Đời Đời Kiếp Kiếp Mãi Yêu Em
Nhà hàng John là một nhà hàng lớn ở Rumely… nơi đây nếu muốn tới ăn phải đặt phòng trước một tháng… thậm chí là vài tháng hay cả năm vì thức ăn nơi đây không những ngon mà còn rất sạch sẽ nên rất đông thực khách… danh sách những thực khách đặt bàn ở đây rất đông cũng chính vì điều này nên khi đối tác đưa ra đề nghị đến nơi đây để ký hợp đồng Darco cảm thấy rất đau đầu...cứ những tưởng sẽ mất đi hợp đồng lần này không ngờ may mắn lại bất ngờ tới khi Darco gọi tới đặt bàn vào tuần trước thì có một vị khách phải trả lại phòng vì công tác đột xuất...
Vị đối tác lần này của Polunios là một vị khách rất khó tính… nghe những công ty đã từng ký hợp đồng với vị này nói vị này có tính cách rất quái dị… hắn chỉ đồng ý ký hợp đồng khi đến nhà hàng John quen thuộc… nếu bàn công việc ở nơi khác ngoài nơi này mọi hợp đồng đã ký kết của hắn sẽ bị thất bại... cũng vì thế mà vị đối tác đó xem đây là nơi may mắn của hắn…
“Darco. Tuần này ký kết hoàn tất sắp xếp cho ta một tuần nghỉ ngơi…” Hiên Viên Thần đưa tay vào túi quần nhìn phía con số đang nhấp nháy trong thang máy bình thản nói… hắn muốn đi tìm cô… linh tính của hắn nói rằng cô đang ở Rumely có lẽ vì vậy nên hắn mới mở ở đây một chi nhánh nhỏ của Polunios để tiện cho việc tìm kiếm…
Darco đang sửa sang lại chiếc cavat màu xanh thì khẽ giật mình… hắn sững sờ một chút rồi nhanh chóng lôi ra cuốn sổ tay bỏ túi chằm chằm nhìn vào đó rồi thở dài nhẹ nhõm…
“Tốt chủ tử… dù sao hết tuần này cũng không có việc gì nhiều…” Darco đôi mắt xanh phía sau cặp kính mắt hiện lên một tia vui mừng… cuối cùng cũng mở miệng đòi nghỉ phép… nếu không hắn sẽ nghĩ chủ tử là một cỗ máy được lập trình sẵn… chỉ có công việc và công việc...
......
Lại nói về Kurani những chiếc nồi lầu bốc khói nghi ngút được mang lên mọi người bắt đầu tự tay thêm gia vị cho mình… Bối Ngọc Nhi nhìn phía nồi lẩu chua cay của khuê mật thì bật cười…
“Nhạc Hương tỷ… ngươi không biết năm đó nồi lẩu chua cay huyền thoại của Điệp Điệp mang đến rung động cho chúng ta thế nào đâu… chậc… phải nói là kinh hồn…” đến bây giờ cô vẫn còn ký ức mới mẻ với nồi lẩu năm đó…
Ôn Nhạc Hương vén lên mái tóc mềm ra phía sau tai rồi hứng thú nhìn phía hoa tay múa chân Bối Ngọc Nhi một cách tò mò rồi mới dịu dàng hỏi…
“Nói nói xem? Để ta đoán… có phải hay không rất chua?”
Chua? Đâu chỉ có chua…
“Chưa đủ…. Nó cay… cứ như trút cả thùng ớt vào miệng… chưa kể lại vừa chua vừa nóng… quả thật như đang nuốt phải một cục than vậy…” đến sau đó cô mới biết hóa ra vì đang mang thai nên Điệp Điệp mới có khẩu vị kỳ lạ như vậy…
“Nhạc Hương tỷ…. Đừng nghe nói bậy… thật ra ta cảm thấy cũng không phải rất cay…” Hà Mộng Điệp cười cười giải thích… cô rất thích vị chua cay thanh nhã của nồi lẩu… nó có vị ngọt dịu nhẹ khi trôi vào cuống họng… lại có vị chua chua cay cay đặc trưng…
Chiếc muỗng đưa ra húp lấy một ngụm nước ấm áp vào miệng rồi bật cười… “Mùi vị cũng như năm đó..” nghe nói vị chủ trước không những bán đi nhà hàng mà còn bán luôn công thức nấu ăn… nên cho dù đã đổi chủ hương vị quen thuộc vẫn còn quanh quẩn nơi đầu lưỡi…
“Nương thân… Ngọc can nương nói là thật sao? Nồi lẩu lúc đó rất cay á?” Hà Tư Triệt tò mò hỏi… trong đôi mắt tím là vẻ mặt vui mừng… hóa ra thích ăn cay là di truyền của nương thân… thật tốt quá…
“Ân~ có lẽ đi… bởi vì Ngọc can nương của ngươi không biết ăn cay…” cho nên mới thấy cay như đang ăn thùng ớt là bình thường…
Hà Tư Thần lại cúi đầu húp lẩu nấm của mình với ánh mắt ảm đạm buồn bã… hóa ra sở thích ăn uống thanh đạm mà hắn di truyền là của ông ta… thật không cam lòng mà… đệ đệ thật tốt số… ngay cả đôi mắt cùng sở thích cũng giống nương thân… ô...ô...ô… hắn chán ghét ông ta… thật chán ghét…
Nhìn phía ảm đạm đại nhi tử Hà Mộng Điệp khẽ nhíu mày một cách bất đắc dĩ… đôi mắt màu tím suy nghĩ một chút rồi khẽ cười cười nhìn phía Ôn Nhạc Hương..
“Nhạc Hương tỷ… phần mềm Zinokas ta cài cho ngươi xài tốt hay không?” sau đó hài lòng nhìn đang tươi cười một cách ngu ngốc Hà Tư Thần đưa tay xoa xoa đầu cậu nhóc… nhìn xem … vẫn chỉ là trẻ con mà thôi thật dễ dàng thỏa mãn…
Hà Tư Thần ngửa đầu nhìn xinh đẹp mẫu thân khẽ nhoẻn miệng cười ngọt ngào… vẫn là nương thân hiểu Tiểu Thần nhất… cậu tuyệt đối không thừa nhận vừa nãy bản thân mình đang ghen tỵ với đệ đệ đâu… tuyệt đối không có…
Hà Tư Triệt nghiêng đầu nhìn ca ca khẽ lè lưỡi trêu chọc…
Bữa ăn vui vẻ ấm áp với tiếng cười đùa của mọi người… thỏa mái ăn uống… thoải mái trò chuyện… thoải mái trêu chọc mà không bận tâm vào bất cứ việc gì..
......
“Seila… Đây là bản hợp đồng mua ứng dụng Zinokas. Công ty đối phương muốn cài Zinokas ở tất cả các công ty chính cùng chi nhánh trong cùng một thời gian…” Lili đi tới cầm theo bản hợp đồng đặt lên chiếc bàn gỗ… Hà Mộng Điệp khẽ nhíu mày lật ra bản hợp đồng vừa được ký kết… xem ra nhân sự không đủ… cô phải đích thân đi tới đó một chuyến…
“Lili. Thông báo cho mọi người.. ngay hôm nay phải xuất phát đi tới những nơi có chi nhánh của công ty đó… nói Sarat đi Sandia đi… chi nhánh ở đây ta sẽ phụ trách… một tuần sau đồng thời khởi động cài đặt.” Hà Mộng Điệp từ từ phân phó rồi đặt bút xuống phê duyệt mọi thứ mới đưa cho Lili để đi thông báo cho mọi người… công ty chi nhánh chỉ vì mới mở nên không phải là rất đông người… cũng may phía bên đối tác cho thời hạn là một tháng… một tuần đi tới đó mất ba ngày để cài đặt cùng kiểm tra hệ thống… thời gian sử dụng thử là hai tuần… như vậy là đủ… cô day day trán tính ra thời gian giới hạn của hợp đồng rồi nhắm lại đôi mắt thở dài… xem ra lại phải đăng thông báo tuyển dụng…
Chứ nếu như công ty nào cũng đòi cài đặt cùng một ngày chắc bọn họ chỉ có nước hủy hợp đồng vì không đủ nhân sự mất… thật đau đầu mà…
......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...