Dì Ghẻ - Nguyễn Thảo Nguyên


Lúc này tại một quán cà phê quen thuộc, Ánh Nguyệt đang kể cho chị mình nghe chuyện mà coi vừa nhìn thấy lúc nãy.

Ánh Dương nghe xong thì trần ngâm một lúc rồi hỏi lại cô
- Nếu đúng như những gì en thấy thì có thể là bà ta đang qua lại với một người đàn ông khác sau lưng bố mình.

Em có chắc không? Em không nhìn nhầm chứ?
- Em chắc chắn mà chị không chỉ en mà cả Quỳnh Hương cũng thấy không thể nào sai được
Quả đúng như vậy nếu chỉ một mình Ánh Nguyệt thấy còn có thể nói là nhìn nhầm nhưng.cả Quỳnh Hương cũng thấy thì không thể nào có chuyện cả 2 cùng nhìn nhầm được.
Ánh Dương nghe thấy câu trả lời chắc chắn ấy của em mình cũng không nói gì, lúc này Ánh Nguyệt mới dè dặt hỏi
- Chị! Bây giờ mình nên làn gì đây có nên nói với bố chuyện này không?
- Khoan hãy nói với bố bây giờ chúng ta không có bằng chứng bố lại tin bà ta như vậy nói suông ai mà tin chứ?
- Vậy giờ chị tính lấy đâu ra bằng chứng đây

- Em yên tâm đi việc này chị sẽ có cách còn em cứ coi như em vẫn không biết chuyện gì cả đến một lúc thích hợp chúng ta sẽ nói với bố
- Vâng
Hai chị em ngồi nói chuyện với nhau thêm một lúc nữa thì cũng đứng dậy ra về
Trên đường về nhà khi đi qua một ngã tư Ánh Nguyệt đã bị một vài thanh niên chạy xe phân phối lớn va trúng khiến cô ngã ra đường, trong lúc bị va đập tay cô chống xuống mặt đường rất nhanh một cơn đau từ cổ tay truyền đến báo hiệu cho cô biết tay của mình bị thương không
Còn mấy tên gây tai nạn cho cô thấy vậy mặc kệ cô như thế mà phóng xe bỏ đi luôn.

Cô lúc ngã xuống đầu cũng đập xuống đường dẫn đến bất tỉnh, người dân bên đường thấy thế vội đưa cô vào bệnh viện mấy bà cô đi bên đường cũng không quên chửi với theo những tên thanh niên kia
- Mấy cái thằng kia! Gây tai nạn con người ta rồi bỏ chạy như thế đó hả?
- Trời ơi tội nghiệp con bé tự nhiên gặp họa à
Khi mọi người đưa cô vào viện thì một người đã lấy điện thoại của cô từ túi xách ra.

Do cô không cài mật khẩu và cuộc gọi cuối cùng của cô là cho cho Ánh Dương nên người ta gọi luôn cho cô
Bên này Ánh Dương thấy điện thoại trong túi của mình reo thấy người gọi đến là Ánh Nguyệt thì lấy làm lạ lắm rõ ràng 2 chị em cô mới gặp nhau đây mà sao Ánh Nguyệt lại còn gọi cho cô nữa
Linh tính có chuyện chẳng lành cô liền nhấc máy mà vội hỏi
- Alo! Có chuyện gì vậy em?
- Cô là gì của chủ nhân số điện thoại này vậy ạ?
Nghe thấy đầu giây bên kia là giọng của một người lạ hoắc không phải là giọng của em gái mình cô càng thêm lo lắng vội hỏi
- Tôi là chị gái của nó! Xin hỏi ai cầm điện thoại của em gái tôi vậy ạ?
- Tôi chỉ là người đi đường thôi em gái cô bị tai nạn chúng tôi mới đưa em cô vào bệnh viện rồi cô đến ngay nhé
- Vâng! Vâng
Nghe vậy cô chỉ kịp cúp máy liền chạy vào bệnh viện với em
Khi Ánh Dương đến nới thì Nguyệt đã tỉnh cô cảm ơn những người đã giúp đỡ em cô vào bệnh viện, rồi cô quay sang hỏi em

- Nguyệt! Em làm sao mà lại gặp tai nạn vậy?
- Em bị quẹt xe tụi nó quẹt xe em xong là bỉ chạy em còn chả kịp nhìn mặt nữa
- Trời ạ!
Lúc cô ngã xuống tay cô đã bị nứt xương nên đã phải băng bó ở cô tay.

Lúc này bác sĩ đi vào kiểm tra cho cô, sau một hổi khám xét ông quay sang nói với Ánh Dương
- Ngoài vết thương ở tay ra thì trên người cô ấy không có vết thương gì nghiệm trọng chỉ xây xát nhẹ thôi.

Nhưng khi bị tai nạn tôi nghe mọi người nói đầu cô ấy có va đập mạnh xuống đường nên cô nên làn thủ tục nhập viện cho cô ấy để chúng tôi kiển tra nếu không có gì đáng ngại thì mai cô có thể xuất viện
Ánh Dương cúi người cảm ơn bác sĩ rối rít thế rồi cô cũng nhanh chóng đi làm thủ tục nhập viện cho em của mình
Quỳnh Hương thấy cô mãi không về nhà thì lo lắng vội gọi điện cho cô.

Ánh Nguyệt thấy điện thoại reo biết là Quỳnh Hương gọi nên cô vội nhấc máy.

Bên này Quỳnh Hương vừa thấy cô nhấc máy thì vội hỏi
- Nguyệt ơi! Sao mày chưa về? Mày đang ở đâu?

- Tao đang trong viện
Quỳnh Hương vừa nghe thế thì hốt hoảng vội hỏi cô
- Cái gì? Trong viện á! Mày làn sao mà vô viện? Thôi được rồi mày ở đấy đi tao vô ngay
Nói rồi cô liền cúp máy phóng ngay vào bệnh viện
Quỳnh Hương vừa vô viện thì Ánh Dương cũng đã làn xong thủ tục nhập viện cho cô.

Ánh Dương vì lo cho em gái nên ở lại trong viện chăm cô cho đến tối thấy trời đã muộn thì Ánh Nguyệt vội nói
- Chị! Cũng muộn rồi đấy! Chị nên về nhà đi
Nhìn lại đồng hồ đúng là đã trễ thật nhưng cô vẫn rất lo lắng cho em gái của mình nên vẫn chần chừ không muốn về thấy thế Quỳnh Hương liền bảo
- Chị cứ về nhà đi! Để em ở trong này với nó chị yên tâm
Nghe vậy Ánh Dương cũng đành miễn cưỡng ra về.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận