Dì Ghẻ - Nguyễn Thảo Nguyên


Sau ngày đó thì mối quan hệ giữa Minh Triết và Ánh Nguyệt vẫn diễn ra hết sức tốt đẹp.

Mạnh Hàng và Ánh Dương tuy vẫn không xác định được mối quan hệ hiện tại của họ là gì nhưng không còn ngượng ngùng như trước nữa
Tối ngày hôm đó khi đi chơi xong trên đường về Minh Triết bỗng nhiên đưa cho cô một chiếc hộp nhỏ và nói
- Chúc mừng sinh nhật nhật em! Công chúa
Cô rất bất ngờ nhận chiếc hộp nhỉ từ tay anh mà hỏi
- Sao anh biết hôm nay là sinh nhật em em còn không nhớ nữa
Anh cốc yêu vào trán cô một cái rồi nói
- Chỉ cần là chuyện liên quan đến em anh đều biết! Em mở ra đi xem có thích không?
Cô hí hửng mở hộp quà ra bên trong là một chiếc dây chuyền bằng bạc mặt dây chuyền là một hình trái tim được đính trên đó là một viên đá màu xanh lam óng ánh trong rất đẹp
Cô nhìn sợi dây chuyền không khỏi thích thú mà quay sang nói với anh
- Sợi dây này trong có vẻ đắt tiền quá!
- Coi em kia! Đâu có đáng là bao nhiều đâu em thích là được đây anh đeo cho

Nói rồi anh cầm sợi dây chuyền nhẹ nhàng đeo lên cổ cho cô.

Sợi dây chuyền được đeo lên cổ càng tôn lên vẻ đẹp kiêu kì của cô
Hai người lái xe chở cô đến đầu hẻm để rẽ vào nhà cô chính Ánh Nguyệt yêu cầu anh đậu ở đây để mẹ con bà Hà không nhìn thấy hai người lưu luyến nhau mãi mới chịu rời ra
Khi cô đi vào thì đúng lúc bà Hà từ trên cầu thang đi xuống bà ấy thấy cô thì bảo
- Con gái con đứa đi chơi đến tận giờ này mới về
- Dạ con xin lỗi lần sau con sử rút kinh nghiệm ạ
Nói rồi cô không nói thêm gì mà vọt thẳng lêb phòng bà Hà đứng ở dưới thì lạ lắm bà ấy lẩm bẩm
- Con này hôm nay bị làm sao vậy ta đáng ra nó phải nói lại gì đó với mình chứ?
Nghĩ là vậy nhưng bà ấy cũng không có câu trả lời cho chính câu hỏi của mình
Bên này Quỳnh Hương vừa đi làm về chuẩn bị mở cửa đi vào phòng trọ thì chợt cô nghe thấy tiếng gọi
- Này!
Giật mình cô quay lại thì thấy là một gương mặt vô cùng quen thuộc hiện lên cô nhăn mặt mà hỏi
- Lại là anh sao?
Người thanh niên ấy là Thế Phong cô gái mà anh gặp lần trước là Quỳnh Hương.

Từ đó anh ta trở thành khách quen của quán cuối cùng bao nhiêu công sức của anh cũng không uổng phí khi cuối cùng cũng gặp được cô
Lần đầu gặp lại coi ấy anh đã nhận ra ngay liền
nói
- Em gái! Em tên gì vậy?
- Dạ em tên Quỳnh Hương anh muốn gọi đồ uống gì ạ?
Thế Phong vốn có tinh cợt nhã liền buông lời trêu chọc cô
- Anh không uống nhưng muốn ăn được không?
- Vâng! Chỗ tụi em có rất nhiều loại kem và bánh ngọt anh muốn ăn loại nào ạ?

- Anh muốn ăn em
Quỳnh Hương nghe vậy liền khó chịu mà nói
- Phiền anh ăn nói nghiêm túc quán chúng tôi là cà phê đàng hoàng còn nếu anh muốn giải quyết nhu cầu đó thì phiền anh ra các ngã ba hoặc vào hộp đêm ạ
Nói rồi cô không muốn tiếp vị khách kì lạ này nữa nên gọi một chị đồng nghiệp khác ra tiếp rồi cô cũng bỏ đi vào trong
Từ đó mỗi lần anh ta đến quán đều kêu cô đến phục vụ chính điều này khiến cô cảm thấy khó chịu.

Và rồi không hiểu vì sao anh ta có luôn địa chỉ nhà trọ của cô mà tìm đến
Hôm nay cũng vậy anh lại xuất hiện ở nhà trọ của cô anh nói
- Sao vậy thấy tôi ở đây em không vui à?
- Sao mà vui được anh cứ như âm hồn bất táng ám lấy cuộc đời của tôi ấy
- Chẳng phải là tôi đang theo đuổi em hay sao?
- Theo đuổi? Thế thì cách theo đuổi của anh hơi lạ đấy nên về học lại đi va lại tôi cũng không phải chuột bạch để anh thử cách theo đuổi mới đâu
Nói rồi không chờ anh đáp cô đã ào vào phòng
Chỉ một tuần sau trong khi Ánh Nguyệt và Minh Triết đang đi chơi rất vui vẻ thì cô nhận được điện thoại của Quỳnh Hương.

Đầu giây bên kia cô ấy khóc nấc lên nói không thành tiếng, Ánh Nguyệt rất hiếm khi thấy bạn mình rơi vào trạng thái hoảng loạn như vậy liền vội trấn an
- Hương à! Mày bình tĩnh từ từ nói tao nghe xem có chuyện gì?

- Nguyệt ơi! Cái Quỳnh Dao nó..nó...nó bị tai nhập viện rồi
Nghe đến đây cả người Ánh Nguyệt như sững lại nhưng cô ấy rất nhanh lấy lại bình tĩnh nói
- Mày bình tĩnh nhắn địa chỉ bệnh viện cho tao tao đến ngay
Nói rồi cô cúp mây do loa điện thoại của cô khá to nên Minh Triết cũng có thể nghe thấy tiếng Quỳnh Hương bên đầu kia và biết được tình hình cụ thể nên chỉ chờ cho cô cúp máy xong anh đã nói
- Anh chở em đến bệnh viện
Hai người rất nhanh đã có mặt ở bệnh viện ở đấy ngoài Quỳnh Hương thì còn 2 vợ chồng trung niên nữa.

Hai người chạy đến lễ phép chào hỏi 2 người kia thì Ánh Nguyệt cũng nhanh chóng mà quay sang hỏi bạn mình
- Sao rồi? Cái Quỳnh Dao thế nào rồi
- Tao cũng không biết nữa các bác sĩ ở trong đó chưa ra! Nguyệt ơi! Nó mà có làm sao tao chết mất mặt mũi nào để tao ăn nói với ba mẹ tao đây
- Thôi mày bình tĩnh đi nào cái Quỳnh Dao sẽ không sao đâu?
Nói rồi cô để cho Quỳnh Hương tựa lên vai mình mà khóc ánh mắt cũng hướng về phía cánh cửa phòng cấp cứu vẫn đang được đóng im lìm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận