Mộ Dung Lâm Phong ngồi ở căn phòng bên phải một bên uống trà một bên tùy tay giở một quyển sách, tinh tế nghiên cứu, gặp được nơi cảm thấy hứng thú liền hơi hơi nheo mắt lại.
“Chủ nhân, đã giúp hắn tắm xong.” Trúc Tử lôi kéo tiểu nam hài tiến vào.
Mộ Dung Lâm Phong ngẩng đầu liền nhìn thấy tiểu nam hài cả người rực rỡ hẳn lên, bỏ đi dơ bẩn trở nên thuận mắt hơn rất nhiều, thân mình nhỏ gầy, sắc mặt tái nhợt, cái mũi nhỏ, cái miệng nhỏ, còn có một đôi mắt vẫn nhắm chặt. Cả người thoạt nhìn đều là gầy teo nhỏ xíu, nhược nhược, tựa hồ bị gió thổi một cái liền bay mất.
Mộ Dung Lâm Phong tiếp theo sai Trúc Tử trước lấy một ít dưa và trái cây cho tiểu nam hài bỏ bụng. Vốn là phải ăn điểm tâm, bởi vì Trúc Tử nói đã không còn gạo, vốn hôm nay là muốn xuống núi mua gạo, không có biện pháp, Mộ Dung Lâm Phong chỉ có thể nhìn tiểu nam hài đang nhắm mắt xin lỗi cười cười, tuy rằng biết tiểu nam hài cũng nhìn không thấy.
Trúc Tử lấy một ít dưa và trái cây vội tới cho tiểu nam hài bỏ bụng trước. Tiểu nam hài trước cầm cái gọi là dưa và trái cây giống như tiểu động vật sờ sờ, sau khi ngửi ngửi xác định là thứ có thể ăn liền từng ngụm từng ngụm ăn vào. Mộ Dung Lâm Phong cùng Trúc Tử nhìn chằm chằm tiểu nam hài giống như dân chạy nạn rất nhanh thổi quét qua dưa và trái cây trên bàn. Xem ra tiểu nam hài thật sự đói bụng lắm. Đợi tiểu nam hài đem thứ có thể ăn ăn hết, hai người đều âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
— Ăn được.
Mộ Dung Lâm Phong vươn tay kéo tiểu nam hài, để y ngồi trên ghế, đưa tay sờ sờ tròng mắt tiểu nam hài bất an chuyển động.
“Mắt của ngươi làm sao vậy?” Mộ Dung Lâm Phong ôn nhu hỏi.
“......”
“Có thể mở mắt ra cho ta xem không?”
“......”
Mộ Dung Lâm Phong đợi một hồi, không thấy tiểu nam hài động đậy, liền trực tiếp vươn hai tay thon dài trắng nõn cưỡng chế mở mi mắt của tiểu nam hài lên.
Trúc Tử ở bên cạnh nhìn Mộ Dung Lâm Phong gương mặt ôn hòa làm ra động tác không ôn hòa như vậy, thầm nghĩ quả nhiên vẫn là chủ tử mạnh mẽ.
Dưới ánh sáng nhu hòa trong phòng, tiểu nam hài bị bắt mở mắt, sau một trận hơi khó chịu, ánh vào mắt chính là rất nhiều thứ làm cho y không thể, trước kia đều là một mảnh tối như mực, hiện tại có nhiều thứ không biết tên như vậy. Trong lòng bất an từng đợt tràn ra.
Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy tiểu nam hài mở to đôi mắt hắc bạch phân minh cũng không phát hiện bệnh trạng gì khả nghi, hơn nữa xem thần thái tiểu nam hài cũng biết mắt tiểu nam hài là không có vấn đề, nhưng rất nhanh lại phát hiện trong ánh mắt tiểu nam hài toát ra hoảng sợ, vô thố, bất an, vẻ mặt hết thảy xa lạ. Lập tức lại nhắm hai mắt. Lông mi thật dài bởi vì chủ nhân bất an mà hơi hơi run rẩy.
“Không sao đâu, ngươi có thể sờ sờ mặt của ta, không phải chuyện nguy hiểm đâu, có thể cảm thụ một chút.” Mộ Dung Lâm Phong cầm lấy tay tiểu nam hài sờ soạng lên mặt mình, tay tiểu nam hài khi tiếp xúc đến mặt Mộ Dung Lâm Phong rồi, cứng ngắc một chút, lúc sau cũng chậm chậm dùng ngón tay dài nhỏ tái nhợt sờ qua cái trán, mắt, cái mũi cùng miệng của Mộ Dung Lâm Phong. Chạm đến như vậy làm cho tiểu nam hài có một loại cảm giác quen thuộc, hình như bên cạnh mình mình chính là loại sinh vật có tên là người thì phải. Vừa mới trước mắt nhìn thấy chính là –‘ người ‘?
“Đừng khẩn trương, chậm rãi mở mắt của ngươi, nơi này không có gì có thể tổn thương đến ngươi.” Mộ Dung Lâm Phong nhẹ nhàng sờ sờ tóc tiểu nam hài mềm nhẹ nói, tựa hồ sợ sẽ dọa đến tiểu nam hài vậy.
Tiểu nam hài lông mi giật giật, sau đó chậm rãi lại mở hai mắt của mình. Sau đó ngây ngốc nhìn gương mặt Mộ Dung Lâm Phong dựa gần vào y, Mộ Dung Lâm Phong nắm tay tiểu nam hài đưa đến mặt mình nói: “Đây là mắt, cái mũi, miệng, cổ......” Từng chút từng chút chỉ cho tiểu nam hài nhận thức.
Tiểu nam hài cảm thấy được cảm giác này thực kỳ diệu, hóa ra loại xúc giác này gì đó chính là mắt, mũi, miệng, cổ......
Tiểu nam hài ánh mắt thật to càng mở to hơn, bên trong có tò mò, kinh ngạc cùng hưng phấn, Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy tiểu nam hài giống như một trẻ mới sinh không bao lâu, đối với cái gì cũng cảm thấy tò mò cùng hưng phấn với những sự vật mới.
“Chúng ta có phải nhặt về một đứa ngốc hay không a.” Trúc Tử nhìn tiểu nam hài vẻ mặt buồn bực nói.
“Ngươi không thấy là thực đáng yêu sao?” Mộ Dung Lâm Phong khoái trá nói.
Tiểu nam hài sờ xong Mộ Dung Lâm Phong, lại ở chung quanh chậm rãi sờ soạng, giống như tiểu động vật, ở trong phòng đụng thứ gì cũng sờ sờ, ngay cả nước trà cùng bụi trên sàn nhà cũng không buông tha, mà Mộ Dung Lâm Phong phi thường có kiên nhẫn ở một bên giải thích mọi thứ cho tiểu nam hài, sau khi tiểu nam hài rốt cục sờ hết tất cả mọi thứ trong phòng rồi, Mộ Dung Lâm Phong vội kéo tiểu nam hài đang nghĩ muốn tiếp tục ra bên ngoài sờ soạng, hắn cũng không muốn cả ngày vì tiểu nam hài hiếu kì mà không ngừng giải thích. Hôm nay bản thân còn có rất nhiều chuyện phải làm mà.
“Được rồi, tiểu tử kia, ngươi cảm thấy hứng thú gì đó, hiện tại cũng sờ không hết, chúng ta từ từ đến đi. Hiện tại trước xử lý miệng vết thương trên người ngươi một chút đã.” Mộ Dung Lâm Phong cưng chiều nói, không tự chủ được thay đổi một tiếng xưng hô.
Tiểu nam hài mặc Mộ Dung Lâm Phong vẽ loạn gì đó trên mặt mình, mới đầu miệng vết thương có cảm giác nhói nhói, sau đó liền cảm giác lạnh lạnh, thật thoải mái. Mộ Dung Lâm Phong xoa thuốc lên miệng vết thương toàn thân y xong, cũng chỉ còn vết thương trên bàn chân, bàn chân tiểu tử kia thật sự là vô cùng thê thảm a. Cầm lấy một chân tiểu tử kia dùng cái kẹp sạch sẽ gắp mảnh đá vụn bên trong ra, quá trình này là có phần đau đớn. Mộ Dung Lâm Phong ngẩng đầu phát hiện tiểu tử kia chỉ là hơi cau mày, ngoan ngoãn nhìn hắn gắp đá vụn ra.
“Có phải rất đau hay không a, nếu đau thì kêu ra tiếng, không cần chịu đựng.” Mộ Dung Lâm Phong thương tiếc sờ sờ đầu tiểu tử kia. Tiểu nam hài nhìn Mộ Dung Lâm Phong mặt ngơ ngác lắc đầu.
Mộ Dung Lâm Phong dùng một canh giờ sau rốt cục lấy hết mảnh đá vụng dưới chân tiểu nam hài ra, lại mềm nhẹ thoa thuốc mỡ. Dùng vải thưa nhẹ nhàng băng cả bàn chân lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...