Dĩ Giao Chi Tình


Đường phố Paris về đêm lên đèn càng trở nên lãng mạn hơn đối với các cặp đôi, hay ồn ào quyến rũ một cách huyền bí bởi phong cách cổ điển châu âu của nó.

Dọc đường đi các hàng quán sôi nổi, ấm áp và tấp nập làm thu hút không ít khách du lịch cùng người dân bản địa.

Tuy nhiên, đối với Dĩ An lòng đang mang công việc thì cô không hề quan tâm những chuyện khác, về phần Lý Giao Viên thì tâm tư của nàng đã đặt lên cô gái xinh đẹp ngồi bên cạnh thì cảnh đẹp hữu tình gì đi nữa cũng không bằng mỹ nhân.
Tài xế dừng xe trước một quán bar mang tên La Nouvelle Eve, đây là một trong những địa điểm nổi bật của thành phố Paris về đêm.

Dĩ An bước xuống xe, ánh mắt nàng đảo quanh khu vực liền phát hiện có hai chiếc xe SUV vừa đậu cách cô không xa, Dĩ An nheo ánh mắt nhìn biển tên của quán chớp nháy không ngừng.

"Chúng ta không vào sao?" – Lý Giao Viên lúc này bước đến kế bên Dĩ An, ánh mắt nàng nhìn tốp ba tốp năm thanh niên đứng trước cửa câu lạc bộ rồi khẽ hỏi Dĩ An.

Dĩ An nghiêng đầu về nhìn Lý Giao Viên vẫn đang theo đuôi mình, một cơn gió lạnh thoáng qua làm vài sợi tóc mai của Lý Giao Viên khẽ động, cô đưa nhẹ bàn tay vén lại những sợi tóc bay loạn, giọng trầm ổn an tĩnh nói với Lý Giao Viên nhưng bên trong mang đậm khí thế mệnh lệnh không cho phép phản đối "Tôi vào, chị ở đây chờ"
"Nhưng mà..." – Lý Giao Viên đương nhiên không đồng ý.

Trên gương mặt hài hòa của Dĩ An khẽ xuất hiện chữ xuyên nơi giữa trán, điều đó chứng tỏ cô đang không hài lòng cho nên Lý Giao Viên cũng thức thời cam chịu không lên tiếng.

Dĩ An thấy nàng ngoan ngoãn chấp nhận liền cất bước vào bên trong nhưng được ba bước cô lại nhìn về phía Lý Giao Viên mặc váy hở vai đơn độc đứng nơi đó, Dĩ An liền tiến vào cửa hàng quần áo cách đó không xa.

Lý Giao Viên vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của Dĩ An nên đương nhiên nàng sẽ khó hiểu với hành động của Dĩ An nên khẽ lẩm bẩm "Vào quán bar cần thay đồ?"
Trong lúc nàng còn đang thất thần với câu hỏi của mình và bức xúc vì không được theo chân ai đó thì trên vai trần chợt ấm ấp hẳn lên, Lý Giao Viên cảm nhận được có người khoác áo lên vai mình, nàng khẽ nâng mắt nhìn thì thân ảnh Dĩ An xuất hiện trong tầm nhìn vẫn là gương mặt lạnh không biểu cảm nhưng trong đôi mắt nàng thoáng nhận ra một tầng ôn nhu không nói nên lời.

"Trời lạnh, đừng để bị bệnh"
Lý Giao Viên khẽ nắm lấy bàn tay còn đặt trên áo khoác "Em lo cho chị?"
Dĩ An cảm nhận được hơi nóng truyền từ bàn tay của Lý Giao Viên, cô nghe tim mình "thịch" một tiếng động nhỏ sau đó nhanh chóng hắng giọng "Chị mơ đi, tôi chỉ lo chị cảm sẽ ảnh hưởng đến công việc của Hoa Tinh, lúc đó chúng tôi sẽ phải mất một khoảng tiền lớn."
Lý Giao Viên nhìn Dĩ An dối lòng khẽ cười thầm trong lòng, người này lúc nào cũng chỉ nói mát che dấu sự quan tâm chân thành của mình "Em quên là khoảng thời gian này chị không có dự án sao? Nên dù có bệnh cũng sẽ không ảnh hưởng đến lợi nhuận của công ty đâu"
"A..Vậy sao?" – Dĩ An khẽ hỏi theo bản năng sau khi biết mình bị hố, theo thói quen giơ tay khẽ sờ sờ mũi
Lý Giao Viên nở nụ cười trên gương mặt hoàn mĩ thu hút không ít chàng trai đi ngang qua phải ngỡ ngàng trước nét đẹp của cô gái phương đông,nàng tựa như một tiên nữ thanh thuần đứng giữa trần gian.

Lý Giao Viên không quan tâm đến những người khác xung quanh, nàng chỉ nhìn về người đứng đối diện mình, em ấy không cười cũng chẳng phong tình nhưng nàng yêu sự quan tâm đơn thuần cùng tự nhiên của em ấy, nàng yêu hành động đáng yêu khi từ chối hay nhận ra bị người khác trêu chọc mình tất nhiên là rất hiếm khi thắng được em ấy, nàng rất rất thích cái cách em ấy tỏ vẻ không quan tâm nhưng thật ra lòng đã loạn.

Thế nên, Lý Giao Viên không ngần ngại trao em ấy sự ôn nhu cùng yêu thương nơi đáy mắt, nàng sẽ không hề keo kiệt nụ cười để em ấy vui vẻ an yên.

Lý Giao Viên nâng tay ngọc, chạm nhẹ vào vầng trán cao mịn màng của Dĩ An, thở dài nàng khẽ nói một câu cảm thán "Em nhận là quan tâm chị khó đến vậy sao? Hiazz, đi đi..

Cẩn thận đấy.

Chị ở đây đợi em."
Dĩ An đứng yên nơi đó nhìn sâu vào đôi mắt dịu dàng nồng ấm của Lý Giao Viên, người làm lòng cô loạn nhịp và chỉ có người nàng đến hiện tại làm cho cô cảm nhận từng chút sự sống của mình trong bảy năm nay không phải chỉ là tạm bợ.


Chị ấy từng bước từng bước bắt đầu đặt chân vào cuộc sống của cô, Dĩ An thừa nhận lúc đầu chính là cô cho chị ấy một vai diễn trong cuộc đời tạm bợ này nhưng có lẽ đến hiện tại cuộc sống có biến đổi, Lý Giao Viên không còn là một vai diễn phụ thuộc vào cô mà là chính chị ấy đang dần điều khiển được bản tính thiện lương còn lại của Dĩ An.

Và rồi, dần dần thoáng qua chỉ cần nhìn vào đôi mắt nhu tình phía trước, cô bất gian an tâm.

Thật khó hiểu!
"Ở đây đợi tôi, đừng chạy loạn" – Dĩ An đơn giản dặn dò một câu rồi quay lưng đi về phía trước.

Bên trong chiếc xe SUV đỗ phía kia, mọi người bên trong điều nhìn rõ một màn thể hiện tình cảm bên ngoài.

"Đại ca, phó tổng lạ lạ nha.

Cô gái đó là ai, chưa bao giờ thấy phó tổng dịu dàng như thế" -Một tên mang phong cách lưu manh vang giọng hỏi
Chàng trai châu á vạm vỡ mặt vest đen ngồi bên phó lái, trên gương mặt có vết sẹo dài nhưng không làm mất đi vẻ điển trai mà đó còn tạo nên nét hấp dẫn chết người đối với mọi cô gái, khóe miệng anh khẽ nâng cao mang chút thích thú "Thật thú vị"
"Thú vị?" – Tên kia không hiểu hỏi lại
Chàng trai liếc mắt sau đó đánh lên đầu tên kia "Nhiều chuyện, nói với mọi người chú ý an toàn của phó tổng cùng cô gái kia"
"Vâng"
Dĩ An men theo cửa đi vào bên trong quán bar nhưng chưa bước vào bên trong khu vực cần đến liền bị chặn lại, cô nâng mắt nhìn hai tên bảo vệ to con trước mặt mình đánh giá.

Ánh mắt bọn chúng nhìn cô từ trên xuống dưới khiến Dĩ An có chút khó chịu, hai bên im lặng giằng co một lúc.

Lúc này, một tốp thanh niên ăn mặc lộ hàng thản nhiên bước vào bên trong, khi sắp khuất dạng có một tên quay lại huýt sáo với Dĩ An, nói một câu tiếng Pháp " Bà chị à, nhìn bà chị ăn mặc cứ như bị cấm dục vậy.

Nếu không ngại ở đây chờ tôi chơi xong sẽ ra tìm chị đùa"
Dĩ An nghe tên đó nói thế ánh mắt không tức giận, khóe môi lại mỉm cười nhìn lại mình một thân áo sơ mi tay dài phối với váy dài đơn giản, trong đầu Dĩ An tự hiện một câu hỏi có kèm theo câu trả lời "Nếu Kim biết trang phục của cậu ấy được một tên nhóc ví như bà thím thì sẽ thế nào nhỉ? Đương nhiên là bão rồi"
Sau khi quan sát vài nhóm người bước vào, Dĩ An mỉm cười thân thiện với hai tên bảo vệ, giọng ấm "Xin lỗi, tôi mới đến Paris nên không biết nơi các anh lại cần trang phục như vậy." -Dĩ An cũng không quan tâm đến hai tên đó có tin hay không, cô vừa nói giọng điệu trách móc "Hiaz, đám bạn của tôi cũng kì chả chịu nhắc nhở gì cả." – Dĩ An lại bất chấp trước mặt bao nhiêu người liền cúi người đưa tay xé đi tà váy dài lên đến tận đùi lộ rõ đôi chân dài miên man, rồi vô tư trước mặt họ đưa tay ngọc cởi bỏ hai khuy áo sơ mi để lộ đường rãnh sâu hút, cô nhẹ nhàng kéo lệch một bên để lộ bờ vai trắng noãn cùng xương đòn quyến rũ.

Mái tóc dài được Dĩ An xõa tung tự nhiên tạo nên hình ảnh vô cùng câu người, một vài người đi qua không khỏi huýt sáo đùa giỡn.

Hai tên bảo vệ thấy thế sau cùng cũng không làm khó Dĩ An nữa, để cho cô vào bên trong.

Khu vực bên trong huyên náo ồn ào bởi dàn âm thanh chất lượng, ánh đèn vô số màu được chiếu rọi liên tục khắp xung quanh mờ mờ ảo ảo khiến lòng người mê man, không gian nơi đây không lớn lắm được chia làm hai tầng, phía chính giữa là sân khấu có DJ đang chơi nhạc EDM, xung quanh không ít người lắc lư theo điệu nhạc đinh tai nhức óc này.

Phía bên tay phải là một quầy bar cũng chẳng còn bao nhiêu chỗ có thể ngồi, phía trên chính là khu vực ghế lô dành cho hội nhóm.

Dĩ An đứng ở nơi có thể quan sát được toàn cảnh nhíu mi tìm đối tượng, cô nâng bàn tay lên nhìn điện thoại hiển thị tin nhắn "Hướng 2h, người đàn ông áo xanh"
Dựa theo tin nhắn, Dĩ An lách người lướt qua sự hỗn loạn ma sát da thịt khó chịu bước đến mục tiêu, không ít lần cô bị người khác trêu chọc nhưng có vài bàn tay vô hình ngăn chặn.

"Một Jack daniel's" – Dĩ An quyến rũ hướng batender gọi rượu
Khi rượu vừa ra, Dĩ An nâng tay vô tình làm đổ rượu về hướng chàng trai bên cạnh, cô bối rối lấy khăn giấy để trên bàn lau nhẹ người hắn ta, đôi môi mỏng khẽ nói "Xin lỗi"
Chàng trai kia tuy tức giận nhưng thấy Dĩ An quyến rũ động lòng người, lúc cô cúi người lau cho hắn, hắn có thể nhìn thấy rõ đường cong quyến rũ cùng nơi khe rãnh lấp ló bị che khuất bởi mái tóc dài.


Người ta nói đàn ông là những kẻ chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới nên lúc này đương nhiên hắn sẽ mỉm cười lịch thiệp, tay khẽ nắm lấy bàn tay thon của Dĩ An trên người mình "Không sao, không sao"
Dĩ An cố gắng cắn nhẹ đôi môi đỏ che dấu sự chán ghét ghê tởm bởi cái đụng chạm của hắn, cô nhẹ nhàng vô tình rút lại bàn tay, vuốt nhẹ mái tóc áy náy nói "Thật ngại, làm ướt đồ của ngài rồi"
Hành động cố tình của Dĩ An lại khiến hắn mê mẩn cho là cô e thẹn vì hắn biết rõ văn hóa của người phụ nữ phương đông.

Hắn cảm giác Dĩ An rất quen thuộc nhưng lại chả nhớ đã gặp ở đâu, dù thế nào đi nữa nếu đêm nay sau khi hoàn thành nhiệm vụ hắn có cô gái này bên cạnh thì tuyệt mĩ đến nhường nào.

Là người đàn ông Pháp thì sự lãng mạn trong con người là không thể thiếu, hắn nở nụ cười tỏa nắng hướng Dĩ An "Thật không sao nhưng rượu của quý cô đổ hết rồi" – Nói đoạn hắn hướng batender gọi lại giúp Dĩ An "Lần này để tôi mời người đẹp"
"Cám ơn anh" – Dĩ An khách khí nhận lời
Sau đó, anh một ly tôi một ly chúng ta nhâm nhi trò chuyện.

Dĩ An cảm nhận hắn là một người tinh tế nhưng đáng tiếc lại chọn cách làm đối thủ với C.W nên dù cô có xem trọng sự tham vọng cùng nhân sinh của hắn thì cô thật sự không thể thu lưu lại những tên ngán đường cô.

Đến ly thứ mười, gương mặt Dĩ An đã có chút đỏ làm cô trở nên càng quyến rũ hơn động lòng người hơn nữa, trạng thái giả vờ nửa tỉnh nửa mê, nụ cười cong nhẹ câu hồn càng làm hắn ta như đi vào mê cung tình ái.

Dĩ An câu hồn khẽ nói nhỏ bên tai hắn "Tôi muốn đi vệ sinh một chút"
Hắn cảm giác thời cơ sắp đến cũng không bỏ qua "Tôi đi với cô"
Dĩ An đứng lên khỏi ghế, siêu siêu vẹo vẹo vỗ vỗ vai hắn mỉm cười "Anh...!tôi là nữ, anh đi chung với tôi làm gì ah~~"
"Rồi cô sẽ biết" – Hắn cũng không ngại thân mật ôm lấy eo Dĩ An, Dĩ An lợi dụng mình ngà say tránh né đụng chạm của hắn.

Cả hai chen chút qua một đám người, bên trong các chỗ tối tiếng nỉ non rên rỉ không ngừng vang vào tai Dĩ An hòa cùng tiếng nhạc xập xình.

Lúc vừa đến trước cửa vệ sinh, Dĩ An vô tình vấp ngã làm hắn nhanh tay lẹ mắt bắt được giữ lấy cô trong lòng, không ai biết rằng trong lúc đó một bàn tay mảnh đã nhanh chóng tiến vào bên trong túi áo không nhanh không chậm nắm chặt vật cần lấy trong tay.

"Ah~ Xin lỗi, tôi say quá rồi" – Dĩ An bất đắc dĩ lên tiếng.

"Không sao" – Hắn miệng nói nhưng mắt đã nhắm lại thưởng thức mùi thơm trên tóc cô, hắn yêu chết cái mùi quyến rũ của cô gái phương đông này.

Dĩ An đương nhiên biết rõ hắn đang làm gì nên nhẹ nhàng lách mình, bàn tay vô tình chạm vào túi quần nơi nhô lên là chiếc điện thoại của hắn, khóe miệng Dĩ An cong nhẹ thả lỏng người dựa vào hắn, lại thêm một lần vô thanh vô thức dùng cách của cô làm điện thoại trồi lên và tất nhiên sau cùng nó nằm gọn trong tay của cô.

Dĩ An nhẹ đẩy hắn ra "Tôi phải đi vệ sinh, anh đợi"
Hắn nhìn Dĩ An bước trái bước phải biến mất nơi cánh cửa liền nâng lên khóe môi sở khanh, hắn không tin đêm nay không hạ được cô gái này thuần phục hắn.

Dĩ An tiến vào bên trong liền dùng nước lau đi bàn tay của mình, cô cảm thấy lát trở về phải tắm thật kỹ mới được.

Chuyện như hôm nay không phải lần đầu cô trải qua, khi Dĩ An là nhân viên chân ướt chân ráo bắt đầu theo chủ tịch quản lý C.W thì những chuyện nguy hiểm hơn cô cũng đã làm chỉ vì khi đó vẫn chưa có Kingsley bên cạnh.


Lần này,chỉ cần cô nói một tiếng Sam và Kingsley sẽ giải quyết ổn thỏa cho cô không cần chính bản thân ra tay.Tuy nhiên, Dĩ An muốn hiểu rõ bản mặt thật của người phản bội cô, kẻ được cô tín nhiệm không nhiều nhưng một khi đã có lòng tin ở Dĩ An thì chính là người anh em cộng sự tốt của Dĩ An vì cô biết để sát cánh cùng nhau không phải là điều dễ dàng, cũng chính vì thế cô không thể nào tha thứ cho kẻ phản bội.

David – lúc cô quen anh là một chàng trai khôi ngô tuấn tú, hết lòng vì bạn bè có chí lớn lại phóng khoáng hào sảng.

Sau này, khi cô trở thành phó tổng C.W anh lại vui vẻ đồng ý trở thành cánh tay đắc lực cạnh cô cùng Sam.

Dĩ An thật sự không tin anh sẽ bán đứng cơ mật của công ty nhưng cô cũng không nghi ngờ thông tin điều tra của Kingsley.

Nếu để Kingsley giải quyết thì chỉ có dùng quyền cước mà lấy thông tin, tất nhiên trừ khi đánh chết tên ở ngoài để hắn im miệng thêm hiện trường giả mới không đánh rắn động cỏ mà gom mẻ lớn.

Để cô làm dù có chịu thiệt nhưng vẫn ổn hơn một chút, dù sao lâu rồi cũng không đùa cũng nên ôn lại tay nghề.

Dĩ An nâng điện thoại, nhập vài kí tự sau đó gửi đi sau đó nâng ánh mắt nhìn cô gái trang điểm bên cạnh, Dĩ An mỉm cười.

Đợi vài phút sau, Dĩ An thản nhiên cất bước ra khỏi nhà vệ sinh hướng đến cửa ra vào mà tên ngốc đó vẫn đứng nơi đó ngóng trông về phía bên trong.

Lúc Dĩ An vừa bước đến cửa ra vào liền nghe thấy tiếng cãi vả, cô chẳng quan tâm lách người bước đi nhưng hình ảnh chiếc áo khoác quen thuộc mới mua trước khi bước vào cửa làm cô khựng lại quan sát.

Lý Giao Viên bị một đám người quay chung quanh, vài tên nâng ánh mắt háo sắc nhìn về phía nàng nhưng lại bị ánh mắt quật cường của nàng làm cho có chút e dè nên vẫn chưa tiến lên.

"Tránh ra" – Lý Giao Viên nhíu mi, giọng mang âm trầm nhìn về bọn hắn.

Nàng đứng bên ngoài đợi hơn ba mươi phút liền bắt đầu lo lắng cho Dĩ An, không ngần ngại liền bước vào bên trong.

Ai ngờ mấy tên bảo vệ lại chặn nàng lại cũng may nàng trời xinh là thần diễn xuất nên qua được một cửa, cơ mà vào đến đây lại đụng phải mấy tên nhóc con này chặn đường.

Nhìn từ ánh mắt bọn chúng, Lý Giao Viên sống hơn bọn hắn gần chục tuổi làm sao không hiểu não chúng nghĩ gì.

"Chị à, bọn tôi không ngại chị lớn tuổi đâu" – Một tên ăn gan hùm tiến lên vuốt nhẹ lên mặt Lý Giao Viên, bọn hắn quả thật thích cô nàng phương đông này từ lúc thấy chị ta cười với một người con gái bên ngoài kia, không ngờ chị ta cũng vào đây nên không bỏ qua đâu.

Lý Giao Viên lùi bước né tránh, gương mặt âm trầm thêm vài phần có thể xem như không thua Dĩ An là mấy.

Một tên thấy nàng phản khán liền càng thêm vui vẻ, bước lên tính nắm lấy tay nàng nhưng chưa kịp hành động thì gương mặt đã bị người ta đánh.

Lý Giao Viên còn chưa hoàn hồn đã bị người kéo chạy ngược ra bên ngoài.

Nàng nhìn người tóc vàng, ăn mặc sexy đang nắm tay của mình mà khó hiểu "Cô ta là ai?" – Nàng muốn tránh khỏi bàn tay đó nhưng có một sự ấm áp quen thuộc truyền đến từ bàn tay ấy làm nàng tham luyến không muốn cự tuyệt buông ra, cứ mặc cô gái đó kéo mình ra khỏi nơi đây.

Vì lòng nàng có một niềm tin không tên nhắc với nàng rằng, người này chính là em ấy chỉ là không biết vì sao lại thay đổi thành như thế.

Phía bảo vệ bên ngoài cũng đang căng thẳng với nhóm người của Kingsley nên thấy Dĩ An chạy ra cũng chẳng quản.

Kingsley nhận được tin báo của Dĩ An là sau khi đuổi theo Lý Giao Viên vào bên trong nhưng lại bị bọn bảo vệ khốn kiếp chặn cửa không tha chỉ còn cầu mong bên trong cô gái đó không xảy ra chuyện gì.

Lúc này, thấy cả hai chạy ra cũng muốn quay lưng bỏ đi nhưng ai biết bọn bảo vệ ở đây lại bám dai như đĩa, chó đói lâu ngày thấy xương không tha nên đành để hai người đó chạy ra trước.


Bọn người bị đánh bên trong cũng chẳng vừa, rảnh rỗi sinh nông nổi kiếm chuyện rồi bị người đánh, cục tức này đương nhiên không thể bỏ qua rồi.

Bọn chúng đuổi theo hai người ra đến tận cửa của quán bar.

Dĩ An cùng Lý Giao Viên ra đến bên đường liền đứng lại thở, Dĩ An quay đầu lại nhìn Lý Giao Viên cũng hì hục thở phía sau mình, nàng cũng chật vật không kém là bao.

Lý Giao Viên cúi người thở gấp, trong lòng cảm ơn người này rốt cuộc cũng dừng lại.

Nàng nâng đôi ngươi nâu thẩm nhìn người phía trước, vẫn ngũ quang tinh sảo không tỳ vết ấy, vẫn gương mặt không bao giờ thay đổi ấy dù mái tóc có chút khác thường.

Uhm thì, vẫn đẹp như xưa.

Cả hai nhìn nhau chật vật bất kham như vậy, hình tượng ngự tỷ giám đốc lạnh lùng mặt than trong mắt nhau đều biến mất.

Vô thanh vô thức, cả hai đứng nơi đó bàn tay vẫn đan chặt vào nhau không rời, ánh mắt kiên định trên người đối phương không lẫn mục đích tư thù, khóe miệng giương cao rồi sao đó là một tràng tiếng cười như những đứa trẻ.

"Chị đúng là già rồi, mới chạy một đoạn mà đã hụt hơi.

Nhìn bộ dạng em xem, còn trẻ mà cứ như bà thím"
"Là do lâu không vận động thôi"
"Vậy sao? Chị không tin, hahaha"
"Hừ, không được cười"
"Cộc! Cộc.." – Một loạt tiếng bước chân chạy đến làm cho cả hai phải dừng lại cuộc đối thoại có chút trẻ con.

Dĩ An nheo mắt nhìn đám người lúc nãy trong quán bar đang vây quanh cả hai, cô tự nhiên nắm tay Lý Giao Viên kéo về phía sau lưng của mình mà bảo vệ nàng.

Lý Giao Viên cũng bất giác lui sát vào Dĩ An, đôi tay ôm chặt lấy cánh tay của Dĩ An.

Cô không hề biết rằng, trong mọi hoàn cảnh dù nguy hiểm hay bình thường cô chỉ muốn bảo vệ nàng một cách an toàn nhất, cô hoàn toàn không muốn nàng bị tổn thương dù là một sợi tóc.

Đó là ý thức tự nhiên của cô, một điều tự nhiên đang dần được hình thành vì cô muốn hương thơm cùng sự ấp nhu tình thoang thoảng độc quyền của nàng vẫn luôn quanh quẩn bên cạnh cô, một ước muốn nho nhỏ đang chuyển dần cuộc sống tạm bợ trở nên có chút màu sắc.

Nàng không nghĩ đến sẽ có một ngày, chỉ cần đứng sau lưng cô, nắm lấy bàn tay ấm áp nhưng đầy nội lực của cô làm nàng cảm thấy yên tâm đến tột cùng, chỉ cần cảm nhận được hơi thở ấm áp ấy dù trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc tim nàng vẫn không trùng bước hay đập nhanh rối loạn, mà là nàng tình nguyện đứng bên cạnh cô không mang theo tư lợi hay sự ràng buộc.

Nếu có, thì bởi vì người đó là Dĩ An và nàng – Lý Giao Viên yêu Dĩ An.

- ----------------------------
Dan thật sự rất thích Paris....!
Vì yêu một thành phố chỉ vì ở đó có người mình thương....!
Và..

Pháp có loài hoa Dan cực yêu.

Mọi người đọc truyện xong ngủ ngon nhé.....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui