Dị Địa Trọng Sinh Chi Bạch

Ba người vốn chuẩn bị muốn rời khỏi, nghe nói như thế, Mộ Dung Lâm Phong cùng Trúc Tử đều có hơi ngây người, không thể tưởng được đối phương gọi họ lại, cũng có ý kết bạn.

Dù sao tại xã hội nam tôn nữ ti, rất ít gặp tiểu thư khai sáng hào phóng như vậy, các tiểu thư gia tộc phú quý bình thường đều là ẩn sâu trong nhà, bị tứ thư ngũ kinh nghiêm khắc tầng tầng trói buộc, cùng nam tử xa lạ ngăn cách rất xa, rất sợ làm bẩn thanh danh hoa cúc khuê nữ của mình, bị phu quân về sau ghét bỏ.

Mộ Dung Lâm Phong trong nháy mắt phục hồi lại tinh thần, nhìn tiểu thư đối diện gương mặt tú lệ trắng nõn, lại hồng giống như thoa son, tựa hồ cũng cảm thấy rất là quẫn bách, cúi đầu, hai tay dùng sức siết một mảnh khăn lụa đợi Mộ Dung Lâm Phong trả lời.

Mộ Dung Lâm Phong tươi cười ôn hòa, tránh nặng tìm nhẹ nói: “Nếu tiểu thư không ngại, tại hạ thỉnh tiểu thư đến tửu lâu gần đây ăn một chút cơm, để đáp tạ chút tâm ý của tiểu thư đã nhường cho khối vải vóc này.”

Tiểu thư đối diện vẻ mặt thẹn thùng vừa nghe thấy Mộ Dung Lâm Phong nói như thế, vẻ mặt khó nén ý mừng, hơi hơi nhe răng cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền đáng yêu, ngượng ngùng mà nói: “Vậy phiền công tử.”


Sau đó Mộ Dung Lâm Phong liền kêu Trúc Tử trả tiền cho khối vải, lão bản vốn nghĩ có thể thu lời thật to, cười nhe răng không thấy mắt, ánh mắt cong thành một đường thẳng tắp, lại không biết người hầu bên người công tử tuấn mỹ ôn hòa này, thật sự là cực lợi hại a, giống như người thực am hiểu giá cả, lão bản nói một câu, người hầu trả mười câu, cho đến lão bản vẻ mặt hoa cúc, sắc mặt giống như táo bón, cuối cùng lấy hai lượng bạc trắng đổi cho một tấm vải chất lượng cực tốt.

Mộ Dung Lâm Phong vẻ mặt bất đắc dĩ gật đầu với tiểu thư kia nói: “Làm cho tiểu thư chê cười.”

Tiểu thư đối diện che dấu kinh ngạc theo mặt, miễn cưỡng cười nói: “Sao lại thế chứ, người hầu...... của công tử... rất... là hoạt bát.”

Tiểu Bạch ở một bên, nhìn Trúc Tử khó nén vẻ mặt đắc ý cùng sư phụ bất đắc dĩ, kéo kéo tay áo Mộ Dung Lâm Phong nói: “Sư phụ, Trúc Tử vừa mới rồi làm cái gì a?”

Mộ Dung Lâm Phong nhìn nhìn Tiểu Bạch vẻ mặt nghi hoặc, nói: “Tiểu Bạch, không nên học Trúc Tử nhanh mồm nhanh miệng như vậy, Tiểu Bạch cứ như vậy là tốt rồi.”

Trúc Tử lại ở một bên vẫn đắc ý vênh váo nói với Tiểu Bạch: “Tiểu ngu ngốc, ta dụng tâm dùng sức trả giá như vậy, đều là vì ngươi a, bằng không lấy ngươi ăn uống nhiều, nhà của chúng ta bán hết cũng không nhét đủ vào bụng ngươi.”

Tiểu Bạch nghe xong vẻ mặt tức giận bất bình phồng má nói: “Nói bậy... Nói bậy, Trúc Tử là người xấu, sư phụ nói ở dưới sàng của Trúc Tử luôn đầy núi tiền nhỏ, còn luôn làm cho Tiểu Bạch mặc y phục cũ trước kia của Trúc Tử, Trúc Tử... là... là...... Là thần giữ của.”

Tiểu Bạch tế bào não lao lực rốt cục phun ra một câu ‘ thần giữ của ‘, Tiểu Bạch là đột nhiên nhớ tới thành ngữ sư phụ dạy cho, có một câu thành ngữ như vậy, nếu còn nghĩ không chừng y cũng đau cả hông.

“Hi hi...”


Trúc Tử vừa định phản bác, liền nghe được tiếng cười nhịn không được.

Bốn người tám đôi mắt nhất tề nhìn qua, tiểu thư đối diện lập tức ý thức được bản thân thất lễ, vội vàng dừng cười, hai má hồng hồng, mím chặt môi, ánh mắt giống như vô tình bay tới người đến người đi trên đường cái.

“Ột ột ột ”

Năm người gian vốn là xấu hổ lại thêm âm thanh có thể nghe thấy kia, năm người trầm mặc lại trầm mặc.

Cuối cùng vẫn là Mộ Dung Lâm Phong đánh vỡ yên lặng trước: “Tiểu Bạch có phải lại đói bụng không?”

Tiểu Bạch đầu tiên là gật gật đầu sau lại lắc đầu nói: “Tiểu Bạch là muốn ăn, nhưng là tiếng ‘ ột ột ‘ mới rồi không phải bụng Tiểu Bạch kêu ra.”


Trúc Tử ở một bên ôm hai tay “lầm bầm”, vẻ mặt “không phải ngươi thì còn có thể là ai”.

Lúc này, nha hoàn thanh y dùng thanh âm ấp a ấp úng quẫn bách hận không thể đào lỗ chui xuống nói: “Khụ khụ... Cái kia... Là nô tỳ vọng lại, nô tỳ sáng nay đến bây giờ vẫn chưa ăn gì.” Nói xong liền vội cúi đầu thấp xuống, trên mặt hồng đến độ sắp chảy máu đến nơi.

Mộ Dung Lâm Phong vội đứng ra, đánh vỡ không khí cứng ngắc xấu hổ này, nói: “Nguyên lai là như vậy, kia thật sự là tại hạ không đúng, thế nhưng vẫn còn ở nơi này nói nói cười cười, đã quên đến tửu lâu dùng cơm, như vậy chúng ta hiện tại liền rời đi nơi này đến phụ cận tìm một gian tửu lâu ăn cơm đi, hiện tại đã gần giữa trưa, mọi người hẳn đều là đói bụng”

Tiểu thư đối diện cũng không phản đối nói: “Đúng vậy, ăn cơm trước đi, gần đây có một tửu lâu tên Yến Thanh, món ăn rất là nổi danh, không biết công tử có từng nghe nói quá?”

Mộ Dung Lâm Phong nhớ lại liền nói: “Ân, hương vị quả thật không tồi, tại hạ trước kia cũng từng ở nơi đó dùng rau dưa, như vậy chúng ta đến đó ăn cơm đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui