng biết đó là ai, Dĩ An khẽ nghiêng thân người nhường cô bước vào rồi nhẹ nhàng nói "Chị chắc cũng vừa về, cùng ăn cơm đi"
Trầm Hạ mỉm cười gật đầu, Dĩ An đem vali của Trầm Hạ để ở phòng khách rồi dẫn cô đi vào phòng ăn.
Trầm Dĩ Huân đang ăn cơm thấy mẹ liền buông xuống nhưng không ra khỏi chỗ, gương mặt nho nhỏ cười tươi " Mẹ về rồi, cùng ăn cơm đi mẹ.
Cô nấu ngon lắm"
Trầm Hạ xoa đầu và khẽ hôn lên trán cô bé " Uhm, mẹ nhớ Tiểu Huân nhiều lắm" – Đối với Trầm Hạ, Trầm Dĩ Huân là người quan trọng nhất đối với cô.
Đứa bé là kết tinh tình yêu của cô đối với Dĩ Thần, người đàn ông cô yêu nhất và cũng đã hy sinh vì cô nên dù có thế nào cô cũng sẽ bảo vệ, thương yêu chăm sóc cho đứa bé này thay cho anh cũng như vì cô.
Dĩ An đặt bộ chén đũa mới cho Trầm Hạ sau đó trở về chỗ của mình khẽ nói " Chị cứ tự nhiên"
"Cám ơn em"- Trầm Hạ nhận chén đũa, bắt đầu bữa tối, quả thật sau khi kết thúc công việc cô liền nhanh chóng quay về thành phố, một mặt vì nhớ con gái còn lại chính là tò mò về cô em chồng chưa lần gặp nào.
Tuy cô chưa lần nào gặp Dĩ An nhưng khi Dĩ Thần còn sống vẫn rất hay nhắc đến cô em gái này, anh rất tự hào và thương yêu Dĩ An.
Dĩ Thần còn dự định sau khi giải quyết xong công việc sẽ dẫn cô qua Mỹ gặp người em gái đang du học này chỉ là sự kiện kia đã làm thay đổi tất cả, cả nhà họ Dĩ bị sát hại nếu không phải Dĩ Thần dùng hơi thở cuối cùng để bảo vệ thì cô cũng không an yên ngồi ở đây.
Cô cũng từng nghĩ sẽ giúp nhà họ Dĩ trả thù nhưng cô chỉ là một cô gái đang mang thai, không tiền, không gia cảnh thì làm gì được.
Điều cuối cùng cô có thể làm cho nhà họ Dĩ là bình an sinh ra Tiểu Huân, giọt máu của nhà họ Dĩ còn sót lại.
Chỉ là, cô không ngờ đến một ngày Dĩ An thật sự từ cõi chết quay lại tìm mẹ con cô nên trong lòng cô giờ đây có rất nhiều câu hỏi.
Dĩ An gắp miếng rau đặt vào chén của Tiểu Huân "Tập ăn rau xanh vào." – Sau đó, cô khẽ nói với Trầm Hạ " Ăn xong chị vào thư phòng cùng em"
Sau khi kết thúc bữa ăn, Trầm Hạ kiên quyết rửa bát nên Dĩ An ở phòng khách chơi trò rút gỗ mới mua lúc sáng với Tiểu Huân trong lúc chờ đợi, Dĩ An thấy bóng dáng Trầm Hạ đứng phía sau liền đứng lên xoa đầu Tiểu Huân "Tiểu Huân về phòng tắm rửa sau đó xem bài mai đi học"- Tiểu Huân ngoan ngoãn vâng lời dọn dẹp đồ chơi rồi chạy lên phòng, cô bé cũng khá quen với ngôi nhà này rồi.
Dĩ An bước vào thư phòng ngồi xuống chiếc ghế sofa mềm mại màu đen được cô nhập về từ Ý.
Trầm Hạ theo sau cô cũng nhẹ nhàng ngồi vào phía đối diện, đây là lần đầu tiên Trầm Hạ nhìn thấy Dĩ An ở bên ngoài, cô so với trong ảnh đẹp hơn rất nhiều, Dĩ An sở hữu dáng người tiêu chuẩn, khuôn mặt thanh tú cùng sống mũi cao lại thêm làn da trắng mịn nhìn vào khiến người ta rất hâm mộ nhưng Trầm Hạ cảm giác được Dĩ An đã không còn là cô gái vui vẻ hồn nhiên vô ưu vô lo của trước đây bởi ánh mắt tuy đẹp nhưng lại sâu không thấy đáy không còn khiến người ta cảm thấy ấm áp như ánh nắng mùa xuân khi nhìn vào.
Trầm Hạ khẽ hít thở sâu "Mấy năm qua em sống thế nào?"
Dĩ An nhìn người chị dâu chưa một lần gặp mặt này, Trầm Hạ hiện tại là quản lý phòng marketing của công ty du lịch tại thành phố, cuộc sống cũng xem là ổn định không phải lo lắng quá nhiều.Trầm Hạ là một cô gái thuộc gia đình tri thức có bố mẹ là giáo viên nhưng lại mất sớm khi cô vừa vào năm ba đại học, cô đã cố gắng vừa học vừa làm để kiếm tiền đóng học phí cùng lúc đó lại được nhận vào Thần An thực tập năm cuối.Tuy Trầm Hạ không thuộc dạng xinh đẹp sắc sảo như những cô thiên kim hàng hiệu đầy thân, gia cảnh cũng không hoành tráng nhưng lại làm Dĩ Thần động lòng quyết tâm theo đuổi, Dĩ gia cũng không có suy nghĩ môn đăng hộ đối nên rất nhanh chấp nhận cô con dâu khả ái, ngoan hiền và tài năng này, chỉ là nhà họ Dĩ lại thiếu cô gái thanh thuần này một danh phận nên cô sẽ thay anh Dĩ Thần bảo vệ tốt mẹ con họ.
Dĩ An khẽ cười, xoa nhẹ lên vết sẹo có chút mờ nhạt ở cánh tay được tay áo che lại " Vẫn tốt, chỉ là có thêm vài biến chứng nhỏ do cuộc ẩu đả năm đó để lại"
Trầm Hạ nghe Dĩ An nói khẽ nhíu mày "Không trị dứt được sao?"- Năm đó, Trầm Hạ có biết được Dĩ An cũng bị truy sát bên Mỹ khi đang bị nhốt ở nhà kho, Dĩ Thần đã tính toán kỹ lưỡng nhưng vẫn không ngờ Dĩ An vẫn không tránh khỏi.
Bây giờ thấy Dĩ An còn sống nhưng lại mang biến chứng của thương tích năm xưa khiến cô lo lắng, dù chưa đăng ký kết hôn nhưng trong thâm tâm Trầm Hạ đã xem mình là con dâu nhà họ Dĩ lại thêm cô cũng phải thay Dĩ Thần chăm sóc đứa em gái mà anh ấy yêu thương.
Dĩ An lắc đầu, giọng có chút hoài niệm "Năm đó, diêm vương không nhận mạng của em mà cho dạo quỷ môn quan một vòng rồi trở về đã là may mắn.
Gần hai năm dằn vặt trong đau đớn để có thể trở về như hiện tại là tốt lắm rồi"
Trầm Hạ có thể cảm nhận được nỗi đau mà Dĩ An đã trải qua, cô biết không ai mà không đau lòng và tuyệt vọng khi biết rằng chỉ sau một đêm chỉ còn lại một mình họ trên thế giới rộng lớn này, người thân chết còn bản thân bị kẻ thù truy đuổi nơi đất khách quê người.
Nỗi đau đớn và mất mát đó là bóng ma ám ảnh cả đời của Dĩ An nếu cô không buông xuống được.
Trầm Hạ thở dài một tiếng, cô khẽ dời thân mình tiến đến ôm Dĩ An vào lòng "Trở về là tốt rồi, ở đây em còn chị và Tiểu Huân"
Dĩ An để Trầm Hạ ôm, đã rất lâu rồi không có ai ôm cô như vậy.
Mặc dù không ấm áp như cái ôm của mẹ nhưng ít ra nó cho cô biết được mình còn người thân "Em biết.
Trở về để lấy lại những gì thuộc về Dĩ gia chúng ta"
Trầm Hạ khẽ run người, không phải cô chưa từng nghĩ sẽ tìm ra hung thủ đưa ra ánh sáng chỉ là cô không biết phải làm thế nào mới phải huống chi còn vướng bận Tiểu Huân.
Từ khi bước vào khu nhà sang trọng này thì cô đã biết bảy năm qua ở nước ngoài Dĩ An đã không còn là cô tiểu thư hiền hậu như lời kể mà là một thương nhân nhưng cũng không hẳn là chân chính trong mắt mọi người, trên người Dĩ An có một loại khí tràng làm người khác phải e sợ.
"Em sẽ không để chị và Tiểu Huân bị xoáy vào cuộc chơi này"- Dĩ An thoát ra khỏi cái ôm của Trầm Hạ mà nhìn thẳng vào ánh mắt của cô như khẳng định lời nói của mình.
"Anh sẽ không thích"
Trầm Hạ khẽ cười, cô cảm nhận tình thân ở Dĩ gia rất thiêng liêng.
Cô sống ở thành phố xa hoa bậc nhất cả nước, làm việc với những kẻ thượng lưu đầy toan tính thì tình thân ở Dĩ gia là thứ mà ai ai cũng mong ước: không toan tính, không tranh giành, không vụ lợi dù có là trước đây hay hiện tại dù chuyện bảy năm trước có xảy ra hay không.
"Chị biết, bốn năm trước chị đã biết rồi"
Dĩ An rời khỏi ghế bước đến bàn làm việc lấy một chai xịt cay nhỏ dưới dạng bút bi mà cô đã mua bên Mỹ đưa cho Trầm Hạ "Trương quản lý là tên háo sắc dù chị có phòng bị thì cũng nên cẩn thận một chút.
Vệ sĩ không thể nào quan sát được hết tình hình và ứng cứu kịp thời"
Trầm Hạ nhận "chiếc bút bi" cất vào túi "Cám ơn em" – Trầm Hạ không phải kẻ ngốc, lúc Dĩ Huân lên hai tuổi thì Từ thúc xuất hiện an bài tất cả từ nhà ở đến công việc cho hai mẹ con, tuy là một căn hộ bình thường cùng công việc nhân viên như bao người khác nhưng đó là cách mà Dĩ An bảo vệ họ.
Trầm Hạ biết Dĩ An muốn Tiểu Huân an yên sống qua ngày như những đứa trẻ khác mà không phải bị uy hiếp đến tận cùng.
Dĩ An cũng bố trí vài vệ sĩ luôn đi theo cẩn thận bảo vệ họ chỉ là một tháng trở lại đây thì tần suất vệ sĩ cũng nhiều hơn nên cô biết Dĩ An đã về và chuẩn bị cho công việc trả thù của cô.
"Không cần khách sáo, điều là người nhà cả" – Dĩ An trở lại ngồi trên sofa nhìn đồng hồ điểm chín giờ tối "Cũng khuya rồi, tối chị ngủ lại đây đi, phòng Tiểu Huân trên lầu hai bên trái, đồ dùng cá nhân điều là mới"
Trầm Hạ nhìn Dĩ An cười hiền hậu khẽ gật đầu rồi xoay người đi, vừa ra đến cửa cô nghe được giọng Dĩ An có chút vui vẻ có chút trêu đùa vang lên "Chị dâu, anh trai đúng là có mắt thẩm mỹ.
Phu nhân nhà họ Dĩ chỉ có Trầm Hạ"
Trầm Hạ vẫn đứng đó bóng lưng mảnh khảnh nhưng không yếu đuối dừng trước ánh mắt Dĩ An, giọng nói tuy lộ vẻ mệt mỏi nhưng không kém phần cứng rắn "Thế nên chị sẽ thay anh em xem em như em gái mà chăm sóc mà lo lắng.
Em cũng đừng bao giờ cảm thấy nhà họ Dĩ nợ chị mà áy náy vì chị chưa bao giờ hối hận khi yêu Dĩ Thần."
- ---------------o0o-----------
Phác Hy sau gần ba tuần đi công tác bên Nhật cuối cùng cũng trở về.
Lý Giao Viên nhìn thấy chồng mình nét mặt tiều tụy liền có chút đau lòng có thể nói đây là lần đầu tiên từ sau khi lấy nhau mà Phác Hy bày ra cho cô thấy, nhận lấy áo khoác và treo lên giá đồ Lý Giao Viên khẽ hỏi thăm " Công việc không tốt sao anh?"
"Uhm" - Phác Hy không nhìn cô vừa đi vừa kéo caravat, sau đó ngồi ở sofa trong phòng khách nhắm hai mắt.
Lần này đàm phán với Kamasha tuy nói thành công nhưng hơn ai hết hắn biết nếu đợt hàng này nhập cảng êm đẹp thì cuộc sống của hắn bình yên nhưng nếu bị chính phủ nhắm thì cuộc đời của hắn coi như toi, hắn ở tù thì còn có ngày ra nhưng nếu bị Kamasha biết hắn làm mất một số hàng lớn thế này thì mạng của hắn cũng không còn.
Lại nói phía bên Thaoka không biết ai giở trò mà bị dính cả một lô hàng tổn thất đến hơn hai mươi triệu đô, tiền hiện tại đã không có đủ để xoay vòng vốn mà còn dính chấu như vậy thật không biết vận đen này đâu ra.
Lý Giao Viên thấy Phác Hy mệt mỏi liền pha giúp hắn một ly trà gừng" Uống chút trà gừng cho ấm bụng" – Sau đó cô khẽ lấy khăn ấm lau mồ hôi trên trán xóa bớt mệt mỏi.
Lý Giao Viên cô ngoài đi diễn thì cũng chỉ biết dùng hành động để quan tâm người khác mà thôi, cô không tham gia vào thế giới kinh doanh nên cũng không tiện nói nhiều hay hỏi nhiều.
"Anh tắm rửa rồi nghỉ cho khỏe, mai còn đi làm"
"Anh biết rồi"- Phác Hy hưởng thụ sự chăm sóc của Lý Giao Viên nhưng cũng không vui vẻ gì, lúc trước hắn chinh phục cô cưới cô cũng chỉ vì lúc đó cô xinh đẹp hắn động lòng thương yêu nhưng sau khi có Hoan Hoan rồi thì tình cảm hắn dành cho cô không còn như trước nữa.
Bạn bè ai cũng khen hắn có người vợ đảm đang lại tài giỏi biết cách chăm sóc chồng nhưng có ai nào biết được vợ chồng họ bên ngoài là tương kính như tân, hắn vĩnh viễn có cảm giác không thể chạm đến được sâu tâm hồn của cô mặc dù cô luôn chăm sóc, đảm đương việc nhà rất tốt lại thay hắn dạy dỗ Hoan Hoan.
Từ lúc công ty bắt đầu có chuyển biến xấu thì cuộc sống hôn nhân này cũng chuyển biến theo chiều thuận, dù cả hai vẫn ăn cơm chung với nhau thỉnh thoảng sẽ cùng đi cắm trại nhưng tần suất không còn nhiều, thay vì dành cho nhau những lời nói chân tình nồng đậm yêu thương thì họ lại sử dụng kính ngữ nhiều hơn.
Hắn đi công tác nhiều hơn, lúc này hắn rất mong có một người vợ am hiểu về kinh tế để giúp hắn chứ không phải một người vợ chỉ biết quan tâm chăm sóc chồng như vậy hay ít nhất cũng như những quý phụ khác nhờ hoàn cảnh gia thế để chống lưng tài chính Phác thị qua biến cố lần này.
Tuy nhiên một bí mật vừa được hắn phát hiện nên dù không còn yêu hắn vẫn không ly hôn Lý Giao Viên.
Lý Giao Viên nhìn Phác Hy tiến vào phòng ngủ, cô lại thẩn thờ ngồi ở phòng khách một mình.
Cô có thể cảm giác được tình trạng hiện tại của công ty không được tốt và cuộc hôn nhân này cũng vậy.
Mấy năm gần đây tuy cô đã hạn chế nhận kịch bản phim để chăm sóc gia đình nhỏ nhưng cô không phải là chim trong lồng mà nghe theo yêu cầu của ba chồng mà rời khỏi ngành giải trí, đóng phim là đam mê của cô dù có kề dao lên cổ cô cũng sẽ không từ bỏ.
Lý Giao Viên biết rằng ba chồng cô mong muốn một người con dâu có thể đứng ở trên thương trường giúp đỡ chồng mình chứ không phải suốt ngày chạy đông chạy tây để quay phim như vậy, chưa kể cô lại không thể giúp nhà họ Phác có cháu trai nối dõi, sự chán ghét của ba chồng không phải cô không biết nhưng vì lúc trước cô cảm nhận được tình yêu của Phác Hy dành cho mình nên chấp nhận cố gắng bỏ qua lại có thêm Hoan Hoan làm động lực mà cố gắng.
Nhưng bây giờ thì sao? Liệu có còn như lúc trước dựa vào tình yêu của Phác Hy để vượt qua?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...