Dị Địa Trọng Sinh Chi Bạch

Mà khi bên Mộ Dung Lâm Phong rốt cục biết Tiểu Bạch mất tích, Tiểu Bạch đã một mình ở giữa phố buôn bán phồn hoa náo nhiệt, một mình ngơ ngác ngây ngốc đứng nửa canh giờ, khuôn mặt cũng bị ánh nắng nóng cháy chiếu đến hồng hồng, mà trong óc Tiểu Bạch tất cả đều là sư phụ của mình, đối với chuyện chung quanh hoàn toàn không có cảm giác.

Tiểu Bạch đang suy nghĩ đi con đường nào về mà đứng ngay giữa đường cái thẳng tắp, cũng chặn lại hướng đi của nhiều người. Lúc này, một đại hán bộ dạng tục tằn, miệng đầy răng vàng hét về phía Tiểu Bạch: “Thằng nhãi TM nhà ngươi, đừng như cái đầu gỗ đứng giữa đường, chặn đường đi của lão tử, tránh ra cho lão tử.”

Đại hán nói xong, liền thô lỗ đẩy Tiểu Bạch ra, Tiểu Bạch không có phòng bị liền cứ như thế ngã thẳng trên mặt đường dơ bẩn. Hai tay chống trên mặt đất một trận đau đớn mới làm cho Tiểu Bạch phục hồi tinh thần lại.

Nhìn thấy phía trước đám đông ào ào đi tới, thân thể nhỏ bé của Tiểu Bạch nhanh nhẹn xuyên qua dòng người tầng tầng lớp lớp, chậm rãi chui ra ngoài, nhưng đi ra ngoài rồi đối mặt vẫn là khung cảnh lạ lẫm.

Tiểu Bạch nhìn quầy ăn vặt bên trái bốc tòa ra đừng cụm khói trắng, thơm thơm, trong quầy cũng đầy người ngồi, tất cả mọi người đều đang vừa ăn vừa nói cười, bên cạnh còn có quầy đồ nướng, một cặp cánh gà nướng lóng lánh, lớp da bên ngoài nướng giòn giòn sáng bóng.

Tiểu Bạch nhịn không được nước miếng sắp chảy ra, trước kia Trúc Tử cũng nướng chân gà cho Tiểu Bạch ăn, thơm thơm giòn giòn rất muốn ăn, tuy rằng hiện tại rất muốn ăn, nhưng quan trọng hơn là phải tìm được sư phụ.

Hạ quyết tâm liền dời lực chú ý nhìn về phía đường bên phải, chỉ thấy trên đường cái thật dài bên phải, có rất nhiều nữ tử mặc trang phục đủ mọi màu sắc rực rỡ, trên đầu cắm đầy trâm cài tinh xảo cùng một đóa hoa phấn hồng, ở trên đường cùng nam tử đi ngang qua lôi kéo, trêu đùa, nam tử thường thường ra vẻ đạo mạo, còn có thể vươn tay sờ sờ cái nơi cao cao ở phía trước của nữ tử, mà nữ tử này liền đánh nhẹ vào ngực nam tử, nũng nịu nói “Đáng ghét”, sau đó liền bị nam tử kia cười ha ha, đỡ nữ tử vào lầu các đẹp đẽ.

Tiểu Bạch tuy rằng không phải thực hiểu được nữ tử này là làm gì, nhưng thoạt nhìn hình như dễ nói chuyện lắm, bởi vì bọn họ có thể thực tùy tiện cùng người xa lạ cười nói vui vẻ, nếu bé đến hỏi sư phụ ở đâu, có lẽ bọn họ sẽ nói cho bé mà.

Tiểu Bạch hạ quyết tâm liền vui vẻ đi qua.

Một vị nữ tử mặc bé phục đỏ au, ôm thân mật một nam tử, phía trước bộ ngực hơi hơi lộ ra, hai tay sờ tới sờ lui trước ngực nam tử xa lạ, nam tử tựa hồ cũng thực hưởng thụ, nhưng vừa nghe thấy nữ tử muốn kéo mình đi vào lầu các, liền vội tìm cớ trốn đi, nghĩ nếu để lão bà trong nhà mà biết, thì sẽ đại nháo thiên cung mất.


Tiểu Bạch nhìn đến tên nam tử kia đi rồi, liền nhân cơ hội đi qua hỏi: “Tỷ tỷ, ngươi có nhìn đến sư phụ của Tiểu Bạch không? Sư phụ mặc y phục màu trắng, ân, còn có bộ dạng dễ nhìn lắm......” Tiểu Bạch vừa nhớ lại vừa nói nói, nhưng lại hình như không biết tìm từ thế nào.

Nên nữ tử vốn nghĩ kim chủ có thể cắn câu lại đi rồi, vẻ mặt cau có, quay đầu lại nhìn thấy tiểu thiếu niên vẻ mặt khờ dại hỏi ả, nguyên bản nghĩ câu không được đứa lớn, đứa nhỏ cũng không sao, nhưng nhìn kỹ, trên người mặc quần áo cũ cũ, còn có một chỗ vá nho nhỏ, ai, lại là hạng người nghèo rớt mồng tơi.

Nữ tử hoàn toàn không có hưng trí nói: “Thằng nhóc hư hỏng từ đâu ra, xú nam nhân cùng bổn tiểu thư điên long đảo phượng nhiều lắm, biết đâu rằng trong đó có thể có sư phụ của ngươi a, nếu không, chờ ngày nào đó Tiểu ca phát tài, tìm đến bổn tiểu thư, bổn tiểu thư chính là bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh Tiểu ca a, ha ha ha”

Tiểu Bạch nhìn thấy vị tỷ tỷ này chả trả lời được câu nào, Tiểu Bạch nghe mà mơ hồ.

Nên nữ tử thấy Tiểu Bạch vẫn là vẻ mặt không biết nhìn ả, khúc khích thật sự có ý tứ đưa tay lên khuôn mặt của Tiểu Bạch, xoa tới xoa lui.

Tiểu Bạch nhìn thấy vị tỷ tỷ này kỳ quái còn nhéo tới nhéo lui mặt mình, trên người còn có một mùi hương nồng đậm, Tiểu Bạch phản xạ có điều kiện liền giơ tay đẩy ả ra, nói: “Buông ra!”

Nữ tử thấy Tiểu Bạch đẩy mình ra liền hung tợn nói: “Hừ thằng nhóc hư nhà ngươi đến thế nào thì về thế ấy đi, bổn tiểu thư không rảnh chơi với ngươi.”

Tiểu Bạch liền ủ rũ quay ngược lại, thường thường sờ sờ hai gò má bị nhéo đến hồng hồng, lang thang không đích đến trên đường cái.

“Uy, tiểu thiếu niên cúi đầu đi đường, đối, chính là nói ngươi đó.” Đột nhiên một thanh âm già nua truyền tới.

Tiểu Bạch ngẩng đầu không xác định nhìn lão gia gia phía trước, hóa ra là lão gia gia trước đó tặng đồ chơi làm bằng đường cho mình, nhìn thấy lão gia gia ngoắc mình đến, Tiểu Bạch liền “bịch bịch bịch” chạy tới.


“Sao chỉ có một mình ngươi ở đây, vị công tử lúc nãy đâu?” Lão gia gia hiền lành nhìn tiểu thiếu niên đứng trước mặt mình nói.

“Tiểu Bạch đi tìm sư phụ.”

“Vậy ngươi biết sư phụ ngươi ở nơi nào không?”

“......” Lắc đầu.

“Hiện tại đã không còn sớm, ngươi có biết đường về nhà thế nào không?”

“......” Vẫn là lắc đầu.

“Ai đứa nhỏ này ngươi đã không còn nhỏ đi, sao không biết đường về nhà a.”

Tiểu Bạch nghe được chỉ ảm đạm cúi đầu, trong lòng thật là ủy khuất.

Lúc này, ngõ tắt yên tĩnh, một trận “ùng ục ùng ục” từ cái bụng nho nhỏ của Tiểu Bạch phát ra, lão gia gia nhìn thấy Tiểu Bạch lúc này nhìn chằm chằm vào hai cái đồ chơi làm bằng đường bán còn lại, do dự hạ cầm lấy hai cái đồ chơi làm bằng đường cho Tiểu Bạch, Tiểu Bạch vui vẻ mỗi tay một cái đồ chơi làm bằng đường, nơi này liếm một chút nơi đó liếm một chút, đột nhiên nhớ tới sáng nay mìn

h cùng sư phụ cùng ăn đồ chơi làm bằng đường, hiện tại lại chỉ có mình mình cô đơn đứng đây, cái mũi liền từng đợt chua xót.


Sư phụ......

Ánh chiều tà chiếu vào đất, kéo thân ảnh của một ông lão một bé con trong ngõ nhỏ ra thật dài, mà thân ảnh đứa nhỏ cầm hai cái đồ chơi làm bằng đường lại hơi hơi run run, giống như đứa bé bị vứt bỏ vậy, phát ra tiếng nức nở.

Mà phía bên kia Mộ Dung Lâm Phong cùng Trúc Tử đã phân công nhau đi tìm Tiểu Bạch rồi, Trúc Tử tìm trong khu náo nhiệt, còn Mộ Dung Lâm Phong hướng về những con đường nhỏ có phần yên lặng hơn.

Mộ Dung Lâm Phong hiện tại bởi vì tìm kiếm Tiểu Bạch, trong lòng đã muốn hoang mang rối loạn rồi, đứa nhỏ Tiểu Bạch này cái gì cũng không hiểu mất tích đã là một chuyện phi thường phiền toái rồi, bình thường Tiểu Bạch ỷ lại hắn như vậy, hiện tại chỉ còn một mình, giờ phút này Tiểu Bạch tìm không thấy hắn trong lòng hẳn là sợ hãi cùng bất lực đến cỡ nào.

Mộ Dung Lâm Phong trong lòng vẫn luôn hiểu được băn khoăn của Trúc Tử, biết Trúc Tử vẫn đều như có như không phòng bị Tiểu Bạch, nghi vấn trên người Tiểu Bạch thật sự là nhiều lắm, ưu điểm cùng khuyết điểm trên người đều mâu thuẫn lẫn nhau, muốn nói rõ cũng không được. Vốn tưởng rằng Trúc Tử cho dù trong lòng nghĩ thế nào, nhưng chỉ cần hắn không lên tiếng, Trúc Tử cũng không dám làm gì sau lưng hắn, lại không nghĩ tới......

Mộ Dung Lâm Phong hối hận nghĩ, nhìn thấy sắc trời đã càng ngày càng tối, nếu tìm không thấy Tiểu Bạch thì nên làm thế nào bây giờ, không, nhất định sẽ tìm được Tiểu Bạch, lúc này Mộ Dung Lâm Phong hoàn toàn mất đi dáng vẻ ổn trọng văn nhã bình thường.

Mộ Dung Lâm Phong rất nhanh đi về phía một nhóm người đang đứng nói chuyện phía ở một bên, ngữ khí vội vàng hỏi: “Các vị huynh đài, xin hỏi một chút, có nhìn thấy một tiểu thiếu niên đại khái cao một thước năm, mặc y phục màu xanh đã cũ, người gầy gầy nhỏ con, ánh mắt thật to, tỉnh tỉnh mê mê.”

“Bọn ta nãy giờ ở đây nói chuyện phiếm, nếu đi ngang qua chỗ này, bọn ta sẽ thấy, nhưng mà lại không thấy tiểu đồng ngươi vừa tả.” Những người đó suy nghĩ một chút liền nói.

Mộ Dung Lâm Phong cảm ơn, vẻ mặt thất vọng đi về hướng khác.

...... Ta là phân cách tuyến cũng thực sốt ruột......

Lúc này Tiểu Bạch đã chậm rãi liếm xong hai cái đồ chơi bằng đường, ánh mặt trời đã sắp không còn nhìn thấy, chân trời còn có chút mây đen đen bay về phía này.


Tiểu Bạch nhìn thấy lão gia gia bên cạnh ngồi xổm xuống, chậm rãi sửa sang lại một chút gia sản không nhiều lắm, lại chậm rãi đứng lên, nhìn thấy Tiểu Bạch ánh mắt hồng hồng đáng thương đến tội nhìn mình, trong lòng cũng là không đành lòng, nhưng nghĩ đến về nhà còn có lão bà đang chờ mình ăn cơm, hạ quyết tâm nói: “Cái kia, ta phải đi về rồi, ngươi...... tự ngươi cẩn thận một chút đi.”

Lão gia gia sau khi nói xong, an ủi sờ sờ đầu Tiểu Bạch, liền vác một thùng trúc nho nhỏ chứa đựng gia sản, đi về phía hoàng hôn. Cái bóng bị trời chiều kéo thật dài, lay động lắc lư đi xa.

Tiểu Bạch chỉ có thể ngoan ngoãn đứng tại chỗ nhìn theo lão gia gia rời đi, một trận gió thổi qua, Tiểu Bạch ôm thân mình nhỏ bé, cảm thấy lạnh như băng kỳ lạ.

Tiểu Bạch ôm thân mình bé nhỏ, nhìn trái nhìn phải, vốn nơi này người đi đường đã không nhiều, hiện tại chỉ còn có Tiểu Bạch một mình lạnh lạnh lùng lùng đứng ở đây, Tiểu Bạch ở tại chỗ xoay qua xoay lại, ngắm tới ngắm lui bốn phía ngắm tới ngắm lui, do dự không biết đi hướng nào.

Sau khi Tiểu Bạch loay hoay một chỗ rất nhiều vòng, ánh mắt lại là cay cay, trong đầu từng đợt khổ sở.

Cuối cùng Tiểu Bạch quyết định vẫn là chậm rãi trở về, trở lại cái nơi mình đã tỉnh lại, nhưng là đi tới đi tới, nhìn thấy phía trước tách ra ba đường, Tiểu Bạch lại một trận mê mang, nên đi con đường nào trở về mà.

Tiểu Bạch đứng yên suy nghĩ một chút, nhấc chân liền đi về phía trái, nhưng đi được mấy chục thước, xuất hiện ở trước mắt chính là một con sông thật dài, trên sông còn có một con thuyền xa hoa, trên thuyền có rất nhiều nữ tử xinh đẹp, cùng các tài tử hào hoa phong nhã cử rượu cao đàm khoát luận, tiếng đàn sáo dễ nghe đinh đinh đang đang truyền tới.

Tiểu Bạch tò mò nhìn một hồi, liền phát giác mình chưa bao giờ tới nơi này, cuối cùng lại quay về ngã ba đường kia, lần này Tiểu Bạch quyết định đi con đường ở giữa, đi tới đi tới liền ngửi được mùi hương thơm thơm, hình như trước kia Trúc Tử nấu thịt đông pha, mỗi lần bé đều muốn ăn rất nhiều, Trúc Tử còn luôn mắng bé là mèo con tham ăn, sư phụ sẽ thực ôn nhu kêu bé ăn chậm một chút.

Nhớ đến Mộ Dung Lâm Phong, trong lòng Tiểu Bạch lại từng đợt khổ sở.

— sư phụ, ngươi ở nơi nào a, Tiểu Bạch rất nhớ ngươi.

Nhất thời bụng Tiểu Bạch lại từng đợt kêu to, chỉ có buổi sáng ở nhà ăn chút cơm rau dưa, khi đó Trúc Tử còn nói Tiểu Bạch không cần ăn nhiều, nói đợi đến chợ, bụng Tiểu Bạch cũng chứa không ít đồ ăn vặt, nhưng hiện tại trừ bỏ ăn ít đồ chơi bằng đường, cái gì cũng không có, vốn đồ ăn ở Yến Thanh tửu lâu cũng chưa ăn đã hôn mê rồi.

Tiểu Bạch nhìn thấy trên quầy sắp xếp ít đồ ăn, liền nhịn không được chậm rãi đi qua....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận