Gần đây trong đầu Hao thường xuất hiện những kí ức rất kì lạ, chúng ám ảnh hắn ngay cả trong những giấc mơ. Hao mơ thấy đã từng sống ở một thế giới hoàn toàn khác biệt, ở đó không có quái vật, cũng không có phép thuật, tuy nhiên ở nơi đó có những thứ máy móc tinh xảo và kì diệu, đó là những cỗ máy có thể bay trên bầu trời cao hơn bất cứ loài chim nào, hoặc những cỗ máy lặn sâu dưới nước và bơi nhanh hơn cả cá, có cả những cỗ máy biết suy nghĩ và nói chuyện với con người.. Đặc biệt có một thứ vũ khí đáng sợ giống như những mũi tên lửa khổng lồ mà khi phóng đi và phát nổ sẽ huỷ diệt một tòa thành hay thậm chí là cả một quốc gia.
Ánh sáng chói lòa từ một vụ nổ khủng khiếp trong giấc mơ đã khiến Hao bật choàng tỉnh dậy. Lồng ngực chập chùng, hắn hít thở nặng nhọc, phải mất một lúc sau Hao mới hô hấp trở lại bình thường, tuy vậy toàn thân cảm thấy mệt mỏi rã rời.
Những kí ức lạ thường xuất hiện sau những cơn đau đầu, hoặc sau khi gặp phải kích thích mạnh khiến cảm xúc lên xuống bất thường.
Hôm qua, lúc cuộc chiến sắp ngã ngũ, khi có cơ hội tạm nghỉ một lát Hao đã nhìn ngó xung quanh, hắn giật mình khi nhìn thấy có một đoạn tường đằng xa bị húc đổ. May mắn là con Rhiniron cũng bị giết chết ngay sau đó, cái xác khổng lồ của nó nằm phủ phục và vô tình trám vào lỗ hổng trên bức tường, nhờ thế mới không khiến những con khác chú ý tới. Mặt đất đỏ thẫm màu máu, Hao không biết ở đó chỉ có máu của con quái thú hay còn có cả máu của các binh sĩ.
- Nghe nói đội giáp sĩ bị chết năm người, bị thương tám người mới giết nổi con quái vật đó.
- Thật là đáng sợ, nếu không có bức tường ngăn cản lũ Rhiniron thì áo giáp sắt chẳng là gì cả, trường kiếm chưa kịp chém trúng thì đã bị chúng húc chết hoặc dẫm chết rồi.
Một dân binh mang bổ sung mũi tên cho chòi gác đã nói chuyện cùng với một cung thủ, Hao loáng thoáng nghe được vài câu như vậy.
Hắn giật mình sửng sốt, thì ra đã có thêm nhiều người chết và bị thương đến thế, Hao nghĩ đến chú Max, lúc đó hắn trông thấy ông và hai đồng đội dường như đang chạy về hướng đoạn tường bị húc đổ, hắn không mong có điều gì bất chắc xảy ra với ông ấy, bởi vì chú Max là ân nhân đã từng cứu mạng hắn.
Hao cũng cảm thấy lo lắng cho sự an toàn của cả doanh trại, đúng như người dân binh kia nói, không có bức tường thì mọi người không phải là đối thủ của bầy Rhiniron, chúng là những con quái vật được Hầm Ngục sinh ra, cho nên khó đối phó hơn nhiều so với dã thú thông thường. Nếu như bây giờ những con Rhiniron đã bỏ chạy bỗng nhiên quay lại rồi húc đổ bức tường và xông vào, hoặc một loại quái thú khác tương tự đến tấn công thì có lẽ không mấy người may mắn giữ được tính mạng.
Có một sĩ quan đã đi tới nhắc nhở:
- Này, hai người kia đang nói luyên thuyên cái gì thế! Còn không tiếp tục đi làm việc của các cậu đi!
Hao nhận ra đó là Gree, anh ta là đội trưởng đội cung binh và cũng là một người bạn của chú Max. Anh ta có dáng người dong dỏng cao, mặc áo giáp da có vết ban giống da báo hoặc da hươu, đội mũ da che kín đầu, chỉ hở khuôn mặt thon dài. Có một vết sẹo to như ngón tay chạy dài từ đuôi lông mày đến dưới má phải trên mặt đội trưởng Gree, nếu như không có vết sẹo đó thì mặt mũi của anh ta có khi đủ để làm cho khối phụ nữ mê mệt.
- Sao thế tân binh? Sao lại đứng ngây ra đây?
Đội trưởng Gree tiến tới chỗ Hao hỏi thăm, nhận ra hắn đang muốn biết tin tức về chú Max, liền thông báo:
- À, cậu không cần phải lo lắng, Max không có việc gì, ông ta vẫn sống nhăn răng và còn đang đòi nếm thử thịt Rhiniron tươi sống kia kìa.
Hao cảm thấy yên tâm hẳn, đội trưởng Gree cười nhẹ nói:
- Cậu có vẻ quan tâm đến Max nhỉ, nếu tôi không biết thì còn tưởng hai người là chú cháu ruột thịt thật đấy.
Hao gật đầu đáp:
- Chú Max là ân nhân đã cứu mạng tôi. Nếu không có chú ấy thì có lẽ tôi đã chết mất xác ở thảo nguyên rồi.
- À, tôi có nghe kể về chuyện đó. Max tìm thấy cậu đang nằm hôn mê trên thảo nguyên. Cậu rất may mắn đấy, lũ quái thú đã không phát hiện ra một miếng mồi ngon nằm bất động cho đến khi Max tới. Nhớ ngày đó Max vác cậu trên vai mang về doanh trại, trông buồn cười giống như người ta vác một con dê con bị đánh ngất sau khi bắt sống được vậy.
Đội trưởng Gree kể lại chuyện cũ với vẻ hào hứng khiến Hao có chút ngạc nhiên, bình thường anh ta không hay nói nhiều như vậy, anh ta là kiểu người khi làm việc thì rất chăm chú vào công việc, khi rảnh rỗi thì hay đứng nhìn trời mây đăm chiêu như đang suy nghĩ điểu gì đó. Những chuyện anh ta thường nói với mọi người chủ yếu là về nhiệm vụ và những công việc chung, thi thoảng mới thấy anh ta nói vài lời chuyện phiếm với chú Max.
Đội trưởng Gree bỗng nhiên hỏi:
- Hao, cậu đến doanh trại được bao nhiêu lâu rồi nhỉ?
Chưa hiểu vì sao anh ta lại đột nhiên hỏi như vậy nhưng Hao vẫn trả lời:
- Hình như là đã hơn nửa năm rồi!
Đội trưởng Gree có vẻ hơi ngạc nhiên:
- Nửa năm? Thì ra mới có từng đó thời gian? À, cậu đừng hiểu lầm, cảm giác về thời gian của tôi hơi khác với mọi người, tôi thường có cảm giác một ngày mà cứ như một tuần đã trôi qua rồi vậy, cho nên tôi tưởng cậu đến đây đã lâu lắm rồi. Như thế thì cậu mới gia nhập đội cung binh nửa năm thôi phải không?
- Đúng vậy!
- Không tệ. Nói cho cậu biết, bởi vì hình thể của cậu không thô kệch như Max cho nên ông ta mới muốn đưa cậu vào đội của tôi đấy. Ban đầu tôi đồng ý cũng chỉ vì nể ông ta, nhưng bây giờ tôi thừa nhận là cậu tiến bộ rất nhanh, rất có tố chất để trở thành một xạ thủ giỏi. Lần đầu thực chiến mà không lãng phí hết cả ba mũi tên. Nhớ lại lần đầu tiên thực chiến, tôi đã run tay đến mức suýt nữa đánh rơi cả cây cung cơ.
- Ồ, lần đó anh được phát cho bao nhiêu mũi tên và bắn trúng bao nhiêu vậy?
- Lần thực chiến đầu tiên của tôi không phải ở trong doanh trại này. Khi đó tôi mười hai tuổi và bố tôi đã dẫn tôi vào rừng đi săn, ông ấy để mặc tôi đối mặt với một con hổ..
Nếu đổi lại là tôi thì có khi tôi còn không đứng nổi chứ đừng nói là vẫn cầm được cung, Hao sửng sốt nghĩ thầm.
Đội trưởng Gree bổ sung thêm:
- Tất nhiên là vết sẹo trên mặt tôi không phải do con hổ đó gây ra, nó đã bị tôi bắn một mũi tên xuyên thủng mắt và chết trước khi có thể đến gần tôi.
Mặc dù Hao có hứng thú với câu chuyện quá khứ lạ lùng của đội trưởng Gree nhưng dường như anh ta không muốn nói thêm về nó mà nói đến chuyện khác:
- Lúc nãy tôi thấy cậu có vẻ sợ hãi khi nghe tin nhiều người hi sinh như vậy.
Hao hơi lúng túng, ít ai muốn mình bị coi là một kẻ nhát gan, nhưng cuối cùng hắn vẫn nói:
- Phải, đúng vậy. Tôi bị mất sạch kí ức trước kia cho nên tôi không giống như anh hoặc nhiều người khác đã quen thuộc với những cuộc chiến và lối sống ở trong Hầm Ngục. Tôi chưa bao giờ chứng kiến nhiều người chết như vậy, rất nhiều người vừa mới còn sống sờ sờ mà lúc sau đã biến thành một cái xác vô hồn. Tôi cảm thấy hơi sốc.
Đội trưởng Gree gật đầu:
- Tôi hiểu cảm giác đó..
Anh ta trầm ngâm trong giây lát rồi mới nói:
- Tuy nhiên tôi có một lời khuyên cho cậu, sợ hãi chỉ khiến cậu yếu đuối hơn thôi. Hãy dũng cảm lên! Người lính hi sinh trên chiến trường là một điều hết sức bình thường. Chúng ta sẽ chết với tôn nghiêm của một người đàn ông đã dũng cảm chiến đấu đến giây phút cuối cùng.
Hao liếc nhìn đội trưởng Gree, đứng trên chòi gác thì tầm nhìn không bị bức tường cản trở, cho nên anh ta có thể phóng mắt nhìn ra xa tận tới đường chân trời, nói xong câu vừa rồi nét mặt anh ta thoáng qua một vẻ bi tráng khó hiểu.
Hao không thể không đặt câu hỏi:
- Đội trưởng Gree, có chuyện gì đó đã xảy ra phải không?
Anh ta do dự một lúc rồi mới trả lời:
- Đúng vậy. Vừa có tin tức do kị binh trinh sát báo về, một bộ tộc gồm mấy trăm Nhân Mã đã tập hợp lại lũ Rhiniron vừa bỏ chạy, sau đó bọn chúng tiến về phía doanh trại của chúng ta. Trên đường đi chúng đã tấn công làm bị thương không ít kị binh trinh sát của ta, tất nhiên ý đồ của bọn chúng là bất thiện, chúng ta chuẩn bị phải tử chiến thôi.
Quả nhiên là càng sợ cái gì thì cái đó càng nhanh đến, Rhiniron đã khó chơi rồi mà bây giờ lại còn thêm cả Nhân Mã nữa, Hao giờ mới hiểu vì sao đội trưởng Gree bỗng nhiên lại cởi mở và nói chuyện thoải mái như vậy, có khi anh ta đã nghĩ đây là cơ hội cuối cùng mọi người được nói chuyện với nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...