Lệ Thành.
Trong sân trường, một tên nam tử quần yếm, áo sơ mi trắng đang dần tiến vào một lớp.
“Ngô Ngân, cậu đã muốn nghỉ học vậy thì chào tạm biệt các bạn cùng lớp đi” Dù sao thì cũng đã ở chung với nhau hai năm rưỡi, chủ nhiệm Vương Sam nói.
“Mọi người, hữu duyên gặp lại” Ngô Ngân trong bộ áo sơ mi trắng khoác tay, trên mặt lộ ra một nụ cười sáng lạn.
Trong lớp, tất cả các học sinh đều nhìn hắn, có người ngạc nhiên, có người cười lớn, cũng có người tiếc nuối.
“Chúng ta sắp vào đại học ,vì sao Ngô Ngân lại bỏ học” Có nữ đồng học nhỏ giọng nghị luận.
“Chẳng lẽ là hắn muốn đi du học” nghe nói gia cảnh hắn rất tốt, Lần nào tan học, trước cổng trường, đều có nữ quản gia đến đón hắn, mỗi lần lại đổi một loại xe sang trọng khác nhau.
“Bạn học à, tầm mắt cậu đúng là thô thiển, trong mắt chỉ có xe sang thôi sao, ngay cả nữ quản gia cũng khác đấy”.
“Mẹ kiếp, vô nhân tính như thế? Lúc ấy ta cũng không có chú ý, chỉ là cảm thấy nữ quản gia đó hết sức có khí chất” Nam đồng học kinh ngạc nói.
“Chậc, chậc, chậc, mỗi ngày một nữ quản gia phong tình khác biệt, thật là biết hưởng thụ a” Nhiều nam đồng học đều chảy nước miếng hâm mộ.
“Các ngươi không xem tin tức à, năm ngoái tập đoàn giàu nhất Lệ Thành chúng ta đã phá sản, còn phải mang nợ nần chồng chất, các ngươi không biết Ngô Ngân là cậu ấm của tập đoàn đó sao” Lúc này trong lớp, một nam đồng học đầu đinh trừng mắt nói.
Lời này vừa nói ra, mọi người trong lớp đều im lặng, từng ánh mắt đều nhìn chăm chú lấy Ngô Ngân.
Cái gì, phá sản sao.
Vậy những nữ quản gia kia đều phải lưu lạc đầu đường xó chợ sao?
Hay là họ sẽ đi tìm một người chủ mới?
Ngô Ngân thấy cảnh tượng này, có phần xấu hổ, hắn ngược lại lộ ra vẻ không quan tâm, tươi cười nói: “Từ trước tới nay, ta đều muốn lấy danh nghĩa người bình thường kết giao cùng mấy bạn, không nghĩ tới chưa kịp ngả bài, nhà ta đã phá sản.
Mặc dù có thi lên đại học, thì cũng không có tiền nộp học phí a, cho nên ta sớm ra xã hội, làm trâu làm ngựa một chút.
Chúc các bạn tiền đồ tươi sáng”
Lưu lại câu nói này, Ngô Ngân cũng khoác tay áo, mang đồ vật của mình, rời đi khu giảng đường tràn đầy thanh xuân này.
Ngô Ngân vừa đi, tiếng nghị luận trong lớp càng ồn ào.
Đến cửa trường học, chủ nhiệm lớp Vương Sam nhìn thời tiết âm trầm, thở dài một hơi.
Tiếng còi cảnh báo thời tiết vang vọng khắp nơi trong thành phố, Vương Sam cũng biết bên ngoài không quá an toàn, không dám trò chuyện quá lâu cùng học sinh.
“Gia đình cậu thật sự chịu nổi sao” Vương Sam vẫn hết sức quan tâm đến học sinh của mình.
“Đúng vậy, muội muội ta chữa bệnh rất cần tiền, tiền cha mẹ ta kiếm được từng đồng đều phải trả cho chủ nợ, cũng chỉ có tiền của ta mới có thể cho muội muội chữa bệnh” Ngô Ngân nói ra,
“Vậy cậu có tính toán gì sao, dù sao thì cậu cũng vừa mới trưởng thành, còn phải học tập rất nhiều thứ” Vương Sam thật sự cảm thấy hết sức đáng tiếc.
Đứa nhỏ Ngô Ngân này, mặc dù là ngậm thìa vàng ra đời, nhưng vô luận thành tích hay phẩm đức cá nhân đều tương đối ưu tú, nếu như bởi vì gia đình có biến cố mà không thể tiếp tục học tập, thì thật là đáng tiếc.
“Ta đã xin tư cách đến ‘Dị Độ Hoang Trần’, phía trên nói chỉ cần ta có thể tìm được một viên Nguyên U khoáng sản mang tới, là có thể được ban thưởng 10 vạn” Ngô Ngân nói ra.
“Là game giả lập kết nối với não sao” Vương Sam hơi kinh ngạc nói.
Theo học kỹ thuật phát triển, con người vẫn vô pháp tìm ra dấu vết của các nền văn minh khác trong tinh hà.
Bất đắc dĩ, chỉ có thể giả lập thăm dò theo liên tiếp các con đường vũ trụ.
Vì vậy, một thế giới giả tưởng mênh mông khổng lồ được tạo ra, nó được gọi là Hoang Trần.
Nhưng mà Hoang Trần lại vượt ngoài sức tưởng tượng, tựa hồ mọi người không khống chế được khả năng phát triển của nó, thậm chí thoát ly khỏi nhận biết của chúng ta.
“Ta cảm giác được cái đó chính là tương lai, nói thật ta cũng không quen những tháng ngày nghèo kiết hủ lậu, ta nghĩ nếu muốn trở mình, thì đây là cơ hội khó có được” Ngô Ngân nghiêm túc nói.
Cũng là bởi vì xin được tư cách trân quý này, Ngô Ngân mới quyết định nghỉ học.
“Nếu là như vậy, vậy ta cũng yên tâm một chút.
Thế giới thăm dò giả tưởng chắc chắn có tương lai, dù sao cũng có nhiều tai nạn cũng dễ xảy ra ở bên ngoài, các cự đầu trong ngành khoa học kỹ thuật đều ở phương diện này hao phí nhiều tài nguyên thăm dò cùng khai phá, hằng năm đều tuyển chọn các học sinh có năng khiếu chơi thử, nếu có vấn đề gì thì sẽ cấp cho đền bù tổn thất rất cao..” Chủ nhiệm Vương nói
“Vương lão yên tâm, ta rời trường học thì vẫn có thể học tập” Ngô Ngân nói.
“Được, vậy trên đường trở về nhớ cẩn thận một chút” đến Cựu Thành, thì cẩn thận lôi bạo, trận lôi bạo này đã kéo dài nhiều năm, chỉ riêng Lệ Thành chúng ta, người bị đánh chết đã có hơn ngàn rồi…” Vương Sam nói.
“Vương lão sư cũng tự chiếu cố chính mình, nếu có năng lực vẫn là đến Tân Thành trên Ngân Bàn mua một phòng nhỏ đi” Ngô Ngân nói.
“Ai, bệnh nhiễm khuẩn dạ dày của ta đã ngốn hết số tiền tích lũy trong nhiều năm, thời đại này thiên tai không ngừng, ngay cả ở trong phòng cung khó tránh khỏi, cháu ta bởi vì tín hiệu không tốt mà chạy lên sân thượng chơi game, kết quả bị lôi bạo đánh đến chết không toàn thây, còn có Tiểu Quan lão sư cũng là đồng nghiệp của ta, trước kia làm lễ cưới trên bãi cỏ, hai vợ chồng vừa tuyên thệ xong, lôi bạo liền đánh ngay vào người bọn hắn, kết quả…Quả thực là nhà trên ngân bàn Tân Thành mời là an toàn nhất, ta cũng không biết tương lai hai đứa trẻ nhà ta sẽ đi về đâu, có lúc đã đã nghĩ sẽ không tiếp tục trị bệnh này, để lại cho vợ con thêm chút tiền..” Vương Sam cũng nhịn không được, vô ý thức bộc bạch chuyện nhà với Ngô Ngân.
"Lão Vương a, ngươi nghĩ xem, ngươi đem lão bà cùng hài tử của mình giao cho nam nhân khác chiếu cố, ngươi an tâm được sao?" Ngô Ngân nói.
"Ngươi thật là biết an ủi người khác, cảm ơn ngươi." Vương Sam tức giận ra vẻ.
"Hắc hắc, được rồi, ta nhận."
"Tiểu tử ngươi!" Vương Sam nhìn bóng lưng Ngô Ngân, cũng bất đắc dĩ khoát tay áo.
Sau khi Ngô Ngân rời đi, Vương Sam cũng phía giảng đường bước đi.
Vừa tới cửa cầu thang, Vương Sam đã bắt gặp một nữ sinh đang đang đứng dưới lầu ngắm nhìn phương hướng cổng trường.
“Dương Thấm, nếu ngươi muốn tiễn hắn, làm sao lại không có dũng khí đi ra” chủ nhiệm lớp Vương Sam, kỳ thật là người hết sức hiền hòa, tư tưởng cũng sẽ không quá bảo thủ.
“Ta..ta…” Dương Thấm do do dự dự, tầm mắt không tự chủ được nhìn chằm chằm phía cửa sổ giảng đường.
Nơi cửa sổ đó, có mấy nam nữ đang nhìn chỗ này, tựa hồ chỉ chờ chế giễu, chê cười nàng.
“Người ta đã không phải là thiếu gia, ngươi con sợ cái gì nữa, không biết chừng ngày nào đó, người giao hàng cho ngươi cũng là hắn a, thật là lãng mạn” chỗ cửa sổ, nam sinh đầu tiên trừng mắt nói.
“Nói ít vài lời cho ta” Vương Sam quát lớn một tiếng, sau đó đưa ánh mắt nhìn Dương Thấm, “Trong long ngươi nghĩ như thế nào nên làm thế đó, đừng quá quan trọng những lời người khác nói”
Dương Thấm nghe được câu này, ngược lại càng cảm thấy không thoải mái, nàng ngước lên nhìn, ra vẻ kiêu ngạo nói: “Ta chỉ muốn đi phòng tranh, ta cùng Ngô Ngân chỉ là quan hệ bạn học bình thường”.
“Quan hệ bạn học bình thường?”
Vương Sam thấy bộ dáng Dương Thấm như vậy, không khỏi lắc đầu.
Ngay trước khi khai giảng, Dương Thấm còn mặt dày mày dạn đến phòng làm việc mình, lặng lẽ tặng lễ, muốn nhờ mình xếp chỗ ngồi cạnh Ngô Ngân.
Kết quả gia đình người ta vừa xa sút, đến ngay cả câu tạm biệt cũng bận tâm người khác chỉ trỏ.
Chỉ có thể nói tầm mắt nữ sinh này thật hạn hẹp.
Với sự hiểu biết của Vương Sam với Ngô n, mặc dù không có chỗ dựa lớn là gia đình, nhưng vẫn không thể che giấu được hào quang của hắn, tương lai hắn cũng nhất định xông ra một thành tựu to lớn, hy vọng đến lúc đó Dương Thấm sẽ không hối hận.
Trường học tại Tân thành là chỗ giao giới với Cựu thành.
Quá khứ, chỗ Ngô Ngân ở đều là các ngân bạc trang viên xa xỉ, bây giờ hắn phải di chuyển qua một mảnh khu nhà cũ, vượt qua một tòa Phá Lâu sơn, đi bộ một đoạn trống trải trong phiến khu nhà máy bỏ hoang, mới có thể đến nhà mới của hắn.
Nhà mới chỉ có 4 bức tường, một phòng một gian, 4 người nhà hắn phải chen chúc ở đây.
Cha mẹ là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, ban đầu cũng chỉ là từ quầy hàng nhỏ đi lên.
Quanh đi quẩn lại hơn nửa đời người, lại về tới thời gian gian khổ nhất, so với một nghèo hai trắng khi trước, còn có thêm một khoản nợ nần chồng chất nhiều như núi.
Thường ngày, đến khoảng 11 giờ đêm, cha mẹ hắn mới có thể trở về.
Bất quá hôm nay là Ngày lễ của Cha, người một nhà tụ họp, cùng ăn cơm tối, cho nên Ngô Ngân cũng không có tâm tư lưu lại trường học, cùng các bạn học tạm biệt từng cái một.
Đẩy cửa vào, trong phòng đã truyền đến hương khí.
Một nồi măng thịt đã được hầm, cha Ngô Anh Đình đang sửa sang hàng hóa chất nửa cái gian phòng, đoán chừng là vội vàng ăn xong bữa cơm này lại phải ra quầy.
"Cha, hôm nay có thể sẽ có lôi bạo, không cần bày sạp nữa, chúng ta thiếu nhiều tiền như vậy, thiếu tiền công một đêm này cũng không sao." Ngô Ngân đi đến nói.
Nói tới nói lui, Ngô Ngân vẫn là chủ động hỗ trợ Ngô Anh Đình sửa sang hàng hóa.
"Ngũ thúc ngươi thúc giục quá, nói là muốn cho hài tử nhà hắn học đại học." Ngô Anh Đình nói.
Kỳ thật sau khi phá sản, các chủ nợ lớn, ngân hàng lớn đều quan tâm sức khỏe Ngô Anh Đình, khuyên hắn ăn ngon uống sướng, đừng mang gánh nặng trong lòng.
Ngược lại là những thân bằng hảo hữu trước đó đi theo phụ thân phát tài, sắc mặt của bọn họ mới là đáng hận nhất.
Rõ ràng là đầu tư, có lời có lỗ, khi lời thì không sao, khi thua lỗ thì lại há miệng đòi tiền.
"Cha dù sao cũng là nhân vật quát tháo phong vân tại Lệ thành, không thể livestream trực tiếp bán hàng trả nợ hay sao, vất vả kiếm tiền kiểu này bao giờ mới trả xong?" Ngô Ngân hỏi.
"Ta không muốn làm những cái đó, vẫn là bắt đầu lại từ đầu với lĩnh vực ta quen thuộc đi, thời đại kỳ thật biến chuyển rất nhanh, người nhu cầu cũng đang thay đổi, ta bắt đầu tìm tòi tầng dưới chót nhất, vất vả cũng là vất vả mấy năm này, sớm sẽ đông sơn tái khởi, vả lại ta cũng hết sức hoài niệm trước kia, tháng ngày làm tiểu thương bày quầy ra bán, cuộc sống rất phong phú, rất đơn giản." Ngô Anh Đình vừa cười vừa nói.
"Người khác có nói cha là đang giả bộ đáng thương sao?" Ngô Ngân dò hỏi.
"Khẳng định là có, nhưng ta không quan tâm những cái đó?" tâm tính Ngô Anh Đình thật ra vô cùng tốt, dù sao hắn làm ăn thất bại cũng không phải lần một lần hai, hắn liếc qua nhi tử, không nhịn được dò hỏi, "Bên trường học thế nào, có bị coi thường không?"
"Còn tốt, dù sao trước kia ta cũng không triển lộ thân phận thiếu gia, dĩ nhiên trong lớp cũng có một số đồng học không ưa hắn, bọn họ cười trên sự đau khổ của người khác, vừa vặn cũng không cùng hắn tới lui." Ngô Ngân cũng chẳng hề để ý nói.
"Không lui tới thì không lui tới.
Đúng vậy, vừa rồi có thứ gì đó được gửi tới, con lại mua đồ qua Internet sao, nhìn qua rất cao cấp.
Con nếu là còn tiền, thì tiết kiệm một chút." Ngô Anh Đình nói.
"Đồ đã đến rồi sao, nhanh như vậy?" Ngô Ngân kinh ngạc, phát hiện trong phòng đúng là có một cái hộp.
Cũng may Ngô Anh Đình không mở ra, nếu phát hiện bên trong là nón trò chơi ảo, nhất định là ông sẽ phản đối!
Theo suy nghĩ Ngô Anh Đình, kỹ thuật giả lập còn chưa phát triển, trở thành người chơi thử đều có di chứng mãnh liệt, hắn cực lực phản đối Ngô Ngân đi làm chuột bạch cho khoa học kỹ thuật!
"Lão công, ta cùng Du Vũ mua thịt kho ngươi thích nhất rồi đây.
.
.
Tiểu Ngân trở về rồi à, hôm nay sao về sớm như vậy a, cũng tốt, người một nhà đã thật lâu không có tụ họp cùng ăn cơm rồi." Một vị phụ nhân nắm tay một thiếu nữ đi đến.
Chính là mẫu thân của Ngô Ngân, Du Di cùng muội muội Du Ngữ.
Mới phá sản hơn nửa năm.
Nửa năm này, đây là lần đầu tiên gia đình chúng ta tụ họp.
"Ngày lễ của Cha vui vẻ!" Ngô Ngân là người thứ nhất nâng chén, hướng về phía cha mình Ngô Anh Đình cung kính.
Du Di cùng Du Ngữ cũng đều giơ chén nhỏ lên, chúc mừng một bữa cơm khó được này.
Ngay từ đầu Ngô Anh Đình vẫn tràn đầy ý cười,nhưng tới khi cầm đũa, tay hắn bắt đầu run run kịch liệt.
Hắn muốn kể một ít chuyện hài hước để giảm bớt bầu không khí này, nhưng nhìn thấy nhi tử chính mình trưởng thành, cùng cha mẹ chịu khổ, còn phải che chở nữ nhi.
.
.
Lời đến bên khóe miệng lại nghẹn ngào.
Vành mắt cũng lập tức đỏ lên.
"Lại trộm uống rượu trắng rồi, xem ngươi nghẹn ở cổ kìa, tranh thủ thời gian dùng bữa đi!" Du Di cũng rất hiểu chồng, cố ý che giấu, vội vàng giúp hắn gắp thức ăn.
"Bị sặc, sặc đến nỗi nước mắt đều tuôn, ăn đi, các con cũng ăn chung đi."
Người một nhà, sơn trân hải vị gì mà không có thử qua, có thể mấy đĩa rau xanh như thế này, một bàn thịt kho, so dĩ vãng bất kỳ món gì cũng ngon hơn rất nhiều.
Kỳ thật Ngô Ngân có thấy được lúc cha vụng trộm lau nước mắt.
Hắn cố ý cúi đầu dùng bữa, lưu cho lão nam nhân này một chút thể diện.
.
.
Từ trước tới nay, cha trong lòng mình vẫn như một tòa cự sơn, lù lù bất động, cho tới hôm nay nhìn thấy hai mắt đẫm lệ thấm ướt hốc mắt của cha, thấy hắn cũng sẽ toát ra thần sắc bất lực, Ngô Ngân liền hiểu rõ, đã đến lúc chính mình tới chèo chống cái nhà này.
.
.
Cơm nước xong xuôi, cha mẹ mạo hiểm lôi bạo bên ngoài tiếp tục ra quầy.
Muội muội cũng đi thượng xã khu học bổ túc miễn phí.
Ngô Ngân cũng tìm cớ nói, hôm nay bản thân sẽ ở lại nhà bạn học một đêm không trở về.
Nhưng kỳ thật Ngô Ngân đi đến tầng hầm của tòa nhà cũ, thuê một phòng bán hàng tạp hóa từ đại thúc nhà bên cạnh, hắn dự định đêm nay sẽ tiến vào thế giới giả tưởng!
Đóng cửa lại.
Mở ra nón giáp.
Ngô Ngân nhìn chiếc nón bảo hiểm giả tưởng có công nghệ tiên tiến này, không khỏi tò mò.
Bên trong thế giới đến tột cùng là như thế nào ?
Cũng chẳng biết tại sao hết thảy người tiến vào thế giới này sẽ không dễ dàng lộ ra bộ dáng cái thế giới thứ hai này.
Nhẹ nhàng đội nón an toàn lên, mở thiết bị ra.
"Xin chào, Ngô Ngân, xác định có tiến vào Hoang Trần không?" Nón giáp vang lên thanh âm AI.
Ngô Ngân hít một hơi thật sâu.
Lĩnh vực này có vô hạn khả năng, dù cho chính mình có thể là chuột bạch, cho dù là cha mẹ ở quầy hàng, hay là muội muội đang đi học, hoàn cảnh bên ngoài đều có khả năng cướp đi tính mệnh của bọn họ.
Đại phú đại quý, người một nhà bọn họ thực sự không quan tâm đến, cái họ quan tâm là làm sao có thể có một cuộc sống bình an.
Lão thành cùng phòng cựu lâu, sẽ không chịu được thiên tai càng lúc càng kịch liệt như bây giờ.
Chỉ có trở lại Tân thành sinh hoạt trong ngân bàn, bằng không thiên tai vẫn là sẽ buông xuống trên thân người nhà chính mình.
Những người tham gia sẽ có phụ cấp kinh tế, một lần là ba vạn, lần sau nếu tiếp tục tham gia phụ cấp sẽ càng cao.
Tại thế giới giả tưởng tìm một viên Nguyên U khoáng sản là có thể bán được mười vạn!
Nhất định phải vào! !
"Xác nhận tiến vào Hoang Trần!"
"Xin nhắm mắt lại, thả lỏng, tựa như một giấc ngủ bình thường." AI trong nón an toàn nói.
Ngô Ngân dựa theo AI chỉ dẫn, rất nhanh hắn liền cảm nhận được một loại ấm áp, giống như là toàn bộ đầu hắn được ngâm trong một loại dưỡng dịch ấm áp nào đó.
.
.
Tiếp theo là cơn buồn ngủ mãnh liệt, ý thức hắn cũng hoàn toàn trầm luân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...