Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Mộ Dung Bạch không tự chủ được dời bước lên phía trước hắn, giống thú mẹ che chở thú con, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm bụi cỏ, toàn thân buộc chặt ẩn chứa một sự bạo phát không biết tên, bất cứ lúc nào cũng chú ý đến đột biến nguy hiểm mà phát động công kích.
Loại cảnh tượng quen thuộc này lập tức làm cho Mộ Dung Lâm Phong nhớ tới khi mới gặp, Mộ Dung Bạch chính là lấy hình thức như vậy xuất hiện, mọi động tĩnh gió thổi cỏ lay, đều dễ dàng khiến cho Mộ Dung Bạch nâng cao độ cảnh giác......
Mộ Dung Lâm Phong hơi hơi nhíu đôi mày kiếm đẹp đẽ, không thích nhìn thấy Mộ Dung Bạch ở bên hắn cũng phải cao độ buộc chặt thần kinh như vậy, Mộ Dung Lâm Phong cao ngạo tự tin là không cần được bảo hộ.
Tuy rằng vui vẻ nhìn thấy Mộ Dung Bạch đứa nhỏ kiên cường như vậy lại giao phía sau của y cho hắn, này đủ để thuyết minh đứa nhỏ này đối với hắn là tuyệt đối tín nhiệm, nhưng Mộ Dung Lâm Phong cũng không hy vọng nhìn thấy Mộ Dung Bạch một khắc không buông lỏng thần kinh, chỉ hy vọng Mộ Dung Bạch có thể giống đứa nhỏ bình thường, không có gánh nặng tâm lý vui vẻ chơi đùa, không cần cả ngày đề phòng nguy hiểm tồn tại hay không tồn tại.
“Tiểu Bạch...... Thả lỏng chút, không có việc gì đâu......” Mộ Dung Lâm Phong đưa tay từ sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy Mộ Dung Bạch, tựa hồ là sợ dọa đến thứ run run cách đó không xa, nhỏ giọng nói.
Bên tai truyền đến tiếng nói trầm thấp của Mộ Dung Lâm Phong, làm cho Mộ Dung Bạch tinh thần tập trung cao độ bất giác cứng đờ xong lại chậm rãi trầm tĩnh trở lại, không rõ quay đầu nhìn sư phụ mình.
Mộ Dung Lâm Phong dứt lời với Mộ Dung Bạch, liền ôm Mộ Dung Bạch đi tới nơi bụi cỏ cứ run lên, rất nhanh nắm lên một cục bông từ trong bụi cỏ ra, là một con cáo trắng với cái đuôi lớn dài thật dài.
Mộ Dung Bạch ngạc nhiên nhìn thứ chưa bao giờ gặp qua, thật cẩn thận sờ sờ da lông trắng trắng mềm mềm quanh thân cáo trắng, vuốt vuốt tới cái đuôi vểnh lên.
“... Thật thoải mái ”
“Đây là bạch hồ...... Hôm nay thật sự là may mắn a.....
. Làm chúng ta quơ được bạch hồ hiếm gặp.”
“Bạch hồ......?”
“Ân, bạch hồ này cũng không hay gặp mà, Tiểu Bạch thích không?” Mộ Dung Lâm Phong nắm cổ bạch hồ đưa đến trước mặt Mộ Dung Bạch.
Mộ Dung Bạch nhìn bạch hồ sờ thực thoải mái, lấy ngón tay chọt chọt lổ tai bạch hồ, nhìn thấy lổ tai bạch hồ trắng trắng run run, cái đuôi lúc ẩn lúc hiện, tứ chi dài kỳ quái, nhiều lông như vậy, là đột biến gen sao? Mộ Dung Bạch hồi tưởng tri thức Âu Dương gia giao cho y, bất quá cũng không có cái gọi là bạch hồ. Thật sự là sinh vật kì quái.
Bất quá lại là sinh vật không nguy hiểm, vậy nên cẩn thận tiếp nhận ôm vào trong ngực, bởi vì cục bông này ôm vào thật thoải mái.
“Rất nhiều thợ săn đều muốn bắt được một con bạch hồ trân quý, bạch hồ không chỉ có thể ăn kéo dài thanh xuân, còn có thể lấy lông làm y phục đắt tiền.” Nhìn thấy Mộ Dung Bạch thoải mái hơi hơi nheo mắt lại, Mộ Dung Lâm Phong ở bên cạnh giải thích nói.
“Có thể...... Ăn.” Mộ Dung Bạch thẳng tắp nhìn Mộ Dung Lâm Phong hỏi.
“...... Ân, đúng vậy, bất quá......” Mộ Dung Lâm Phong có điểm chần chờ đáp, chợt lóe lên dự cảm bất hảo, sau đó còn chưa nói xong, chỉ thấy Mộ Dung Bạch hưng phấn hé miệng cạp tới bạch hồ......
“Oa oa oa oa......”Từng đợt tiếng tru thê lương phiêu đãng trong rừng rậm sương mù
...... Ta là phân cách tuyến đau đau đau......
Mộ Dung Lâm Phong ôm bạch hồ run run dữ dội đến bên dòng suối nhỏ, dùng thảo dược cầm máu vừa mới hái được, mài nhỏ nhẹ nhàng đắp lên bốn miệng máu nhỏ bị Mộ Dung Bạch cắn ra trên người bạch hồ, sau đó xé một mảnh vải trên y bào ra, cẩn thận cột chắc miệng vết thương.
“Oa oa oa oa...”Bạch hồ bởi vì đau đớn mà kêu lên nho nhỏ.
Mộ Dung Bạch ngoan ngoãn ngồi cách Mộ Dung Lâm Phong một thước, vẫn không nhúc nhích nhìn Mộ Dung Lâm Phong băng bó vết thương cho bạch hồ.
Đợi Mộ Dung Lâm Phong sắp xếp cho bạch hồ xong, liền nhìn thấy Mộ Dung Bạch vẻ mặt tự trách đáng thương hề hề nhìn hắn.
“Tiểu Bạch, động vật sống là không thể ăn, đương nhiên vi sư cũng không phải nói ngươi nấu chín bạch hồ rồi mới ăn... Có những thứ nấu chín rồi cũng không thể ăn bậy...” Mộ Dung Lâm Phong sờ sờ đầu Mộ Dung Bạch an ủi nói.
“Kia...... Tiểu Bạch về sau có phải cũng không thể ăn...... cá Trúc Tử nấu chín không? ”
“......” Che trán thở dài, từ trong tâm tràn ra từng đợt vô lực.
“......”
“Như vậy đi, về sau Tiểu Bạch muốn ăn cái gì đó thì hỏi sư phụ, sư phụ cảm thấy có thể ăn, thì Tiểu Bạch hãy ăn, được không?”
“Ân ân......” Mộ Dung Bạch suy nghĩ một chút, gật gật đầu.
Mộ Dung Bạch thấy Mộ Dung Lâm Phong tha thứ cho mình liền từng chút từng chút dựa vào, hoàn toàn đã quên bạch hồ một khắc trước còn bị sói đói nhào lên cắn một hơi, làm bạch hồ sợ hãi, hiện tại dường như không có việc gì muốn sờ sờ cái đuôi bạch hồ, bạch hồ lập tức quên đau đớn vội vàng tiến vào áo khoác Mộ Dung Lâm Phong, bộ lông toàn thân đều dựng thẳng lên, hận không thể quấn tầng tầng vải quanh mình.
Mộ Dung Bạch nhìn thấy bạch hồ một khắc trước còn ngoan nằm trong lòng mình ( khi còn chưa bị Tiểu Bạch cắn), hiện tại cũng không để ý tới y, trốn tránh y nhích tới nhích lui trong quần sư phụ áo tự chơi vui vẻ ( đó là bạch hồ bị Tiểu Bạch làm sợ tới mức run rẩy bạch hồ đáng thương).
“Tiểu Bạch, hôm nay chúng ta trước hết đem bạch hồ về đi, bạch hồ hiện tại bị thương, lần sau mới cùng Tiểu Bạch chơi.” Mộ Dung Lâm Phong cầm bàn tay nhỏ bé của Mộ Dung Bạch đang mò trên ngực hắn tìm cho được bạch hồ, Tiểu Bạch tuy rằng không biết, nhưng bạch hồ cũng không thể cứ sợ Tiểu Bạch mãi.
Mộ Dung Lâm Phong cúi người vững vàng bế lấy Mộ Dung Bạch.
Mộ Dung Bạch cũng ngoan ngoãn ôm cổ Mộ Dung Lâm Phong, dùng mặt cọ cọ cái cổ ấm áp trắng nõn của sư phụ. Cũng không thèm đùa giỡn với bạch hồ bị chấn kinh nghiêm trọng nữa, cầm lấy mái tóc mềm mại thả xuống sau người sư phụ, đưa đến mũi ngửi ngửi, một trận hương trúc nhè nhẹ theo gió thổi đến, sợi tóc không nắm được, nhè nhẹ từng đợt từng đợt theo khe hở ngón tay rơi xuống, xúc cảm trơn trơn lạnh lạnh, làm cho Mộ Dung Bạch đùa yêu thích không buông tay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...