Lần đầu tiên gặp Vô Nhân là ở trên giường, khắp tấm thân tái nhợt trần trụi kia là thương tích dày đặc.
Tôi đứng nơi cửa gỗ đàn hương khắc hoa văn, nhìn thật lâu người đang nằm trên giường…
Mục đích bước vào là đi kiểm tra công tác bảo vệ cho người mà tôi gọi là cha nuôi – David Chace.
Căn phòng nằm ở nơi sâu nhất căn biệt thự tạm thời này chính là một gian phòng ngủ xa hoa tột đỉnh, tôi được vệ sĩ của David Chace là Ken Dean đưa đến đây kiểm tra một lượt.
Khi đó tôi còn chưa phải thủ lĩnh của Nhận, mà thực tế thì tôi khi đó còn chả biết Nhận là gì, vừa mới rời khỏi đơn vị tập huấn như thể một cơn ác mộng kia đã bị xếp thẳng đến đội hộ vệ của David Chace với một cái tên giả nhằm tập luyện. Còn trước nữa, cũng chỉ là mảng ký ức về thời thơ ấu mịt mùng, ở một thành phố phương Đông, tên Hồng Kông.
Là một thành phố đặc biệt, phương Tây gọi nó là “thành phố ma quỷ của phương Đông”.
Thật ra cũng không đến nỗi ảo diệu như lời xưng tụng, trong hoài nhớ mơ hồ của tôi, ấy chỉ là một thành phố tạp nham và vô tổ chức song rất đỗi thân thuộc. Huống hồ dầu có là “thành phố ma quỷ”, thì bụng vẫn biết đói, bị đánh vẫn biết đau, những lúc mẹ khóc vẫn chẳng ít đi lần nào, và tiếng “cha” hãy chỉ là một xưng hô xa lạ.
Nhưng đoạn đời thơ ấu đã trải qua đấy, lại đến một ngày tôi nhận ra, bản thân mình mỗi khi lựa chọn bạn tình đều luôn thiên về người phương Đông.
Vô Nhân là một thiếu niên phương Đông khá thanh tú, tuy dung mạo thường thường, vẫn khiến tôi quan sát tỉ mỉ.
Lần này không phải mỹ nữ tóc vàng mắt xanh à? Khẩu vị của ngài Chace tựa hồ lại thay đổi rồi… Tôi nheo mắt.
Kể cả có thân phận là con nuôi, tôi vẫn chưa bao giờ gọi người đàn ông đó là “cha”.
Cứ cảm giác “cha” không phải là như thế.
Tôi hờ hững nhìn người đang nằm trên giường, mà cậu ta cũng hờ hững ngẩng đầu nhìn tôi, đồng thời khẽ cựa quậy cổ tay bị buộc chặt đến nỗi tạo thành vết hằn đỏ. Chân giạng rộng ngồi giữa chăm nệm đậm mùi ***, mặt không hề có ý gì gọi là thẹn thùng, tay cũng chẳng định che che đậy đậy.
Nhẹ nhàng bước vào, tôi kiểm tra các góc, các máy quay lẫn thiết bị giám sát kỹ lưỡng, thậm chí cả rượu vang trong tủ lạnh cũng phải xem có dấu vết cạy mở hay không.
Thế nhưng lần này tôi không tập trung cho lắm, bởi chẳng thể xem như không có người sau lưng… Lưng cứ nóng rực, vì một tầm mắt quá gắt gao, bám riết lấy từng động tác của tôi không ngừng nghỉ.
Đang chỉ có hai người mà làm như vậy, không phải gây hấn, thì chính là khiêu khích.
Đóng cửa tủ lạnh, tôi thong dong đứng dậy, đưa lưng về phía người nọ hít sâu một hơi, đoạn quả quyết xoay người, lạnh lùng đẩy cậu ta xuống giường một cách thô bạo! Chộp lấy cổ tay thiếu niên, tôi tin mình thừa sức bẻ gãy nó. Tốt, chí ít cậu ta cũng không có tính uy hiếp về mặt vũ lực, hẳn không phải gây hấn.
Có nghĩa, là ý thứ hai…
Thiếu niên không phản kháng, chỉ ngẩng đầu nằm thoải mái giữa chăn gối êm mềm sang trọng, biểu cảm thậm chí còn vui vẻ. Cậu ta hấp him hàng mi tơ nhung mỏng mảnh, nhìn chăm chú người bên trên, thốt khẽ, “Tên em là Vô Nhân.”
Sau đó là một nụ cười hồn xiêu phách lạc.
Quả thật hồn xiêu phách lạc.
Tôi ngây người, đè cậu ta suốt một lúc, không có phản ứng.
Đơn vị tập huấn cũng có bài dạy về chống lại kế mỹ nhân, nhưng đứng cùng thiếu niên này, huấn luyện viên cũng chỉ là phấn son trần tục.
Người này khi cười, thật sự tai họa!
“Tốt nhất anh nên đóng cửa.” Ánh mắt Vô Nhân vừa liếc vừa bĩu môi về phía cánh cửa duy nhất trong phòng ngủ, “Ông già thích em lắm, bị phát hiện sẽ không hay.”
Tôi yên lặng, nắm lấy eo cậu ta lật lại, sờ từ trên xuống dưới, cực nhanh, khái quát.
Vô Nhân để mặc tôi sờ xong rồi thô lỗ quẳng cậu ta lại một bên mới ngộ ra, ánh mắt trợn tôi như thể kinh ngạc hỏi: Anh chỉ soát người thôi à?!
Kỳ thực nếu tình hình cho phép, một mỹ nhân thơm ngon thế này tôi cũng không ngại nếm. Tuy nhiên đây là địa bàn của ông già, cậu ta lại là bạn tình của ông ta. Đúng là báu vật, song so với quyền lực do ông già tượng trưng, hãy còn kém xa lắm.
Tôi bỏ đi.
“Anh bị bất lực với con trai à?” Vô Nhân liếm môi, cực kỳ *** mỹ, “Hay là bất lực với tất cả?”
Tôi dĩ nhiên biết cậu ta đang châm chích mình, nhưng nghe âm cuối hơi cao lên khá là đặc biệt ấy lại đột ngột nổi lòng tham, thâm tâm ngứa ngáy… Bước chân bất giác dừng lại, tôi chậm rãi xoay người, im lìm nhìn cậu ta… Thế rồi thình lình giật cổ chân cậu ta kéo đến trước người mình! Cổ chân cậu ta cũng nhỏ, phối hợp với cặp đùi có đường cong rất đẹp, cổ chân con trai mà lại thon như thế, đích thị trời sinh hợp nằm trên giường cho người ta hưởng thụ! Tôi cười lạnh trong lòng, banh hai chân cậu ta ra đút ngay một ngón tay vào! Vô Nhân lập tức run bần bật vì không chịu nổi, run đến yếu đuối, càng khiến người ta muốn được giày vò nhiều hơn nữa…
Tôi khom mình, thầm thì vào tai cậu ta, “Khuyên cậu một câu này, muốn sống lâu, tốt nhất đừng chọc vào tôi.”
Bỗng dưng cảm giác tay mình đụng đến cái gì đó đang rung mạnh, tôi càng cười mỉa mai hơn nữa, đút thêm một ngón tay chẳng buồn tiếc thương, mặc kệ người nằm dưới đau đến nỗi vặn vẹo, hai ngón tay tôi vừa xoáy tròn vừa rút thứ đang nằm trong sâu cơ thể Vô Nhân ra! Đến khi sức rung bần bật rút ra trong nháy mắt, Vô Nhân gần như nghẹn thở, rã rời gục trên vai tôi…
“Mang cái thứ thô kệch này còn dám quyến rũ đàn ông.” Tôi hứng thú nhìn món đồ ngược đãi *** loạn của kẻ thừa tiền trong tay, lại liếc qua sắc mặt ửng đỏ của Vô Nhân, trêu tức, “Đúng là cậu khó thỏa mãn thật.”
Vô Nhân cười khẽ trong lòng tôi, chầm chậm ngẩng đầu nhìn vào mắt tôi chỉ cách trong gang tấc, nhấn mạnh từng chữ, “Em còn tham lam gấp cả trăm lần so với tưởng tượng của anh nữa kìa!”
Khoảnh khắc ấy, tôi trông thấy màu mắt xanh của mình lóe ra ánh sáng sắc bén tựa ma quỷ trong đôi đồng tử nâu thẫm của cậu ta!
Dục vọng và hoang đường chôn sâu dưới đáy lòng cả hai ấy thế mà đều ngập ngụa như nhau!
Đây không phải ánh mắt và khí phách của một trai bao bình thường.
Nụ cười tắt ngúm, trăm ngàn suy nghĩ xẹt qua xẹt lại trong óc tôi.
Tôi đã nghĩ, có lẽ mình tìm được đồng minh rồi.
Cậu ta ở cạnh David Chace, có thể trông thấy những lúc người đàn ông ấy buông lỏng phòng vệ nhất, quá tuyệt.
Cậu ta rất tham lam, điều này cũng tuyệt. Người có dục vọng luôn dễ dàng bị khống chế.
Chỉ có điều giờ còn sớm quá, sớm quá.
Vì thế tôi lại mỉm cười, hung khí trong tay quẩn quanh như không như có nơi cửa mình cậu ta, Vô Nhân dật ra tiếng rên tựa hồ ấm ức, tay càng ôm chặt cổ tôi…
“Nếu tham lam vậy, trước tiên hãy ngậm chặt cái này đi đã.” Tôi vừa dỗ dành, vừa bất thình lình đút món đồ còn đang rung bần bật kia trở về! Đến mức cậu ta la to! Ưỡn lưng quấn chặt chân quanh hông tôi! Tôi lại cười cười đẩy nó vào sâu hơn, để mọi thứ trở về với nguyên dạng. Cậu ta khó chịu rụt mình ra sau, thút thít vài ba tiếng rồi lại sán tới…
Tôi cầm cẳng chân cậu ta quấn trên lưng mình, cúi xuống hôn trán, “Còn cái gì đó nhiều hơn, tôi sẽ từ từ đút cho cậu.”
Có vẻ như cậu ta rất ít khi được ai làm hành động cực kỳ thân thiết và đơn thuần này mà không ẩn chứa ***, chỉ biết trố mắt đưa tay sờ vầng trán vừa được hôn, liếc nhanh về hướng tôi một cái, im thin thít.
Vì đã nhận được lời đảm bảo, cậu ta nhu mì để tôi bế lại vào chăn, thế nhưng đến khi tôi ra ngoài, đóng cửa, tầm mắt kia vẫn cứ gắt gao bám theo tôi mãi.
...............................
Thờ ơ lật phần tài liệu trong tay, bất ngờ thay Vô Nhân cũng là con nuôi của David Chace.
Tôi bỗng băn khoăn, cùng là con nuôi cả, ông già kia chắc không đến nỗi kêu tôi hầu hạ ổng trên giường nữa chứ?
Nhưng rồi tôi cũng nhanh chóng ném phăng ý nghĩ vớ vẩn đó đi. Mắt người không dối lừa, ánh mắt David Chace nhìn tôi bấy lâu nay luôn là đánh giá, chờ đợi món hàng có giá trị, chứ không có ***.
Còn về phần có phải chọn giao dịch hay không ấy mà…
Vô Nhân rất thông minh, cậu ta chọn tôi… Phải biết rằng thân phận tôi khắp gia tộc Chace cũng chỉ có luật sư giữ di chúc và David Chace biết.
Hơn nữa thân thể cậu ta rất có ma lực, sức hấp dẫn của cậu ta tôi chẳng cần lo thừa.
Nhưng mà Vô Nhân lại quá dễ rung động… Hình như từ bé đã bị ông già kia nuôi, cách ly với thế giới bên ngoài, tiếp xúc quá ít với người lạ, cho nên dù rất thông minh thì cũng vẫn còn non nớt lắm.
Tôi lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, âm thầm phân tích nguồn trợ lực mới. Ngoài cửa là vườn hoa rộng lớn nhà Chace, chỉ nhìn thôi sẽ không thấy giới hạn của nó ở đâu.
Kỳ thực vườn hoa có rực rỡ bao nhiêu cũng chưa chắc đã có ai thích nó, ai cũng chỉ tất bật tìm kiếm thế lực để có được nó là nhiều.
Gió mát mùa hè thổi qua bụi oải hương rợn ngợp, tôi mỉm cười giữa hương thơm mang màu tím nhạt.
Cũng tốt, cứ chọn thế đi. So với đồng minh hoàn hảo không kẽ hở, tôi thích kẻ lệ thuộc có nhược điểm hơn.
...............................
Tôi càng ngày càng bộc lộ rõ năng lực trong đội hộ vệ, cha nuôi bắt đầu cho tôi đi làm những nhiệm vụ quan trọng hơn, càng nhiều thế lực đều do tôi quản lý, ra ra vào vào các ngóc ngách ở Chicago đều bắt gặp những ánh nhìn vừa sợ sệt vừa kính cẩn… Quá tốt.
Giả như ngay từ đầu đã nắm được quyền lực trong tay, chắc mẹ tôi đã sống tốt hơn phần nào…
Đứng trên đỉnh cao quá lâu dễ khiến con người ta tự mãn. Tuy mục tiêu bắt người đàn ông ấy phải trả giá của tôi xưa nay chưa từng thay đổi, nhưng tình trạng tự mãn cũng làm tôi dần hành động chậm trễ. Đôi khi, tôi thậm chí còn bắt gặp ánh nhìn châm biếm và kinh thường từ David Chace, thật sự giận tím gan tím phổi.
Sao lại nhìn tôi như thế? Đều chẳng phải do ông ban cho tôi đó ư?
Lẽ nào tôi không phải đứa con ông coi trọng nhất?
Lẽ nào tôi còn chưa đủ kiệt xuất?
Nếu tôi chẳng là gì trong lòng ông, tôi biết tổn thương ông như nào?
Và rồi sau đó, lần đầu tiên tôi được gặp “người anh em” mang thân phận cao quý được David Chace cưng chiều: Ryan Chace…
Là khi tôi mặc vest đứng chờ cả mấy tiếng đồng hồ dưới nắng, rồi cung kính cúi chào lúc Ryan ung dung mở cửa xe, tôi mới bất giác nhận ra, mình chẳng là gì cả!
Là khi các bậc tiền bối trong nhà chính nhác thấy mái tóc đỏ rực ngổ ngáo của Ryan xuất hiện trong đại sảnh lộng lẫy liền ùa tới hỏi thăm ân cần, tôi mới bất giác nhận ra, mình chẳng là gì cả!
Là khi người đàn ông tên David Chace lạnh nhạt như Bắc Cực, chưa bao giờ để ai liên tưởng đến một tiếng “cha”, nay nở nụ cười ấm áp đối với Ryan, tôi mới bất giác nhận ra…
Mình chẳng là gì cả…
Cái sự hài lòng với hiện tại giậm chân tại chỗ của tôi trở nên nực cười quá đỗi!
Ngày hôm ấy, tôi đứng tại một góc điện chầu hoa lệ dưới mái vòm cao cao của Vương triều Chace, lẳng lặng nhìn Ryan và David chính giữa khung cảnh vàng son linh đình, thật lâu… thật lâu…
Lâu đến nỗi đủ để tôi vạch ra kế hoạch đoạt quyền trong vòng mười năm tới.
Giống như một trò chơi cờ trước đây mẹ tôi dạy, trong tay cầm vô số quân, trước mặt có vô số đường, xếp quân bày trận, quỷ kế mưu mô, dấn từng bước, cho đến lúc thâu tóm được toàn ván cờ sơn hà!
Cha, giang sơn của ông là chiến trường của tôi, Vương triều của ông là trò chơi của tôi, con trai của ông là xương trắng dưới gót chân tôi, đầu của ông là vật hiến tế trước mộ mẹ tôi… Tôi giương tay, dòng rượu đỏ thẫm trườn xuống chiếc ly chân cao, ô nhiễm toàn bộ mảnh đất nhà Chace…
...............................
Sinh nhật năm mười tám tuổi, là trải qua cùng Vô Nhân.
Tôi không rõ cậu ta kiếm cớ nào chuồn ra khỏi nơi David Chace nhốt để tới chỗ tôi. Hai năm nay cậu ta càng quyến rũ hơn bao giờ hết, quả thật hệt như yêu ma tu luyện thành tinh vậy, và dĩ nhiên cũng là người cận kề cha nuôi nhất. Thỉnh thoảng tôi có nghĩ, có khi chưa cần tôi động thủ, David Chace sớm muộn gì cũng bị cậu ta hút cạn tinh khí, biến thành một bộ xương khô…
Tôi cũng chưa lên giường với cậu ta bao giờ, và có lẽ cũng bởi thế, Vô Nhân càng thân cận tôi hơn. Cậu ta quen làm nũng với tôi, hết sức kỳ lạ, tôi không nghĩ mình là tuýp người hòa ái dễ gần.
“Chúc mừng sinh nhật” Âm cuối của cậu ta lả lướt bên tai tôi, khiêu khích một cách kỳ lạ, hai tay bấu chặt cổ, thân thể mềm dẻo áp tới gần… Nói thật là khá thoải mái.
Tôi nở nụ cười khoan dung, để mặc cậu ta càn rỡ trong lòng mình.
Thật sự tôi không thấy sinh nhật có gì để mà vui vẻ. Năm xưa mẹ tôi lang thang giữa con phố vắng tanh và bẩn thỉu nơi xứ lạ, giữa màn mưa, bơ vơ và yếu ớt sinh hạ tôi, vừa lạnh vừa sợ, thậm chí còn nhiễm bệnh để rồi cả tuổi già thống khổ… Huống chi sinh nhật tôi cùng ngày với Nanh Sói… chẳng muốn truy cứu hôm ấy cha đang ở bên “người mẹ” nào, sẽ chỉ càng làm lòng tôi thêm căm, tim tôi thêm lạnh. Lại nói, sinh nhật đến cũng nhắc nhở tôi, rằng Ryan, đứa con ít tuổi nhất của cha cũng ngày càng cách gần tuổi mười tám.
“Vô Nhân.” Tôi hôn cậu ta, chậm rãi hạ lệnh, “Thủ lĩnh của Nhận đã chết, tôi muốn tiếp nhận. Trong vòng một tháng, thực hiện nó đi.”
Tôi cần thế lực cho riêng mình, một thế lực chính thống sẽ chém giết, ám sát dưới mệnh lệnh của tôi chứ không phải thế lực tầm tầm không ổn định từ cha truyền lại.
“Được thôi” Đôi mắt Vô Nhân giảo hoạt và quyến rũ, đưa tay cởi cà vạt tôi, tháo từng cúc áo, “Định báo đáp em thế nào?”
Cơ thể dán vào nhau khăng khít, tôi khẽ dùng sức chận cậu ta xuống bàn, giữ lấy bàn tay đang càn bậy, “Em yêu à, chúng ta đều biết ông già khả năng cao là sẽ chọn tôi, tôi chỉ muốn sửa nó thành ‘chắc chắn’. Nên… đừng được đằng chân lân đằng đầu…” Tôi nhẹ nhàng liếm cần cổ mẫn cảm bên dưới, Vô Nhân run khe khẽ phát ra âm thanh nghẹn ngào, “… Keo kiệt…”
Tôi cười, cắn xương đòn cậu ta, khiến cậu ta phải hét lên!
“Vậy sẽ hào phóng một chút…” Nhìn cậu ta, tôi cười vô cùng gian ác.
Vô Nhân nhìn chằm chằm vào mắt tôi, đoạn thỏ thẻ, “Em yêu đôi mắt anh nhất, nhìn vào chúng liền biết ngay anh là người con trai nguy hiểm cỡ nào…”
“Không sợ người nguy hiểm sẽ ăn thịt em không chừa lại xương hay sao?” Tôi dễ dàng lột được tấm áo tắm của cậu ta.
“Yên tâm, em cũng đâu kém” Vô Nhân cười càng kiều diễm…
Nhiệt độ dần thăng cao, tôi thở gấp banh hai chân cậu ta, “… Em đang đùa với lửa!” Hung tợn đẩy vào!
“Không sao, dù sao em cũng sợ lạnh…” Cậu ta ôm đầu tôi, ngửa mặt, chân càng mở rộng hơn nữa, tôi không thấy mặt cậu ta…
...............................
Thực lực của tôi, cộng với hỗ trợ từ Vô Nhân, cùng các nhân vật cốt cán tôi đã lôi kéo, cuối cùng chức thủ lĩnh của Nhận lọt vào tay tôi khá suôn sẻ.
Tiếp theo là tái cơ cấu và huấn luyện.
Vừa phải không kinh động tầng lớp thượng tầng, vừa phải thành lập uy quyền tuyệt đối cho bản thân.
Tôi muốn Nhận không chỉ là một tổ chức sát thủ không thể bước ra ánh sáng, tôi muốn nó trở thành lực lượng có kỷ luật nghiêm minh và chức năng đa dạng như quân đội.
Tình báo, vũ khí, tài chính, tài sản chính đáng, năng lực ám sát, gì cũng phải có.
Thế mới là Vương quốc do tự tay tôi lập nên!
Đến khi Nhận của tôi dần dần ổn định nền móng, khó lòng giấu giếm nữa, cũng là lúc Ryan mười tám tuổi, năm ấy, trò chơi bắt đầu.
Bảy “người anh em”, trừ tôi, Ryan và Vô Nhân, còn lại bốn, chỉ là vật hy sinh cho tôi luyện tay thôi.
Cũng không phải chúng không mạnh, chỉ là chúng chưa đủ mạnh.
Có điều ngoài ý muốn ở chỗ, Ryan bấy lâu luôn xuất hiện với hình tượng “công tử ăn chơi trác táng”, thì giờ thực lực mạnh mẽ bất ngờ. Hắn xử lý hai tên khác chẳng chậm so với tôi ra tay là bao, đã thế hắn còn ít hơn tôi vài tuổi.
Thế nhưng, sự yêu chiều vinh quang lẫn ưu thế về nhân lực hay tài chính đều dẫn đến khuyết điểm cho hắn.
Ryan quá nổi tiếng, bất kể ai cũng biết hắn là con trai cưng của David Chace.
Nên hắn chả cần thiết phải đi tìm tòi ai là con nuôi của David Chace, bởi lẽ những tên khác sẽ tự mò đến, tựa như mấy con ruồi thấy mùi, muốn ngăn cũng không ngăn được… Tuy nhiên, giết hết ruồi rồi mày sẽ làm gì?
Vô Nhân, căn bản không tham gia trò chơi. Còn tao, đâu dễ dàng bị nắm.
Tao tin mày không có được tổ chức thu thập tình báo tinh vi như Nhận.
Vậy thì, tao nên giết mày thế nào?
Dẫu David Chace vẫn giữ thái độ công bằng trong trò chơi người thừa kế, không hề lộ ra động thái gì gọi là thiên vị, trước sau chỉ lạnh nhạt thờ ơ, nhưng chung quy mày vẫn là cốt nhục máu mủ. Nếu tao ra tay với mày ở ngoài, khó đảm bảo ông ta sẽ không can thiệp tại thời khắc mấu chốt. Đã thế, chúng ta hãy vào một nơi mà mọi thế lực bốn phương tám hướng đều bị hạn chế đi.
Cài tai mắt, ngụy trang thân phận, rải tin tức giả và mượn tay Vô Nhân trợ giúp, tao đan một chiếc bẫy kín bưng, chờ mày chui vào.
Nghe nói mày sinh ra ở Texas, vậy cho mày chết ở nhà tù Texas, được không?
Tao trà trộn trong đám đông phạm nhân của khu chịu tù có thời hạn, loan tin “Gayk là con nuôi David Chace”, thảnh thơi ôm cây đợi thỏ.
Quả nhiên mày đến.
Giờ mày tên là Nanh Sói ư?
Tên hay.
Ngoài kia mày là sư tử, là đấng vương giả người người vây quanh. Trong này, mày cùng lắm chỉ là một con sói tự lực cánh sinh.
Nhưng mày đến rồi tao mới biết, gã Gayk mưu toan thống lĩnh một phương còn thua mày quá xa. Thì ra trong nhà tù này mày cũng có nhiều thế lực giống tao vậy. Thì ra mày không phải con sói cô độc, mày là món vũ khí không liên quan gì đến cô độc, mày là “nanh sói” cắn xé con mồi!
Nếu tai mắt của tao là cố tình gài vào, thì nhân lực rộng khắp do mày tùy nghi đạt được thật sự đông đến đáng sợ. Thực lực của thiếu gia thật thụ nhà Chace quả nhiên không nên coi thường.
Tốt thôi, trò chơi này, vẫn đáng để chơi phải không?
...............................
Johnson là tay trong đã mai phục từ lâu lắm. Nhân vật gián điệp tinh thông vạn sự vốn dĩ không thể thiếu trong nhà tù, so ra cũng dễ tiếp cận đấng vương giả của nhà tù hơn cả.
Johnson chiếm được lòng tín nhiệm của Nanh Sói, sau đó lão Joe cũng vào tù, đồng nghĩa các thế lực đã quy về một mối. Còn gã Sói Vàng ngu xuẩn kia, nhà tù cũng cần nhân tố không ổn định để tạo ra cục diện hỗn loạn, bất mãn, chưa cần thiết diệt trừ, vậy giao cho Vô Nhân mua chuộc đi. Gã không cần biết thân phận của tôi, cứ giữ thái độ hằm hè là đủ, diễn kịch là phải ngay cả bản thân mình cũng tin thì mới gọi là diễn hay, đúng không?
Thế là tôi lên sân khấu.
Mượn một trận ẩu đả thảm thiết với phái Nam do Sói Vàng cầm đầu, rất dễ dàng, khiến Nanh Sói chú ý tôi.
Những tưởng còn phải tốn thời gian nữa để quan sát và phòng ngừa, ai dè hắn chẳng buồn do dự, mời tôi gia nhập phái Bắc ngay tại chỗ. Thái độ nhiệt tình và cả tin ấy thật sự làm tôi nghi hoặc.
Giải quyết xong Gayk mà vẫn chưa đi ngay, chứng tỏ Nanh Sói ít nhiều vẫn biết trong nhà tù này, có người mà hắn đang cần tìm.
Đồng nghĩa, ít nhiều phải nghi ngờ tôi mới đúng chứ?
Tại sao lại tùy tiện giữ tôi ở cạnh như thế?
Hay là mày đã nghi ngờ, cho nên đặt tao tại nơi tiện cho mày quan sát?
Nếu là vế trước, mày chỉ là một thằng đần. Nếu là vế sau, mày khôn ngoan hơn cả tao tưởng tượng.
...............................
Song, sự thật chứng minh, Nanh Sói chỉ là một thằng đần!
Hắn chỉ muốn một “người anh em”.
“Lần đầu tiên gặp mày, tao đã cảm thấy mày hẳn là anh em của tao.”
Nghe hắn nói vậy, tim tôi run rẩy vì căng thẳng!
Có một tích tắc tôi đã tưởng hắn phát hiện rồi.
“Kỳ thực tao có rất nhiều ‘anh em’, nhưng cũng chỉ dùng để giết thôi, khửa!” Hắn cười váng, giết người đối với hắn mà nói chẳng có quan hệ gì đến tội lỗi. Hắn cứ thế bàn luận về chuyện máu me, coi nó như một bản lĩnh.
“Nhưng mày khác.” Hắn sờ cằm, ngó tôi trên trên dưới dưới, đoạn ghé tới gần tôi y chang một con chó to nguy hiểm nhưng thi thoảng cũng bày trò xỏ lá ba que, cánh tay quàng cổ tôi càn rỡ, “Tao ấy, cảm thấy hai ta rất giống nhau. Mà hỏi giống cụ thể điểm nào thì chịu…”
Giống là dĩ nhiên rồi, vì trong số bảy người, chỉ có hai chúng ta là con ruột ông ta.
Có lẽ tương liên kỳ diệu giữa huyết thống là có thật, tuy rằng tôi cũng không cảm nhận được mối tương liên này.
Chỉ mỉm cười, để mặc hắn ta ngả ngớn, tôi giữ thái độ dửng dưng.
“Mày có anh em không?”
Bất chợt hắn sẽ hỏi vậy. Những ngày trong tù thật là chán chường quá thể, và số câu hỏi dấm dớ hắn đặt ra cũng nhiều quá thể.
“Không.”
Cuối cùng, tôi bình thản trả lời.
“Tao cũng không.” Hắn thở dài, nhìn đau đáu ra ngoài cửa sổ, “Không biết từ bé có anh em ruột lớn lên cùng nhau sẽ là thế nào…”
Tôi tiếp tục trả lời chậm rãi, “Chắc thường xuyên đánh nhau.”
Trước khi đạt được mục đích, tôi là người giàu lòng nhẫn nại nhất thế giới, chẳng ngại ngần trả lời mấy câu hỏi dấm dớ của hắn, cũng chẳng ngại ngần ứng phó hắn.
“Có người đánh nhau cùng cũng hay chứ bộ…” Hắn tỏ vẻ phấn khởi.
Đúng là một tên kỳ quặc, nghĩ gì cũng hiện hết lên mặt, chẳng biết che giấu, nghĩ gì cũng đâm đầu đi làm ngay… Cái thằng đần độn như mày làm sao sống được đến tận bây giờ?
“Hê!” Thế rồi hắn dường như nghĩ đến chuyện gì đó hay ho lắm, “Chúng ta làm anh em đi! Anh em cùng vào sinh ra tử, không màng tính mạng ấy!”
Đầu tôi bắt đầu đau râm rẩm…
“Mày muốn có gì, tao giúp mày cướp. Mày thích nàng nào, tao giúp mày tán. Mày gặp nạn, người đầu tiên nghĩ đến để nhờ vả chính là tao… Tao cũng sẽ thế, có việc kêu mày, mày cũng phải che chở tao, anh em Thế nào? Nghe hay đấy chứ?”
Người đầu tiên nghĩ đến khi gặp nạn? Tôi nghiêng đầu, nhìn màu tóc đỏ rực cháy của hắn.
Từ nhỏ đến lớn, người ấy, luôn luôn, luôn luôn đều là chính tôi.
“Được…” Song ngoài miệng tôi lại đáp như vậy.
Hắn mừng rỡ!
Nhiệt liệt đề nghị uống một chén chúc mừng!
Nhà tù đương nhiên không có bia, vì thế hắn sai Johnson tuồn vào mấy chai rượu. Vừa vặn, tôi tiện thể nhắn Johnson gửi thông tin tình hình tháng này cho Vô Nhân và Nhận.
Thấy không có bia, Nanh Sói quyết định hút thuốc lá chúc mừng trước.
Hắn hiển nhiên không có hàng dư, thế nên giật nửa điếu của tôi, tuyên bố đấy là “đồng cam cộng khổ”.
Nếu đây là ý nghĩa của tình anh em… thì nó đáng giận cùng cực.
Tôi ngậm nửa điếu thuốc, sát khí mập mờ, cố gắng kiềm chế…
Được thôi, anh em, như ý mày muốn.
Mày sẽ vào sinh ra tử, mày sẽ không màng tính mạng vì anh em của mày…
...............................
Sự xuất hiện của Lý Tiếu Bạch là bất ngờ nằm ngoài kế hoạch.
Toàn ngục giam Texas này, mặt mũi của 3595 phạm nhân khu chịu tù có thời hạn và 1265 phạm nhân khu chịu tù không thời hạn đều nằm trọn trong đầu tôi. Tôi nhớ tinh tường từng thân thế của chúng, thậm chí mỗi một phạm nhân mới vào tôi cũng điều tra rành mạch, song Lý Tiếu Bạch, em là đặc biệt.
Thứ nhất, Nhận báo cho tôi, về em, không hề tra được gì.
Thứ hai, bất luận trước mắt là cuộc bạo hành hay là mảnh đất mịt mờ tội ác, em vẫn thản nhiên khiến người ta sợ hãi.
Thứ ba, em hoàn toàn mờ nhạt.
Kết luận: Cậu bé này không phải người thường, hơn nữa còn đang cố tình giấu giếm điều gì đó.
Tôi mỉm cười. Người biết giấu giếm là dễ sợ nhất, xem ra phải đặc biệt chú ý đến em thôi.
Nanh Sói lại cau có chê tôi cười gian.
Gian?
Theo tôi nghĩ, nụ cười này phải nói là quá đơn giản.
Cùng vào với em là Benjamin, thân phận cũng tương đối đặc biệt, căn cứ theo kết quả điều tra thì hình như là sát thủ, không biết thuộc tổ chức nào hay là sát thủ độc lập. Bản thân nó cũng không có quá nhiều tính công kích, giao cho thuộc hạ xử lý là ổn. Cho nên khi ma mới vào tù, Johnson đã xin Ben từ Nanh Sói.
Còn Lý Tiếu Bạch kia, nên mặc kệ? Hay nên kéo em về phe mình?
Thực lòng không thích có nhân tố không xác định xuất hiện trong tầm mắt mình, do đó thử để lộ ý tứ lôi kéo xem sao…
Cổng vào Tổ Ong xôn xao ầm ĩ, ma mới đã bước vào.
Đàn ông trần truồng không phải gu của tôi, dĩ nhiên, có thể là gu của tôi bị cực phẩm như Vô Nhân làm cho kén chọn rồi.
Tin tức luồn lỏi qua từng tầng bằng tốc độ vũ bão, Johnson nhét một mẩu giấy cực nhỏ qua ống nước, tôi đọc thoáng liền thảy cho Nanh Sói đang nằm chết trương trên giường.
“Thằng nhóc thú vị nhỉ?” Hắn chỉ phần có đề cập đến cậu bé kia, “Ố ồ? Lưng có hình xăm của gia tộc Leo?” Nanh Sói nhướng mày, “Sao nào, ngay cả Mafia châu Âu cũng muốn đến đây giành giật một thìa canh hay sao?”
“Có lẽ.” Tôi tựa mình vào chấn song nhìn nhóm người mới vào lần lượt đi lên giữa bầy sói tru tréo…
Kỳ thực tôi khá là hoài nghi, nhóc con này e rằng không chỉ đơn giản là thuộc gia tộc Leo… Nếu là Mafia Ý, không lý gì Nhận của tôi không điều tra được. Nhưng ví bằng đối phương quen hành động một mình, tung tích quả thực khó truy xét… Nhưng nay đã có manh mối gia tộc Leo này rồi, thì lần sau Nhận sẽ điều tra ra được tin tức có giá trị nào đó.
Đương lúc suy tư, cậu bé đã đi đến gần tôi, cơ thể khỏe khoắn, thoải mái hiển lộ, thực tình đáng kinh ngạc!
Nanh Sói ngồi sau tôi huýt sáo!
“Người đâu đẹp đáo để!”
Đâu chỉ là đẹp?
Đó là hình thể chuyên chiến đấu mà từng bắp thịt đã trải qua huấn luyện sẽ phát huy sức mạnh đạt kỹ thuật và hiệu quả bậc nhất!
Anh thật sự càng lúc càng hứng thú với em…
Cậu bé tỉnh rụi bước trên con đường của mình, không che đậy, không run rẩy.
Em không xấu hổ, em không có gì phải xấu hổ, em có hình thể gần như là hoàn mỹ.
Tôi bỗng rất muốn biết em có gương mặt ra sao…
“Này, cậu bé.”
Trước khi tôi kịp suy nghĩ thấu đáo, miệng đã vô thức gọi em. Ừm, như tôi bình thường đáng lẽ sẽ không làm vậy mới đúng.
Em ngoái đầu, có vẻ sửng sốt, thế rồi bình tĩnh trở lại, em khôn ngoan không lên tiếng, cúi đầu để tùy tôi ngắm nghía…
Người khác có lẽ tưởng đây là ngoan ngoãn biết điều, còn tôi, hiểu nó là sự phớt lờ.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn nhất em đã đoán ra địa vị của tôi tại nhà tù này, chọn phản ứng chính xác, rất lạnh lùng, cũng rất thông minh.
Chắc là một nhân sự đầy tiềm năng đây.
“Lần sau đừng bày mấy trò ngu ngốc giấu trộm đồ bằng kim loại nữa. Nếu gặp rắc rối hãy đến tìm tôi.” Tôi theo dõi cặp mắt bị che khuất dưới tóc, tự cược với mình rằng ấy là một đôi mắt sắc sảo và xinh đẹp vô cùng.
Em được xếp vào phòng giam của hội lão Joe, tối nay, ắt nhiên sẽ có “tiệc chiêu đãi”.
Đừng làm anh thất vọng, nhóc con xinh đẹp.
Nanh Sói quen giữ những ai mình thích ở bên. Ví dụ như tôi. Ví dụ như Valar.
Tôi thì không đời nào để một nhân tố chưa xác định lượn lờ quanh nơi tôi ngủ, đây là quy tắc cơ bản của trại tập huấn cũng là tác phong nhất quán của tôi. Nên tạm thời để ở chỗ lão Joe và Johnson trước, kiên nhẫn quan sát một thời gian nữa mới càng có quyết định xác đáng hơn.
...............................
Sáng hôm sau, Nhận và Johnson cùng lúc báo cáo.
Tin nào cũng đáng kinh ngạc.
Hóa ra nhóc con này không phải người của gia tộc Leo, mà đúng hơn, là đã đắc tội với gia tộc Leo.
Cơ mà có thể ăn trộm bức tranh nổi tiếng ngay tại nhà chính của Leo, chạy qua Hoàng cung Ả Rập, vượt biên sang Mỹ, đâu phải chỉ nhờ may mắn mà làm được… Quả nhiên là đứa bé thú vị mà.
Còn Ben kia lại thuộc tổ chức sát thủ Mặc trứ danh nhất châu Á, bảo sao hồi đầu không tra ra.
Nhưng tin này cũng hay. Theo báo cáo của Johnson, tối qua tên Ben đó tỏ ra bảo vệ Lý Tiếu Bạch, chỉ có hai giả thiết như sau: Địa vị Lý Tiếu Bạch cao hơn nó, là người nó cần bảo vệ. Hoặc, là nó thích em.
Sát thủ chuyên nghiệp của Mặc vào đây giết ai chứ? Còn nhóc con thân phận lập lờ kia vào đây làm gì?
Thú vị nhất, đó là lão Joe – thuộc hạ của tôi, một lão tướng chín chắn nổi tiếng của Nhận – ấy thế mà chủ động xin em từ tôi!
Bé con ơi, em lúc nào cũng làm anh bất ngờ!
Báo cáo của thuộc hạ Nanh Sói rõ ràng đã khiến Nanh Sói hứng thú với em.
Coi bộ trò chơi này phải đổi cách chơi rồi…
“Không cho.” Tôi tủm tỉm, “Thằng bé này, tao muốn.”
Để anh phải đích thân ra tay cơ đấy, vậy hãy lột bỏ lớp ngụy trang của em, phơi bày bộ mặt thật của em ra nào.
...............................
Nói thật, đến tận khi giao đấu mới biết, khả năng của nhóc này xuất sắc đến mức tôi phải tán thưởng!
Cảm giác chiến đấu ngang sức, chênh vênh giữa sinh tử này, lâu lắm rồi mới có, dòng máu hiếu chiến trong thân xác sục sôi vô phương kiểm soát!
Khí thế mạnh mẽ mà cuốn hút của cậu bé làm tôi vô thức nhớ về dục vọng từng có của ngày xưa…
Bắt lấy cậu ấy đi, bắt lấy con thú xinh đẹp tràn trề nhựa sống này lại, sau đó cậu ấy sẽ thuộc về mày.
Ý nghĩ ấy làm tôi ngứa ngáy…
Nanh Sói đứng im ngoài cửa quan sát chúng tôi, sự hiện diện của hắn làm tôi ý thức ra rằng, nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, sẽ có thợ săn khác ra tay trước. Còn chần chừ chi nữa?
Tim, máu, tứ chi, bắp thịt, đều sôi sùng sục vì ham muốn áp đảo em bằng sức mạnh thú tính tuyệt đối!
Cậu bé quá giỏi khơi lên dục vọng đi săn nguyên thủy nhất của mỗi một gã đàn ông…
Rốt cuộc cùng đè được em, tôi ôm tâm tình trêu ghẹo, từ tốn vén tóc em, dùng ánh mắt mơn trớn từng phân da thịt…
Quả nhiên, con thú tôi mới bắt được có cặp mắt xinh đẹp mà sắc sảo quá.
Tôi đã thắng rồi.
Lặng lẽ nhìn bóng người ngoài cửa, khoái cảm vô danh xộc lên óc tôi. Bị tao giành trước rồi ư, Ryan? Trên đời này đâu phải cái gì tốt nhất cũng thuộc về mày. Lần này, tao thắng.
Cảm giác hôn em khác hẳn cảm giác hôn Vô Nhân, một người nhe răng kháng cự nhưng không dám cắn thật, một người giấu chiếc răng độc sau lưỡi, khiêu khích bằng kỹ xảo.
Chà, hình như tôi hay bị hấp dẫn bởi những sinh vật nguy hiểm.
Dù sao đi chăng nữa, đây chính là sự trải nghiệm mới mẻ, nhất là trong chốn tù giam nhàm chán này.
Cậu bé cực kỳ thông minh, thân thủ thậm chí hơn cả lão Joe, giỏi ngụy trang, xinh đẹp, lại rất thú vị, thân thế bí ẩn, có thể nguy hiểm, cũng có thể có tác dụng lớn với tôi. Như vậy…
“Theo tôi đi.”
Đây là giao ước nằm ngoài kế hoạch, có lẽ cũng như Vô Nhân, sẽ mang đến cho tôi sự bất ngờ vô hạn cũng nên. Ai mà biết được chứ?
...............................
Nanh Sói vừa xuất hiện liền thu hút sự chú ý của thú con ngạo mạn.
Có một vài sinh vật, bản năng là bị kẻ mạnh hấp dẫn, không thể kháng cự.
Thực chất đôi khi tôi sẽ cảm thấy, Nanh Sói và Tiếu Bạch tựa như hai con thú, mùi giống nhau, tâm tư đơn giản, trực giác nhạy bén, hoang dã khó thuần phục. Nếu cho chúng thức ăn, chúng sẽ nửa thân thiết nửa cảnh giác tiến tới gần, sau đó được ăn no, nếu tâm trạng xấu, vẫn sẵn sàng cào bạn, cắn bạn.
Thế nhưng ánh mắt rừng rực của thú con khi nhìn chằm chằm Nanh Sói làm tôi cực khó chịu. Em cũng như họ, chọn hắn ư?
Có lẽ ý niệm không cho phép em rời khỏi tôi đã khiến tôi vô thức siết chặt tay em. Thú con giật mình, nghiêng đầu nhìn tôi nghi hoặc…
Đừng có nhìn anh như vậy, nhóc ngốc à, từ nay trở đi, anh là chủ nuôi của em, phải nhớ kỹ đấy.
Ai bắt em làm anh hứng thú? Em đã bị cuốn vào trò chơi của anh, có hối hận cũng muộn rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...